Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chạng vạng, đội lịch luyện của Thời gia về thành.
Hơn nửa ngày, trưởng lão dẫn đội của Thời gia luôn đi theo đội ngũ, không rời nửa bước, thế nên Phong Nghiệp và Thời Lưu không có cơ hội điều tra và cướp Lưu Ảnh Thạch.
Thời Lưu tò mò nhìn quanh một lượt, còn Phong Nghiệp thì không vội, hắn nhàn hạ xoay xoay ống sáo, không xa không gần đi theo sau nàng.
Tuy nhiên, mức độ được yêu thích của Phương Quỳnh tại Thời gia không hề thấp chút nào ––
Toàn bộ hành trình đi rèn luyện, dù người nào đó lạnh như một khối hàn băng huyền thiết ở hàn tuyền cực bắc vạn năm, ánh mắt hờ hững sắc bén, cũng không thể ngăn được oanh oanh yến yến lượn quanh hắn.
Thời Lưu lặng lẽ giấu chút vui sướng này vào lòng.
Đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt gắt gỏng khó chịu của hắn, nhưng bởi vì thân phận “Phương Quỳnh” nên hắn không thể phản ứng quá mức, nàng cố gắng lắm mới đè được khóe miệng cong lên của mình xuống.
— Ai bảo hắn nói khoác không biết ngượng, nói cái gì mà làm người khác khó chịu, hồng phấn lâu khô mê hoặc tâm trí gì gì đó…
Ha ha, quả báo.
Có thể tạm thời thoát khỏi Quỷ Ngục, dù chỉ có năm ngày, nhưng tâm trạng của Thời Lưu vẫn rất tốt.
Biểu cảm rất vui vẻ, lại thêm quên mất không có mũ trùm đầu che lại, trong lúc bất cẩn, vẻ mặt âm thầm hả hê của nàng lọt vào mắt Phong Nghiệp.
Đôi mắt hơi rũ xuống, cây sáo trong tay Phong Nghiệp đột nhiên dừng lại.
“Ta mệt rồi.”
Thời Lưu nghe được giọng nói lãnh đạm của thanh niên vang lên không xa sau lưng, “Đến quán trà phía trước nghỉ ngơi một lát đi.”
“?”
Thời Lưu mờ mịt quay đầu lại.
Hiện nay Phương Quỳnh là nghĩa tử của gia chủ Thời gia, lại là một trong những đệ tử xuất sắc nhất thế hệ trẻ tuổi của Thời gia, quyền phát ngôn của hắn trong đội lịch luyện ngang hàng với trưởng lão dẫn đội.
Nghe xong câu này, mặc dù có chần chừ, nhưng cả đội vẫn dừng lại.
Trên con đường trước mặt, bên tay trái quả nhiên có một quán trà lớn.
Nhìn từ bên ngoài quán trà trông giống một tòa nhà nhỏ ba tầng, khách trên lầu hoặc là dựa vào lan can, hoặc là đi qua đi lại, tiếng nói cười không dứt.
– –
U Minh uế thổ có vô số các thế lực lớn nhỏ, yêu ma quỷ tu chỉ là một phần trong số đó, xuôi theo dòng lịch sử vạn năm qua của mười lăm châu, không biết bao nhiêu người cõi phàm bởi vì nhiều lý do mà đến đây, sau đó không quay trở về nữa.
Những gia tộc đó định cư ở nơi đây, phồn diễn sinh tức (*), dần dần xây dựng các thành thị không khác gì nhiều với Phàm Giới.
(*) Phồn diễn sinh tức: sinh sôi nảy nở, duy trì giống nòi đời sau.
Nơi Thời gia trọ lại là một trong số đó.
“Được, vậy thì vào nghỉ một lát.” Trưởng lão Thời gia đưa ra quyết định. Một đám nam nữ trẻ tuổi bước vào quán trà trong ánh mắt tò mò của khách nhân.
Đây là lần đầu tiên Thời Lưu bước vào một nơi như thế này.
