Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chỉ vào ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, nói cho bé, đó chính là mẹ.
•••
Chương 8: Mẹ của bé
Rời khỏi Đoàn gia, La Kiêu cảm thấy bụng đói cồn cào, kêu réo kháng nghị đến muốn mệnh.
Cậu ngăn lại một chiếc xe taxi, may mắn lúc ấy bóp tiền cũng đặt ở mép giường, mà bản thân cậu cũng phát hiện rồi mang nó đi, không có tiền, đừng nói đến ăn, ngay cả ký túc xá cũng không về được.
Chọn một quán mì bên đường, La Kiêu trực tiếp gọi cỡ lớn nhất, làm khách trong quán sôi nổi nhìn sang, cũng bởi vì, La Kiêu thoạt nhìn khá gầy yếu, cũng không giống người có thể ăn loại lớn như vậy.
Cho nên, khi cậu ngấu nghiến giải quyết xong một tô, đúng lý hợp tình yêu cầu chủ quán cho thêm một tô nữa, đã làm tất cả mọi người sợ đến ngây người.
La Kiêu không nghĩ quá nhiều, cậu chỉ cảm thấy, tô này sao lại ít như vậy, còn chưa có ăn bao nhiêu đã hết rồi.
Đoàn Dịch Phong đã xin cho cậu nghỉ một ngày, La Kiêu dứt khoát không đến công ty, ăn uống no đủ, tâm tình hậm hực thoáng giảm bớt, cũng chuẩn bị về ký túc xá ngủ một giấc, đem chuyện hôm nay hoàn toàn quên đi.
Khi đến lầu hai ký túc xá, cậu lại đụng phải Diêm Lộ Lộ.
“La Kiêu, anh không sao chứ? Tôi nghe bọn họ nói anh bị bệnh?” Diêm Lộ Lộ mang người mới đến xem ký túc xá, thấy La Kiêu, cô nói với những người đó vài câu, sau đó đi thẳng đến đây.
La Kiêu cười cười, “Không có việc gì, chỉ là cảm mạo bình thường thôi, uống thuốc thì tốt rồi.”
“Nhưng tối hôm qua anh cũng không về ký túc xá.” Diêm Lộ Lộ có chút nghi hoặc, tiện đà oán giận tố khổ: “La Kiêu, tôi thật là bội phục anh, Húc Húc ngủ với tôi một đêm, cả đêm nháo muốn ba ba, tiểu tổ tông kia lăn lộn tôi cả một đêm ngủ không ngon, anh mỗi ngày đều mang theo bé, chắc chắn không dễ dàng.”
Tối hôm qua, Trần Côn đột nhiên gọi điện thoại tới, bảo cô trông Húc Húc một đêm, cũng lừa Húc Húc, nói La Kiêu có việc, ngày mai mới có thể trở về, Diêm Lộ Lộ phản xạ có điều kiện cự tuyệt, có trời biết, cô trời sinh từ trường không hợp với con nít!
Trần Côn lại năn nỉ ỉ ôi, nói cái gì ‘chuyện này em nhất định phải đáp ứng anh’ ‘ biểu muội em không thể thấy chết mà không cứu còn cứ như vậy nhìn anh đi chết’ linh tinh balabalabala.
- -- Cô tuyệt đối không thừa nhận mình là được khen đến lâng lâng, trong lơ đãng đã đáp ứng.
“Cô Diêm, thật sự quá làm phiền cô rồi, tối hôm qua… Cô yên tâm, loại chuyện này về sau sẽ không phát sinh.” La Kiêu rất áy náy, Diêm Lộ Lộ cùng mình mới gặp mặt ba lần, đã giúp không ít chuyện.
Cậu thật sự không biết nên báo đáp cô thế nào!
“Không cần khách khí như vậy, tôi xem chúng ta đã là bạn bè rồi! Cứ gọi cô Diêm nghe thật…, anh gọi tôi Lộ Lộ đi, bọn họ đều gọi tôi như vậy.” Diêm Lộ Lộ có chút thất vọng, sau đó nói thẳng.
“Ừ, Lộ Lộ, vậy, cô còn có việc đúng không?” La Kiêu uyển chuyển nói.
Diêm Lộ Lộ rất phối hợp, “Đúng rồi, vậy anh nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi phân phối ký túc xá.”
