Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Thường dùng chung với hiềm khích, hoài nghi, hiểu lầm
"Sao anh lại đến đây?" La Kiêu thay đổi tư thế thoải mái nằm xuống, tự động làm lơ nửa câu sau của hắn.
Đoàn Dịch Phong đặt tay lên tay vịn của ghế, không chút để ý cười nhẹ: "Mới mấy giờ đã vào cục cảnh sát, anh sợ bản thân muộn vài phút thì thật sự không gặp được em nữa."
Lời này của hắn có chút chán nản, ngay cả La Kiêu cũng nghe ra oán khí bên trong, mà Đoàn Dịch Phong cũng không thèm che dấu, trên mặt, trong mắt đều tràn ngập giấm có thể thấy rõ ràng.
"...... Đó chỉ là ngoài ý muốn, do tôi xui xẻo mà thôi." La Kiêu hơi hơi nghiêng đầu, xấu hổ biện giải.
Đoàn Dịch Phong gật đầu có lệ, La Kiêu dời tầm mắt cũng đã chứng minh cậu không đủ tự tin, tranh cãi nữa cũng không có ý nghĩa.
"Nếu tỉnh thì đứng lên, anh bảo họ đưa cơm lên đây. Anh nghĩ em cũng đói bụng, ăn no trước rồi chúng ta lại nói chuyện." Có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, cũng có rất nhiều lời giải thích muốn nói ra, nhưng việc cần làm bây giờ hiển nhiên là ăn cơm, để người bị đói đau lòng vẫn là hắn.
La Kiêu thật sự rất đói, từ lúc xuống máy bay đến giờ cậu cũng chưa ăn gì, đã sớm đói đến ngực dán vào lưng. Đoàn Dịch Phong chủ động đề nghị ăn cơm, cậu rất vui lòng.
Biểu cảm trên mặt La Kiêu, Đoàn Dịch Phong liếc mắt một cái đã nhìn thấu, hắn cười cười không vạch trần, đứng lên đi đến mép giường. La Kiêu đang ngồi trên giường dùng tay xoa xoa bả vai đau nhức, tối hôm qua quá mệt mỏi nên cậu không tắm rửa, lúc ngủ cậu cởi hết quần áo bên ngoài, chỉ mặc một cái áo thun hơi mỏng. Đoàn Dịch Phong đứng bên cạnh liếc mắt một cái đã có thể thấy xương quai xanh hình chữ S nhô lên của cậu, độ cong vừa tinh xảo lại đẹp đẽ.
Hình thể La Kiêu thiên về gầy, ôm vào lòng có hơi cộm tay, cánh tay, cẳng chân mảnh mai như chỉ cần bẻ một cái là gãy. Trước kia Đoàn Dịch Phong không ít lần tìm cách, liều mạng muốn đắp cho cậu thêm mấy cân thịt, nhưng La Kiêu lại thuộc về loại hình ăn mãi không mập, có ăn nhiều, ăn mạnh đi nữa thì cân nặng của cậu vẫn vững như Thái Sơn không nhích lên chút xíu nào.
Nhưng mà Đoàn Dịch Phong cảm thấy La Kiêu như vậy rất đẹp, cậu không thích trưng diện, nếu cậu chịu trưng diện cho bản thân chút, chắc chắn còn loá mắt so với mấy nam minh tinh kia.
Đoàn Dịch Phong nhìn đến xuất thần, La Kiêu cảnh giác nhìn chằm chằm hắn, động tác trên tay cũng ngừng lại.
"Đột nhiên rất muốn làm một chuyện." Đoàn Dịch Phong nhận thấy được tần mắt La Kiêu, hắn nhún nhún vai không chút che dấu ý nghĩ của mình.
La Kiêu càng phòng bị nhìn chằm chằm hắn.
