Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng hôm sau, Mạch Đinh gặp An Tử Yến ngay cửa công ty. Vì thời gian hai người rời giường khác nhau, phương tiện đi lại cũng khác nhau, vậy nên đến công ty cùng lúc giống như dạng khung cảnh tình cờ gặp nhau tuyệt đẹp trong phim vậy. Hai người cùng vào thang máy. Không nói với nhau câu nào. So với quan hệ đồng nghiệp còn tệ hơn. Lúc cửa thang máy dần khép lại thì Quý Mộng vừa đến. Bên trong có người giúp cô chặn cửa lại. Những người khác chừa chỗ cho cô bước vào. Mọi người ân cần với Quý Mộng ngoài lý do cô là quản lý phòng tài vụ, còn có những nguyên nhân khác nữa. Mạch Đinh cũng mới biết đây. Ngày đó sau khi gặp Quý Mộng thì có về vô tình nhắc với Quách Bình. Từ chỗ của anh cậu mới biết Quý Mộng đã từng kết hôn. Không có con. Có thể quản lý bộ phận tài vụ đương nhiên không phải là người bình thường. Bên ngoài cô là một người vô cùng ưu tú. Đồng thời cô cũng là con gái của một sếp tổng. Vậy nên không chỉ có nhân viên, mà ngay đến quản lý của các bộ phận khác cũng tranh nhanh lấy lòng cô.
Sau khi vào trong, cô liếc nhìn An tử Yến đang tựa người vào vách thang máy. Biểu cảm trên khuôn mặt không mấy thay đổi. Cô là một phụ nữ trưởng thành nhạy bén, sẽ không vì nhìn thấy trai đẹp mà si mê như con gái mới lớn.
“Thời gian này gặp được cậu đúng là khó”. Trong câu nói có phần giễu cợt. Khó trách, lúc Quý Mộng đi làm, cô chưa từng gặp An Tử Yến. Đối với ý tứ của cô, An Tử Yến làm như không hề nghe thấy: “Sau khi tan việc cùng uống tách cà phê đi”. Ngữ khí của hắn quá mức bình thường. Những người khác trong thang máy khinh ngạc nhìn về phía An Tử Yến. Là chính hắn mở lời hẹn sao? Mạch Đinh nhìn phản ứng của Quý Mộng. Cậu sẽ không ăn dấm đâu. Cho dù Quý Mộng không giống với những cô gái khác, cậu cũng không ghen đâu.
Mạch Đinh biết rõ An Tử Yến sẽ không ngang nhiên đứng trước mặt cậu mà ngóng đông ngóng tây. Mà tình cảm rất thích chiến thắng lý trí. Rõ ràng, rõ ràng là giữa bọn họ không có gì. Nhưng trong lòng vẫn dâng lên niềm chua xót. Quý Mộng chỉ mỉm cười. Cô không giống như các cô nhân viên dưới quyền nghe xong lời hẹn của An Tử Yến sẽ cảm thấy xấu hổ hay hưng phấn: “Anh là đang nói chuyện với tôi?”
“Nếu không thì ai?”
“Thái độ hẹn phụ nữ mà lạnh nhạt như vậy”. Quý Mộng hơi nghiêng người, dùng ngón cái và ngói trỏ chạm vào vạt áo An Tử Yến: “Rất có thể bị từ chối đấy”. An Tử Yến nhìn con số không ngừng thay đổi trong thang máy: “Tôi cảm thấy cô không thích đàn ông nhiệt tình”. Tay Quý Mộng dừng lại. Khoé mắt vui vẻ sâu thường. Cửa thang máy mở ra, ngón tay nhỏ nhắn của cô vỗ nhẹ lên ngực An Tử Yến. Ghé sát vào tai hắn thì thầm: “Tôi cũng không thích đàn ông lôi kéo mình”. An Tử Yến nhếch miệng. Không nói gì. Hắn ra ngoài, Mạch Đinh cũng đi theo. Cửa thang máy dần khép lại, Quý Mộng nói vọng ra: “Nhắn cho tôi địa chỉ và thời gian là được rồi. Tôi sẽ trực tiếp đi”.
