Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nửa tháng sau, Bùi Vận vẫn là theo lời Tề Thịnh, chuyển ra địa phương đã ở đến mấy năm.
Mặc dù đối với nơi này anh rất không muốn chuyển đi, thế nhưng dù như thế nào, dù sao vẫn là người kia quan trọng hơn.
Tuy nói là phòng ở thuê, thế nhưng mấy năm tích luỹ, đồ vật cũng không phải số ít. Diệp Minh vốn định đến giúp anh thu thập, không nghĩ tới một hạng mục của công ty vừa vặn nhất thời thiếu người, mà cơ hội rèn luyện tốt như vậy, dĩ nhiên rơi vào trên đầu người mới như cậu ta.
Cơ hội tới có thể nào không quý trọng, sau khi Bùi Vận nhận được thông báo "không cẩn thận" nhắn nhầm của Tề Thịnh, kiên quyết cự tuyệt ý tốt của Diệp Minh, không cho cậu ta bất kỳ chỗ trống nào xuất lực.
Ngày ấy dọn nhà Tề Thịnh lái xe tới đón anh, thấy quần áo cùng đồ sinh hoạt của anh bất quá chỉ có thể nhồi vào thùng đựng hành lý không lớn, thế nhưng sách lại chiếm đầy một cái va ly lớn, trong đó thậm chí còn có sách giáo khoa thời đại học, không khỏi nhíu nhíu mày: "Mấy quyển sách này hiện tại cũng không dùng được, ném thôi, em còn giữ làm cái gì?"
Bùi Vận cũng không giải thích, chỉ lầm lủi di chuyển sách vở nặng nề.
Tề Thịnh không chịu nổi dáng dấp nhìn đối phương cật lực, một bên suy nghĩ làm sao tìm cơ hội đem những quyển sách kia ném đi, còn phải không để Bùi Vận biết được.
Nhà của Tề Thịnh nằm tại tiểu khu Kim Hoàn phủ đệ, hoàn cảnh tương đối thanh tịnh, khu phố buôn bán phồn hoa cũng không xa. Kim Hoàn được mệnh danh là khu nhà giàu nổi danh tại thành phố A, so với khu chung cư kiểu cũ của Bùi Vận lúc trước điều kiện quả thật khác nhau một trời một vực.
Vào thang máy một bước đi vào nhà Tề Thịnh, Bùi Vận quả thực có loại ảo giác chim sẻ một giây bay lên đầu cành cây biến thành Phượng Hoàng, trong nhà có một người phụ nữ trung niên đang quét dọn phòng khách, thấy hai người mở cửa đi vào quay đầu lại bắt chuyện: "A Thịnh, đã về rồi? Ồ, đây chính là..."
"Bùi Vận, " Tề Thịnh giới thiệu, "Tiền thẩm, lúc trước cháu từng nói với thẩm, sẽ có người tới ở."
"Ồ đúng đúng, trí nhớ của thẩm ngày càng kém rồi." Tiền thẩm vỗ vỗ trán của mình, "Cậu thanh niên, đem đồ vật thả xuống, tôi đi giúp cậu thu thập phòng khách."
"Không cần phòng khách, " Không chờ Bùi Vận mở miệng Tề Thịnh dĩ nhiên nói, "Cậu ấy sẽ ngủ chung phòng với cháu."
Tiền thẩm miệng há to đến mức quả thực có thể nuốt xuống một quả trứng gà.
Bùi Vận mặt cũng đỏ đến mức quả thực có thể nóng bằng một quả trứng gà luộc.
Chỉ có người khởi xướng bình tĩnh dị thường, cầm hành lý Bùi Vận liền đi về căn phòng của mình.
Bùi Vận lúng túng hướng Tiền thẩm lên tiếng chào hỏi, liền cuống quít đi theo.
"Cha mẹ tôi cũng không ở nơi này, cũng rất ít khi tới đây, chỉ có Tiền thẩm định kỳ sẽ đến quét tước. " Tề Thịnh một bên đặt đồ vật vừa nói, "Tiền thẩm ở nhà chúng tôi làm đã hơn mười năm, là người rất đáng tin, em không cần gò bó."
Bùi Vận gật gật đầu, Tề Thịnh nhìn về phía va ly chất đầy sách kia, tùy ý tìm mấy quyển sách vỏ ngoài coi như mới, đặt ở trong tủ sách của hắn, còn thừa lại thì lại thật bất hạnh mà bị hắn ôm lấy, tiện tay nhét vào góc thư phòng.