Quán trà được xây dựng bằng gỗ đàn hương chạm trổ tinh xảo, chính giữa có một cái sân nhỏ, giữa sân có một cái sân khấu rất lớn, rõ ràng đó là nơi các gánh hát biểu diễn làm trò mỗi ngày.
Lúc này, một ông lão râu dài bạc trắng đang ngồi trên sân khấu, ăn mặc trông giống một tiên sinh kể chuyện.
Chẳng biết ông ta đang kể điều hay ho gì, nhưng khi đám Thời Lưu bước vào, họ đã nghe thấy các vị khách trên tầng ba gào thét, vỗ tay tán thưởng.
Xôn xao ồn ào, Thời Lưu chưa từng gặp phải cảnh tượng hỗn loạn nhiều người như vậy, đầu óc nhất thời có chút choáng váng.
Ngay lúc này, một cánh tay mảnh khảnh duỗi ra từ phía sau, vô cùng “thân mật” đỡ lấy nàng ––
Ống sáo xanh biếc giữa những ngón tay trắng như ngọc, đuôi sáo treo một chiếc lá màu phỉ thúy gần như chạm vào chóp mũi của Thời Lưu.
Thời Lưu ngẩn ra, ngửa mặt nhìn lên.
Thanh niên rũ mắt xuống, cười mà như không cười, mắt hắn thâm trầm như bóng tối, nhưng giọng nói lại rất dịu dàng.
“Sư muội, cẩn thận, coi chừng ngã.”
Thời Lưu: “?”
Thời Lưu có chút không phản ứng kịp.
Nàng chưa từng thấy Phong Nghiệp dịu dàng như vậy bao giờ, hắn điên rồi hả? Hay phụ thể thất bại nên công tử bột ăn chơi, Phương Quỳnh thật sự, được thả ra rồi?
Xong đời rồi.
“Hừ!”
Một nữ tu giả trẻ tuổi không mấy nổi danh của Thời gia đi ngang qua, hung ác liếc nàng, sau đó quay đầu đi đến bàn bên cạnh.
Đây chỉ là một trong những oanh oanh yến yến vờn quanh Phương Quỳnh mà thôi.
Theo sau đó, lại thêm mấy người khinh thường đi qua.
Thời Lưu: “...”
Cho dù nàng không hiểu sự đời tới mức nào, thì lúc này cũng hiểu được một chuyện.
Phong Nghiệp lợi dụng nàng để đuổi oanh yến.
Xem ra dáng vẻ hả hê lúc nãy bị phát hiện rồi...
Nữ hài chột dạ mấp máy môi, định nói chuyện.
Trùng hợp, oanh yến cuối cùng đã bỏ đi —
Bàn tay của Phong Nghiệp đang đỡ cổ tay nàng buông ra.
Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn xuống, nụ cười dịu dàng như hoa quỳnh dưới vầng thanh nguyệt chẳng còn nữa.
Hàn băng vạn năm vẫn lạnh thấu xương.
Hắn cúi xuống nhìn nàng, trong mắt mang theo một chút thờ ơ ác ý: “Sao không cười nữa?”
Thời Lưu xị mặt một lúc: “Phong Nghiệp.”
“Ừ.”
“Ngươi thật ấu trĩ.”
“?”
Nói xong, Thời Lưu lập tức chạy đi như không có chuyện gì.
Phong Nghiệp thả lỏng ống sáo trong tay, lá cây màu phỉ thúy khẽ run lên, từ trong Nhất Diệp Giới, Giảo Trệ dùng thần thức âm thầm truyền âm nói với Phong Nghiệp.
“Chủ nhân, con nhóc con tuổi còn chưa bằng một số lẻ của ngài dám nói ngài ấu trĩ kìa — Ta thấy nhất định phải dạy dỗ nàng ta một trận!”
“Dạy dỗ thế nào?” Người nọ lười biếng hỏi, “Ăn luôn à?”
