Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngoại truyện trước khi kết hôn
Editor: Táo
Beta: Anh Đào
Giấu giếm cũng chẳng phải vấn đề mang tính phản bội* gì, chẳng qua là một con mèo sau khi thành công ăn vạ nếm được ngon ngọt, sợ không nắm chặt được người thì người đó sẽ chạy, cho nên ngu ngốc không dám nói.
*Gốc là原则性 (tính nguyên tắc): dùng để chỉ hành động ngoại tình trong mối quan hệ vợ chồng, chuyện gì cũng khoan dung được, trừ những vấn đề mang tính nguyên tắc.
Vì thế, sau khi vợ chồng son nho nhỏ làm loạn hục hặc nhau thì quay lại ngọt ngọt ngào ngào, Quý Thuần rất chua*.
*Vừa mang ý chỉ ghen tuông, ghen tị, vừa mang ý chua xót.
Trước tiên đưa hai người về thành phố lân cận.
Kế hoạch cầu hôn Vân Bạch chuẩn bị cả đêm xem như công giã tràng.
Nhưng mà đối với người con rể như anh, tuy rằng bố Quý Hạ không quá sẵn lòng tin tưởng áo bông nhỏ nhà mình đã tìm được chồng, không còn thuộc về bố nữa, nhưng người mẹ dịu dàng của Quý Hạ lại có ấn tượng không tệ với Vân Bạch.
Biết loại nhân viên nghiên cứu như Vân Bạch những lúc muốn đi ra ngoài đều rất phiền phức, chính là bởi vì thích Hạ Hạ nên mới đặc biệt chạy theo ra.
Bởi vì không thể nói chuyện mình là yêu quái, Quý Hạ đỏ tai nghe Vân Bạch ở bên kia tự biên tự diễn anh là kẻ thâm tình cỡ nào, chạy ra ngoài để theo đuổi cô.
Nhưng sự bực tức và bất mãn của lão Quý khi biết đối phương không còn người nhà, trên cơ bản sẽ đi theo ở chung với Quý Hạ thì thật ra lại tan đi không ít, biểu cảm khi nhìn cậu trai cũng mang theo vài phần mềm mỏng.
Người lớn, đặc biệt là người lớn nhớ tình cảnh gia đình ruột thịt vui vầy, đối với người nhỏ có thân thế như vậy thì luôn có vài phần bao dung.
Mà Quý Hạ cuối cùng cũng chuẩn bị tiếp nhận các loại công việc trong nhà, lúc mọi người trong phòng làm việc nhận được thông báo của Quý Hạ, cả đám đều ngơ ra.
–––– Thì ra chúng ta đã sớm được ôm đùi?
–––– Cả ngày chúng ta nói tìm đùi để ôm, tìm đùi để ôm, thì ra đùi đã ở bên cạnh chúng ta??
Một đám người choáng váng, bởi vì bản thân Quý Hạ chẳng có dáng vẻ kiêu ngạo gì, tính tình cũng rất tốt, vì thế cũng bắt đầu điên cuồng gửi tin nhắn cho Quý Hạ.
Dẫn tới buổi tối mấy hôm nay Quý Hạ khá bận rộn.
Xử lý đủ mọi chuyện.
Vân Bạch bên kia sau khi được đưa ra ngoài ánh sáng, cũng có người đặc biệt đến cam đoan với nhà họ Quý bên này, nói Vân Bạch như thế nào thế nào, trong đó một gia đình đã qua lại nhiều đời với nhà họ Quý cũng đặc biệt đến đây một chuyến.
Cũng bởi vì vậy, lão Quý cũng biết rốt cuộc Vân Bạch có lai lịch gì, được quốc gia coi trọng, tài sản dưới tay nếu nghiêm túc mà tính, cũng thật đúng là không ít hơn so với tài sản nhà họ Quý.
Dù sao trong tay người ta còn nắm bản quyền sáng chế hạng nhất, đó đều là tiền tới như nước.
Ở thành phố bên cạnh khoảng chừng một tuần, cuối cùng chuyện kết hôn lại được thuận lợi thương lượng xong.
Mắt nhìn ngày cưới của mình mẹ đã giúp cô chọn xong, Quý Hạ vẫn có chút hoảng hốt.
Cuối cùng đột nhiên thành người có chồng chưa cưới, qua một thời gian nữa là phải kết hôn, sự thay đổi này vẫn là long trời lở đất.
Chờ đến khi giải quyết xong mọi chuyện, lúc Quý Hạ cuối cùng cũng kéo con mèo nhà mình trở về căn nhà nhỏ của mình, thì bị một màn trước mắt làm cho sợ ngây người.
Trong phòng có không ít bóng bay teo quắt lại cùng hoa hồng, sự trang trí dày công các loại đã thể hiện dụng tâm trước kia của người này.
Vân Bạch rũ mắt, kéo tay Quý Hạ.
“Chưa kịp.”
Lúc ấy chỉ là chậm một bước nhỏ, chưa kịp giải thích, chưa kịp để Hạ Hạ thấy kết quả học tập của anh.
