Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mãi đến tận khi Diệp Minh rời đi một lúc lâu, lúc gần đi rõ ràng chần chờ mãi mới lấy hết dũng khí nói ra câu kia, Tề Thịnh thở ra một hơi thật dài, đem thân thể dựa vào bên trong ghế dựa mềm mại.
Hắn không thể nói được cảm giác phức tạp trong lòng mình, có khiếp sợ, mà càng nhiều hơn chính là chua xót đến đau đớn.
Chuyện Diệp Minh nói, Bùi Vận chưa bao giờ nói cho hắn nghe, hắn không nghĩ tới sớm hơn, còn tự xưng là người tình tốt tôn trọng riêng tư của người yêu.
Có lẽ trên thực tế hắn chưa bao giờ là một tình nhân hợp lệ.
Rõ ràng Bùi Vận đã nói đúng.
Tại thời điểm hắn bị Ninh Nhật phản bội, đối phương trở thành tấm lá chắn trong lúc hắn nhất thời cô quạnh.
Tại thời điểm hắn cảm thấy gian nan nhất, đối phương yên tĩnh nghe lời hắn oán hận, ở bên cạnh hắn cùng hắn vượt qua quãng thời gian mệt mỏi nhất.
Hắn vẫn coi đó là chuyện đương nhiên hưởng thụ bữa ăn khuya mỗi lần trở về trễ, chưa từng ý thức được sau những động tác chăm sóc nhỏ nhoi kia, đối phương đã phải trả giá những gì.
Nhưng hắn ích kỷ đến mức cơ hồ không biết gì cả, chỉ thoải mái hưởng thụ sự chăm sóc của đối phương, chỉ lo phát tiết hết thảy cảm xúc nôn nóng của chính mình.
Hắn nhu nhược đến không dám về phía trước bước lên một bước, chỉ lo sẽ tiếp tục gánh chịu khó nhăn.
Ngơ ngác nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ từ chói mắt đến ôn nhu, lại tới mờ nhạt, Tề Thịnh ánh mắt dần dần kiên định, một tay tóm lấy chìa khóa xe đứng dậy, giống như hạ quyết tâm, cũng không quay đầu lại rời khỏi phòng làm việc.
Vụ tai nạn xe cộ hiển nhiên đối với Bùi Vận ảnh hưởng khá lớn, thậm chí hậu quả nghiêm trọng. Mà cụ thể rốt cuộc là tình huống gì, Diệp Minh cũng không biết rõ.
Muốn biết nội tình, chỉ sợ ngoại trừ bản thân Bùi Vận, không có người nào có thể cho hắn một cái đáp án.
Tuy rằng độ khó rất lớn, nhưng hắn hiện tại rất cấp bách muốn biết rõ, những chuyện mà cho tới nay hắn đều vô tâm bỏ qua.
Hắn hiện tại nghĩ, phải nhanh chóng nhìn thấy được người kia.
Công việc mới của Bùi Vận tiến hành coi như thuận lợi.
Nhâm Tuyên chưa bao giờ làm khó dễ anh, nhưng vẫn giống như những vị thủ trưởng khác, thâm tàng bất lộ* chỉ ở trong lòng yên lặng cân nhắc giá trị của cấp dưới, mang theo nụ cười cao thâm khó dò.
(Thâm tàng bất lộ: cao thâm khó dò)
Ngoại trừ thời điểm đối mặt với Đồng Dược.
Vì vậy Bùi Vận thân là trợ lý của Nhâm Tuyên, dính với anh ta như hình với bóng, thường thường may mắn thưởng thức thuốc súng giữa Đồng Dược và Nhâm Tuyên.
Sức chiến đầu của Đồng Dược đối đầu với Nhâm Tuyên rõ ràng không ở cùng một trình độ, tuy rằng biết rõ đây là một cuộc chiến không công bằng, thế nhưng Đồng Dược vẫn là ba ngày hai lần đến đây, sau đó mỗi lần đều mang đầy bụng tức giận trở lại.
Tuy rằng anh luôn cảm thấy hai người thật giống như đều coi đây là một loại mùi vị vui mừng.
Mà từ ngày ấy, Tề Thịnh quả nhiên không xuất hiện, chỉ có Diệp Minh thỉnh thoảng cùng anh liên hệ vài câu, cũng lặng thinh không đề cập tới việc riêng tư của ông chủ.
Điều này làm cho anh tuy rằng vẫn cảm thấy nhớ mong, thế nhưng nói thế nào vẫn còn có chút thoải mái.
Ngược lại người kia sinh hoạt cũng không đáng để anh đến bận tâm, không có anh ở bên cạnh chắc chắn chỉ có thể càng phong quang vô hạn.
