Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Anh ta đã chết." Thái độ La Kiêu khác thường cười cười, giống như nói với Du Ngô, lại như đang cảnh cáo chính mình, "5 năm trước, anh ta đã chết."
•••
Chương 4: Một người ba khác
Công ty Du Viên ở thành phố Diệp Hải được xây dựng với lối kiến trúc xa hoa, nhưng ẩn ẩn lộ ra một cổ quý khí, diện tích đất rất rộng, sàn nhà màu trắng, bốn phía đều trồng cây làm tăng thêm tính nghệ thuật, trong tay mỗi người đều ôm tư liệu dày nặng, nện bước dồn dập, rồi lại không hề mất đi vẻ cao quý.
La Kiêu nhớ lại, lúc gần đi, chị Dương thoải mái nói: Chỗ đó chính là tổng công ty Du Viên, đủ khí phái, đủ hoa lệ, thành phố Diệp Hải khắp nơi đều là hoàng kim, đừng nhìn tổng công ty vẫn luôn bị xa lánh, nhưng chỉ tính số lẻ thôi, cũng nhiều hơn so với chúng ta ở đây mệt chết mệt sống chạy nghiệp vụ.
Du Viên ở Vân Thành chỉ có một văn phòng hơn mười mét vuông, ánh sáng nhà xưởng không tốt, máy móc cũ kĩ khi vận chuyển luôn tạo ra tạp âm ồn ào, công nhân đều là lão viên chức bốn năm mươi tuổi, làm lâu rồi, cũng lười đi, mà công nhân mới tới, phần lớn đều chịu không nổi.
Còn Du Viên tại thành phố Diệp Hải, có office building độc lập, cao năm tầng, mỗi tầng đều được trang bị điều hòa, La Kiêu nhìn sơ qua, phát hiện nhà xưởng cách office building ước chừng hai mét, ba tòa nhà cao tầng, chỉ cần nhìn bên ngoài, đã có thể tưởng tượng ra sự xa hoa bất phàm. Ký túc xá công nhân thì ở giữa office building và nhà xưởng, có hai tòa nhà độc lập, một tòa nhà là ký túc xá nam, một tòa nhà khác là ký túc xá nữ.
"Ký túc xá còn dư lại ba phòng, anh xem, chọn một phòng, ở nơi này đều có phân khu, tầng này của anh giành cho công nhân viên hậu cần, còn tầng một, hai, ba là dành cho bên nhà xưởng ở." La Kiêu được người của bộ nhân sự hướng dẫn, đi lên ký túc xá tầng thứ tư, đối phương cũng giới thiệu sơ qua cho cậu.
Húc Húc buồn bã ỉu xìu đi theo bên cạnh, đối với việc giao lưu của người lớn không chút hứng thú.
"Ký túc xá này ở bao nhiêu người một phòng? Tôi muốn chọn chỗ ít người, tại vì, tôi còn mang theo con nít, bé không thích nơi quá ầm ĩ." La Kiêu trực tiếp hỏi.
Nữ nhân có chút béo, nhưng da thịt lại trắng nõn, làm bật ra vài phần đáng yêu, cô nhìn Húc Húc đánh giá, kiến nghị nói: "Kỳ thật mang theo con nít ở bên ngoài tốt hơn, ký túc xá người nhiều, thị phi cũng nhiều."
La Kiêu gật đầu, "Tôi tạm thời ở ký túc xá, có thể qua mấy ngày nữa sẽ dọn ra ngoài."
Tiêu chuẩn ký túc xá công nhân là sáu người, còn dư lại ba phòng, phòng ít nhất là phòng số 405, hiện tại chỉ mới có ba người, La Kiêu chọn phòng đó, nữ nhân mở cửa, La Kiêu đơn giản đánh giá một chút, trước tiên đem hành lý đặt xuống bên cạnh.
"Người ở đây khá tốt khá hòa thuận, bọn họ bây giờ đang đi làm, chờ khi tan tầm, anh phải hảo hảo giới thiệu với bọn họ, đúng rồi, anh trong bộ nghiệp vụ phải không? Thật trùng hợp, tổ trưởng bộ nghiệp vụ các anh cũng ở nơi này, lớn lên rất đẹp trai, chỉ là tính tình quá cao ngạo, làm người ta cảm thấy ở chung không tốt lắm."
La Kiêu cười cười, nói: "Ừ, tôi đã biết, tôi là La Kiêu, về sau còn nhờ chiếu cố nhiều hơn."
