Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tề Thịnh cả người chấn động, giật mình mở to mắt.
Hắn không có cảm nhận được thành tựu vì được biểu lộ mà vui sướng, ngược lại càng khó giải thích được mà cảm thấy run sợ.
Lúc trước thời điểm hai người ý loạn tình mê, Bùi Vận cũng chưa từng nói ba chữ này, vô luận hắn làm sao dụ dỗ, đối phương ngoại trừ theo bản năng che khuất vết sẹo một bên gương mặt, đều là không nói một lời.
Thế nhưng hiện nay lại tuỳ ý nói một câu như vậy.
Không giống thâm tình chân thành, ngược lại càng giống kiên định quyết tâm ly biệt.
"Cho nên anh có thể tha cho tôi hay không?" Quả nhiên đúng như sở liệu của hắn, Bùi Vận mặt không thay đổi tiếp tục, "Bất kể là làm người thay thế cho Ninh Nhật, hay là cùng anh nhất thời vui đùa một chút chữa trị vết thương, tôi đều không làm được."
Đối mặt với Tề Thịnh phải giả bộ giống như bạn bè bình thường coi như không có chuyện gì xảy ra, không dấu vết quan tâm còn phải giữ khoảng cách, anh kiên trì quả thực cực khổ.
Trước hai tuần lễ thật vất vả bình phục một chút, bởi vì Tề Thịnh xuất hiện trong một chiều toàn bộ hỏng mất, không muốn hồi tưởng quá khứ ở trong đầu không ngừng hiện lên dằn vặt thần kinh của anh, giống như lưỡi dao chậm rãi nhiều lần lăng trì, làm cho anh thực tại không chịu nổi.
"... Tôi là nghiêm túc!" Rõ ràng người ở bên cạnh nhưng có loại ảo giác xa xôi, Tề Thịnh kéo lại Bùi Vận vội vã giải thích, không hề dễ dàng cảm giác hoảng loạn, "Ban đầu tôi thật sự muốn cùng với em."
Sau đó nhìn thấy đối phương thần sắc chuyên chú hắn đột nhiên phát hiện mình không nói ra được.
Ban đầu chính xác hắn muốn ở cùng đối phương, chính là nhất thời cô đơn thiếu người làm bạn, quả thật cũng không làm sao để bụng, thậm chí còn có chút đắc chí.
"Tôi hiểu rồi, " Bùi Vận cười cười, lý giải mà gật đầu, thực sự không nghĩ tiếp tục cùng người này dây dưa dài dòng, "Vậy bây giờ tới tìm tôi, anh đã nghĩ rõ chưa?"
Tề Thịnh yên lặng, trên mặt chậm rãi hiện lên thần sắc xoắn xuýt.
Đập nồi dìm thuyền chuẩn bị liều chết đến cùng, hắn xác thực không có làm tốt.
Từ sau khi đối phương không lưu luyến chút nào mà rời đi, hắn đột nhiên cảm thấy sinh hoạt thật giống như thiếu mất cái gì. Trong đầu loạn một đoàn, lại cảm thấy hầu như là ngủ không ngon, càng khỏi nói bình tĩnh lại nghĩ rõ ràng.
Chỉ là theo bản năng nghĩ đến bóng người, lần lượt không tự chủ được quan tâm hỏi thăm, nhìn thấy đối phương cùng người khác ở cùng lại cảm thấy chua xót, tất cả những điều đó nói cho hắn biết, hắn không muốn người này biến mất trong cuộc sống của hắn.
Chỉ đến thế mà thôi.
Bùi Vận tỉ mỉ mà nhìn phản ứng của hắn, như đã đoán trước kết quả cũng không thể nói là nhiều thất vọng, chỉ có chút tiếc nuối than thở: "Không có gì, nghĩ không rõ lắm cũng đừng nghĩ."
"... Khi đó tôi và Ninh Nhật từ nước ngoài trở về, cậu ta đưa ra ý kiến, muốn tôi hướng người nhà công khai quan hệ của chúng tôi.
Tề Thịnh cầm lấy cánh tay của anh không buông, không đầu không đuôi nói một câu như vậy.
"Tề tiên sinh, " Bùi Vận cười khổ, "Anh nói cho tôi cái này, có thể không quá thích hợp hay không."
Tề Thịnh bịt tai không nghe thấy, chỉ thẳng tiếp tục nói: "Nhưng là tôi không làm được."
"Chúng tôi cãi nhau rất nhiều lần... Tôi thừa nhận, tôi không có dũng khí đó, thẳng thắn nói cho người nhà."
Bùi Vận theo bản năng cắn vào đôi môi.
"Đúng vậy, " Trầm mặc một lúc anh mới lên tiếng, "Nếu làm như vậy anh sẽ phải trả giá rất lớn."
Tề Thịnh rũ mắt không lên tiếng, cánh tay cầm lấy tay Bùi Vận đã từ từ buông lỏng cường độ.
"Trở về đi." Không hề có một tiếng động lặng im khiến bầu không khí có chút ngột ngạt, Bùi Vận sửa lại một chút quần áo đứng dậy, "Không quản anh có dũng khí đó hay không, đừng trở lại."
Tề Thịnh hơi chấn động: "Chúng ta..."
"Tôi hiện tại rất tốt. Chuyện lúc trước, anh đừng để ở trong lòng." Bùi Vận bình tĩnh mà nhìn thẳng hắn, "Anh cũng không hề có lỗi gì với tôi."
