Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ánh mặt trời xuyên qua mái nhà dột nát mà rọi vào trong chợ tạp hóa, nơi này người bán còn nhiều hơn cả kẻ mua, phóng tầm mắt ra xa, đủ loại bạt che mưa màu sắc tạp nhạp được ngăn cách thành những quầy hàng khác nhau.
Bắt đầu từ thế kỷ trước, nơi này chính là chợ bán sỉ quy mô lớn nhất thành phố, mặt hàng nào cũng có, nhưng việc quản lý lại rất lạc hậu. Lối đi nhỏ hẹp, mỗi khi đến mùa mưa, trên mặt đất đều bị đọng nước đọng sình, lầy lội không thể chịu nổi. Mấy sạp kinh doanh dài hạn thì còn đỡ chút, có thể tu sửa đường máng thoát nước phía trước quầy sạp nhà mình, mà những sạp tạm bợ nằm tít trong góc thì thảm hơn, đâu đâu cũng thấy nước bẩn ứ đọng, chẳng qua chỗ tốt chính là chẳng có ai đến thu phí thuê sạp cả. Phải biết rằng đầu năm nay, ngay cả cắp rổ đi ra chợ rau bán hành lá cũng phải nộp ba đồng tiền thuế cho quản lý chợ đấy!
"Mấy bác mấy thím ơi, vào đây xem nào... bán giày vải đây, đảm bảo hàng tốt chất lượng tốt!"
Tề Lung đổi sang một bộ quần áo đỏ chóe đầy thô tục, cộng thêm mặt mũi tròn vo vóc người mũm mĩm của cô nàng, quả thực rất có cái dáng vẻ mộc mạc quê mùa, mới nhìn thoáng qua còn tưởng là em ở nhà quê mới lên. Cô nàng này là kẻ khôn khéo nhất bọn, trực tiếp lấy mấy tờ banner quảng cáo của siêu thị Sơn Hải đem ra đây trải trên mặt đất lót đá, dựng thành một cái sạp nhỏ trông cũng rất có hình có dạng.
Có một bác gái đi ngang qua, liếc mắt nhìn nhìn mấy đôi giày, thuận tay cầm một đôi lên xem thử.
"Khuyến mãi trái mùa, đảm bảo giá rẻ." Tề Lung nói sao đi nữa cũng là làm ở bộ phận nhân sự của siêu thị Sơn Hải, so với các yêu quái cùng người tu chân khác thì mồm mép nhanh nhạy hơn nhiều, chưa gì mà đã tranh thủ thúc đẩy tiêu thụ.
Ai ngờ đâu bác gái kia lấy tay bẻ bẻ đế giày, lập tức ghét bỏ ném lại trên sạp hàng, đi thẳng một nước không thèm quay đầu lại.
"Ý? Bác gái bác thử xem lại đi ——"
Một người phụ nữ khác nom rất có dáng vẻ của một bà chủ gia đình bước tới, cũng lật tới lật lui xem xét đế giày, thuận miệng hỏi một câu: "Bao nhiêu tiền?"
"Giá rẻ nhảy Kiến Mộc... không không, giá rẻ nhảy lầu luôn, ba mươi đồng!"
Người phụ nữ kia bĩu môi: "Chỉ với cái thứ hàng lậu chất lượng kém này của cô đó hả? Mười đồng, tôi mua hai đôi về cho mấy đứa nhỏ trong nhà, con nít lớn nhanh, tốt xấu gì cũng mang được một thời gian."
"Không được chị ơi, giá gốc đã là hai trăm rồi!" Tề Lung trố mắt.
Đây cũng không phải là nói xạo, đôi giày này trong siêu thị Sơn Hải vốn được yết giá là hai trăm tư.
