Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cố Hoài Nam tìm hòm thuốc sát thương cho Cố Hoài Tây, băng bó kỹ, lòng bàn tay lại đổ chút rượu thuốc xoa lên chỗ sưng to của cô, thủ pháp lão luyện, hoàn toàn đem Diệp Tích Thượng gạt sang một bên.
"Còn rất chuyên nghiệp." Diệp Tích Thượng có chút kinh ngạc.
"Có lẽ số lần nó đánh nhau còn nhiều hơn so với con." Cố Minh Triết ở một bên uống trà thơm, cầm lên cặp công văn hướng thư phòng đi tới. Nơi này không có Diệp Tích Thượng, nhìn anh coi chừng Hoài Nam, liền đứng dậy đuổi theo Cố Minh Triết.
Cố Hoài Nam mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, coi như không nghe thấy Cố Minh Triết nói, tiếp tục xoa chân cô. "Nếu chỗ làm xa nhà cũng đừng đi, đổi một công việc."
"Không muốn đổi, cùng những đứa bé kia chung sống rất tốt, bọn họ cũng nguyện ý học đàn cùng em."
"Vậy bảo Trác Vệ an bài người đón em đi làm, mắt em không tốt, bình thường cẩn thận hơn, chuyện ngoài ý muốn cũng không tránh khỏi, anh ta cũng yên tâm để cho em chạy như thế?" Kể từ lần đó Cố Hoài Tây thấy tấm hình tổn hại, Cố Hoài Nam cũng không có đi qua nơi đó nữa.
"Em chia tay cùng Trác Vệ."
Cố Hoài Tây nhẹ nhàng nói nhỏ, động tác của Cố Hoài Nam dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô. "Tại sao? Trác Vệ chịu chia tay với em?"
Cố Hoài Tây dẩu môi. "Làm sao chị cũng biết chia tay nhất định chính là em nói?"
"Hồi nhỏ Trác Vệ đã thích em, chị cũng không phải là người mù." Cố Hoài Nam nói ra lại cảm thấy không thích hợp, sợ Cố Hoài Tây đau nhói, liên tục không ngừng nói xin lỗi. "Thật xin lỗi."
Cố Hoài Tây lắc đầu, "Có thể em trời sinh đã thích hợp làm một người mù, biết người khác rất tốt với em nhưng lại không nhìn thấy." Cô đem chân thu hồi lại, nhẹ nhàng xoa bóp. "Người có thể nói thích liền thích, nói không thích cũng không thích không? Em biết rõ anh ấy yêu thích em, cũng đã thử tiếp nhận anh ấy, thử, nhưng vẫn không vui nổi." Cô cắn cắn môi. "Nam Nam, cùng chị nói, trước đây không lâu em đã từng. . . . . . Mang bầu đứa bé của anh ấy."
Cố Hoài Nam hít sâu một hơi, tầm mắt rơi vào trên bụng cô. "Sao không nói sớm! Chị đưa em đi bệnh viện!" Dứt lời đứng dậy sẽ phải đi kêu Diệp Tích Thượng, bị Cố Hoài Tây kéo.
"Chị đừng lo lắng, em không sao, đứa bé đã lấy xuống."
Đứa bé. . . . . . Lấy xuống. . . . . .
Cả người Cố Hoài Nam lăng tại nguyên chỗ, vẻ mặt từ khiếp sợ chuyển thành không dám tin, rồi đến tức giận. "Cố Hoài Tây em —— đầu óc em có phải cũng có vấn đề hay không? Tại sao phải đem con lấy xuống! Để cho anh ta cưới em —— anh ta không muốn cưới em? Cho nên em đem đứa bé lấy xuống sau đó chia tay? Trác Vệ, tên khốn kiếp này! Chị đi hỏi anh ta có phải là đàn ông hay không!"
Cố Hoài Tây ngửa đầu nhìn cô gái giống cô như đúc vì mình tức giận khổ sở, đợi cô phát tiết xong mới thong thả ung dung mở miệng. "Nếu như mà em nói cho chị biết không phải như vậy? Trác Vệ muốn kết hôn, nhưng em không muốn."
"Tiểu Tây em làm sao vậy?" Cố Hoài Nam tức giận mắt đều ướt rồi, kéo tay của cô. "Em có thể dễ dàng mang thai sao? Tại sao không đem đứa bé lưu lại?"