La Kiêu gật đầu, tiếp tục lên lầu, hiện tại là thời gian đi làm, ký túc xá không có một bóng người, cậu ném mình thật mạnh lên giường, trợn mắt nhìn chằm chằm trần nhà không nhúc nhích, đại não vẫn một mảnh hỗn loạn, hết thảy vừa mới phát sinh, làm cậu có loại cảm giác không chân thật.
Nếu có thể, đời này cậu cũng không muốn gặp lại Đoàn Dịch Phong!
Hôm nay, Đoàn Dịch Phong biểu hiện rất khác thường. Nếu La Kiêu không nhìn lầm, hắn là đang tìm mọi cách lấy lòng cậu, đối với Đoạn thiếu gia mà nói, lấy lòng người khác chỉ sợ là lần đầu tiên trong đời, nhất cử nhất động của hắn đều có vẻ vụng về cứng nhắc.
Nghe mình châm chọc mỉa mai, lại không thể làm gì, chắc hắn nhịn đến khó chịu.
La Kiêu cứ miên man suy nghĩ, ngủ quên lúc nào không biết, chờ ngủ một giấc tỉnh lại, cậu lựa chọn tạm thời đem Đoàn Dịch Phong vứt ra sau đầu, cậu biết rõ, đối phương sẽ không dễ dàng bỏ qua, nhưng giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, lúc này, mình ở đây lo sợ không đâu cũng không thay đổi được cái gì.
Nhà trẻ Hướng Dương là trường công có lực lượng giáo viên lớn mạnh nhất Diệp Hải thị, nói như vậy, hộ tịch ở nơi khác muốn nhập học rất khó, Diêm Lộ Lộ lúc ấy chủ động đưa ra ý hỗ trợ, La Kiêu còn không dám tin tưởng.
- - Cậu vốn tính toán chọn một trường công tương đối tốt hơn trường tư nhân, học phí đắt một chút cũng không sao.
Nhưng cậu rốt cuộc cũng xem thường Diêm Lộ Lộ, chỉ ngắn ngủn vài giờ đối phương đã giải quyết xong việc khó này!
Thật lâu về sau, La Kiêu mới biết được, nguyên lai hiệu trưởng nhà trẻ là bạn học cấp ba với ba ba Diêm Lộ Lộ, loại việc nhỏ này, đối phương tất nhiên sẽ không cự tuyệt.
Nhà trẻ Hướng Dương vô luận là lực lượng giáo viên, hay phương tiện công cộng, Vân Thành đều không thể sánh bằng được.
Nhà trẻ vô cùng rộng lớn, lúc đến trường, cũng có thầy cô chuyên môn đón đưa, khi tan học, tất cả bé con đều chỉnh tề xếp thành hàng, khi rời đi, mỗi bạn nhỏ đều sẽ nói: Tạm biệt cô giáo.
La Kiêu đứng bên ngoài trường học, cũng chờ đợi như những phụ huynh khác, chỉ chốc lát đã thấy Húc Húc đi ra, bé vẫy vẫy tay, tươi cười ngọt ngào nói: “Tạm biệt cô giáo.”
“Tạm biệt.” Cô giáo trẻ tuổi cười đáp.
Húc Húc liếc mắt một cái đã thấy La Kiêu, bé nở nụ cười thật tươi, quay lại kéo tay một bé trai, sau đó hai người chạy nhanh tới bên này, bé trai kia mặc quần yếm đen, mặt béo đô đô, nhìn qua rất đáng yêu.
“Ba ba, đây là bạn mới của con.” Húc Húc kéo tay bé trai kia, ngoan ngoãn đứng trước mặt La Kiêu.
Bé trai phản ứng chậm nửa nhịp, Húc Húc tiến đến bên tai bé nói gì đó, bé mới chậm rì rì nói: “Chào ba La ạ.”
“Chào con!” La Kiêu vỗ vỗ bả vai bé, cười hỏi, “Bạn nhỏ, con tên là gì?”
“Ba ba bạn ấy tên là Tống Tung.” Húc Húc giành trước trả lời.
La Kiêu giả vờ tức giận trừng mắt liếc Húc Húc một cái, nói: “Khi ba ba nói chuyện, con nít không thể xen miệng, biết không?”
“Tống Tung không phải người lớn, ba ba nói, người lớn nói chuyện, con nít không thể xen miệng.” Húc Húc ngạnh cổ, đúng lý hợp tình phản bác.
“Con nít nói chuyện, người lớn cũng không thể xen miệng sao?” Tống Tung đứng ở bên cạnh, đột nhiên nghiêng đầu tò mò hỏi.
