Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ân Xu cười hắn, “Vậy đáp đúng sẽ có thưởng?”
Thật là một nữ lang miệng lưỡi sắc bén, Sầm Duẫn không để nàng nói, đặt nàng ở trên giường, đôi tay chống ở bên người nàng, hôn lên.
Bên trong bức mành, nghe thấy tiếng của nữ lang, “Công tử, ngài còn chưa để ta đáp mà?”
Lang quân thở hổn hển nói, “Không nghe xong, trực tiếp phạt ngươi.”
Haizz, thật là một lang quân không nói đạo lý.
.
Hôm nay Hòa Hương trưởng công chúa cho bà mối đi Trần phủ làm mai, nói là làm mai nhưng việc này đã sớm là ván đã đóng thuyền, thế gia lớn như quận vương phủ nữ tử Thượng Kinh nhà ai không muốn kết thân?
Bà mối chỉ tặng lễ, nói vài câu lời hay, việc này đã thành.
Trong phủ náo nhiệt, cách sân, Ân Xu cũng có thể nghe thấy tiếng người bên ngoài.
Ân Xu thắt dây ở trong phòng, thuận miệng hỏi Tần Nhu, “Hôm nay trong phủ có việc gì? Náo nhiệt như vậy.”
Tần Nhu ấp úng, không biết nên nói như thế nào, Ân Xu đợi trong chốc lát, mới nghe nàng ấy lên tiếng, “Hôm nay trong phủ đi Trần phủ cầu hôn.”
Động tác Ân Xu hơi ngừng, làm như chẳng hề để ý “Ồ.”
Tần Nhu khẽ quan sát thần sắc của nàng, nàng ấy thật sự không hiểu, một tiếng "Ồ" của Ân Xu cô nương là có ý gì. Nàng ấy còn nhớ rõ sáng nay lúc Thế tử gia đi dặn dò nàng ấy, nói việc này cho Ân Xu cô nương nghe, xem nàng có phản ứng gì. Nhưng Ân Xu cô nương phản ứng vậy là sao?
“Cô nương, ngài đừng thương tâm.” Tần Nhu tự động lý giải thành nàng đang thương tâm.
Ân Xu ngừng tay, mở cửa sổ ra, mỉm cười, “Ta có gì thương tâm, làm ngoại thất của người, đương nhiên nơi chốn đều phải tôn kính thế tử gia và thế tử phi, phải an phận thủ thường.”
Cuối cùng, nàng lại bỏ thêm một câu, “Nếu hắn hỏi ngươi, ngươi cứ nói như vậy.”
Tần Nhu cười gượng nói, “Cô nương sao ngài biết thế tử muốn hỏi?”
“Có gì khó đoán đâu.” Ân Xu dựa vào giường, nhìn ngoài cửa sổ lười nhác trả lời. Không mượn chuyện này thăm dò tâm tư của nàng thì không phải tác phong của Sầm Duẫn.
Tần Nhu uyển chuyển nói: “Cô nương, có lẽ thế tử không muốn nghe đáp án này đâu.” Nhớ lại thần sắc của Thế tử gia, Tần Nhu cảm thấy, thế tử muốn cho ngài ghen.
Ân Xu nghiêng đầu nhìn nàng ấy, “Cô nương ngốc, ngươi biết cái gì?” Đồ vật dễ dàng có được sẽ không ai quý trọng. Nàng cái gì cũng không có, chỉ có trái tim này. Hắn kiệt ngạo nửa đời, nhìn trúng, muốn, cũng chỉ là thân thể nàng, trái tim nàng, nếu dễ dàng trao cho, ai biết hắn sẽ sủng ái đến bao lâu chứ?
Sau khi Sầm Duẫn trở về, đi thư phòng kêu Tần Nhu trả lời.
Tần Nhu nói lại nguyên câu của Ân Xu cho hắn nghe, sau đó không nghe thấy thế tử lên tiếng, nàng ấy cũng không dám rời đi.