Có khoảng thời gian Đoàn Dịch Phong rất thích làm vào buổi sáng. Buổi tối La Kiêu bị lăn lộn đến không còn sức, đến buổi sáng gần như bị hắn trực tiếp thọc tỉnh, lúc ý thức thanh tỉnh liền phát hiện có gì đó đang dùng sức va chạm. Cho dù vận động cả một đêm thì ngày hôm sau Đoàn Dịch Phong vẫn tinh thần đầy đủ, La Kiêu chỉ có thể nằm trên giường mặc hắn đùa nghịch.
Ký ức kia đột nhiên bừng lên.
La Kiêu muốn lui về phía sau, bị Đoàn Dịch Phong đúng lúc nắm được bả vai, hắn nhanh chóng hôn lên trán La Kiêu. Lúc đối phương muốn phản kích thì lưu loát lui ra phía sau vài bước, sau đó xua xua tay tỏ vẻ việc mình muốn làm đã làm xong.
Tay La Kiêu nâng lên một nửa, trừng mắt nhìn Đoàn Dịch Phong. Cậu vừa muốn mở miệng, thì cảm thấy áo bị kéo nhẹ, sau đó liền có một giọng nói non nớt vang lên bên cạnh: "Ba ba, con cũng muốn thân thân~~"
*Để thân thân cho nó đáng eo, hí hí
"-- Đoàn Dịch Phong!" La Kiêu nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ.
Đoàn Dịch Phong vô tội buông tay: "Không liên quan đến anh, anh không biết con đã thức."
"Ba ba, thân thân ~~" Húc Húc dùng tay nhỏ bụ bẫm dụi dụi mắt, một tay khác víu áo La Kiêu cọ cọ người cậu.
Đoàn Dịch Phong cảm thấy bản thân mình có bệnh, sao hắn lại ăn giấm với con trai mình chứ?!
Nhưng mà -- hắn cũng muốn cọ cọ người A Kiêu á, có thể sờ sờ tay, sờ sờ chân, thuận tiện ha ha ăn trộm đậu hủ. Nhưng sự thật là, bây giờ hắn đến nụ hôn chuồn chuồn lướt nước cũng phải dè dặt.
Húc Húc đương nhiên hôn được La Kiêu, lại xoa xoa hai mắt cuối cùng cũng thấy được Đoàn Dịch Phong trừng mắt đứng một bên.
"Chú Đoàn." Húc Húc mềm mại kêu một tiếng, giơ quần áo đặt bên cạnh lên: "Chú Đoàn giúp con mặc quần áo!" Bé vừa nói vừa đứng lên đi tới mép giường, La Kiêu vịn bé lại sợ bé không cẩn thận té xuống đất.
"Húc Húc, có nhớ ba đã nói phải tự mặc quần áo không?" La Kiêu hỏi.
"Con sẽ tự mặc quần áo." Giọng điệu Húc Húc có chút kiêu ngạo.
"Vậy tự mặc đi nào." Đoàn Dịch Phong mở miệng, lại hứa hẹn chút phần thưởng: "Sau khi ăn cơm xong chú dẫn con ra ngoài chơi."
Húc Húc do dự nhìn hắn, vẫn quay đầu hỏi La Kiêu: "Ba ba, ba cũng muốn ra ngoài chơi sao?"
La Kiêu liếc Đoàn Dịch Phong, không có trả lời thẳng ra: "Nhanh mặc quần áo vào, đợi lát nữa con thích ăn cái gì thì ăn cái đó."
Húc Húc ngồi xuống giường đặt quần áo qua một bên, sau đó lấy áo lông tròng lên đầu hai tay dùng sức kéo xuống, lúc kéo bé còn uốn éo uốn éo thân thể. Đoàn Dịch Phong ngửi được mùi ngon, chỉ cần nghĩ đến đây là con trai của mình với La Kiêu, hắn liền hưng phấn muốn cung phụng hết đồ ăn thức uống ngon miệng cho tiểu tổ tông này. Đương nhiên, cái này không chút mâu thuẫn nào với tính tình quái đản hay ghen của hắn.