“Ồ, sao chủ nhân biết ta muốn…”
Giảo Trệ nuốt nước miếng, hư ảnh mơ hồ ngoi đầu lên từ Nhất Diệp Giới, “Hôm qua ta ngửi được mùi thơm của thiên tài địa bảo trên người tiểu nha đầu đó, tuy không biết đó là gì, nhưng nhất định rất — ”
“Bốp.”
Ống sáo xanh biếc gõ vào lòng bàn tay của thanh niên.
Một đạo thuật pháp xuyên qua lá cây, Giảo Trệ đau đến mức kêu lên một tiếng, ôm lấy đầu quỳ rạp xuống trong Nhất Diệp Giới.
Phong Nghiệp cụp mắt xuống, cười lạnh nói:
“Đồ trong chén của ta, ngươi cũng dám ngấp nghé?”
“......?!”
Trong Nhất Diệp Giới, Giảo Trệ giật mình, chợt nhận ra điều gì đó.
Nó sợ tới mức vùi đầu vào giữa móng vuốt có hoa văn ngọn lửa của mình, lạnh run hồi lâu, không dám hó hé tiếng nào.
……
Đoàn người Thời Lưu đến không đúng lúc.
Lúc bọn họ tiến vào, tiên sinh kể chuyện trên sân khấu vừa kể xong một đoạn, lúc này đang tạm nghỉ ngơi, lão ta xuống sân khấu uống trà cho dịu giọng.
Chỉ còn lại khán giả không thỏa mãn đang chờ đợi.
Trưởng lão dẫn đội bảo đệ tử đi thanh toán phí trà nước, đoàn người tìm chỗ trống để ngồi xuống.
Thời Lưu bị Phong Nghiệp làm chậm trễ nên tới muộn, khi nàng đến thì chỉ có thể ngồi chung bàn với những vị khách trước đó.
May mà chỉ cách vài bàn, Thời Lưu cẩn thận ngồi xuống.
Người cùng bàn ngồi bên cạnh nàng, tay cầm hai quả óc chó, gật gù đắc ý, như đang hồi tưởng lại câu chuyện vừa rồi của tiên sinh kể chuyện.
Lần đầu Thời Lưu đến nơi như thế này nên khó nén nỗi lòng hiếu kỳ, nàng khẽ gõ mặt bàn, mở to mắt chào hỏi ông lão.
“Lão tiên sinh, xin cho hỏi, vị tiên sinh kia đã kể chuyện gì vậy?”
“...”
Ông lão đang chơi óc chó rất khó chịu khi bị làm phiền, lão nhíu mày trợn mắt, rồi bỗng nhìn thấy một tiểu cô nương chào hỏi lễ phép, hơn nữa đôi mắt của tiểu cô nương này vừa trong veo vừa sáng ngời —
Tò mò, ánh mắt giống như một con chó nhỏ xin ăn khiến người ta không nỡ lòng từ chối.
Ông lão hắng giọng nói: “Bé gái, ngươi tới muộn có đúng không? May là gặp được người tốt bụng như lão phu đấy…”
Sau khi luyên thuyên một lát, cuối cùng cũng đi vào vấn đề chính.
Tiên sinh kể chuyện vừa xuống sân khấu kia không kể về những tin đồn hay giai thoại ngày xửa ngày xưa, mà là kể về những câu chuyện gần đây:
U Minh đang đồn đãi, thiên chi kiêu tử của Huyền Môn — Đệ nhất tiên môn của Phàm Giới, tên là Yến Thu Bạch, mặc dù là con trai của chưởng môn nhưng không kiêu căng không hấp tấp, phong nhã tài hoa độc nhất vô nhị, là người ưu tú nhất thế hệ trẻ tuổi, là người tình trong mộng của ngàn vạn thiếu nữ tu giả.
Hiện tại vị thiên kiêu này phụng mệnh của sư môn, dẫn đầu một nhóm đệ tử xuống U Minh lịch luyện, suốt chặng đường đi về phía đông, dẹp yên vô số yêu hoạn —
“Thời La, muốn nghe chuyện của Yến sư huynh, tìm lão ta làm gì chứ?” Một giọng nói đột nhiên xen ngang.