"Cô định lừa ai vậy? Chất lượng như vầy, mang chưa tới một tuần là đảm bảo sẽ bục hết đường chỉ, chịu trả mức giá này cho cô là nể mặt cô lắm rồi, tưởng tôi là loại người coi tiền như rác ấy hả?" Người phụ nữ kia ưỡn thắt lưng, nước miếng tung bay nói, "Nếu không phải là thấy chất liệu vải cũng tạm được, cô có cho không tôi cũng chả thèm!"
Tề Lung choáng váng, tuy rằng cô nàng cũng mang cái bộ dạng như một bà thím to béo, nhưng đó là bởi vì nguyên hình của cô nàng là Long Chỉ, loài hoang thú này chỉ được cái hơi béo mà thôi, còn luận về sức chiến đấu và cãi nhau, cô nàng làm gì có cửa với mấy dì mấy thím nội trợ ngày ngày lấy việc cò kè mặc cả làm niềm vui. Nhìn giầy bị ném lại trên sạp hàng, cô nàng sững ra, không thể giải thích được gì, chỉ biết ngồi đó chớp chớp mắt.
Thậm chí mãi cho đến khi người đã đi rồi, Tề Lung cũng chưa hoàn hồn lại được.
Khéo sao Thẩm Đông lại đang ngồi ở ngay quầy hàng đối diện bán quần áo, sau khi thấy vậy liền kinh ngạc hỏi Đỗ Hành: "Siêu thị Sơn Hải thật sự bán giày chất lượng kém đến thế à?"
"Có khả năng." Đỗ Hành cũng không chắc lắm.
"Đờ mờ, chẳng lẽ nào giờ Dư Côn toàn là bán hàng giả hàng lậu chất lượng kém?" Thẩm Đông kinh hãi.
Biết ngay lũng đoạn thị trường không phải là chuyện gì tốt mà, cái người kinh doanh lũng đoạn kia cuối cùng cũng sẽ bước trên con đường lừa gạt chèn ép khách hàng mà thôi!!
"Thật ra..." Đỗ Hành nhẹ nhàng bâng quơ giải thích, "Chủ yếu là người của Tu Chân giới đều không cần phải đi đường thường xuyên, cho nên chất lượng giày tốt hay kém cũng chẳng có bao nhiêu khác biệt."
"Ặc?"
Đúng rồi, mấy thằng cha kia đều là dùng bay thay cuốc bộ hết mà! Tàu tốc hành Bắc Đẩu Thần Châu, chính là thứ duy nhất trên thế giới này bắt hành khách phải tự mình bay tốc hành!
Một đám người ngay cả chân cũng không cần chạm đất, còn dám ý kiến ý cò gì với cái chuyện giày có bền chắc hay không? Chỉ cần giày nhìn đẹp là được rồi —— thật bất hạnh, mấy thứ đó bình thường đều là hàng ế hàng dỏm ở Nhân gian, vì thế tất cả đều bị siêu thị Sơn Hải thu mua, bán lại cho cái đám tử trạch Tu Chân giới!
Loại giày này đế mỏng đến mức đi đường cũng đau chân, mùa hè mà mang vào, lòng bàn chân cũng có thể cảm nhận được đế giày đang bị mặt đường nóng hổi nướng chín... Nếu như một vị nào đó bế quan ba mươi năm, sau khi tỉnh lại phát hiện đôi giày trên chân đã nứt toác, cũng sẽ chỉ cảm thán một câu chất lượng đồ dùng của phàm nhân là thế này đây, sau đó đi đặt làm một đôi giày cấp bậc pháp bảo, chất lượng của loại này có thể đem ra làm vũ khí được luôn ấy chứ. Cái gì, mấy người hỏi yêu tu hả? Mấy người cảm thấy bọn chúng cần mang giày sao? Không có tiền mua quần áo giày dép thì cứ biến về nguyên hình là xong thôi.