Trong nháy mắt Quý Hạ có chút dở khóc dở cười, ngoéo ngón út với Vân Bạch, “Lại đây.”
Vân Bạch thuận theo mà cúi đầu.
Sau đó khóe môi nhận được một cái hôn.
“Cảm ơn anh nhé, bạn trai.”
Lỗ tai trên đầu Vân Bạch lập tức thò ra.
“À, đúng rồi, anh nói lỗ tai của anh không khống chế được, không phải bởi vì tuổi anh còn nhỏ sao? Đây là thật sao?”
“… Một nửa.”
“Có ý gì?”
“Khi kích động cũng không khống chế được, cho nên anh bảo vệ tin tức khá toàn diện, nhưng mà… muốn thu hút sự chú ý của em, lúc muốn em cũng sẽ lộ ra.”
Anh vẫn luôn theo đuổi phối ngẫu.
Chẳng qua không để cô biết mà thôi.
Lúc hai người trở về đã là buổi tối, giọng nói vốn trong trẻo lạnh lùng mang theo âm cuối mềm mại của anh lập tức nghẹn lại, đáy mắt cũng như đang đốt lửa.
Vì sao chuyện lại phát triển trở thành như vậy, Quý Hạ thoáng có chút không nhớ rõ.
Tóm lại là cảm thấy mơ mơ hồ hồ đã lên đến giường rồi.
Chàng trai đè cô xuống bằng hai tay, xem ra lúc trước cũng không ít lần làm việc này, tốc độ dùng răng cởi nút cực nhanh.
Quý Hạ còn chưa nghĩ ra nguyên do, ngực đã chợt lạnh.
“Vân Bạch… Anh chờ chút…”
“Chỉ một chút anh cũng không muốn chờ…” Giọng nói ấm ức của cậu thanh niên vang lên.
“Lúc trước không phải anh nghi ngờ em sao? Xét hàng trước có được không?”
Cậu chàng dưới phần tối của ánh đèn lay lắt lại điệt lệ* đến hại người, lúc cong môi cười như vậy khiến người ta không khỏi bần thần, ngón tay bị khóa chặt.
Mặc dù cô muốn nói không, nhưng dưới tình thế này, một chút cô cũng không từ chối được.
*Điệt lệ: thần thái tỏa sáng, dung mạo mỹ lệ.
Anh khẽ khàng lê qua, tai mèo lộ ra ngoài, gương mặt cọ cọ cô, tai mèo thẹn thùng mà úp sấp, nhiễm màu hồng phấn nhàn nhạt.
“Được không nha, chị ơi.”
Quý Hạ cứ như vậy mà chìm đắm trong tròng mắt màu hổ phách của anh, cơn đau đều bị anh nuốt hết.
Lúc ngẩn ngơ còn nghĩ, may là giờ là mùa đông, mặc nhiều đồ.
…
Ngoại truyện 2: Quãng đời còn lại là em
Đó là năm thứ sáu sau khi Quý Hạ và Vân Bạch kết hôn.
Thành tựu của Vân Bạch đột nhiên tập trung tuôn trào, các hạng giải thưởng lớn trên thế giới đều rơi trên đầu anh.
Người trong nước lập tức biết được quốc gia có một nhân vật trẻ tuổi cấp bậc đại lão*, là giáo sư của đại học quốc gia, sắp được bầu làm viện sĩ, là viện sĩ trẻ tuổi nhất trong nước.
*Đại lão: trước là chỉ những đại ca xã hội đen máu mặt, sau này dùng để chỉ những người có quyền lực ở một số khía cạnh nào đó.
Mà Quý Hạ đôi lúc hồi tưởng lại còn không khỏi có chút cảm thán, cuối cùng mình lại kết hôn cùng với con mèo mà mình nhặt về, còn sinh mèo con.
Thật sự là sinh ra một con mèo con, cùng một đức hạnh với ông bố của nó.
Dường như chỉ số thông minh đặc biệt cao, khi còn nhỏ trong bộ dạng em bé, lúc ba tuổi sẽ đột ngột biến thành hình mèo, là một con mèo sữa lông cam trắng, đáng yêu cực kỳ.
Sau khi biến về hình người cũng thường xuyên không thu lỗ tai lại, chỉ số thông minh lại cao thái quá, trên con đường trưởng thành còn nhảy lớp liên tục, khiến cho bà mẹ già vốn dĩ cảm thấy mình vô cùng xuất sắc này cũng không còn tự tin nữa.
Ánh nắng sau mười hai giờ, Quý Hạ nhìn ông chồng đang yếu đuối nằm bò trên ghế số pha, tai mèo thoải mái để lộ ra, vẫy tay với cô.
Lười không chịu được, căn bản không thích cử động.
Trải qua hơn sáu năm, vẻ ngoài của đối phương càng ngày càng đẹp, khí thế càng lúc càng mạnh nhưng vẫn mang theo hơi thở của thiếu niên.
Mà Quý Hạ cũng không có thay đổi gì, tổng quan mà nói thì càng thêm khiên tốn, người làm ăn với Quý Hạ đều nói rằng không hổ là người thừa kế có thể tự mình gầy dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, qua lại với nhau, hoàn toàn không tầm thường.