Đối phương càng sóng lớn không sợ Tề Thịnh trái lại càng cảm thấy hoảng hốt: "Em có phải là đã không thể..."
Bùi Vận chậm rãi gật gật đầu, máy móc lặp lại nghĩ một đằng nói một nẻo: "Tôi đã buông xuống."
Tề Thịnh sắc mặt trở nên trắng bệch.
Hắn cơ hồ là hốt hoảng rời đi.
Tâm tư một đoàn hỗn loạn, hắn cần thời gian sửa sang lại cho rõ.
Thời điểm được Bùi Vận đưa lên xe taxi, hắn nhìn thấy đối phương bình tĩnh mà nhìn hắn, hướng hắn phất tay, khoé miệng còn ngậm lấy nụ cười, thoải mái lại tự tại, phảng phất giống như quả thực đã buông bỏ.
Lần thứ nhất hắn ý thực được người này khác xa trong ấn tượng ở bên cạnh hắn khúm núm không hề có chủ kiến, thậm chí bây giờ so với hắn còn dũng cảm hơn nhiều lắm.
E rằng khi đó vô điều kiện thuận theo chỉ là đối với hắn nhường nhịn cùng bao dung mà thôi.
Hết thảy tất cả đều là xuất phát từ tình yêu!
Nhưng hắn cũng đã bỏ qua.
Mãi đến tận khi nhìn theo xe taxi nhanh chóng hoàn toàn biến mất tại tầm mắt, Bùi Vận xoay người, chậm rãi đi trở về trên lầu, ở phòng khách trên ghế salông ngồi xuống, mệt mỏi ấn ấn mi tâm, đốt điếu thuốc đưa vào trong miệng.
Sau lần này, cái người kia, hẳn là sẽ không trở lại đi.
Anh thích người kia, từ mười năm trước đây.
Nhưng là mười năm trước anh với cái cái thế giới này còn có mong đợi, hiện tại lại không có.
Anh vẫn chưa bị thế giới này quá mức quan tâm, cũng không cần thiết tồn tại một phần mơ mộng hão huyền.
Bọn họ chính xác cũng không xứng đôi. Tề Thịnh luôn đứng ở trên cao, còn anh có lẽ mãi mãi chỉ đứng dưới nhìn đối phương.
Kết cục bị chúng bạn xa lánh, anh đã trải qua một lần, càng không muốn tiếp tục.
Không đáng để cho đối phương cũng trả giá lớn đánh đổi như vậy.
Bùi Vận cũng không biết hút thuốc nhiều hay ít, mắt thấy hộp thuốc lá chỉ còn một điếu. Tiếng khoá cửa chuyển động vang lên, Tần Lê đẩy cửa mà vào.
Sau đó Tần Lê ở bên trong khói mù lượn xung quanh phòng giận tím mặt, vọt tới trước mặt anh, đoạt lấy điếu thuốc lá, vứt đi, "Cậu nổi điên làm gì?"
Bùi Vận xoa xoa đôi mắt đỏ bị khói xông lên, không trả lời.
Tần Lê cau mày: "Tên kia đã tới? Người đâu?"
Bùi Vận giương mắt: "Làm sao anh biết?"
"Sáng sớm lúc tôi rời khỏi nhà, " Tần Lê mạn bất kinh tâm nói, "Nhìn thấy anh ta ngồi ở dưới lầu."
"Anh cũng không nói với tôi một tiếng?"
"Liên quan gì tới tôi?"
"... Anh ta ngồi ở đó một đêm."
"Vậy thì thế nào?" Tần Lê thản nhiên nói, ngữ khí không biết làm sao lại đột nhiên mạnh mẽ, "Loại đạo đức này vừa nhìn liền biết, thời điểm dằn vặt người khác có để tâm không, bây giờ quay đầu lại bị coi thường, có ích lợi gì không?"
"Không có, " Bùi Vận theo bản năng biện hộ, "Anh ta đã đi rồi."
"Ồ? Nguyên lai là không bỏ xuống được." Tần Lê hiểu rõ mà quét mắt một đống tàn thuốc trên khay trà, "nhất châm kiến huyết"* mà tổng kết, "Không bỏ xuống được liền đuổi theo anh ta a, ở đây buồn bực hút thuốc có ích lợi gì?"
(Nhất châm kiến huyết: Lời nói đúng tâm sự.)
"..."
"Cậu nhìn lại cậu xem, dung mạo không đẹp, làm cơm rất khó ăn, còn không có tiền." Tần Lê không khách khí quở trách đối phương, "Không có thứ gì, cậu không chủ động cố gắng một chút, dựa vào cái gì nắm giữ một người?"
Không nghe đáp lại, Tần Lê không nói thêm gì nữa, ở bên cạnh Bùi Vận ngồi xuống, đưa tay cầm lấy hộp thuốc lá bên trong còn một điếu thuốc cuối cùng, dưới ánh mắt kinh ngạc của Bùi Vận châm lửa hút thuốc, ánh mắt dần dần có chút mông lung, tự nhủ nói: "Nhưng nếu như tất cả đều có, nhưng vẫn không thể nắm giữ được đối phương thì sẽ thế nào đây?"
Bùi Vận không chú ý đến Tần Lê, chỉ tự giễu cười cười, chậm rãi sờ sờ vết thương trên mặt.
Thật ra anh đã từng chủ động, thế nhưng lúc đó lại đi nhầm đường mà thôi.
Hết chương 28.