Về phần đám ma quỷ chuyên làm công việc chuyển phát nhanh, nếu không mặc quần áo thì sẽ bị lãnh vé phạt vì can tội vi phạm thuần phong mỹ tục, nhưng không mang giày thì chẳng có vấn đề gì cả! Mà cũng phải nói, chúng nó đều là trôi nổi lơ lửng, làm quái gì mà mòn giày cho được?
Thẩm Đông cảm thấy đau thương từ tận đáy lòng.
Hơn nữa, Dư Côn thật đúng là lòng dạ đen tối, mấy thứ hàng hóa cặn bã của phàm nhân cũng dám thu mua bán lại cho Tu Chân giới được.
Thao Thiết đang bày bán một đống cánh gà cánh vịt đóng gói hút chân không, bản thân nó thì nhìn chòng chọc vào đám đồ ăn mà chảy nước miếng, mà những người đi ngang qua, ngay cả nửa con mắt cũng chả thèm ngó đến nó, khó khăn lắm mới có một đứa nhóc chạy tới nhìn chằm chằm vào đám trứng gà ngũ vị hương mà cắn ngón tay, lại cứ như vậy bị người lớn dắt tay kéo đi.
"Cúm gia cầm... Mấy thứ đồ ướp không rõ nguồn gốc, ai dám ăn?"
"..."
Những người đang bày bán các loại thực phẩm cùng vật dụng hằng ngày khác cũng đồng cảnh ngộ thê thảm như vậy, rượu Ngũ Lương mà đem bán ở cái nơi như thế này, quả thực cứ như đang treo thêm cái bảng "Đây là hàng giả" vậy, có ngu mới dừng lại xem.
Đừng nói là bánh quy socola, thậm chí đến mì ăn liền cũng chẳng bán được, phải biết rằng ngay cả mì ăn liền bán trên xe lửa cũng phải mang nhãn hiệu Đường Sư Phụ, nếu chữ trên nhãn hiệu không có vấn đề gì, vậy đó chính là hàng thật. Mà bình thường nếu người ta muốn ăn gì thì cứ việc đi vào mấy siêu thị lớn mà mua, có ai lại chạy ra cái chỗ nước bẩn tràn lan này để mặc cả kiếm hời đâu?
Hơn nữa, đầu năm nay các loại sữa bột sữa bò của những nhãn hiệu lớn cũng chưa chắc đã an toàn, huống chi là thực phẩm không rõ xuất xứ được bày bán ven đường.
"Không được, chúng ta bị Dư Côn lừa rồi!"
Thẩm Đông giậm chân xuống miếng gạch lót nền của chợ tạp hóa, chạy đến sạp hàng bên cạnh bắt đầu ồn ào: "Chỉ với cái chốn xập xệ thế này, ai mà chịu tới mua đồ?"
Mọi người ngây ngốc nhìn Thẩm Đông.
Mà ta nói, hình như Thập Phương Câu Diệt rất có kinh nghiệm trong chuyện này thì phải, lúc nghe Dư Côn phân công cho bọn họ cái nhiệm vụ bi thảm cùng cực này, chỉ có mỗi hắn là vẫn tỉnh như ruồi.
"Theo tôi thấy, đoạn đường không có quản lý đô thị qua lại, cũng chưa chắc đã là chỗ bán hàng tốt!"
Thẩm Đông nhanh chóng xoay đầu qua giục Đỗ Hành thu dọn đồ đạc, kết quả nhìn kỹ lại, Thẩm Đông 囧 luôn:
"Có lộn không vậy, anh ngay cả quần áo cũng không biết xếp hả? Tu Chân giới này thiệt hết thuốc chữa rồi!"