Húc Húc cúi đầu nghĩ nghĩ, “Hình như có thể á.”
“Vì sao?”
Loại vấn đề này, Húc Húc cũng nghĩ không ra, vì thế nhìn La Kiêu xin giúp đỡ, “Ba ba, con nít nói chuyện, người lớn có thể xen miệng không?”
La Kiêu căng da đầu trả lời, “Có thể.”
“Vì sao?” Húc Húc khoa tay múa chân, cười nói, “Vậy con cũng phải nhanh lớn lên, lớn lên cao như ba ba.”
“Nào có nhiều câu vì sao như vậy!” La Kiêu không tiếp tục giải thích cho bé, vừa muốn hỏi cha mẹ Tống Tung đâu, đã nghe thấy không xa có người kêu Tống Tung.
“Mẹ con tới!” Tống Tung cao hứng quay đầu lại, buông tay chạy sang bên cạnh.
Mẹ Tống Tung rất trẻ, nhìn qua cũng không giống người đã sinh con, cô trang điểm không quá đậm, tóc dài sóng vai, mang khuyên tai nhỏ tinh xảo, trên người mặc áo khoác màu đỏ, kiểu dáng áo khoác kia cũng không mới lắm, nhưng La Kiêu rất rõ ràng, một cái như vậy, ít nhất cũng mấy ngàn tệ trở lên, cậu đã từng thấy trên tạp chí, cái người mẫu kia mặc trên người giống như đúc cái này.
Không có người nào sẽ tiêu tiền đi mua một sản phẩm mô phỏng đắt tiền như thế.
“Mẹ, bạn ấy chính là La Bác Húc mà con nói, con với bạn ấy là bạn tốt.” Tống Tung nắm tay nữ nhân, chỉ vào Húc Húc cao hứng giới thiệu, sau đó lại nhìn La Kiêu, nói: “Đây là ba La, chú ấy vừa nãy còn khen con thông minh đó!”
Ánh mắt người phụ nữ dừng trên người La Kiêu, ngượng ngùng cười, “Phiền anh giúp tôi trông chừng Tống Tung, hôm nay có việc, cho nên tới chậm.”
“Không có việc gì.” Đối với nữ sĩ lễ độ lịch sự, La Kiêu vẫn luôn có phong độ thân sĩ, cậu duỗi tay chủ động nói, “Xin chào, tôi là ba ba La Bác Húc, tôi tên La Kiêu.”
“Xin chào, tôi tên Đoàn Hiểu Phi.” Đoàn Hiểu Phi cũng vươn tay, cười hỏi, “Đây là con trai anh? Mẹ của bé sao không tới?”
Húc Húc cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân, lắc lắc mặt không nói lời nào, La Kiêu xấu hổ mở miệng, “Mẹ của bé… Không còn nữa.”
Đoàn Hiểu Phi hỏi xong liền hối hận, vội vàng xin lỗi, “Thực xin lỗi, tôi không biết.”
“Không có việc gì, đã rất lâu rồi, con nít khá mẫn cảm.”
“Bạn nhỏ, thực xin lỗi, dì không phải cố ý.” Đoàn Hiểu Phi khom lưng, nói xin lỗi với Húc Húc, Húc Húc quay đầu đi, không để ý tới cô.
La Kiêu túm túm tay Húc Húc, thấp giọng nói: “Húc Húc, dì nói chuyện với con, không thể không lễ phép như vậy.”
“Chào dì.” Húc Húc ngẩng đầu, cười miễn cưỡng.
Đoàn Hiểu Phi cười gật đầu, vừa vặn di động vang lên, cô cười cười xin lỗi, liền xoay người sang chỗ khác nhận điện thoại.
Cũng không phải tin tức gì tốt, La Kiêu thấy sắc mặt đối phương càng ngày càng khó coi.
La Kiêu nói vài câu với Tống Tung, liền nắm tay Húc Húc rời đi, Tống Tung đứng ở bên cạnh Đoàn Hiểu Phi, tươi cười sáng lạn vẫy tay tạm biệt bọn họ.
Chờ lúc đi xa, Húc Húc có chút không vui nói, “Ba ba, ba vốn không có khen Tống Tung thông minh!”
“Làm sao vậy?” La Kiêu khó hiểu, khi Tống Tung nói, cậu cũng không chú ý.
“Tống Tung bạn ấy nói dối!” Húc Húc nhăn mặt, cường điệu.