Hồi lâu, mới nghe hắn nói, “Đã biết.”
Tần Nhu lui đi ra ngoài, đèn thư phòng vẫn luôn sáng.
Đèn nhà chính cũng không tắt, thư phòng đối diện nhà chính. Ân Xu xuyên thấu qua cửa sổ, là có thể nhìn đến bóng người trong thư phòng.
Nàng nghĩ, chắc hắn lại tức giận rồi. Công tử thế gia như hắn, nửa đời trôi chảy. Nàng chắc là đồ vật khó có được nhất hắn từng gặp, không phải vật trong tay hắn. Càng là thứ không thể có được mới có thể càng khiến hắn không chịu buông tay, vậy mới có thể để nàng lưu lại thời gian càng dài.
Trần phủ.
Sáng sớm Trần Tích Nhi thỉnh an tổ mẫu xong, ra Phật đường.
“Tam tỷ tỷ!” Trần An Nhi đi theo sau, “Còn chưa chúc mừng Tam tỷ tỷ, được Thế tử gia nhìn trúng có thể vào quận vương phủ.”
Trần Tích Nhi không muốn để ý nàng ta, muốn đi qua lại bị nàng ta ngăn lại, “Tam tỷ tỷ, chẳng lẽ ngươi muốn thành thế tử phi, lập tức quên muội muội!”
“Nếu Tứ muội muội không có chuyện khác, ta còn phải trở về thêu áo cưới.” Trần Tích Nhi lạnh lùng nói.
Như là đạp trúng chỗ đau của Trần An Nhi, “Ngươi đừng có đắc ý, ngươi cho rằng chỉ bằng ngươi có thể sống an ổn ở quận vương phủ sao, còn không phải cần dựa vào mẫu gia (nhà mẹ đẻ)!”
“Tứ muội muội nói chuyện cẩn thận, trưởng công chúa hiền lành, Thế tử gia ôn nhu săn sóc, sao ta có thể sống không an ổn. Hay là ngươi muốn nói, trong quận vương phủ dơ bẩn, quấy nhiễu đến người không bình tĩnh?” Trần Tích Nhi nói.
“Ngươi, ngươi ngậm máu phun người!” Trần An Nhi bị nàng nói tức đến giậm chân, “Ta không có nói như vậy!”
Trần Tích Nhi nhìn nàng ta, “Nếu không có, vậy câm miệng của ngươi lại.”
“Tiểu thư, Tứ tiểu thư thật sự là khinh người quá đáng!” Trở về sân, Trần Tích Nhi ngồi ở trên ghế, Hàm Diêu châm trà cho nàng, liếc sắc mặt nàng nói.
Trần Tích Nhi giương mắt nhìn nàng ta, “Ngươi theo ta đã bao lâu?”
Hàm Diêu cúi đầu nói, “Hồi tiểu thư, ba năm.”
“Ừ.” Trần Tích Nhi gật đầu, “Đã ba năm rồi, nha đầu bên người ta đều đã gả ra ngoài. Là thời điểm nên chọn cho ngươi một mối hôn nhân.”
Hàm Diêu kinh hoảng quỳ xuống, “Không, không, tiểu thư, Hàm Diêu muốn ở lại hầu hạ ngài, không muốn gả chồng.”
“Quận vương phủ không dung nổi ngươi, vẫn nên tìm cho ngươi một nơi yên ổn.” Trần Tích Nhi đã sớm nhìn ra tâm tư nàng ta, đơn giản là muốn làm nha đầu hồi môn của nàng, nạp vào trong phủ. Nhưng tính tình này của nàng ta, thật sự không thích hợp.
“Tiểu thư, ngài vào quận vương phủ nhất định phải có người của mình lung lạc Thế tử gia! Hàm Diêu sẽ không làm ngài thất vọng.” Hàm Diêu cũng không hề che dấu, thoải mái nói ra. Theo tiểu thư ba năm, biết tính tình tiểu thư tuy lạnh nhưng lại thiện tâm, nàng ta là nô tỳ bên người nàng, tiểu thư chắc chắn thương tiếc nàng ta.