Thời Lưu giật mình, lúc này mới nhớ tới tên của chủ nhân thân thể này là Thời La.
Nàng đứng lên, nhìn thiếu niên mà nàng không biết tên đang đứng trước bàn, chần chừ một chút, mới nhẹ giọng gọi một tiếng không rõ ràng: “Chào sư huynh.”
Người tới phất phất tay, trực tiếp ngồi xuống: “Chuyện về Yến sư huynh, làm gì có ai hiểu rõ hơn chúng ta?”
“Này chàng trai trẻ,” Ông lão tức giận đến mức siết chặt quả óc chó, “Ngươi nói khoác mà không biết ngượng!”
“Ta nói khoác mà không biết ngượng? Nực cười, cả Phàm Giới đều biết — Thời niên thiếu, Yến sư huynh từng dưỡng bệnh ở sau núi của gia tộc ta, huynh ấy ở đó ba tháng, gia chủ cũng được xem là nửa thầy của huynh ấy!”
Nói xong, thanh niên liếc mắt, nghiêng người sang một bên: “Hơn nữa, con gái duy nhất của gia chủ bọn ta – Thời Ly, là thanh mai trúc mã của Yến sư huynh, trai tài gái sắc, đệ nhất tiên môn cũng đã có ý định liên hôn từ lâu, bàn chuyện cưới gả chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”
Ông lão tức giận đến mức dựng cả chòm râu lên, nhưng giữa chừng lại đột nhiên sửng sốt: “Thời Ly mà ngươi nhắc tới, có phải là Thời Ly một mình xuống U Minh, được Yến Thu Bạch anh hùng cứu mỹ nhân không?”
“Gì mà… gì mà anh hùng cứu mỹ nhân?” Lần này đến lượt thanh niên kinh ngạc, “Thời Ly sư muội đâu có đi theo bọn ta…”
“Không có? Ha ha, có phải ngươi giả mạo người của Thời gia không?”
Ông lão cười lớn, mấy bàn bên cạnh vểnh tai lên nghe cũng cười rộ lên.
Tiếng cười nhạo khiến mặt thanh niên đỏ lên, cuối cùng cũng có người tốt bụng giải thích với hắn ta: “Vừa rồi, trước khi các ngươi bước vào, tiên sinh kể chuyện đã kể về chuyện Yến Thu Bạch dẫn đội xuống U Minh, gặp Thời Ly một mình bị vây khốn, anh hùng cứu mỹ nhân, lưu truyền câu chuyện được mọi người ca tụng…!”
Thanh niên ngớ người tại chỗ: “Thời Ly sư muội thật sự hạ giới rồi sao?”
“Đúng vậy, tất cả các quán trà, khắp cả U Minh đều biết. Người là người của Thời gia thế mà lại không biết à?”
“...”
Thanh niên bị tiếng cười trong quán trà làm cho đỏ bừng mặt, nhịn không được tức giận, vốn muốn trút giận lên sư muội Thời La, người khiến hắn ta đến đây rồi bị mất mặt. Kết quả, vừa quay đầu lại, thì mới phát hiện tiểu cô nương ngồi sau lưng hắn đã biến mất từ lâu rồi.
— —
Thời Lưu ra ngoài một mình.
Nàng không dám đi xa, nên đứng ở gần cửa quán trà, cách đó xa xa, lắng nghe tiếng người náo nhiệt ở bên trong.
Khi lắng nghe, nàng cúi đầu xuống.
Lần này có thể ra ngoài thật là tốt, nếu như không phải vì nghe được có người nói với nàng, Thời Ly là con gái duy nhất của gia chủ, con gái duy nhất Thời Ly…
Vậy thì sẽ càng tốt hơn.
“Ngươi đang nghĩ gì đấy?”
Một giọng nói lạnh như băng vang lên từ trên đỉnh đầu, bao phủ toàn thân Thời Lưu, nàng bỗng rùng mình, tỉnh táo lại.