Hai người họ đơn độc uống cà phê. Cậu không có quyền can thiệp hoặc tham gia. Cậu biết đây là chuyện công việc. Vì vậy cậu thấy ghét sự ghen tức trong lòng mình. An Tử Yến quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhíu mày của Mạch Đinh: “Anh có nói hẹn cô ta cùng uống cà phê với mình à?”. Mạch Đinh ngẩng đầu lên. Trong mắt đều là sự khó hiểu: “Vậy thì ai?”
“Tự nhiên sẽ có người khác tới”.
“Anh không đi sao được! Em sẽ không ngại đâu!”. Mạch Đinh gấp gáp nói: “Anh đừng vì em mà làm vậy. Chẳng qua em chỉ hơi hơi ghen thôi. Có chút xíu thôi. Giống như mấy đứa con gái tới tháng ấy”.
“Anh chỉ là nói cho em biết người uống cà phê với cô ta không phải là anh. Chứ không phải vì em”. An Tử Yến nói xong thì rời đi. Chu kì tới tháng của Mạch Đinh cũng hết luôn.
Chuyện An Tử Yến và Quý Mộng vào sáng nay được truyền đi với tốc độ còn nhanh hơn vi rút máy tính. Mạch Đinh vừa mới ngồi vào ghế, tên bà tám Phạm Thiếu Quân liền bay tới. Còn thuận tiện mơ đến vụ cưới hỏi giữa bộ phận chăm sóc khách hàng và phòng tài vụ. Rồi từ đó mở ra một tương lai tươi sáng rạng ngời phía trước. Mạch Đinh mặc kệ lời đồn càng lúc càng dữ. Như vậy thì sẽ không có ai chú ý đến quan hệ thật sự của cậu và An Tử Yến nữa.
Theo như lập luận của Quý Mộng, An Tử Yến dường như muốn kéo Quý Mộng về phía hắn. Nhưng ngoài An Tử Yến thì còn ai có khả năng thuyết phục Quý Mộng đây?
Bảy giờ năm mươi phút, Quý Mộng đến quán quán cà phê trước giờ hẹn. Cô không bao giờ đến trễ cũng như không thích người khác đến trễ. Nếu tám giờ An Tử Yến chưa đến, cô sẽ về. Quán cà phê khá vắng, chỉ tầm hai, ba người khách. Quý Mộng nhìn lên đồng hồ treo trên tường. Đúng tám giờ, cửa quán mở ra. Người bước vào không phải là An Tử Yến. Nhưng Quý Mộng biết đó chính là người đến thay thế. Là người khiến cho Mạch Đinh nặn óc ra suy nghĩ. Anh ta bên ngoài lịch sự nho nhã. Lại để lộ ra khí chất không thể xâm phạm. Rất khó khiến người đối diện không liên tưởng đến dung mạo quý tộc anh tuấn trong phim điện ảnh phương Tây.
Ngón tay Quý Mộng tựa như vuốt ve tách cà phê, biểu cảm không nóng cũng không lạnh: “Tôi cho An Tử Yến sẽ dùng chính mình thực hiện mỹ nhân kế. Không nghĩ lại bảo người khác đến. Tôi có nên cảm thấy thụ sủng nhược kinh không?”. Phó Thúc ngồi đối diện Quý Mộng, không nở nụ cười: “Là tôi thụ sủng nhược kinh mới đúng. Có thể được coi là mỹ man trong mắt cô”.
“Đáng tiếc”. Cô khuấy cà phê: “Tôi không hứng thú với mỹ nam”. Chồng trước của Quý Mộng cũng là một nhân tài hiếm có. Nhưng cũng vì vậy mà rất thu hút phụ nữ. Cuối cùng, chồng cô trở thành chồng của không ít phụ nữ. Quý Mộng ly hôn. Cô đối với đàn ông chỉ còn là sự thất vọng. Đặc biệt là những người đàn ông đẹp trai.
“Đương nhiên tôi không ngại cô có hứng thú với phụ nữ”.
Quý Mộng mỉm cười: “Cho nên tôi đồng ý tới đây là muốn nói rõ ràng. Tôi không đứng về bên nào cả, Chuyện của bộ phận chăm sóc khách hàng đừng lôi bên tài vụ chúng tôi vào”.
“Tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi. Chẳng qua là cần cô giúp chút việc nhỏ thôi”.
“À …”. Quý Mộng kéo dài âm thanh chờ Phó Thúc nói tiếp.
