Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng sớm, Mạch Đinh đã cảm thấy mặt cậu nhột nhột. Mở mắt ra thì nhìn thấy An Tử Yến đang nhìn chằm chằm vào cậu. Ngón tay hắn không ngừng vuốt ve khuôn mặt cậu. Mạch Đinh vờ như chưa tỉnh. Mơ hồ nheo mắt quan sát. Ngón tay An Tử Yến đặt trên chân mày Mạch Đinh: “Đừng vì anh mà suy nghĩ lung tung nữa. Thời gian này em đã cực khổ rồi”. Là An Tử Yến đang gián tiếp bày tỏ lời cảm ơn với cậu sao? Hắn dịu dàng vậy khiến cậu đau lắm. Mạch Đinh vùi mặt vào gối, không muốn để An Tử Yến nhìn thấy.
Rời khỏi nhà bố mẹ Mạch Đinh. Hai người lại đến nhà An Tấn và Ngô Hinh. Không xảy ra xung đột gì. Tất cả mọi người đều làm ra vẻ không sao. Bất quá cũng chỉ hỏi mấy ngày qua An Tử Yến ở đâu. Nhưng An Tố chẳng thể kiềm chế được: “Em đã đi đâu?”. An Tử Yến không trả lời. An Tố lại tóm lấy áo An Tử Yến: “Em có biết chị đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại không? Tang lễ ông nội em cũng không đến. Sao em có thể không hiểu chuyện như vậy! Nếu như em đến, ông nội đã có thể gặp em lần cuối. Không chừng ông sẽ rất vui nữa”.
“An Tố, được rồi. Đầu năm đừng lớn tiếng”.
“Đầu năm thì thế nào? Năm nay có cái gì hay ho đâu!”. Cô tiếp tục hét lớn: “Rõ ràng là ông nội qua đời rồi. Tại sao mọi người còn phải quan tâm đến tâm trạng của em?”. An Tử Yến nhìn cô, bình thản nói: “Chị cho rằng em thích người khác quan tâm đến tâm trạng em sao? Mẹ nó em không sao. Một chút cũng không sao”. Hắn… lại lừa người ta rồi.
“Không sao thì mấy ngày trước em đi đâu?”
“Em đi đâu thì có quan trọng gì? Cho dù em không đi thì cũng có thể thay đổi được gì đâu?”
“Rất quan trọng. Đối với chị thì rất quan trọng”. Giọng nói An Tố lạc đi. Cô tựa đầu lên người An Tử Yến: “Tử Yến, em nói ông nội sao có thể như vậy mà đi chứ. Chị còn rất nhiều lời muốn nói với ông mà. Chị rất sợ. Chị muốn em ở cạnh chị”.
“Không phải em đã ở đây rồi sao?”
An Tố khóc rống lên. Tất cả đều được giải toả. Đợi cô phát tiết xong, tâm trạng cũng bình tĩnh hơn rất nhiều. An Tấn hỏi An Tử Yến: “Mai phải đi làm rồi à?”.
“Vâng”.
An Tấn ngừng lại một lúc rồi nói: “Công ty ông để lại cần có người tiếp quản. Anh xem rồi mau quay về đi”.
“Giao cho Phó Thúc được rồi. Anh ấy biết phải làm sao”.
“Anh không tính quản à?”
“Bố quản không được à?”
“Ông muốn giao cho anh. Mặc dù tôi không đồng ý với loại hành động cưng chiều này. Nhưng cũng là ý của ông”. An Tấn nói xong nhìn thấy An Tử Yến vẫn không có ý chấp nhận thì quay sang hỏi Mạch Đinh: “Nếu không thì cậu nhận đi”. Mạch Đinh bị doạ sợ đến mức chỉ biết lắc đầu. An Tấn quyết định quá tuỳ tiện. Mạch Đinh biết bản thân căn bản không có bản lĩnh cũng như năng lực quản lý công ty gì cả. Cậu còn nguyện chỉ làm nhân viên nhỏ bé thôi. Cuối cùng An Tấn đành nhượng bộ: “Thôi trước mắt để tôi quản lý”.
“Đừng hở một chút là nhắc đến chuyện đó. Dù có hơi muộn, nhưng hôm nay tôi tự học làm bánh bao đấy. Mạch Đinh, mau đến giúp tôi nếm một chút”. Ngô Hinh cười nói. Mạch Đinh đề phòng. Dù Ngô Hinh đã chấp nhận nhưng thái độ bà đối với cậu vẫn còn gượng gạo lắm. Đột nhiên hôm nay ngay đến bà cũng dịu dàng hẳn ra.
“Vâng. Có muốn con giúp một tay không ạ?”.
“Không cần. Tôi đã cho người hấp lên rồi”.
Ngô Hinh ngồi xuống bàn ăn gọi Mạch Đinh: “Ngẩn ra đó làm gì? Mau tới đây”. Mạch Đinh đi tới ngồi xuống. Đối với sự nhiệt tình của Ngô Hinh cậu không biết phải làm sao. Trong ấn tượng của Mạch Đinh, Ngô Hinh chưa từng đối xử thân thiết với cậu như vậy. Là vì chuyện của ông nội khiến bà thay đổi sao?