Thẩm Đông giật đống đồ lại, tùy tiện gấp gấp ống quần ống tay áo vài cái, quần áo lập tức được xếp ngăn nắp gọn gàng, cổ áo nằm hướng lên trên ngược chiều với tay áo, lưng quần thẳng thớm vuông vức một hàng với đường lai quần. Động tác của hắn cực nhanh, chưa tới vài phút đã dùng banner quảng cáo bọc lại xong xuôi mớ hàng, vác lên vai rời đi, lúc này Thẩm Đông còn không quên liếc mắt nhìn Đỗ Hành đầy khinh bỉ:
Kiếm tu thì đã sao? Kiếm tiên thì thế nào, chỉ biết ra tay chém người là ngon lắm à... Khoan khoan, Thẩm Đông tỏ vẻ, không có mình đây, Đỗ Hành ngay cả chém người cũng không có phương tiện gây án nữa kìa, hứ.
Thạch Lưu nhanh chóng bám theo sau, nó chạy ào lên phía trước, nhảy lên cái bao bự Thẩm Đông đang vác trên vai, thảnh thảnh thơi thơi nằm ẹp xuống bắt đầu liếm móng vuốt.
Nhìn theo bóng dáng Thẩm Đông rời đi, đám người của siêu thị Sơn Hải liền không hẹn mà đồng loạt lau mồ hôi, nhanh chóng học theo hắn bắt đầu luống cuống thu dọn, nhưng tay chân vụng về thế này thật sự là hết cách rồi, thế nên đám người dứt khoát tung một chiêu Chướng Nhãn Pháp, sau đó gom hết đồ đạc nhét thẳng vào trong pháp bảo trữ vật.
"Cầu vượt... khu dân cư, nhà ga, trạm tàu điện ngầm..." Thẩm Đông lầm bầm, sau đó vừa đi vừa lắc đầu, những chỗ này nếu không phải bị quản lý nghiêm, thì cũng là không tiện cho việc chạy trốn.
Khu dân cư là một sự lựa chọn tốt, nhưng cao thủ trả giá rất nhiều, nếu lỡ bày hàng bán trước cửa nhà bọn họ, vậy thì cứ chờ ba đời ông bà cha mẹ con cháu người ta ra chơi cho chết luôn đi, đống hàng này cho dù bán hết cũng chả kiếm về được bao nhiêu, đến lúc đó sợ là còn lỗ sặc máu, đến mức cửa vào siêu thị Sơn Hải ở đâu cũng tìm không ra luôn ấy!
Nếu cò kè mặc cả cũng là một loại năng lực chiến đấu, vậy thì các bác các thím cứ tùy tiện tổ đội là lập tức có thể bình định luôn cả núi Bắc Mang rồi! Hai đại quân Tu Chân giới U Minh giới tuổi gì mà đòi so, không khéo giá trị đối kháng còn tuột xuống số âm luôn đó chớ.
Hai mắt Thẩm Đông chợt lóe sáng, vừa kinh ngạc vừa vui sướng mà đứng khựng lại giữa đường.
Có! Trên thế gian này vẫn còn có một nơi, những người ở nơi đó rất tò mò rất hiếu kỳ với những vật phẩm mới lạ, từ thức ăn tới đồ dùng sinh hoạt cái gì cũng vậy, bọn họ sẽ không chê bai chất lượng, mà quan trọng nhất chính là —— bọn họ rất ít khi trả giá!!
"Đi, chúng ta đến làng đại học!"
Thẩm Đông tự tin gật đầu: "Hôm nay tôi nhất định có thể bán hết tất cả số quần áo này!"
"..."
Mọi người quyết định yên lặng theo dõi Thẩm Đông, xem thử hắn rốt cuộc định bán thế nào.
Thẩm Đông khiêng cả một bao hàng hóa lớn chen chúc trên xe buýt công cộng, kết quả là tài xế bảo hắn phải trả gấp đôi tiền vé xe, hắn tức thì nóng máu, trực tiếp nhảy xuống, kín đáo nhét cái bao đựng đầy quần áo đó cho Đỗ Hành, hai người sau khi lượn một vòng đằng sau mấy tán cây, lập tức tay không bước lên một chiếc xe buýt khác, Thạch Lưu tò mò bắt kịp xe, sau đó ngồi chồm hổm trên cái máy soát vé, vui vẻ thích thú nhìn những hành khách nối đuôi nhau lên xe, cái đuôi còn thỉnh thoảng rũ xuống lắc lư, chặn ngang màn hình máy soát vé.