Nhìn sách vở vẫn luôn coi là bảo bối được đãi ngộ như vậy, khoé miệng Bùi Vận không khỏi giật giật.
"Em nói xem, " Thân thể bị Tề Thịnh ôm từ phía sau lưng, thanh âm thật thấp vang lên bên tai, phun nhiệt khí, "Chúng ta như vậy, có tính chính thức bắt đầu trải qua thế giới hai người hay không?"
Bùi Vận thật vất vả bình phục, mặt lại bắt đầu đỏ lên.
"Vậy để ăn mừng..." Tề Thịnh ác ý mà nhéo mông đối phương một cái, "Tối nay chúng ta có phải nên động phòng hoa chúc một hồi hay không?"
Bùi Vận da mặt mặc dù không tính quá mỏng, nhưng đối với loại chuyện thân mật giữa người với người như thế này luôn luôn là tay chân luống cuống, lại càng không biết nên làm sao đáp lại, đẩy hắn ra đi thu dọn quần áo của mình.
Tề Thịnh nhìn bóng lưng đối phương giống như chạy nạn, tâm tình rất tốt mà cười ra tiếng.
Cũng không biết từ khi nào bắt đầu lại thích trêu chọc đối phương đến vậy, Bùi Vận đối mặt với hắn càng câu nệ nội liễm, hắn càng có kích động đùa giỡn, sau đó tự đắc mà thưởng thức dáng dấp đối phương quẫn bách.
Mặc dù là đêm động phòng hoa chúc, thế nhưng cũng phải ăn cơm trước.
Buổi tối Bùi Vận bất đắc dĩ bị Tề Thịnh kéo tới một nhà hàng gần đó, còn rất phách lối chiếm một căn phòng VIP.
Vậy mà nhân viên phục vụ vừa mới lên món ăn, điện thoại di động của Tề Thịnh lại vào lúc này vang lên.
Tề Thịnh tùy ý mà liếc nhìn, nhấn nút nghe hờ hững uy một tiếng.
Sau đó thần sắc của hắn nhất thời thay đổi, hướng về Bùi Vận báo cho đối phương biết sau đó liền đi ra ngoài nghe.
Chuyến đi... này khiến Bùi Vận đợi đã lâu, mãi đến tận khi đồ ăn nóng hổi sắp trở nên nguội lạnh, Tề Thịnh mới trở về, hơn nữa sắc mặt có chút khó coi.
Nhìn thấy món ăn trên bàn vẫn chưa được động tới hắn dừng một chút: "Em làm sao còn chưa ăn?"
Đối phương đầy người đều là mùi thuốc lá gay mũi khiến Bùi Vận lời chưa kịp ra khỏi miệng liền nuốt xuống, chỉ quan tâm hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là công ty có một số việc."
Tề Thịnh nói, đem áo khoác trong tay treo trên kệ áo ở bên cạnh: "Cơm nước đều nguội."
"Ừ, nếu không em gọi phục vụ hâm nóng lại?" Bùi Vận đứng lên, thình lình bị Tề Thịnh từ phía sau lưng ôm chặt lấy, lại một lời cũng chưa nói.
Chuyện công việc của Tề Thịnh Bùi Vận cũng không giúp đỡ được gì, thấy ý đồ của đối phương không nói gì, chỉ là xem dáng dấp như vậy hiển nhiên là suy nghĩ không thông, lại nắm chặt tay của hắn, thức thời không hỏi nhiều nữa.
Bữa cơm tối này có thể thấy được Tề Thịnh ăn được cũng không vui, hơn nữa tâm tình trầm muộn vẫn luôn kéo dài đến khi hai người cùng về đến nhà, ngay cả việc gọi là động phòng hoa chúc trước đó cũng bị mất hứng thú, Bùi Vận cũng lặng thinh không đề cập tới, đơn giản tắm rửa xong liền nằm xuống.
Tuy rằng điều kiện so với lúc trước tốt hơn ngàn vạn lần, thế nhưng đổi chỗ ngủ mới Bùi Vận luôn cảm thấy có chút không thích ứng, cảm giác bồn chồn tâm lý lo lắng làm cho anh trước sau đều không thể ngủ, lại sợ lăn qua lộn lại ảnh hưởng đến Tề Thịnh, đành phải nhẫn nhịn duy trì tư thế không nhúc nhích..