Ngày này là một ngày bình thường như bao ngày khác, Đồng Dược cùng Nhâm Tuyên vì một phương án tranh chấp không thể tách rời ra, Đồng Dược mặt đỏ tới mang tai Nhâm Tuyên lại bình tĩnh nhiều lắm, kiên trì mà mỉm cười nghe, thỉnh thoảng xen vào nói vài câu, thế nhưng có thể khiến Đồng Dược nghẹn nửa ngày nói không ra tiếng.
Mà Bùi Vận không biết cái gì cũng không thể chen lời vào chỉ có thể yên tĩnh đứng bên cạnh lắng nghe. Liền tại lúc này điện thoại di động của anh vang lên, đến từ một mã số xa lạ.
Bùi Vận cầm điện thoại di động đi ra phòng hội nghị, tiện tay ấn nút nghe, vô tình a lô một tiếng.
Đầu bên kia truyền đến tạp âm xèo xèo, đến nửa ngày mới có người nặng nề mà lên tiếng, khẩu khí dò hỏi xen lẫn không xác định: "Vâng... Tiểu Vận sao?"
Thanh âm quen thuộc lại xa lạ xuyên thấu thời gian mười năm, khiến Bùi Vận nhất thời hoảng hốt, nắm thật chặt điện thoại di động sững sờ ở chỗ cũ, ngay cả một chữ cũng không nói ra được.
Đầu kia không nghe đáp lại, dừng một chút liền tiếp tục mở miệng: "Xin lỗi, khả năng tôi gọi lầm rồi."
"... Khoan đã!" Bùi Vận vội vàng gọi, "Anh hai!"
Đối phương cũng rơi vào trầm mặc.
Đến lúc tan việc Bùi Vận liền vội vã chạy xuống dưới lầu, một người đàn ông cao to đưa lưng về phía anh dĩ nhiên chờ ở cửa.
Bùi Vận hít một hơi thật sâu, đi tới thấp giọng gọi: "Anh hai."
Người đàn ông nghe tiếng quay người lại.
Trong ấn tượng anh hai Bùi Trung trắng nõn thanh tú bây giờ đã hơi phát tướng, râu ria xồm xoàm, mang theo tiều tuỵ cùng uể oải. Thấy Bùi Vận đi ra, người này nhếch miệng cười, tuy rằng viền mắt cũng không khống chế được có chút đỏ: "Tiểu Vận."
Bùi Vận bồi tiếp anh hai tìm nhà hàng ăn bữa cơm, sau khi ăn xong liền tại gần đó đơn giản đi dạo một chút, nói một chuyện.
Ngôn từ bên trong trước sau tách ra chuyện năm đó, phảng phất tất cả chưa bao giờ xảy ra.
Chỉ là gò má Bùi Trung biểu hiện ra thần sắc cẩn thận, vài lần nhìn về phía Bùi Vận dáng dấp lo lắng muốn nói lại thôi, khiến Bùi Vận chỉ cảm thấy trong lòng chua xót không thôi.
Máu mủ tình thâm, anh hai trong trí nhớ luôn luôn cưng chiều anh, mặc dù cách nhiều năm như vậy, mặc dù trong lúc ở trong bóng tối tuyệt vọng nhất, đối phương lại nhẫn tâm nói ra những lời muốn cùng anh đoạn tuyệt quan hệ, thế nhưng đến bây giờ anh cũng không hề hận người đang đứng trước mặt mình.
"Anh..." Do dự chốc lát Bùi Vận vẫn là chủ động hỏi, "Làm sao anh lại tới tìm em?"
Bùi Trung khoảng chừng cũng biết vào lúc này không phải lúc thích hợp nói lời khách khí, trầm thấp hỏi: "Những năm này em sống thế nào? Hay là..."
Ngữ điệu dừng lại, mới tiếp tục: Có tốt không?"
Bùi Vận biểu tình hơi cứng ngắc, vẫn là gật gật đầu đáp: "Anh sao rồi? Còn có ba mẹ cùng chị đâu?"
"Đều rất tốt." Bùi Trung giờ khắc này thực sự không có tâm tư quan tâm Bùi Vận, "Chỉ là..."
Nói đến một nửa Bùi Trung thấy xung quanh không có người nào, nắm lấy ống tay áo Bùi Vận, đầu gối uốn cong, lại chậm rãi quỳ xuống.
Bùi Vận bị hành động này của anh trai làm cho hoảng hốt, cuống quít kéo hắn dậy: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Anh hai biết đến em cũng không dễ dàng, những năm này trong nhà không cho em một phân tiền, ngay cả học phí..."
Bùi Trung không chịu đứng dậy, lại không ngẩng đầu, chỉ lầm lủi mà tiếp tục nói: "Lúc đó ba mẹ cảm thấy mất mặt cùng em cắt đứt liên hệ, anh cũng không ngăn, chỉ muốn em ở bên ngoài nếu như không vượt qua nổi, vẫn là sẽ nguyện ý trở về cưới vợ sinh con, đi con đường bình thường."
