Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Tôi biết chuyện này trước cậu và An Tử Yến”. Bạch Tiểu Tư cường điệu hoá âm lượng. Nhưng vẫn không đề cập đến điểm chính. Mạch Đinh cũng không vội hỏi. Thậm chí cậu còn tự hỏi chính mình có thật sự muốn nghe hay không. Cà phê trong ly đã chạm đáy, Bạch Tiểu Tư mới chậm rãi lên tiếng: “Lúc đó tôi với chồng cũ còn quá trẻ. Chúng tôi khi đó còn chưa rõ ràng. An Tử Yến không nghĩ sẽ gặp được cậu. Mà tôi lúc đó cũng không để ý gì cả. Chúng tôi đến với nhau tự nguyện…”. Bạch Tiểu Tư dừng lại. Quan sát sắc mặt của Mạch Đinh. Mạch Đinh cố gắng giữ vững tinh thần. Nhưng vô ích. Cậu run rẩy nói: “Hai người có quan hệ?”
“Ừm. Không chỉ vậy. Mạch Mạch, tôi không ngờ còn có thai với An Tử Yến”. Tin tức này Mạch Đinh không tiếp nhận được. Cố gắng tự nhủ đó chỉ là chuyện trước đây. Nhưng có nói gì cũng không được rồi. Cậu không biết phải làm gì. Cũng không biết tiếp theo phải nói gì.
“Sau đó thì sao?”
“Không có sau đó. Cậu xuất hiện. Chúng tôi liền giấu bí mật đó trong lòng”.
“Tôi… tôi muốn hỏi đứa bé đâu?”. Mạch Đinh khó khăn mở lời. Cậu chỉ cảm thấy đôi môi khô khốc, ngực khó chịu. Bạch Tiểu Tư nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chuyện còn lại cậu hãy hỏi chồng cũ đi. Mạch Mạch, tôi đã nói đó là chuyện trước đây. Còn nói chúng ta vẫn là bạn bè mà. Tôi biết chuyện này nhất thời không thể chấp nhận được. Tôi biết đối với cậu mà nói quá tàn nhẫn. Nhưng tôi cảm thấy, không nói cho cậu biết có lẽ sẽ càng tàn nhẫn hơn”.
“Vậy đó là chuyện trước đây của hai người. Tôi không thể xen vào được. Cảm ơn cô đã cho tôi biết. Chẳng qua tôi chỉ hơi giật mình thôi”. Bàn tay Mạch Đinh không ngừng ôm gối. Không rõ bản thân có nên thể hiện như vậy không. Đầu óc cậu trống rỗng. Bạch Tiểu Tư đau lòng nhìn cậu: “Tôi nghĩ mình đã làm sai rồi. Tôi không nên nói cho cậu biết”.
“Không có, không có…”. Mạch Đinh lắc đầu lặp đi lập lại câu nói. Không thể tìm được lời nào thích hợp hơn. Tiếp theo là một hồi dài trầm mặc. Mạch Đinh còn không dám ngẩng đầu lên nhìn Bạch Tiểu Tư. Bởi vì cậu sẽ không kiềm chế được mà nghĩ đến cảnh cô cùng An Tử Yến ở bên nhau. Bạch Tiểu Tư đã hiểu lòng Mạch Đinh. Cô đứng lên: “Tôi để cậu yên tĩnh suy nghĩ. Thật xin lỗi”.
“Tại sao lại nói xin lỗi. Cũng không phải lỗi của cô mà!”
Bạch Tiểu Tư cười cười rời đi. Mạch Đinh cảm thấy phải chăng cậu vừa thể hiện thái độ quá tàn nhẫn với Bạch Tiểu Tư. Chẳng lẽ so sánh cậu và cô ấy. Cô không phải là người đáng thương nhất sao? Lúc cậu chạy ra đuổi theo, Bạch Tiểu Tư đã không thấy đâu rồi.
Cơn gió không lạnh cũng không ấm thổi mạnh vào mặt Mạch Đinh. Cậu mặc áo khoác lên người rồi về nhà. Trong đầu không ngừng dâng lên những suy nghĩ rồi tự mình gạt đi. Chuyện trước kia của hai người họ cậu không cách nào can dự vào. Nhưng chuyện đã như vậy. Nếu An Tử Yến và Bạch Tiểu Tư đã có con với nhau, Mạch Đinh nghĩ, có nên tiếp nhận hãy không? Mà không phải là ‘có nên hay không’. Chính là cậu nhất định có thể chấp nhận sao? Đứa bé đó? Cậu chưa từng nghĩ đến chuyện con cái. Cũng chưa từng nghĩ cậu và An Tử Yến giống nhau. Cậu là một thằng đàn ông. Không thể nào có con được. Cậu chỉ nghĩ lần này thôi.
Về đến nhà, Mạch Đinh ngồi thừ trên ghế salon. Cậu không biết bản thân đã ngồi bao lâu. Có thể là vài phút. Cũng có thể là vài chục phút rồi. Cuối cùng, cậu vô lực lên tiếng: “An Tử Yến, em không trách anh giấu em. Em cũng không tin anh sẽ tàn nhẫn làm ra chuyện khiến Bạch Tiểu Tư phải phá thai. Cho nên, nói em biết, con hai người ở đâu?”