Mãi đến tận khi đêm dần khuya, nghe đến tiếng Tề Thịnh hô hấp vững vàng, anh mới cẩn thận ngồi dậy, dự định định đi ngủ ghế sô pha cứng rắn.
Thế nhưng anh vừa mới động Tề Thịnh liền giơ tay, chuẩn xác không có sai sót ôm chầm lấy hông của anh, đem anh ấn về trên giường: "Đi chỗ nào?"
"Khả năng có chút không quen giường, " Bùi Vận ngoan ngoãn mà nói, "Muốn đi bên ngoài hút điếu thuốc."
"Ngủ không được?" Tề Thịnh vươn mình ngồi xuống, "Vậy vừa vặn, chúng ta cùng nhau đi."
"..."
Cùng Tề Thịnh sóng vai đứng ở trên ban công rộng lớn lặng lẽ mà nhìn bóng đêm phía trước, Bùi Vận đốt thuốc bỏ vào trong miệng, Tề Thịnh chưa tiếp nhận bật lửa trong tay anh, chỉ là chếch thân lại đây, lấy tay ngăn trở gió buổi tối, cầm gạt tàn thu thập tàn thuốc rơi xuống.
Mặt của hai người gần trong gang tấc, ánh sáng tỏa ra gương mặt chuyên chú của Tề Thịnh, rõ ràng ngũ quan ưa nhìn đến kì lạ, nhưng vẫn có một tia mùi vị không chân thực.
Khí tức ám muội như có như không khiến Bùi Vận kích động một cái, thân thủ cầm lấy điếu thuốc trong miệng, không tự chủ được vòng qua vai Tề Thịnh, nhắm mắt lại niêm phong môi của hắn.
Tề Thịnh đầu tiên là sửng sốt một chút, hai tay chậm rãi nhấc lên, nắm eo đối phương.
Đôi môi khiêu khích, thăm dò, tách ra, lại mê muội dường như dán lên. Tề Thịnh hô hấp càng trầm hơn, ngay cả trong mắt đều nhuộm sắc thái dục vọng, không thể kiềm được, đem người đặt ở trên lan can ban công.
Phía sau lưng bị đập vào lan can mà đau đớn, trùng hợp lại chạm vào gạc tàn thuốc khiến phần lưng bỏng rát, Bùi Vận theo bản năng mà nghiêng đầu đi đẩy hắn một cái, hai người đắm chìm trong tình dục lúc này mới đồng thời phục hồi tinh thần lại.
Tề Thịnh hơi thở hổn hển, ôm lấy Bùi Vận lui lại mấy bước nằm đến trên ghế sô pha, để cho đối phương dựa vào lồng ngực của mình, ngửa đầu nhìn nửa vầng trăng u ám xen lẫn mấy vì sao lẻ loi trên bầu trời, như có như không gảy tóc của đối phương, đột nhiên nói: "Trước đây thời điểm tôi ở nước ngoài, sống ở trong một cái trấn nhỏ."
Thấy Bùi Vận lẳng lặng nghe, hắn lại nói tiếp: "Bên kia còn kém rất rất xa phồn hoa nơi này, trên đường cũng không thấy được mấy người, thế nhưng bóng đêm đặc biệt đẹp, hai người tại trên sân cỏ ngắm sao, là có thể xem hơn phân nửa bầu trời đêm."
Bùi Vận cơ hồ có loại kích động muốn hỏi đối phương người cùng hắn ngắm sao hiện tại đang ở nơi nào, nhưng vẫn là mạnh mẽ nhịn được.
"Thế nhưng tôi nhất định phải về nước, " Tề Thịnh một tay gối dưới đầu, lạnh nhạt nói, "Sản nghiệp của cha tôi mặc dù có rất nhiều, thế nhưng nếu như tôi không trở lại, hết thảy đều sẽ thuộc về hai người em trai của tôi."
Bùi Vận yên lặng, dưới tình huống này tất cả ngôn ngữ đáp lại đều hiện ra hoàn toàn không thích hợp.
"Bình thường một nhà ba người là cuộc sống ra sao, với tôi chỉ có ấn tượng khi còn bé, từ khi việc làm của cha phát triển, cha mẹ lại không ngừng cãi vã, mãi đến tận khi tách ra, mỗi người đều có gia đình riêng, có con riêng."