"Em vốn là người có tiền đồ nhất nhà chúng ta, mọi người đều hi vọng vào em, làm sao lên đại học, ngược lại thành cái dáng vẻ kia..."
Bùi Vận dùng sức đem hắn kéo lên, chỉ quay mặt đi cũng không lên tiếng.
Sau khi xuất viện anh chính xác cũng thử về nhà, nghênh tiếp anh chỉ có cửa phòng đóng chặt, người nhà biến mất, chỉ còn lại ánh mắt lạnh lùng cùng xem thường của những người hàng xóm.
Có thể trả giá quá đắt, cứ việc cuối cùng cho tới bây giờ anh vẫn ở trong tình trạng này, anh vẫn chưa bao giờ hối hận qua, cũng chưa từng cảm giác mình có lỗi.
Nói cho cùng đơn giản yêu thích một người không nên thích, còn ý nghĩ kỳ lạ mà thôi.
"Anh hai biết đến trong nhà đều có lỗi với em, nhưng bây giờ thực sự cùng đường mạt lộ." Bùi Trung khoé mắt nổi lên nước mắt, "Thần Thần hồi trước ngã bệnh, làm giải phẫu dùng rất nhiều tiền."
Bùi Vận ngẩn ra: "Thần Thần?"
"Con trai của anh, vừa sáu tuổi." Bùi trung trên mặt hiện ra vẻ mặt thống khổ đến, "Khi đó anh không thể trơ mắt nhìn con của anh chết, không thể làm gì khác hơn là... Mượn lãi suất cao."
Bùi Vận há miệng, mới hỏi: "Cháu... Hiện tại thế nào rồi?"
"Thần thần đã xuất viện, nhưng là thiếu tiền không trả nổi, những người kia, hung thần ác sát, nói tiếp tục không trả tiền một người cũng không buông tha..."
"Ba mẹ không để cho anh tới tìm em, nhưng bọn họ cũng không nghĩ ra biện pháp khác. Chung quanh có thể mượn có thể thu thập đều đã vận dụng, nhà chúng ta chỉ có em, ở trong thành phố sống lâu như vậy..."
Âm thanh càng nói càng nhỏ càng ngày sức lực càng không đủ, Bùi Vận yên lặng mà nghe, không biết nên nói cái gì cho phải.
Trong nhà khi đó chặt đứt tất cả phí dụng của anh, đã xảy ra chuyện như vậy anh lại không có chỗ thể mượn, chỉ có thể dựa vào làm công miễn cưỡng duy trì trụ sinh hoạt.
Sau khi tốt nghiệp công tác của anh vẫn luôn bất định, thật vất vả trả sạch học phí cầm bằng tốt nghiệp mới tốt một chút, thế nhưng xác thực không tích góp được quá nhiều tiền.
Nhìn chằm chằm đèn đường ngây ngẩn một hồi, Bùi Vận trầm thấp hỏi: "Cần bao nhiêu?"
Bùi Trung chần chừ một lúc, nói ra một con số..
"Đêm nay trước tiên anh ở lại đây đi, " Bùi Vận nhẹ giọng nói, "Ngày mai em sẽ lấy tiền cho anh, anh trước tiên dùng tạm... còn dư lại.. em sẽ nghĩ cách."
Bùi Trung không ngờ được Bùi Vận sảng khoái như vậy, đôi môi run rẩy ngay cả lời cảm ơn lời cũng không nói ra được, đến nửa ngày chân mềm nhũn, suýt chút nữa lại quỳ xuống.
Bùi Vận nghiêng đầu đi, nhìn con đường u ám không hề có một tiếng động thở dài, ấn ấn lồng ngực của mình mình khó giải thích được nhức nhối đến khó chịu.
Những năm này nửa đêm tỉnh mộng nghĩ tới rất nhiều lần tình hình thực tế cùng người nhà gặp lại, ảo tưởng vứt bỏ hết thảy không thích ôm đầu khóc rống, chờ đợi trở lại chỉ còn lại hình ảnh không được tha thứ lạnh lùng từ chối.
Thế nhưng tuyệt đối không nghĩ tới cảnh tượng như vậy ——
Anh trai ruột dùng tư thái thấp kém, hướng anh tìm kiếm kinh tế trợ giúp, làm cho anh không thể tránh khỏi cảm thấy xa lạ cùng lúng túng, thậm chí có chút mơ hồ thất vọng.
Thời điểm Tề Thịnh lái xe đến gần nơi ở của Bùi Vận đã gần đến hoàng hôn, hắn thả chậm tốc độ xe, tìm kiếm khắp nơi chỗ dừng xe thích hợp
Nhắc cũng khéo, vừa vặn đưa mắt nhìn thấy ngân hàng ven đường, có một bóng người quen thuộc.