Trần Tích Nhi nhìn Hàm Diêu tự tin trước mặt, nghĩ đến Sầm Duẫn, nói, “Không phải ta không cho ngươi lưu lại mà là thế tử gia.” Thế tử có người muốn lưu lại, tuy nàng không biết người nọ là ai, nhưng nàng nhìn ra được, người nọ định là cực kỳ quan trọng ở trong lòng hắn, thậm chí không tiếc để nàng gả vào quận vương phủ, được danh hiệu thế tử phi.
Hàm Diêu không tin, “Tiểu thư, Hàm Diêu không hiểu, ngài là có ý gì? Làm sao Thế tử chú ý tới nô tỳ?”
“Ngày đó ở chùa miếu, ngươi quá lỗ mãng, tính tình này không dùng được.” Nếu không phải bởi vì mẫu thân của nàng ta là nhũ mẫu của nàng, sợ là nàng cũng không thể lưu nàng ta đến bây giờ, làm như vậy, đã đủ tận tình tận nghĩa.
Hàm Diêu lui ra ngoài, cái gì mà ý của thế tử gia! Hàm Diêu cảm thấy đó đều là nàng bịa ra, lấy cớ gây trở ngại mình tranh sủng với nàng. Hàm Diêu tức giận đi ra sân, đụng phải một nô tỳ áo xanh đi đến: “Tiểu thư nhà ta muốn trò chuyện cùng Hàm Diêu cô nương.”
“Tứ tiểu thư?” Hàm Diêu ngừng bước chân.
.
Quận vương phủ.
Mùa thu Thượng Kinh đã qua, có bông tuyết trắng rơi trên mặt đất, tay Ân Xu thò qua cửa sổ tiếp được một bông tuyết, đây là tuyết, tuyết đầu mùa ở Thượng Kinh.
Ân Xu thích tuyết, cho dù thích, cũng chỉ có thể ngồi ở trong phòng nhìn.
Hôm nay Sầm Duẫn nghỉ tắm gội, xử lý việc bên ngoài xong, chạy trở về.
Vào nhà phủi phủi tuyết trên người, Ân Xu nhìn thấy, xuống đất chạy tới cũng không mang giày, diệt trừ bông tuyết trên người hắn.
Sầm Duẫn cởi áo khoác, bế nàng lên, nhíu mi, “Lại không mang giày!”
Ân Xu câu lấy cổ hắn cười, “Nhớ công tử, muốn gặp ngài nhanh hơn!” Trong mắt ánh sáng lấp lánh, như thật sự lộ ra nhớ thương.
Sống chung lâu rồi, cũng chỉ có Sầm Duẫn biết nàng há mồm gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, chưa bao giờ có một câu là sự thật, nhưng hắn nguyện ý xem như thật, vui vẻ chịu đựng, thậm chí hy vọng nàng vẫn luôn lừa mình như vậy.
“Ta muốn đến bên cửa sổ ngắm tuyết.” Ân Xu thấy hắn lại muốn ôm mình lên trên giường, vội giãy giụa.
Sầm Duẫn nhướn mày, vẫn là làm theo nàng.
Bên cửa sổ có khí lạnh, cho dù đứng ở trong phòng nhưng vẫn cảm thấy lạnh.
Sầm Duẫn tìm thảm nhung bọc lên người nàng kín mít.
“Ngày mai, ta sai người đưa mấy bộ quần áo mùa đông đến đây, xuyên ít như vậy cũng kỳ cục.” Sầm Duẫn ôm nàng nói.
Ân Xu gật gật đầu, “Nghe ngài.”
“Ngoan vậy?” Sầm Duẫn rũ mắt nhìn nàng, mang theo ý cười, theo thói quen hôn môi nàng.