"Có phải bởi vì em không dễ dàng mang thai, cho nên em liền phải lưu lại đứa bé này hay không?" Cố Hoài Tây cười như không cười, "Cũng bởi vì Trác Vệ yêu em nên em sẽ phải thương anh ấy? Phải sinh con cho một người đàn ông không yêu? Kết hôn, sau đó sống cả đời? Nam Nam, chị biết em rồi đấy, hoặc là lấy được thứ em muốn, hoặc là tình nguyện không cần."
Trên mặt Cố Hoài Tây nụ cười như có như không cùng trong mắt không có tiêu cự, theo lời cô nói giống như châm đâm vào trên người Cố Hoài Nam, đau, lại không tìm được vết thương.
Cố Hoài Nam nhịn xuống nước mắt, vuốt mặt của cô. "Vậy em muốn thế nào? Còn muốn bảo chị như thế nào? Trần Nam Thừa đã không phải là của chị, em không có, chị cũng không có, một người đàn ông mà thôi, anh ta không thương em, cũng không có lựa chọn chị, em cần gì phải canh cánh trong lòng?"
Cố Hoài Tây cúi đầu, thật lâu không nói. ". . . . . . Có phải có Diệp Tích Thượng, chị có thể quên quá khứ cùng Trần Nam Thừa hay không? Đem người sinh đổi một chương tiết lần nữa bắt đầu? Em cũng nghĩ vậy, nhưng chị bảo em. . . . . . Lần nữa bắt đầu thế nào?"
Cửa thư phòng vang lên, hai người đều không nói nữa. Diệp Tích Thượng sang xem thương thế của Cố Hoài Tây, "Cảm thấy như thế nào?"
"Cũng may, nơi trật khớp được anh nắn chỉnh kịp thời, còn dư lại nghỉ ngơi thật tốt." Cố Hoài Nam giống như làm báo cáo vừa dọn dẹp hòm thuốc vừa đáp lại anh.
"Cám ơn anh rể." Khuôn mặt Cố Hoài Tây giương lên, đề tài nặng nề lúc trước nhìn cũng không thấy được một ít ở trên mặt cô.
Diệp Tích Thượng nhàn nhạt ứng tiếng, tầm mắt vẫn đi theo Cố Hoài Nam. "Cha muốn chúng ta ở chỗ này một buổi chiều, bên ngoài đường không dễ đi."
Mưa bên ngoài vẫn còn rơi, rất lớn, phiền lòng người.
Cố Hoài Nam gục ở ban công đờ đẫn nhìn bên ngoài đen nhánh, Diệp Tích Thượng tắm xong ra ngoài ôm lấy cô. Cố Hoài Nam không động, mặc cho anh ôm hôn hai cái. "Em biết trước lúc anh tan việc sẽ vừa đúng lúc đi ngang qua con đường Tiểu Tây dạy đàn, thấy em ấy bị thương không thể làm như không thấy."
Cô không lên tiếng, Diệp Tích Thượng lại nói: "Mắt cá chân trật khớp, anh mới vừa giúp đưa em ấy về em đã đi xuống lầu."
Cố Hoài Nam hướng anh nhíu mày, "Em cũng chưa nói cái gì với anh, trong tâm hư? Nếu không giải thích làm gì?"
Diệp Tích Thượng đâm đâm cái miệng nhỏ của cô. "Mới vừa rồi thật nên để cho em soi gương, nhỏ mọn cũng viết ở trên mặt rồi, đem Tiểu Tây tùy tiện đổi thành cô gái khác, anh thấy em sẽ phải nhào tới cắn người."
Cố Hoài Nam bị người nhìn thấu, không được tự nhiên náo loạn một lát ở trong lòng anh, sau đó nửa nằm ở trên người anh, hôn anh. Cô hôn đi vào, đáng tiếc lượng hô hấp không thể so với Diệp Tích Thượng, cuối cùng khuôn mặt nhỏ hồng hồng xụi lơ ở trong lòng anh. Cô nhắm hai mắt thở gấp, nghe trái tim có lực của anh nhảy. "Anh mới hẹp hòi, nói chuẩn bị quà tặng thần bí cho người ta, mới chỉ tặng sợi dây xích, nơi nào thần bí?"