"A?" Một cô bé vừa lên xe liền bước qua cà vé tháng, song cái máy lại không kêu.
Thạch Lưu nhanh chóng vớt cái đuôi mình lên.
"Ding dong." Cô bé yên tâm đi ra phía sau xe.
Làng đại học đều là tọa lạc ở vùng ngoại thành, thành phố này cũng không là ngoại lệ, bốn năm trước Thẩm Đông còn thường xuyên bắt chuyến xe này đi học chứ đâu.
Lúc này đây hắn cũng nhịn không được mà đảo mắt, chỉ lên trần xe hỏi: "Cái này có được tính là trốn vé không?"
Đỗ Hành im lặng gật đầu, không nói tiếng nào.
Tài xế xe buýt dùng sức nhấn ga, ông ta cảm thấy buồn bực hết sức, hôm nay hành khách trên xe cũng đâu nhiều lắm, nhưng sao còn khó chạy hơn cả lúc trên xe đầy người thế này? Cứ như đằng sau còn kéo theo ba chiếc xe nữa vậy, ông ta không nhịn được mà tranh thủ lúc xe dừng lại ở trạm, lập tức quay đầu lại quan sát cả toa xe một lần. Kỳ quái, ngay cả một đứa học sinh mang theo vali hành lý cũng chẳng có, chẳng lẽ là xe hư rồi?
—— Thao Thiết Tề Lung cùng một đám nhân viên siêu thị đang ngồi lắc lư trên trần xe ngắm phong cảnh.
Có thuật ẩn nấp, cho dù không sợ bị lãnh giấy phạt, nhưng trọng lượng của mấy tên phi nhân loại này...
"Dư Côn cũng đã bảo chúng ta chuẩn bị đi uống gió tây bắc rồi, cái xe gắn điều hòa này tới tận hai đồng một vé lận, vậy thì còn mua vé làm gì?"
"Đúng đó... Nhưng làng đại học là ở chỗ nào?"
"Nghe nói là sau khi phàm nhân qua được bài thi sát hạch rồi, liền đến chỗ này để học tập tập thể." Tề Lung giải thích đâu ra đấy, "Có lẽ cũng không khác mấy so với lớp huấn luyện Kiến Mộc đâu nhỉ?"
Cái định mệnh, lớp huấn luyện Kiến Mộc thật ra chính là lớp tập huấn bộ đội đặc chủng thì có! Sau khi tốt nghiệp liền có thể xông pha chiến trường, mấy người nói thử xem?
Thẩm Đông sau khi dùng thần thức nghe lén cuộc đối thoại trên trần xe, lập tức co rút khóe miệng mà nghĩ như vậy.
Bọn họ rất nhanh đã tới được làng đại học, nơi này không có khu dân cư, cũng không có nhà cao tầng, các tòa nhà dạy học và ký túc xá nhiều nhất cũng chỉ có sáu lầu, thế nên bầu trời trông có vẻ đặc biệt quang đãng sáng sủa.
Thẩm Đông vừa bước xuống xe, đừng nói là Đỗ Hành, ngay cả cái đám đang tụ tập trên trần xe cùng nhóc con đang ngồi chồm hổm trên máy soát vé cũng đồng loạt nhảy xuống toàn bộ.
Tài xế giẫm chân ga một cái, xe buýt trong nháy mắt liền lao đi như bay, làm cho ông ta sợ tới mức nhanh chóng phanh xe lại cái két, lốp xe cà trên mặt đất thành một vết lõm thật sâu.
"Có quỷ!" Cái trạm vừa rồi rõ ràng chỉ có hai hành khách bước xuống, sao cứ như thể mới tiễn đi hai con voi vậy, hôm nay xe mình rốt cuộc là giở chứng gì thế?!