“Có bận việc cũng nên về đây chơi thường xuyên”.
“Vâng”.
“Công việc có vất vả không?”
“Không có”.
“Phải chú ý sức khoẻ đấy”.
“Con sẽ chú ý”. Mạch Đinh giống như một đứa trẻ ngoan nghe lời mẹ. Thái độ của Ngô Hinh thay đổi quá đột ngột. Cậu vừa cảm thấy sợ, vừa cảm thấy ấm áp.
Vì quan hệ với Ngô Hinh mà Mạch Đinh không thể không cẩn thận. Thật ra mỗi lần đến đây, cậu đều sợ sẽ làm gì đó đắc tội với bà. Dù sao cũng không tuỳ tiện như với bố mẹ cậu được. Cho nên mọi việc cậu đều chú ý. Ăn cơm xong. An Tử Yến cũng không tính ngủ lại. Hắn bảo Mạch Đinh vào xe trước đợi hắn. Chờ Mạch Đinh đi rồi, An Tử Yến mới lên tiếng: “Mẹ tính làm gì?”
Ngô Hinh trợn hai mắt không thể tin được: “Anh nói chuyện kiểu gì với mẹ anh đấy? Vì chuyện của ông nội nên tôi muốn đối xử với Mạch Đinh tốt một chút để đền bù. Anh ngược lại còn nghi ngờ tôi. Hai anh cũng đã kết hôn rồi, tôi còn làm được gì?”. Bà tức giận. An Tử Yến nhìn bà rồi đi ra ngoài. An Tố thận trọng: “Mẹ, đừng có làm chuyện gì chứ. Bây giờ không thích hợp đâu!”. An Tấn cũng hờ hửng nhìn Ngô Hinh. Bà đặt chén xuống: “Các người là có ý gì? Không có ai tin tôi. Trong mắt mấy người tôi là loại người gì vậy?”
Trên công ty vẫn còn dư âm năm mới, mặt mày ai nấy đều vui vẻ với việc đoàn tụ gia đình. Trong văn phòng bộ phận chăm sóc khách hàng rất náo nhiệt. Nào là nói về việc năm mới đã mua gì, đi chơi ở đâu. Nếu như hỏi Mạch Đinh, cậu sẽ cười cười trả lời qua loa. Tất cả mọi người đều nghe nói trong nhà An Tử Yến có người bị bệnh. Nhưng cũng không rõ ràng lắm. Lúc An Tử Yến đi vào, Quách Bình hỏi: “Yến, người nhà cậu không sao chứ? Vốn chúng tôi tính gọi điện hỏi thăm nhưng sợ làm phiền cậu”.
“Không sao. Đã xuất viện rồi”.
“Vậy chúng tôi yên tâm rồi”.
An Tử Yến đi vào phòng làm việc. Bên ngoài lại náo nhiệt. Mạch Đinh vùi đầu vào làm việc. Phạm Thiếu Quân quan sát Mạch Đinh một hồi: “Mạch Đinh, sao tôi có cảm giác cậu ốm đi nhỉ?”
“Nhất định là năm mới trêu hoa ghẹo nguyệt không ít”.
“Hoa hoa công tử có khác. Nhưng mà cậu cũng nên tiết chế một chút. Phải chú ý thân thể”.
“Tôi không có!!”. Mạch Đinh cố gắng phủ nhận. Bọn họ cái gì cũng không biết nên sẽ vui vẻ thôi. An Tử Yến giấu mọi người có lẽ cũng vì tính tình của hắn. Hắn không thích nói ra những chuyện bi thương. Khiến mọi người phải quan tâm, an ủi hắn.
An Tử Yến vẫn làm việc bình thường không thể hiện chút dấu vết gì. Việc gì hắn cũng sắp xếp đâu vào đấy. Mạch Đinh vừa đem báo cáo vào cho hắn xem. Hắn nhanh chóng kiểm tra. Sau đó lấy cây bút trên bàn Cao Vĩ viết ghi chú thẳng lên đó: “Số liệu này sai rồi. Sửa xong thì đưa cho Quách Bình”. Nói xong, trả lại báo cáo cho Mạch Đinh. Mạch Đinh gật đầu quay lại chỗ ngồi.
Liễu Vĩ nháy mắt với Mạch Đinh: “Chúc mừng cậu. Đầu năm năm mới, Yến không còn khó chịu với cậu nữa. Tiểu tử cậu có phải giấu chúng tôi lén hối lộ Yến không?”. Lời nói của Liễu Vĩ cũng không làm cho Mạch Đinh vui vẻ nổi. Nhưng cậu vẫn vờ tươi tỉnh: “Làm gì có. Tôi chăm chỉ làm việc nên mới được chú ý thôi. Chính là anh ta không có lý do gì để bắt bẻ tôi”.
“Cậu tự luyến quá đi”.
Mạch Đinh cũng hy vọng bản thân tự luyến. Như vậy thì có thể tự nhiên mà tiếp nhận sự dịu dàng của An Tử Yến. Bây giờ rõ ràng An Tử Yến không bắt bẻ cậu nữa. Nhưng lại muốn hắn làm như vậy.
– Hết chương 81 –