Tuy rằng chỉ là cái bóng lưng, hắn cũng như trước liếc mắt một cái liền nhận ra được.
Tề Thịnh vội vàng dừng xe ở ven đường, vội vã đi về hướng của đối phương, vừa đi tới còn sửa lại một chút quần áo tóc tai, tận lực hiện ra trạng thái tốt nhất.
Nào có biết chỉ một chốc nữa là hắn đi tới bên cạnh đối phương, đối phương đã nghiêng người sang, đem một xấp tiền mặt không nhỏ nhét vào trong túi, sau đó căn bản không chú ý tới hắn, chỉ từ bên cạnh hắn đi vòng qua, cúi đầu đi về phía tiểu khu.
Tề Thịnh đứng ở chỗ cũ, đang chờ gọi đối phương lại, trong đầu đột nhiên hiện lên một người khác, liền cảm thấy khó chịu.
Cái người đẹp đẽ kia, kiêu ngạo, hăng hái, trù nghệ hoàn hảo hiếm thấy, mấu chốt chính là còn rất tâm lý.
Rất dễ dàng có thể trói lại trái tim một người.
Diệp Minh đề cập tới, trước khi hắn xuất hiện Bùi Vận cũng không mong muốn ở cùng người khác, nhưng bây giờ lại dễ như ăn cháo mà tiếp nhận Tần Lê.
Có thể thấy được tên kia trọng yếu bao nhiêu.
Chính mình lúc trước vội vàng giao chiến, làm sao dĩ nhiên quên mất điểm này? Đoạn thời gian hai người tách ra, chỉ cần Tầm Lê thừa lúc vắng mà vào, quả thực có thể dễ dàng thành công.
Tề Thịnh càng nghĩ càng là ảo não, đuổi theo sát, đã thấy Bùi Vận tại ven đường dừng lại bên cạnh một người đàn ông râu ria xồm xoàm, sau đó đem tiền mặt trong túi lấy ra nhét vào trong tay đối phương.
Người đàn ông cao to kia tựa hồ cũng không chịu nhận toàn bộ, hai người dây dưa lôi kéo, nửa ngày cũng không có kết quả.
Tề Thịnh nhíu nhíu mày, bước nhanh đi tới hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Bùi Vận thân thể cứng đờ, quay đầu lại bình tĩnh nhìn hắn, thần sắc có tia phức tạp, thậm chí còn giống như có như không phát giác căng thẳng.
Tề Thịnh chú ý tới, đang kỳ quái vì sao Bùi Vận nhìn thấy hắn sẽ là phản ứng như thế này, người đàn ông dĩ nhiên mở miệng, mang theo khẩu âm nồng đậm: "Cậu là ai?"
Tề Thịnh tuy rằng rất không thích biểu tình giống như chất vấn của người này, vẫn là nhịn xuống tao nhã lễ phép đưa tay ra: "Tề Thịnh."
Người đang ông gắt gao nhìn hắn, lại lặp lại một lần: "Tề Thịnh?"
Bùi Vận lần này sắc mặt rốt cục thay đổi.
Đáng tiếc Bùi Vận còn chưa kịp nói chuyện, anh hai tốc độ xuất thủ vượt xa quá dự liệu của anh, một quyền đánh vào trên mặt Tề Thịnh, thở hổn hển mắng: "Tên khốn này!"
Không hề phòng bị Tề Thịnh bị một quyền không lưu tình chút nào dùng sức đánh khiến hắn tỉnh mộng, lảo đảo lui vài bước vẫn là không có đứng vững, chân tại lề đường bất ngờ bước hụt, ngã xuống đường đi của xe cộ.
Bùi Vận lấy làm kinh hãi, cũng không quan tâm xe cộ có thể xông tới bất kỳ lúc nào, vội vàng che ở trước người đối phương, lại quay người nỗ lực đem hắn nâng dậy.
Nào ngờ Tề Thịnh lại bị trẹo chân một trận đau đớn kéo tới, chân hắn mềm nhũn, suýt chút nữa một lần nữa ngồi trở lại đường dành cho xe lưu thông.
Bùi Vận kéo cánh tay của hắn qua vòng lấy vai mình, đem thân thể hắn đẩy lên, ánh mắt rơi vào trên đùi hắn, hỏi: "Bị thương à"
Tề Thịnh cười khổ gật gật đầu, có thể tưởng tượng hành động vừa nãy của đối phương cơ hồ xuất phát từ bản năng trong lòng vẫn là hơi có ấm áp.
Hai người hồi lâu không có thân cận như vậy, quen thuộc lại cảm giác ấm áp làm cho hắn thậm chí không khỏi âm thầm cảm thấy được bị ngã lần này thực sự quá giá trị. =)))
Hết chương 30.