"Tôi nếu như muốn biết bọn họ tình trạng gần đây làm sao, thật sự giống như người ngoài, hẹn thời gian đi gặp mặt. Thời điểm duy nhất cha nhớ đến tôi, chính là dò hỏi tình trạng tài chính của công ty."
"Ái tình là cái gì? Đại não nhất thời tình cảm bạo phát, thời gian trôi đi tình cảm phai nhạt dần nghĩ lại cảm tình lúc trước chẳng là cái thá gì. Gặp lại người đã từng ân ái cũng không niệm tình cũ, thời điểm tách ra cũng không cảm thấy đáng tiếc, quay đầu lại có thể cùng với người khác thề nọn hẹn biển, thậm chí so với trước đây trải qua càng tốt hơn."
Tề Thịnh cũng không để ý đối phương trầm mặc, tự nhiên tiếp tục: "Bùi Vận, cha mẹ em hiện tại có sống tốt không?"
Bùi Vận há miệng, nhất thời hoảng hốt: "Em cũng không biết."
Tề Thịnh giương mắt, kinh ngạc nhìn đối phương.
"Em..." Bùi Vận chần chờ trảo nắm tóc, "Em đã rất lâu chưa có về nhà gặp họ rồi.
"Tại sao?"
"..."
"Không tiện nói cũng không sao, " Nhìn ra Bùi Vận lúng túng Tề Thịnh cũng không tiếp tục ép buộc, "Vừa nãy tôi nhận được điện thoại, công ty năm nay toàn lực hợp lại làm một hạng mục lớn, bị em trai tôi vận dụng quan hệ cướp lấy toàn bộ."
Bùi Vận a một tiếng, vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu cũng không biết nên nói cái gì cho phải, cuối cùng đành phải thử thăm dò khuyên nhủ: "Chuyện kia... Anh đừng quá để ở trong lòng, tiền tài đều là vật ngoại thân."
"Em nói không sai, huống hồ xí nghiệp cạnh tranh, vốn là mạnh được yếu thua." Tề Thịnh ôm đối phương cười cười, "Thế nhưng công ty lại có rất nhiều công nhân chờ ăn cơm."
Bùi Vận á khẩu không trả lời được.
Anh vẫn luôn dù sao cũng là một người chỉ cần nuôi sống bản thân, thế nhưng lập trường Tề Thịnh, anh không có cách nào lĩnh hội cũng không có cách nào chia sẻ cùng đối phương.
Từ khi đêm đó, sau khi Tề Thịnh ít có nghiêm túc mà nói ra nhiều chuyện của bản thân như vậy, kế tiếp một tháng, hắn cơ hồ mỗi ngày đều bận rộn chân không chạm đất.
Hết thảy nghỉ ngơi toàn bộ thủ tiêu, mỗi ngày buổi tối trở về đã là đêm hôm khuya khoắt, mang theo một thân mùi rượu xen lẫn mùi thuốc lá cùng gương mặt tiều tụy uể oải.
Chỉ là mỗi ngày sáng sớm trước khi ra khỏi nhà liền khôi phục dáng dấp chỉnh tề thoả đáng nhã nhặn lễ độ tinh thần toả sáng, đêm trước không chịu nổi gánh nặng cùng lo lắng mảy may không nhìn ra.
Đối mặt với Bùi Vận cảm thán hắn chỉ khẽ mỉm cười: "Trên mặt dù có đẹp mà không có tinh thần thì cũng vứt đi."
Bùi Vận không nói được chính mình nghe lời này cảm giác gì, chỉ là Tề Thịnh như vậy, ngược lại càng tránh không được làm cho anh không thể ức chế mà sinh ra tâm ý lo lắng.
Chuyện của công ty Tề Thịnh Bùi Vận hoàn toàn không biết, cũng không xen vào được, việc duy nhất có thể làm, cũng chính là tại buổi tối không cần trực đêm, từ bỏ thói quen ngủ sớm đợi đến khi đối phương trở về, đi làm phần bữa ăn khuya đơn giản, an ủi một chút dạ dày bị rượu tàn phá của đối phương.
Hết chương 15
Lời edit: Ngọt ngào vậy thôi sắp ngược rồi:(