Thì ra trọng điểm ở chỗ này! La Kiêu sờ sờ đầu Húc Húc, cười nói: “Vậy con cũng không thể học bạn ấy, ba ba đã nói, Húc Húc phải làm bé con thành thật, không thể nói dối!”
“Húc Húc không nói dối.” Húc Húc dùng chân đá đất, mách lẻo với La Kiêu, “Tống Tung bạn ấy thường xuyên nói dối, bạn ấy nói lúc nghỉ, ba ba bạn ấy sẽ dẫn bạn ấy đi công viên giải trí chơi, kết quả bạn ấy cũng không biết công viên giải trí ở chỗ nào, bạn ấy nói ba ba bạn ấy thích bạn ấy nhất, nhưng con trước nay chưa thấy qua ba ba bạn ấy, ba ba, ba ba Tống Tung vì sao không tới đón bạn ấy tan học?”
“Bởi vì mẹ của bạn ấy tới đón!” La Kiêu cười ứng phó vấn đề của Húc Húc.
Húc Húc cúi đầu, bẹp miệng, tay nhỏ xiết chặt quai đeo cặp, có chút không vui, La Kiêu cúi đầu nhìn nhìn, cười dỗ bé, “Húc Húc, suy nghĩ cái gì? Nói cho ba ba nghe được không?”
Húc Húc ngẩng đầu, khuôn mặt nho nhỏ nhăn lại như bánh bao, hốc mắt còn quanh quẩn một tầng hơi nước, ngữ khí ngây thơ hỏi: “Ba ba, vì sao mẹ Tống Tung tới đón, thì ba ba bạn ấy không tới, ba ba của con không tới mẹ cũng không tới? Bọn họ đều có ba mẹ, Húc Húc lại chỉ có ba ba.”
La Kiêu đột nhiên dừng bước lại, tươi cười cương cứng ở khóe môi, lời Húc Húc nói giống như một lưỡi kiếm sắc bén, trực tiếp đâm thủng trái tim cậu, máu tươi đầm đìa.
Từ nhỏ đến lớn, Húc Húc không ít lần hỏi đến vấn đề này, bé luôn hỏi bạn nhỏ khác đều có ba mẹ, vì sao con không có! Lúc ấy La Kiêu sẽ ôm bé đến ban công ngắm sao, sau đó chỉ vào ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, nói cho bé, đó chính là mẹ.
Cậu vẫn luôn nỗ lực cho Húc Húc hết thảy tình yêu thương, dạy dỗ bé, quan tâm bé, nhưng dù cậu có làm thật nhiều, cũng không bù được người kia trong lòng Húc Húc.
Đây là cậu nợ Húc Húc.
“Ba ba, ba đừng khổ sở, Húc Húc không nói, đều là Húc Húc không tốt, Húc Húc về sau không bao giờ nhắc đến mẹ.” Thấy La Kiêu đứng tại chỗ, sắc mặt khó coi, Húc Húc biết cậu khổ sở, bé ôm chân La Kiêu, ngữ khí mang theo tiếng khóc nức nở.
“Ba ba không có việc gì, Húc Húc, con trai không thể khóc.” La Kiêu thở dài, cúi người, lau sạch hơi ẩm nơi khóe mắt Húc Húc.
Húc Húc nhìn thẳng hai mắt La Kiêu, thật cẩn thận hỏi: “Ba ba, ba sẽ không giận Húc Húc phải không?”
“Ba ba không giận, Húc Húc, con phải biết, ba ba yêu con nhất, tới, ba ba ôm con về nhà.” La Kiêu ôm Húc Húc lên, ngữ khí ôn nhu.
Húc Húc ôm cổ La Kiêu, ghé vào trên vai cậu, dùng mu bàn tay lau sạch nước mắt.
Ba ba đã nói, bé là nam tử hán, không thể chảy nước mắt.
Ngày hôm sau, La Kiêu theo lẽ thường đi làm, cậu vốn tưởng rằng Đoàn Dịch Phong sẽ có hành động, nhưng hết thảy vẫn bình thường, không có chút không thích hợp nào, Đoàn Dịch Phong thậm chí còn không tới tìm mình.
Chuyện này cũng không phù hợp với phong cách của hắn, La Kiêu thậm chí đã nghĩ xong sách lược ứng đối, nhưng đống sách lược kia trước lúc Đoàn Dịch Phong không có chút hành động nào, liền có chút buồn cười.
Cậu thậm chí cảm thấy, Đoàn Dịch Phong đã từ bỏ mình.
— Cái này đương nhiên là kết cục tốt nhất.