Cậu vươn tay, nhàn nhạt mỉm cười.
"Tôi... Tôi là Diêm Lộ Lộ." Diêm Lộ Lộ ngượng ngùng duỗi tay.
Nhìn đối phương, Diêm Lộ Lộ mới phát hiện La Kiêu lớn lên rất đẹp, cậu ngũ quan hoàn mỹ, không có nửa điểm tì vết, mũi rất cao, khóe môi giơ lên độ cung vừa phải, giống như ánh mặt trời ấm áp, làm người ta nháy mắt mất đi sức chống cự.
- -- Anh đẹp trai hoặc là đã kết hôn, hoặc là gei, đây là một chuyện xưa bi thương.
"Cô Diêm, công ty có an bài khi nào bắt đầu đi làm không?" La Kiêu tránh tay bị Diêm Lộ Lộ cầm, trực tiếp nói sang chuyện khác, để tránh hai bên xấu hổ.
Diêm Lộ Lộ mặt hồng hồng, "À... Giám đốc nói, buổi sáng ngày mai lúc 10 giờ, bộ nghiệp vụ mở hội nghị, đến lúc đó anh cũng tham gia, nhưng đừng đến muộn."
"Tôi đã biết, cám ơn." La Kiêu nhàn nhạt gật đầu, ánh mắt dừng trên mặt Diêm Lộ Lộ, trầm mặc, Diêm Lộ Lộ lúc này mới phản ứng lại, đây là đang hạ lệnh đuổi khách, cô thức thời rời đi.
La Kiêu đánh giá giường đệm trống trải, ý thức được mình cần mua không ít đồ vật, còn dư lại hai cái giường, một cái là giường trên, một cái là giường dưới, La Kiêu chọn giường dưới, đem cái vali nhét vào gầm giường.
"Ba ba, con đói, chú Du hứa mang con đi ăn thịt dê xiên." Húc Húc thấy Diêm Lộ Lộ đi rồi, lập tức quấn La Kiêu, lôi kéo tay cậu dùng sức lay lay.
La Kiêu cúi người, hai tay gác trên vai Húc Húc, ngữ khí tăng lên: "Húc Húc, ba ba đã nói với con bao nhiêu lần! Đừng lúc nào cũng đi làm phiền chú Du, con muốn ăn cái gì thì nói với ba ba, ba ba có khi nào không mang con đi ăn không."
Húc Húc nghiêng đầu, ánh mắt nghi hoặc, nói thẳng: "Ba ba, ba không thích chú Du sao?"
La Kiêu sờ sờ đầu của bé, nhẹ giọng nói: "Ba ba thích chú Du, nhưng chú Du không giống chúng ta, chú ấy sau này sẽ kết hôn, cũng sẽ có con cái của mình, nếu con cứ quấn chú ấy như vậy, sau này con trai chú ấy sẽ cho rằng chú ấy không thích nó, Húc Húc, con nói như vậy sẽ tốt sao?"
"Nhưng mà..." Húc Húc cúi đầu, bĩu môi, có chút ủy khuất, "Chú Du nói, chú ấy sẽ mãi thích Húc Húc."
La Kiêu trầm mặc, không còn lời gì để nói.
Húc Húc đứng ở kia, ngón tay nắm góc áo, chú Du sau này có thể sẽ không thích mình, bé cảm thấy rất khó chịu.
La Kiêu cũng biết mình nặng lời, Húc Húc vẫn là con nít, không hiểu mấy chuyện phức tạp này, cậu cười cười, đánh vỡ không khí cứng ngắt, dắt tay Húc Húc, dỗ dành: "Húc Húc ngoan như vậy, chú sao lại không thích, ba ba gạt con đó, không phải con vừa nói đói bụng sao? Ba ba mang con ra ngoài ăn được không?"
"Được ạ!" Húc ngẩng đầu, hé ra khuôn mặt tươi cười.
Ký túc xá công nhân, Diêm Lộ Lộ dựa trên tường, không kiên nhẫn nghe điện thoại, cô nâng mũi chân nhàm chán vẽ vòng trên mặt đất, ngón tay chọc chọc mặt tường, ánh mắt tan rã vô thần, hiển nhiên đã đi vào cõi thần tiên thiên ngoại.
"Biểu ca! Em chịu không nổi! Anh đây là xem em như thùng rác à, thứ gì cũng quăng vào em! Em nói anh này, thay vì anh ở đây oán giận với em, không bằng lập tức vọt vào văn phòng chủ tịch mà anh tôn kính, đem những lời này một chữ cũng không sót nói cho anh ta nghe!"