“Một vài bộ hồ sơ trước đây của bộ phận chăm sóc khách hàng không thấy nữa. Tôi nghĩ đó là đồ cá nhân của quản lý Thôi. Nhưng bất luận là gì thì cũng liên quan đến tiền bên phía tài vụ. Cho nên tôi mời cô đến đây chỉ muốn phiền cô lật lại chỗ hồ sơ đó”.
“Đây cũng không phải là chuyện nhỏ”.
“Đối với cô mà nói chỉ là một cái nhấc tay”.
“Anh nghĩ là tôi ngốc sao? Đem tài liệu bên tài vụ giao cho các anh? Dù tôi và An Tử Yến cùng công ty nhưng cũng không thể tuỳ tiện mà tiết lộ được”.
“Nếu tôi nghĩ cô ngốc thì có thể nói rõ, tôi mới chính là kẻ ngốc. Chúng tôi đương nhiên không phải muốn tất cả tài liệu. Chẳng qua là phiền cô giao hồ sơ có liên quan đến quản lý Thôi. Nếu có chỗ không tiện, chúng tôi chỉ cần tên của hồ sơ đó. Những chuyện khác, chúng tôi sẽ tự mình xử lý”.
“Nói đi nói lại, vẫn là muốn kéo tôi về phía An Tử Yến?”
“Sẽ không dính dán đến bộ phận tài vụ của cô”. Giọng nói của Phó Thúc tạo cho người khác sự tín nhiệm cũng như cảm nhận được sự cám dỗ trong đó. Quý Mộng lại cười: “Tại sao tôi phải giúp các anh?”
“Tôi nói rồi, sẽ không dính dán đến bộ phận tài vụ của cô cũng như cô. Nếu quả thật trước đây ông ta có điều gì mờ ám. Dù cho có sự nhúng tay của cô, hay tay các nhân viên của cô, các cô cũng không thể phát hiện được được chỗ nào bất thường. Cô cũng không muốn vì chút chuyện nhỏ này là để cho người khác nghi ngờ năng lực làm việc của phòng vài vụ đâu nhỉ? Chúng tôi biết ơn cô nên cũng sẽ giúp cô che giấu thật kín”.
Quý Mộng không nói gì nữa. Hai người trầm mặc khoảng hai mươi phút. Sau đó Quý Mộng cầm túi xách đứng lên. Đi ra phía sau lưng Phó Thúc: “Tôi sẽ cân nhắc”. Sau đó, cô đặt tay lên vai Phó Thúc, bóp chặt: “Vất vả không?”. Cô vừa nói, vừa cúi người sát bên tai Phó Thúc: “Tôi thấy anh nên nghỉ ngơi nhiều hơn”. Nghe không hiểu lời nói của Quý Mộng là xuất phát từ sự quan tâm hay giễu cợt. Phó Thúc và An Tử Yến thật ra đều được ông nội An nuôi nấng từ nhỏ. Từ lúc mười hai tuổi anh đã đi theo ông. Nếu ông đi rồi, trong lòng anh chính là đã mất đi cảm xúc. Chỉ có thể liều mạng lao đầu vào công việc. Nhưng anh giấu rất kĩ, Quý Mộng sao lại phát hiện ra? Hơi ấm nơi bàn tay cô vẫn còn lưu lại trên bả vai anh.
“Tôi không có đủ thời gian để nghỉ ngơi. Tôi còn phải làm việc và nuôi con”. Đây không phải là chuyện công việc. Quý Mộng xoay người, không nhìn thấy nét mặt của cô: “Thật tốt. Tôi không thể sinh con được”. Cô ra khỏi quán cà phê. Phảng phất như chuyện đau khổ kia không liên quan đến cô. Cô độc lập đến mức không cần dựa vào bất cứ người đàn ông nào cả. Phó Thúc nhìn cô ngồi vào xe. Cho đến khi chiếc xe đi xa.
Phó Thúc lấy điện thoại ra. Trong điện thoại của anh có rất nhiều tài liệu có liên quan đến công việc. Trước khi đến đây, anh đã nghiên cứu một chút về Quý Mộng. Bây giờ, anh lại mở tài liệu của Quý Mộng ra, đọc thêm lần nữa.
– Hết chương 89 –