Một thoáng dừng lại, thiếu nữ đứng trong bóng tối sau cánh cửa nở một nụ cười xán lạn: “Có nghĩ gì đâu, ta chỉ phơi nắng thôi mà.”
“...”
Chưa bao giờ nhìn thấy Thời Lưu cười lộ ra lúm đồng tiền, Phong Nghiệp thoáng giật mình.
Vài giây sau, hắn nhàn nhạt dời tầm mắt: “Vừa rồi nhìn giống như một con chó nhỏ bị vứt bỏ trên đường, giờ lại giả vờ giả vịt trước mặt ta.”
Thời Lưu nghẹn họng: “Không phải… Chỉ là nhớ về quá khứ, những chuyện không tốt lắm.”
“Chuyện gì?”
Thời Lưu vắt óc suy nghĩ, nàng đảo mắt: “Ừ thì, chính là chuyện ta là cô nhi.”
“?”
Phong Nghiệp lạnh lùng thờ ơ liếc nhìn nàng: “Ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc à?”
“Hả?”
“Lúc trưa ở nhà trọ, ngươi từng đề cập tới chuyện trưởng bối trong nhà nói ngươi không thể tu luyện, giờ ngươi lại nói ngươi là cô nhi?”
Thời Lưu: “...”
Thời Lưu thẹn đến mức đỏ bừng cả mặt.
Rất hiếm khi nàng nói dối, nên rất nhiên không thành thạo.
Lúc này Thời Lưu cảm thấy rất may mắn, may mà lúc ở trong Quỷ Ngục, Phong Nghiệp không hỏi tên của nàng, nếu không với đầu óc nhạy bén của hắn, hắn nhất định sẽ dễ dàng đoán ra nàng là người của Thời gia.
“Ngươi không muốn nói thì đừng nói. Nếu còn dám gạt ta thì ngươi tự về Quỷ Ngục đi.”
Phong Nghiệp cười lạnh một tiếng, rồi xoay người bước ra khỏi quán trà.
Thời Lưu hoàn hồn giật mình, thấy mình chọc giận hắn, tiểu cô nương khẽ “ối”, rồi vội vàng đuổi theo:
“Phong Nghiệp… Phương Quỳnh sư huynh, chờ ta một chút.”
Đằng sau hai người.
Trên sân khấu quán trà, tiên sinh kể chuyện đã súc miệng rồi lên sân khấu, gậy gỗ nhẹ nhàng vỗ xuống.
[Tiếp tục câu chuyện trước.]
[Nhắc tới thiên chi kiêu nữ Thời Ly của Thời gia thì phải nhắc tới mười sáu năm trước, chủ mẫu Thời gia sinh hạ con gái độc nhất, trời xuất hiện dị tượng, Tử Thần trụy lạc (*), Thiên Cơ Các bói một quẻ bói — Từ đó về sau Thiên Cơ Các phong sơn bế các, mười sáu năm không xuất hiện!]
(*) Trụy lạc (坠落): Rơi xuống, ngã xuống.
(Tử Thần là Thần màu tím chứ không phải Thần Chết đâu nha:v)
……
Thời Lưu chân ngắn, vất vả lắm mới đuổi kịp Phong Nghiệp.
Tiểu cô nương thở hồng hộc, theo bản năng mà níu lấy ống tay áo của Phong Nghiệp, sợ hắn lại chạy mất: “Ta không cố ý lừa ngươi.”
Phong Nghiệp quay lại, lãnh đạm nhìn chằm chằm nàng.
Thời Lưu cúi đầu, khó xử nắm ống tay áo của hắn: “Chỉ là, người nhà của ta không thừa nhận sự có mặt của ta, khi còn bé bọn họ giam ta lại, hiện tại bọn họ nghĩ rằng ta chết rồi. Nên ta cũng chẳng khác gì… cô nhi.”
“?”
Phong Nghiệp nhíu mày: “Sao họ lại giam ngươi?”
……
Trong quán trà, gậy gỗ liên tục gõ xuống.