Ngón tay An Tử Yến lật sách dừng lại. Mạch Đinh không muốn nhìn nét mặt của An Tử Yến bây giờ. An Tử Yến lại rất bình thản. Mà giọng nói lại càng bình thản hơn: “Anh nói Mạch Đinh à, thỉnh thoảng sao em không xem lịch hoặc điện thoại đi. Anh cũng lừa em rồi. Em là muốn mỗi năm đều có người đến lừa em à?”. Một câu nói cũng có thể khiến Mạch Đinh hồn lìa khỏi xác. Nếu như dùng hiệu ứng manga, giờ phút này cậu chính là toàn thân trắng toát. Máu trong người Mạch Đinh muốn trào lên. Xém chút là bất tỉnh. Cậu rút điện thoại ra. Ngày 31 tháng 3! Không phải còn chưa đến ngày 1 tháng 4 sao! Bạch Tiểu Tư sợ năm nay cậu biết nên nói sớm hơn ư? Thật đáng sợ!! Cầu trời giết luôn cô ta đi!! Chả trách hôm nay rãnh rỗi đến gặp cậu!! Mạch Đinh càng nghĩ càng giận. Muốn cầm dao đến nhà Bạch Tiểu Tư.
“Sao anh không nhắc em!!”.
“Anh với em ở chung một chỗ đơn giản đối với anh đã quá xúc phạm trí thông minh rồi. Lần trước cô ta nói sắp kết hôn với anh. Lần này lại nói có con với anh. Lần sau có phải cô ta nói anh và cô ta là đầu thai từ kiếp trước em cũng tin đúng không?”
“Không phải. Anh không thấy chứ lúc nãy cô ấy nói như thật ấy!!”. Bất kể Mạch Đinh có giải thích như thế nào, An Tử Yến cũng vẫn dùng ánh mắt đó nhìn cậu. Sao cậu cứ phạm phải sai lầm này. Thế này biết sống sao!!
Bạch Tiểu Tư còn có một sở thích rất thú vị. Chính là lâu lâu sẽ dùng Mạch Đinh chỉnh An Tử Yến. Cô nghĩ Mạch Đinh nhất định sẽ về nhà lải nhãi cho An Tử Yến nhức đầu. Đáng tiếc. Cô lại đánh giá Mạch Đinh quá cao rồi. Thật ra cô cũng không nghĩ Mạch Đinh sẽ tin. Dù sao thì vấn đề này cũng dung để lừa cậu không ít lần. Kết quá không ngờ Mạch Đinh lại tin sái cổ. Vậy nên cũng không thể trách cô được.
Hôm sau, Mạch Đinh ôm tâm trạng thất vọng với bạn bè mà đi làm. Cậu xem lại mớ giấy tờ cậu phải chỉnh sửa. So với các đồng nghiệp khác cũng không tươi sáng hơn là bao. Mạch Đinh không khỏi thở dài. Sức lực tuổi trẻ của cậu đã bị ma nữ Bạch Tiểu Tư hút sạch từ hôm qua rồi. Lại còn bị An Tử Yến cười nhạo cả đêm nữa.
Phạm Thiếu Quân vẫn còn vì sửa lại toàn bộ mười lăm tập hồ sơ do An Tử Yến giao đem qua bộ phận marketing mà không ngừng kêu khổ: “Tôi còn tưởng An Tử Yến chỉ doạ chúng ta chút thôi. Ai ngờ là thật. Chỗ này phải sửa đến khi nào đây?”. Một người thường ngày ít nói như Cao Sảng cũng lên tiếng: “Cậu có thể tìm Yến mà bày tỏ bức xúc”. Phạm Thiếu Quân trợn mắt với Cao Sảng: “Tôi cứ nói vậy đấy, ai cần cậu lo”. Liễu Vĩ bận rộn ôm di động, nhanh chóng đọc tin tức trên màn hình: “Ai dô, hôm nay là ngày cá tháng tư. Chả để ý gì cả. Ai cũng tốt nha”.
Mạch Đinh tức giận nói: “Tốt cái gì mà tốt. Cứ như ngày bình thường không được sao? Lại còn muốn chỉnh người khác. Ý tưởng cái khỉ gì. Tất cả đều thần kinh!”.
“Cậu tức giận gì đó?”
“Tôi chính là tức giận đấy”. May mà âm mưu của Bạch Tiểu Tư đã dùng từ hôm qua. Hôm nay nhất định phải đề phòng những người khác. Đã biết là ngày cá tháng tư rồi, cậu không thể trở thành nạn nhân được. Lúc An Tử Yến từ bên ngoài bước vào, gõ gõ lên bàn của Mạch Đinh: “Này chậm tiêu, pha cho tôi tách cà phê”. Hắn vẫn còn cười cậu chuyện hôm qua. Kết thúc được chưa vậy!
– Hết chương 85 –