La Kiêu cầm quần áo đến phòng tắm để tắm rửa, cửa phòng tắm dùng mặt kính mờ hai mặt, ánh sáng có thể xuyên qua nhưng không thể nhìn rõ, tuy vậy thì đứng bên ngoài nhiều ít gì cũng có thể nhìn được bóng dáng. Tiếng nước ào ào vang lên, Đoàn Dịch Phong không khống chế được đi tới phòng tắm, trong lòng không khỏi oán giận độ thấu thị thủy tinh của khách sạn quá thấp.
Hắn mãnh liệt kiến nghị thủy tinh phòng tắm nên chọn dùng thủy tinh bình thường!
Vì thế, La Kiêu tắm rửa xong, mở cửa ra liền thấy Đoàn Dịch Phong u oán nhìn chằm chằm cửa phòng tắm. Vừa vặn bị bắt gặp, Đoàn Dịch Phong cũng không chột dạ chút nào, hắn oán giận: "Loại thủy tinh này nhìn không thấy gì cả."
La Kiêu liếc hắn đầy khinh bỉ, cậu hừ lạnh một tiếng đặc biệt lạnh lùng, kiêu ngạo trở lại phòng.
Đoàn Dịch Phong nhìn chằm chằm La Kiêu, trong lòng không khỏi khen: Không hổ là bà xã của anh, cái liếc mắt vừa nãy vừa biệt nữu lại hết sức phong tình, tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm được.
Khách sạn đã mang đồ ăn lên, thức ăn chế biến theo kiểu Trung Quốc, bao gồm thịt nạc xào ớt hiểm, khổ qua nấu mực, trên bàn đặt ba bộ chén đũa. Khi La Kiêu tắm, Đoàn Dịch Phong đã xới cơm xong, hắn vừa ăn vừa nghĩ, bản thân chịu đói đến bây giờ quả nhiên không sai, loại cảm giác người một nhà ăn cơm đúng là quá sảng khoái!
Húc Húc chuyên gắp thịt xào có chút mỡ để ăn, bé ăn thịt nạc bên dưới, thịt mỡ dư lại bỏ hết vào trong chén Đoàn Dịch Phong. Đoàn Dịch Phong còn chưa động đũa đã bị La Kiêu nhìn thoáng qua cảnh cáo, ý tứ là tiết kiệm lương thực, lãng phí đáng xấu hổ.
Đoàn Dịch Phong chỉ có thể vô lực nhìn Húc Húc, cầu xin bé thủ hạ lưu tình.
Cơm nước xong, Đoàn Dịch Phong lặng lẽ hỏi La Kiêu: "Con rất thích ăn loại thịt này à? Nhưng mà anh thấy thịt nạc có mỡ đâu có khác gì thịt nạc bình thường đâu ta."
"Tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà Húc Húc thích ăn."
Đoàn Dịch Phong tức khắc cảm thấy nuôi con trai thật vất vả: "Trước kia con đều ném thịt mỡ cho em ăn?"
"Không có." La Kiêu đồng tình nhìn Đoàn Dịch Phong: "Mặc dù Húc Húc không thích ăn thịt mỡ, nhưng vẫn chịu đựng ăn hết."
- - Lời này có nghĩ là con thuần túy nhằm vào anh đấy!
"Có phải anh đắc tội con trai hay không?" Đoàn Dịch Phong đỡ trán cười khổ, ba giây sau đột nhiên lại hứng thú tăng vọt, nói như đương nhiên: "Nhưng mà cái này cũng đúng, em vất vả như vậy con chắc chắn đau lòng em, cho nên anh còn phải cố gắng thật nhiều! Không sao không sao, cha chính là dùng để chịu khổ mà."
La Kiêu thấp giọng nói: "Đừng nói bậy, cẩn thận Húc Húc nghe thấy."
"Con đang hăng say xem mà, không nghe thấy gì đâu." Đoàn Dịch Phong chỉ chỉ Húc Húc ngồi trên giường xem phim hoạt hình.