Ân Xu nhắm mắt lại, đáp lại hắn.
“Ân Xu muốn cầu ngài một chuyện.”
Một lát sau, hai người tách ra, môi Ân Xu hồng nhuận như nụ hoa mới nở.
Sầm Duẫn rũ mắt nhìn nàng, khàn giọng nói: “Nói.”
“Ta muốn đi trong viện ngắm tuyết.” Nàng lại nhanh chóng nói, “Giả thành bộ dáng Tần Nhu, chỉ nhìn thôi, sẽ không bị người phát hiện.” Thần sắc nàng khẩn trương, trong mắt khát vọng khẩn thiết.
Sầm Duẫn nhìn vào mắt nàng, lòng lập tức mềm nhũn, “Được, ngày mai quần áo mùa đông đưa đến đây, sẽ cho ngươi ra ngoài một lần.”
Ở trong phòng hai tháng, mặc cho ai cũng sẽ phiền muộn. Được hắn cho phép, trong lòng Ân Xu vui sướng.
“Hôm nay có phát bệnh?” Sầm Duẫn hỏi nàng.
Ân Xu lắc đầu, đã lâu không thấy tái phát, không có bất kỳ dấu hiệu phát bệnh nào, giống như không có bệnh.
“Chờ một chút.” Sầm Duẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm, lại chờ một chút.
Hôm sau, Tần Nhu đưa quần áo mùa đông tới đây.
Ân Xu chọn áo màu đỏ rực, bên trên thêu hoa hải đường lớn, càng hiện khí sắc hồng nhuận, khả ái động lòng người.
Nàng giả trang thành Tần Nhu, thay đổi quần áo nô tỳ tròng ở bên ngoài.
Tuyết rơi suốt đêm, cho dù đến bây giờ còn chưa ngừng.
Nơi xa nhìn lại, một mảnh trắng xoá.
“Ngôn Chi ca ca.” Nguyên Mộng Dung tiến vào, trong tay ôm một bình nước nóng, phía sau đi theo mấy nô tỳ.
Qua tiệc mừng thọ của a di. Nàng ta phải đi, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn muốn tới đây tranh thủ một chút. Bày tỏ tâm ý với Ngôn Chi ca ca.
Tới Thanh Cùng Viên, lại không thấy Ngôn Chi ca ca, chỉ có một nô tỳ ở trong viện.
Nàng ta nói “Ngươi là ai? Ngôn Chi ca ca đâu?” Nàng ta nhớ rõ, trong viện Ngôn Chi ca ca không có nô tỳ.
Ân Xu thối lui đến một bên, cúi đầu nói, “Nô tỳ Tần Nhu, phụng mệnh thế tử tới trong viện vẩy nước quét nhà.”
Âm thanh này hơi quen, “Ngẩng đầu lên.” Nàng ta phải nhìn xem nô tỳ này, lỡ như nàng muốn thừa dịp vào trong viện câu dẫn Ngôn Chi ca ca thì sao?
Ân Xu chậm rãi nâng đầu, nàng cố ý gọt giũa một chút trên mặt Tần Nhu, nhìn càng bình thường.
Nguyên Mộng Dung thấy tướng mạo của Ân Xu, lập tức không thèm để ý, bực diện mạo này nhất định sẽ không lọt vào mắt Ngôn Chi ca ca, “Thế tử đâu?” Nàng ta hỏi.
“Nô tỳ không biết.” Ân Xu trả lời, nàng là thật sự không biết, cho dù ở thời điểm nghỉ tắm gội, Sầm Duẫn cũng sẽ ra phủ, hành tung bất định, nàng cũng không hỏi.
“Đi lấy trà cho bổn quận chúa, bổn quận chúa ở đây chờ Ngôn Chi ca ca trở về.” Nguyên Mộng Dung đang muốn đẩy cửa đi vào, Ân Xu trở nói: “Quận chúa, chỉ sợ không ổn, không bằng ngài đi thiên thính chờ công tử?”