Diêm Lộ Lộ mắt lộ hung quang, nghiến răng nghiến lợi, giận dữ hét vào di động.
"Biểu muội! Em thật độc ác! Em muốn biểu ca chịu chết thì cứ việc nói thẳng! Hiu hiu hiu, em không yêu anh, ai cũng không yêu anh! Anh từ bỏ giấc ngủ ngọt ngào để chạy thật sớm tới sân bay, cậu ấy thế nhưng đứng núi này trông núi nọ! Cái cô mỹ nữ kia quá âm hiểm! Vừa mới nãy cậu ấy còn bảo anh lăn, hiu hiu hiu, anh không muốn sống nữa, biểu muội, tim anh đau quá." Ở một đầu khác của di động, mơ hồ có thể nghe thấy thanh âm phẫn nộ, còn chứa đầy một cổ oán niệm vô cùng bự.
Diêm Lộ Lộ bị vài tiếng hiu hiu hiu kia làm cho nổi hết da gà, vừa muốn đáp lời, liền nghe thấy bên cạnh truyền đến thanh âm ngọt ngào, ngoan ngoãn gọi.
"Chị ơi."
Diêm Lộ Lộ lập tức che microphone di động lại, cúi đầu liền thấy bé con mặt phồng lên, không tình nguyện, cô lười để ý tới biểu ca không được bình thường, trực tiếp cắt đứt điện thoại, ôn nhu mỉm cười: "Chào bạn nhỏ!"
"Em năm tuổi, không phải bạn nhỏ!" Húc Húc ngửa đầu, đúng lý hợp tình nói.
Diêm Lộ Lộ bật cười, chỉ vào Húc Húc nói với La Kiêu: "Con trai của anh thật đáng yêu! Đúng rồi, các anh hiện tại muốn ra ngoài sao?"
La Kiêu đã đổi qua một cái áo gió màu đen, mà Húc Húc lại mặc áo lông vũ ấm áp, khăn quàng cổ tai thỏ màu trắng làm bé thoạt nhìn nhiều thêm vài phần nghịch ngợm, khuôn mặt trắng nõn bị gió thổi có chút ửng đỏ, rũ mi, đôi môi hồng nhuận nhẹ nhấp, trong ánh mắt tràn ngập cố chấp cùng kiên trì.
"Húc Húc nói đói bụng, cho nên tôi dẫn bé ra ngoài ăn gì đó, không có quấy rầy đến cô đi?" La Kiêu cảm thấy sau này chính là đồng sự, loại chuyện chào hỏi này rất cần thiết.
Diêm Lộ Lộ quyết đoán lắc đầu, dứt khoát nói: "Không có! Một chút cũng không có!"
La Kiêu gật gật đầu, nói câu tôi đi trước, liền nắm tay Húc Húc đi xuống thang lầu bên cạnh, Diêm Lộ Lộ nhìn chăm chú vào bóng dáng bọn họ, lại lần nữa cảm thán, nam nhân tốt như thế nếu còn chưa kết hôn thì thật tốt!
Di động bị cắt đứt vô số lần lại lần nữa vang lên, Diêm Lộ Lộ không nhanh không chậm bắt điện thoại, quả nhiên nghe thấy bên kia một trận rống giận, hỗn loạn như là: "Diêm Lộ Lộ em ăn mật báo hay gì mà dám cắt điện thoại của anh."" Anh vừa mới nghe thấy tiếng con nít bé sẽ không gọi em là mẹ đi, Diêm Lộ Lộ đừng nói với anh là em ở bên ngoài làm loạn có con tư sinh nha" linh tinh balabala.
"Biểu ca, em cảm thấy, chủ tịch của anh thật sự quá thiện lương, nếu đổi lại là em, anh tuyệt đối không sống qua ngày mai." Diêm Lộ Lộ mỉm cười, trong giọng nói lại mang sát khí rất nặng.
"......"
"Biểu ca, thuận tiện nói cho anh biết, công ty chúng em mới tới một vị soái ca, đáng tiếc đã kết hôn, soái ca chính là soái ca, không chỉ lớn lên đẹp trai, mà càng có phong độ thân sĩ, chỉ nghe tên thôi đều đã thấm vào ruột gan, La Kiêu, anh nghe thử xem, so với anh cái gì Côn với không Côn mạnh hơn nhiều đi."