[Sau khi xem bói dị tượng Tử Thần, lão các chủ thổ huyết qua đời, từ đó, Thiên Cơ Các niêm phong núi, chỉ để lại một quẻ bói kinh hãi thế tục —]
[Hạo kiếp tương chí. Dục diệt ma đầu, cứu thế nhân, kỳ duy Tử Thần.]
(Kiếp nạn lớn sắp tới. Muốn tiêu diệt ma đầu và cứu người đời, chỉ có duy nhất vị Tử Thần nọ.)
[Tử Thần trụy lạc, đêm đó Thời gia chỉ sinh một đứa con gái, chính là Thời Ly! Tử Thần cứu thế, trừ nàng ấy ra, còn có thể là ai?]
……
“Có lẽ bởi vì ta không thể tu luyện,” Thời Lưu nhẹ nói, “Khiến bọn họ mất hết mặt mũi.”
Phong Nghiệp cười lạnh: “Nếu ngươi là phế thể, thì toàn bộ Phàm Giới đều là heo chó phế vật.”
“... Ừm?”
Thời Lưu thoáng giật mình, sau đó kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Ý của ngươi là, ta có thể tu luyện?”
Phong Nghiệp thờ ơ rũ mắt xuống, không nói gì, chỉ cầm ống sáo bước lên phía trước.
Thời Lưu vội vàng đuổi theo: “Ngươi thật sự có thể giúp ta tu luyện hả? Điều kiện trao đổi là gì, cái gì ta cũng có thể cho ngươi.”
Phong Nghiệp bị chọc cười, hắn hờ hững ác ý quay đầu lại, mắt đảo qua ngực nàng: “Con đường tu hành gian nan nguy hiểm trùng trùng, chẳng lẽ ngươi không sợ bị ta lừa đến mức chết không toàn thây?”
……
[Ngày nay, Thiên Cơ Các bỏ niêm phong mở cửa các, quẻ bói đầu tiên đề cập thẳng tới năm đó — ]
[Ma đầu xuất thế, Tam Giới sẽ bị lật đổ!]
[Gánh nặng tiêu diệt ma đầu và cứu thế, hoàn toàn do một mình vị Tử Thần tiên tử nọ gánh vác...!]
Tiên sinh kể chuyện chưa kể xong, định nhấc gậy gỗ lên để gõ.
Trong số các đệ tử Thời gia dưới khán đài, đột nhiên có người hỏi: “Ma đầu đó đang ở đâu? Thời Ly sư muội phải tiêu diệt hắn như thế nào?”
Người kể chuyện dừng lại, không có vẻ gì là không vui.
Lão khẽ vuốt bộ râu dài trắng như tuyết của mình, nhàn nhạt mỉm cười —
“Có lẽ ma đầu và Tử Thần đã gặp nhau. Còn tiêu diệt như thế nào ấy hả? Tất nhiên là minh minh chi trung, tự hữu định số (*)”
(*) Không có chuyện gì là ngẫu nhiên, mọi thứ trên đời đều đã có ông trời an bài; rồi sẽ xảy ra.
……
Thời Lưu giật mình nhìn Phong Nghiệp một lúc lâu.
Đúng vậy. Tại sao nàng lại không sợ hắn chút nào thế?
Hôm nay mây đen che lấp mặt trời, đúng lúc này, kim luân (*) trên bầu trời vừa né thoát một cụm mây, tản ra một vòng ánh sáng màu vàng nhạt mỏng manh, rơi xuống người của thanh niên.
(*) Tên gọi khác của mặt trời.
Khiến nét mặt của hắn trở nên mờ ảo.
Nhớ tới lần đầu tiên gặp bạch y thiếu niên cả người nhuốm máu bên trong Quỷ Ngục, đôi mắt của thiếu nữ sáng ngời rồi đột nhiên nở nụ cười.
“Ta cũng không biết lý do tại sao, nhưng kể từ giây phút lần đầu tiên gặp ngươi, ta rất muốn gần gũi với ngươi.”