Thẩm Đông ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời, ừm, vẫn đang là giờ lên lớp, đợi đến sau năm giờ, học sinh ùa ra khỏi cổng trường sẽ càng nhiều hơn. Quầy ăn vặt quán ăn nhỏ trước cổng trường học, vĩnh viễn đều là công việc kiếm lời nhiều nhất, hơn nữa bên này đường sá rộng rãi, xe cộ qua lại cũng không nhiều, đây quả thực chính là địa điểm được trời ưu ái!
"Đợi chút nữa anh cứ đứng bên cạnh nhìn là được, đừng gây thêm phiền phức cho tôi!" Thẩm Đông nhìn trúng một chỗ trống nằm cạnh cái quán bán cơm chiên mì xào ở ven đường, hắn lập tức nhanh chân chạy tới chiếm chỗ, sau khi giao kèo với Đỗ Hành xong, hắn liền tiện thể xách gáy nhóc Thạch Lưu đang định chạy đến vườn hoa mài móng vuốt lên, nghiêm khắc dặn dò, "Mày cũng vậy đó!"
"Liu~"
Thẩm Đông thuận tay thảy Thạch Lưu qua cho Đỗ Hành, nhanh tay nhanh chân trải tấm banner quảng cáo ra, sau đó lấy quần áo bày lên trên, những bộ màu sắc tươi tắn, kiểu dáng đơn giản thì để ở ngoài cùng. Đợi hắn bận rộn xong, khách hàng cũng bắt đầu kéo tới.
"Tới xem đi, hai mươi đồng một bộ, mua về làm đồ ngủ cũng có lợi lắm đấy! Kiểu dáng nam hay nữ đều có hết, chất vải này mỏng lại thoáng khí..." Thẩm Đông quen tay hay việc bắt đầu nói chuyện chào hàng với đám người.
"Cậu bạn à, giờ là ngày tháng năm nào rồi, dù tiền sinh hoạt không đủ thì cậu cũng đâu thể mặc hoài một bộ đồ mà đi cua gái đúng không... Phải biết điều chỉnh cho phù hợp, không thể tạo ra hình tượng lôi thôi được! Hai mươi đồng thì đã là gì, bốn năm trước đi karaoke đã là hai mươi đồng một tiếng rồi, mua một đóa hoa hồng cũng ngốn hết chín đồng, cậu có thể không biết xấu hổ mà tặng cho con gái người ta ba bông hoa thôi hả?"
"Cô em xinh xắn lại đây xem thử đi nào, bây giờ tiết trời nói nóng là nóng, ngay cả mùa xuân cũng chẳng có, mới tháng năm mà đã lên tới 35 độ, quần áo thay ra rồi giặt riết thì lấy đâu mà chịu nổi, lại còn phải ngồi xe lửa về nhà một chuyến để lấy thêm đồ, vé xe lửa đi đi về về cũng đủ để cô em mua bốn năm bộ đồ mới luôn rồi đó!"
Thẩm Đông cực kỳ đắc ý mà xách lên mấy bộ đồ, nói:
"Sờ vào cũng không tệ đúng không, có phải có cảm giác lành lạnh không, chất vải này là khỏi nói rồi... Đương nhiên không phải cotton 100%, đầu năm nay ai còn mặc đồ cotton 100% nữa, ngộp chết luôn ấy? Đúng rồi, chỉ là kiểu dáng hơi lỗi thời một chút, nếu không ai lại bán rẻ dữ vậy? Nè, đừng đi mà, mấy năm trước kiểu dáng này không phải cũng thịnh hành một khoảng thời gian sao? Đây toàn là quần áo mới không đó, không bay màu, giặt không sợ co, không sợ phơi nắng."