Diêm Lộ Lộ vốn là thuận miệng nói một câu, ý muốn đem khí thế ra chèn ép đối phương, khi cô nói ra lời này, khóe môi giơ lên, cả người từ trong ra ngoài, đều lộ ra một cổ cảm giác thần thanh khí sảng sau khi trả thù.
Nhưng trình độ khiếp sợ của đối phương, hiển nhiên vượt qua dự đoán của cô.
"Em nói cái gì! La Kiêu? Em xác định cậu ta tên La Kiêu?!" Quá mức khiếp sợ, vì thế ngữ điệu cũng mang theo bén nhọn, mà trong giọng nói lại pha lẫn hỗn loạn kinh ngạc hưng phấn lo lắng, phức tạp đến khó phân chia.
Diêm Lộ Lộ hoảng sợ, ngón tay run lên, mới dùng sức rống trở về, "Trần Côn anh điên rồi, muốn hù chết em à!"
La Kiêu đang ăn cơm trên đường, nhận được điện thoại của Du Ngô, Húc Húc ham thích chân gà thịt đô đô, giờ phút này đang sử dụng cả hai tay, gặm đến đầy miệng đều là mỡ, La Kiêu nhìn bé một cái, trong tiệm lẩu ầm ĩ lợi hại, ngón tay cậu chỉ bên ngoài, ý bảo mình đi ra ngoài nghe điện thoại, Húc Húc ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt không rời chân gà trong tay.
"Em ở đâu?" Du Ngô trực tiếp hỏi.
La Kiêu ngẩng đầu nhìn tiệm lẩu, nói tên, Du Ngô ừ một tiếng, không đầu không đuôi trực tiếp cắt đứt điện thoại.
La Kiêu nhìn chằm chằm di động, có chút buồn bực.
"La Kiêu, anh ở đây." Du Ngô đứng cách đó không xa mở miệng, La Kiêu nghe tiếng ngẩng đầu, thấy Du Ngô dùng sức vẫy tay với mình.
Chờ Du Ngô chạy tới, La Kiêu liền hỏi: "Anh ở đây còn hỏi em làm gì?"
"Anh cũng chỉ đoán mò, gọi điện thoại xác nhận trước, được rồi, đừng nhăn mặt, Húc Húc ở bên trong đi? Đi vào trước lại nói." Du Ngô đi ở bên cạnh La Kiêu, lơ đãng kéo tay La Kiêu, La Kiêu cắn môi, hơi do dự nhưng không giãy ra.
Du Ngô nhẹ nhàng nhéo nhéo ngón tay La Kiêu, liền buông lỏng tay ra, Húc Húc nhìn thấy Du Ngô, cao hứng ném chân gà xuống nhảy lại đây, "Chú Du, ôm một cái ~"
Du Ngô ôm Húc Húc trong tiệm lẩu nhỏ hẹp dạo qua một vòng, vững vàng đặt bé vào chỗ ngồi, La Kiêu đứng ở bên cạnh, cảm giác ấm áp từ đáy lòng lan tràn ra, Húc Húc thích Du Ngô, cậu biết, Du Ngô thích mình, cậu cũng biết.
Nhưng La Kiêu không qua được ải của bản thân, cậu thích Du Ngô, nhưng đó không phải tình yêu, chuyện giữa hai bên, chung quy không thể miễn cưỡng.
Cơm nước xong, Du Ngô đề nghị dẫn bọn cậu đi hóng gió, thuận tiện làm quen Diệp Hải thị, Húc Húc thích nhất là chơi, lập tức đưa tay tán thành, La Kiêu tự nhiên không dị nghị.
Tháng 11, đã bắt đầu mùa đông, ban đêm dài hơn ban ngày, chờ ba người ngồi trên xe, bầu trời đã dần dần tối sầm, mơ hồ có thể thấy được tinh quang mỏng manh, đèn nê ông chiếu sáng làm thành phố này cực kỳ phồn hoa, mà ban đêm, mới là lúc bắt đầu cuộc sống ở thành phố này.
"Anh không nghĩ tới em sẽ đến thành phố Diệp Hải, lúc Húc Húc nói với anh, còn bị dọa cho hoảng sợ." Du Ngô tay cầm tay lái, hơi nghiêng đầu nhìn La Kiêu, cười nhạt nói.
La Kiêu ôm Húc Húc vào trong ngực, để bé nằm thoải mái, có lẽ là vì chơi quá nên mệt mỏi, bé nằm trong ngực La Kiêu, không lâu sau thì ngủ, La Kiêu nhẹ nhàng vỗ lưng bé, nghe thấy Du Ngô nói, vẫn không ngẩng đầu, cười khổ nói: "Em cũng là lúc đó mới quyết định."