La Kiêu gật gật đầu, im lặng một lúc sau đó đi thẳng vào vấn đề: "Chúng ta ra ngoài đi, tôi biết anh có chuyện muốn nói với tôi."
Không khí giữa hai người khác xa khi ở ba người, Húc Húc còn trong phòng, La Kiêu không dám đi quá xa. Hai người đứng trong góc hành lang khá vắng vẻ, bồn hoa cỡ lớn bên cạnh gần như che khuất hai người, không khí nhất thời có chút đọng lại, vẫn là Đoàn Dịch Phong phá vỡ im lặng trước.
"Anh hiểu em, mặc dù ngày thường do dự, nhưng nếu đã đáp ứng chuyện gì thì sẽ làm được, bây giờ...... Du Ngô làm như vậy khiến em rất đau lòng nhỉ? Em với anh ta sang Mỹ chính là hạ quyết tâm, kết quả lại bị anh ta cho leo cây. Anh không lừa em, anh rất vui vì anh ta làm như vậy, em muốn kết hôn với anh ta, anh nghe mà muốn phát điên. Nếu giờ em khó chịu thì cứ đánh anh đi, đừng nghẹn trong lòng, rất khó chịu."
La Kiêu kinh ngạc nhìn hắn: "Tôi cho rằng anh sẽ giải thích trước."
Trong lòng cậu thật sự rất khó chịu, đặc biệt là lúc vừa nhận được điện thoại Du Ngô, cậu thật sự cảm thấy mình bị lừa gạt, đây quả thực chính là một trò cười. Nhưng mà cậu không thể phát hỏa, không thể phẫn nộ, Húc Húc còn ở bên cạnh, cậu không thể truyền loại cảm xúc tiêu cực này cho đứa nhỏ. Từ lúc bắt đầu cậu đã nhịn xuống, cố ý ra vẻ như không có việc gì, cho đến khi buổi tối nằm trên giường, cái loại đau đớn bén nhọn này mới ăn mòn lan tràn trong tim.
"Anh là đến giải thích." Đoàn Dịch Phong nhìn La Kiêu thật sâu, nói tiếp: "Mặc dù không biết 5 năm trước em nghe thấy nhiều hay ít, nhưng những cái đó đều là giả. Khi đó Đỗ Chiết -- chính là anh hai của anh, gã chèn ép anh khắp mọi nơi, liều mạng muốn tìm thứ uy hiếp anh, thứ khác anh có thể không để bụng, chỉ riêng em. Cho nên anh cần phải khiến gã tin tưởng anh vốn không quan tâm em, như vậy mới có thể bảo vệ em tốt hơn, nếu không...... Em kiên trì muốn đi làm, trên đường đi có thể sẽ xảy ra rất nhiều chuyện ngoài ý muốn."
"Anh không ngờ em lại vì chuyện này mà rời đi, lần đó, anh vẫn cho rằng em đang lừa anh, nhận được sự tin tưởng của anh sau đó đạt được cơ hội rời đi, cho nên mới......" Hắn dừng một chút, giống như nhớ tới chuyện không tốt lắm: "Anh không nên bức em như vậy, lúc em nhảy xuống anh cũng nhảy theo muốn cứu em, sau đó nằm trong bệnh viện mấy tháng, lần đó anh với đại ca liên hợp lại, giáng cho Đỗ Chiết một đòn thật mạnh."
La Kiêu hơi hoảng hốt, cách đã lâu, cậu cũng không phân rõ bản thân đến tột cùng có cần lời giải thích hay không? 5 năm, lúc Đoàn Dịch Phong xuất hiện cậu không hỏi, bởi vì không có ý nghĩa, nhưng mà bây giờ thì sao? Dù đã biết chân tướng thì thế nào? Chuyện đã tới bước này rồi, chẳng lẽ cứ như vậy tiêu tan hiềm khích lúc trước, hòa hảo như lúc ban đầu?