“Quan hệ giữa bổn quận chúa và Ngôn Chi ca ca rất tốt, làm sao Ngôn Chi ca ca tức giận được? Khi nào lại đến lượt một hạ nhân như ngươi xen mồm?” Nàng ta đẩy cửa ra, không chút do dự đi vào.
Ân Xu đứng ở ngoài cửa làm như bất đắc dĩ, mới đi ngoại viện.
Vừa đi qua cửa tròn, lập tức thấy Sầm Duẫn đi tới.
Ân Xu hành lễ trước, mặt mày lãnh đạm, có chín phần tương tự Tần Nhu, nếu không nói lời nào, thật đúng là nhận không ra.
Sầm Duẫn nhíu mi, thầm nghĩ, tiểu hồ ly này lại tính chơi cái gì? Cho dù là bộ dáng của Tần Nhu, nhưng nhìn con ngươi kia, lại nhìn dáng người kia Sầm Duẫn cũng có thể nhận ra nàng.
Hắn không chọc phá, nói thẳng “Nàng đâu?”
Ân Xu biết “Nàng” trong miệng hắn là ai, nhưng nàng trăm triệu không thể mở miệng nói chuyện, nếu nói, hắn nhất định có thể nghe ra, chỉ lắc lắc đầu.
Sầm Duẫn lại nói, “Nói chuyện, người câm sao!”
Ân Xu chỉ rũ đầu, không đáp.
Sầm Duẫn tới gần từng bước một, cười khẽ, “Nếu không biết nàng ở đâu, không bằng ngươi tới nhà chính với gia?”
Ân Xu phút chốc ngẩng đầu mở to mắt, nhìn thấy ý cười trong mắt hắn, “Ngài nhìn ra?”
Sầm Duẫn vuốt eo nàng, “Eo nhỏ như vậy, dáng người này, còn nhìn không ra nữa ngươi tưởng gia bị mù?”
Ân Xu giận hắn, Thế tử gia thật đáng giận, đồ xấu xa trước sau như một!
Nàng tránh thoát tay hắn, mở miệng “Tiểu quận chúa của ngài chờ ngài ở nhà chính kìa, Ân Xu còn phải đi pha trà cho nàng ta! Không có thời gian chơi cùng ngài.”
“Nàng ta tới, ngươi không biết đuổi nàng ta đi? Ngươi chính là nữ chủ tử trong viện này.” Mắt hắn trầm trầm, yên lặng nhìn nàng, không chút để ý.
“Ngài có Thế tử phi của ngài, còn trêu ghẹo Ân Xu!” Ân Xu tránh thoát hắn xoay người phải đi, bị Sầm Duẫn ngăn lại, hai tay chống ở hai bên sườn mặt nàng, chặn nàng ở trên tường, nhìn chằm chằm nàng. Mặt nạ da mặt, chê bai, “Gương mặt này thật không khiến gia thích bằng trước kia.”
Ân Xu trừng hắn, “Vậy ngài cũng đừng nhìn ta, ta đi, không làm phiền mắt của ngài.”
Hai tay nâng lên muốn đẩy hắn ra, bị Sầm Duẫn nắm lấy, hôn môi nàng, cười nói “Nhưng chỉ cần là ngươi, gia đều thích.”
Hai tay Ân Xu còn chống lại hắn, nhất thời không biết nên làm động tác gì, mở to hai mắt, lông mi khẽ run rẩy.
Đầu ngón tay Sầm Duẫn chọc trên môi nàng, hắn nghĩ, bản thân khác Doãn Giản, hắn nhất định là trúng yêu thuật của nàng rồi, bằng không sao luôn cảm thấy nếm mãi không đủ? Những nữ nhân khác có muôn màu muôn sắc thế nào cũng không lọt vào mắt hắn, chỉ có nàng, cũng chỉ có nàng.