"Là vì Húc Húc ư, mấy năm nay, anh đề nghị vô số lần, em cũng chưa động qua cái tâm tư này, em đó, vì Húc Húc cái gì cũng chịu làm, nhưng... Nói như thế nào đây, anh cảm thấy rất tàn nhẫn......"
Du Ngô vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm La Kiêu, như là muốn đem hình ảnh của cậu chặt chẽ giam trong đồng tử.
Đối mặt Du Ngô, La Kiêu luôn không đủ tự tin, càng vô lực phản bác lời anh, "Du đại ca, Húc Húc là em sinh, vì bé em thiếu chút nữa đã chết, em khi đó... Húc Húc xuất hiện chính là ánh mặt trời, cứu vớt em."
"Không có anh, em cũng sẽ chết, A Kiêu, em đối với anh có chút tàn nhẫn." Du Ngô cười nhẹ, ngữ điệu hơi nâng, cất dấu một tia trào phúng, không khí đình trệ, nháy mắt trở nên áp lực.
5 năm trước, Du Ngô một mình ra ngoài du lịch, trùng hợp cứu được La Kiêu trôi dạt theo nước biển vào bờ, La Kiêu phát sốt, hôn mê bất tỉnh, tình huống rất nghiêm trọng, anh một tấc cũng không rời chiếu cố hơn mười ngày, đối phương mới chậm rãi tỉnh lại, La Kiêu khi đó tâm tính cũng không tốt, lời Du Ngô nói với cậu, cậu căn bản sẽ không phản ứng, chỉ nhìn chằm chằm trần nhà, trầm mặc phát ngốc.
Du Ngô không ném cậu đi, không thể phủ nhận, anh lúc ấy có chút nhất kiến chung tình.
Tình huống La Kiêu càng ngày càng nghiêm trọng, thân thể cậu rất suy yếu, bác sĩ nói, cậu không có dục vọng cầu sinh, Du Ngô nghĩ hết biện pháp, nhưng La Kiêu hoàn toàn phong bế chính mình, không ai có thể tiến vào nội tâm của cậu, Du Ngô cho rằng, La Kiêu sẽ chết.
Cho đến khi... Cho đến khi La Kiêu phát hiện, chính mình mang thai!
Hoàn toàn là thiên phương dạ đàm! Du Ngô lúc đó cảm thấy như vậy, nhưng bản báo cáo kiểm tra kia, dùng khoa học làm chứng cứ, giống như đang xích lõa cười nhạo mình, nam nhân mang thai, Du Ngô không dám đoán trước hậu quả, có lẽ sẽ bị chính phủ mang đi, xem như thể thực nghiệm để tiến hành nghiên cứu.
Sau đó, anh mang theo La Kiêu rời đi, đi tới Vân Thành.
"Du đại ca, em luôn muốn báo đáp anh, anh đối tốt với em, em đều ghi tạc trong lòng, khi đó, nếu không phải anh, em chắc không có khả năng cũng không có dũng khí sinh Húc Húc ra, em cũng bị dọa, nam nhân còn có thể mang thai... Em cho rằng mình là quái vật, thẳng đến khi nghe thấy tiếng khóc của Húc Húc, em mới ý thức được, em có con trai, máu mủ tình thâm, em so với ai khác đều yêu bé hơn." Khi La Kiêu nói chuyện, ánh mắt dừng ở trên người Húc Húc, dịu dàng mà an tĩnh.
Du Ngô không quên được, bộ dáng La Kiêu điên cuồng, ánh mắt cậu lạnh băng cự tuyệt người ngàn dặm, giống như một cái gai nhọn, hoàn toàn khác hiện tại.
"Anh còn muốn hỏi em, một người ba khác của Húc Húc, rốt cuộc là ai?" Du Ngô hỏi, cái này đề tài La Kiêu theo bản năng vẫn luôn chán ghét, cậu trước nay chỉ trầm mặc, nhưng Du Ngô không cam lòng, anh cố chấp cho rằng, La Kiêu hiện tại không tiếp thu mình, đều vì người này.
Chỉ là, anh sai rồi.
"Anh ta đã chết." Thái độ La Kiêu khác thường cười cười, giống như nói với Du Ngô, lại như đang cảnh cáo chính mình, "5 năm trước, anh ta đã chết."