Lắm chuyện, đến ma quỷ còn có thể mặc được, đương nhiên không sợ bị phơi dưới ánh mặt trời rồi, toàn bộ dương khí âm khí đều bị quần áo ngăn cách hết cả, không chịu ảnh hưởng từ bên ngoài, mặc vào đương nhiên là thoải mái.
Đối với quần áo, Tu Chân giới không có yêu cầu giữ ấm, yêu cầu duy nhất chỉ là đủ rộng đủ phiêu dật, nói cách khác, chính là không bán quần áo mùa đông...
"Hiệu gì vậy?" Đã có người xiêu lòng.
"Khụ, anh bạn, nếu có nhãn hiệu thì sẽ rẻ như vậy sao? Nhưng mà cậu cứ yên tâm, đây đều là hàng của siêu thị... Haiz, thành phố phát động kiến thiết đô thị, cái siêu thị nằm ở nơi hẻo lánh chỗ chúng tôi bị dỡ bỏ, hàng hóa xử lý không xong, lại còn khất tiền lương của chúng tôi, ông chủ liền đưa mấy thứ này cho nhân viên coi như thế chấp tiền lương, cũng hết cách rồi, tôi còn đang chờ tiền tới tay để đi đóng phí thuê nhà kia kìa!"
Thẩm Đông than dài thở ngắn, bộ dạng hắn chẳng có bao nhiêu thay đổi so với bốn năm trước, thế nên nhìn cứ như sinh viên vừa tốt nghiệp, lại còn là loại bị cuộc sống giày vò đến thê thảm, đầu tóc rối bù, chỉ mang mỗi một đôi dép lê, tuy rằng trông không giống mấy soái ca học giỏi đa tài, nhưng mặt mũi tuyệt đối vượt trên mức trung bình của thể loại vườn trường, hơn nữa phía sau còn có Đỗ Hành lặng im đứng đó làm nền.
Đã có mấy kẻ nhiều chuyện sáp tới hỏi tên tuổi, hỏi địa chỉ, hỏi nghề nghiệp hiện tại.
"Hey hey, cũng là nhân viên siêu thị thất nghiệp như tôi đó, hai đứa tôi... thuê chung một nhà!" Thẩm Đông hiện giờ nói như vậy, quần chúng vây xem đều hoàn toàn tin tưởng, bởi vì Đỗ Hành... Đúng, Đỗ Hành cũng đang mặc trên người bộ quần áo y xì Thẩm Đông, hơn nữa loại quần áo mang kiểu dáng này, trên sạp còn đang bày bán quá trời kia kìa.
Trong nháy mắt, đám người đã để cho trí tưởng tượng của mình cất cánh bay xa, đồng nghiệp, ở chung một nhà, là những thanh niên cần cù vào thành phố kiếm sống, gầy dựng sự nghiệp chưa thành, căn phòng cho thuê nhỏ bé tồi tàn...
Cuộc đời quả lắm gian nan, đợi đến sau này khi bọn họ tốt nghiệp, tương lai cũng không biết sẽ đi về đâu.
Đương nhiên, cũng có càng nhiều những phỏng đoán kỳ quái, khụ khụ, không nói ra đâu...
Bốn mươi phút sau, tại chỗ chỉ còn trơ lại một tấm vải lót nền, toàn bộ hàng hóa đều đã bán sạch.
Thẩm Đông nhún vai đứng lên, ôm lấy Thạch Lưu, chuẩn bị bắt xe buýt về nhà: "Tại sao phải sợ cái con cá béo kia? Ai nói siêu thị sập rồi thì phải đi uống gió tây bắc... Tôi đây ngay cả Thạch Lưu còn có thể nuôi được, anh đương nhiên cũng không thành vấn đề."
Đám nhân viên siêu thị đang ẩn thân đứng hóng hớt xung quanh đều nhất trí im lặng nhìn Đỗ Hành.
—— có kiếm như vầy, quản lý Đỗ ngươi nhất định là áp lực rất lớn.