Đó thật sự là điều đáng chê cười!
"...... Tôi đã biết." Một lúc lâu sau, La Kiêu mở miệng hỏi: "Lát nữa tôi dẫn Húc Húc về nước, anh cũng về cùng sao?"
"Đương nhiên về cùng!" Đoàn Dịch Phong nói, chợt nhận thấy không thích hợp, liền nói: "Không! Từ từ, chúng ta nói xong chuyện kia trước, em đừng nói sang chuyện khác. Chuyện nên giải thích anh đã giải thích rõ, bây giờ anh muốn nghe suy nghĩ của em, em đã nói, đã không so đo chuyện bảy năm trước, vậy em còn muốn đưa lý do gì ra từ chối anh?"
"Tôi......"
"Đừng nói với anh cái quỷ gì mà không bỏ Du Ngô xuống được, em vốn không thích anh ta, em nên nghĩ thông suốt đi? Em muốn ở bên anh ta, sau này tuyệt đối sẽ hối hận!"
La Kiêu bực bội ngẩng đầu nhìn hắn: "Anh không hiểu sao?" Cậu siết chặt ngón tay, mím môi rồi mở miệng: "Tôi mới quyết định ở cùng với Du Ngô, bây giờ tôi nên trả lời anh thế nào mới tốt? Tôi vừa rời khỏi anh ấy thì lập tức sang bên anh, anh không cảm thấy rất kỳ quái sao? Nói như vậy tôi xem anh là gì? Bị người khác bỏ xong liền ném qua cho anh, xin lỗi, tôi cảm thấy như vậy không công bằng với anh."
Lời này nghe có chút biệt nữu, Đoàn Dịch Phong lại hiểu hết, hắn nghiêm túc nói: "Anh không để bụng."
Người mà bạn theo đuổi rất lâu, đối phương luôn lạnh nhạt không cho bạn sắc mặt tốt. Sau đó người em ấy thích đột nhiên vứt bỏ em ấy, em ấy xoay người liền chui vào cái ôm của bạn, khó tránh khỏi sẽ khiến người ta cảm thấy bạn đang nhặt ve chai.
Nhưng mà Đoàn Dịch Phong không để bụng.
"Cho tôi một chút thời gian." La Kiêu xoa xoa ấn đường, có chút vô lực, cậu biết rõ suy nghĩ của Đoàn Dịch Phong, nhưng càng rõ thì loại này quyết định này càng nặng nề.
"Được." Đoàn Dịch Phong trấn an: "Thời gian còn rất nhiều, chúng ta có thể từ từ, không gấp."
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn địa lôi của Roki, moah moah ~~
Chuyện trước kia đều đã qua hết, bây giờ chỉ chờ xem Đoàn trung khuyển làm thế nào theo đuổi bà xã ~ lấy lòng con trai ~~
Ừm...... Còn nhớ hồi ức của La không, nếu Đoàn không gặp phải mấy chuyện rách nát kia, thì hắn chính là một tình nhân rất hoàn mỹ đó ~~~
---Hết chương 45
Thịt nạc xào ớt hiểm
Khổ qua nấu mực
---
Tâm sự một tí: Thật ra thì lúc đầu Húc Húc thích anh Phong lắm( cô nào đọc rồi sẽ biết) nhưng bé ngoan nghe lời ba ba nên mới "bơ" anh thôi. Mong các cô đừng đọc bé cưng ở truyện khác rồi so sánh hay chê trách bé cưng ở truyện này, vì mỗi tác giả mỗi ý tưởng mà. Nếu không thích thì im lặng bước đi, chứ tôi dày công edit truyện cho mọi người đọc rồi mọi người "đâm bang" thì tôi khó chịu lắm nhé =))))))))))))))))))
Cuối cùng thì cũng-đến-lúc-chúng-ta-gặm-cẩu-lương-rồi =)))))))))))))