Cô buộc tóc lên, mu bàn tay giấu ở phía sau, đi tới chỗ sô pha trước mặt, rũ mắt.
Vân Bạch mơ hồ cảm nhận được sự bất thường, nghi ngờ nhìn tay phía sau lưng cô, “Hạ Hạ… muốn làm gì?”
Quý Hạ đã lập tức ngồi trên người anh, véo lỗ tai mèo của anh một cái, cảm nhận cơ thể của anh mềm đi trong nháy mắt, giữa đôi môi tựa hồ còn bật ra một tiếng meo.
Quý Hạ lấy bình nước thuốc trong tay mình ra, nhìn đồng tử của Vân Bạch co rụt lại, định chuồn.
“Bác sĩ nói, một năm ít nhất phải rửa lỗ tai một lần để phòng ngừa, ít bị bệnh hơn.”
Tình hình cơ thể của yêu quái dù sao cũng không quá giống với con người, hơn nữa còn có bác sĩ chuyên kiểm tra sức khỏe cho bọn họ.
Mà rửa tai cho Vân Bạch là vấn đề đau đầu của tất cả các bác sĩ, bao gồm cả Quý Hạ.
Tuy chỉ là nhỏ vài giọt nước thuốc, nhưng lỗ tai anh rất nhạy cảm, đặc biệt không thích nước lạnh chảy vào, còn phải xoa vành tai.
Giờ phút này anh đang ra sức giãy giụa, muốn thu lỗ tai lại, nhưng nó đã bị Quý Hạ kích thích rồi nên không thu lại được.
Cuối cùng người đàn ông nọ nằm yên, đôi mắt mèo màu hổ phách u oán nhìn Quý Hạ.
“Đừng rửa, chị ơi, không rửa có được không?”
Quý Hạ đã nắm lấy lỗ tai cụp xuống của anh, nhanh chóng nhỏ vài giọt nước thuốc mà bác sĩ pha chế riêng cho yêu quái tộc mèo bọn họ, công việc còn lại là bắt đầu xoa.
Đầu Vân Bạch quay qua, muốn vẫy tai, lại bị Quý Hạ ngăn lại.
Chờ khi xoa xong, Vân Bạch vẫy xong cũng bất động, ánh mắt càng u oán hơn, “Chị, chị bắt nạt em…”
Người đàn ông bị Quý Hạ đè xuống dưới người xoa tai mèo, đầu tai đỏ hồng, gương mặt đẹp trai mang màu hồng nhạt, rất dễ khiến cho người ta nghĩ nhiều…
Quý Hạ đỏ mặt, ho nhẹ một tiếng, vừa định nói chuyện thì cửa phòng bên kia lại bị mở ra.
Một cái đầu nhỏ ló ra ngoài.
Là một tiểu shota, trên đầu cũng có một cặp tai mèo có vài phần tương tự như bố cậu, cặp tai kia run run, nhìn cha mẹ có chút chần chừ.
“Bố, mẹ, hai người đang làm gì vậy?”
Vân Bạch xoay người, ôm Quý Hạ vào lòng, giấu nước rửa tai đi rồi ngoắc ngón tay với Vân Nhiêu, “Lại đây.”
Vân Nhiêu: ?
Quý Hạ phản ứng lại, cũng hơi lạnh lùng, vỗ vỗ tay với Vân Nhiêu, “Tới đây, Nhiêu Nhiêu, qua chỗ mẹ đi.”
Mẹ gọi hiển nhiên là có tác dụng hơn bố gọi, mèo nhỏ* bước ra, bạch bạch chạy về phía sô pha, giây tiếp theo đã bị ông bố của cậu xách lên đặt trên sô pha.
*Nguyên văn là tiểu tiểu miêu, vì là con của tiểu miêu =))))
Vân Nhiêu: ?
“Bà xã, mời em.”
Còn đặc biệt moi cái lỗ tai nhỏ của cậu để nó thò ra.
Vân Nhiêu: ???
Vân Nhiêu tới tuổi này rồi, cũng phải bắt đầu chú ý định kì, khi còn nhỏ là sợ cậu bé bị kích ứng hoặc có tác dụng có hại gì đó.
Chờ đến khi nước dịch lành lạnh chảy vào tai, mắt mèo của Vân Nhiêu trong nháy mắt tuôn ra một lớp trong suốt.
Nhìn ông bố đã lừa gạt cậu bé, meo meo, cậu giống y xì đúc ông bố già của cậu, trong miệng còn kêu lên, “Kẻ xấu! Mẹ đừng nghe lời người xấu.”
“Nhiêu Nhiêu ngoan nhé, rất nhanh sẽ xong thôi.”
Vân Bạch dù sao cũng đã chịu khổ xong rồi, hài lòng giúp Quý Hạ trêu chọc thằng oắt này.
Nhìn bình chất lỏng đã dùng xong, anh cười, trước kia anh không hay khuất phục, chỉ là giờ đã có một cái cớ để cọ mặt làm “hoạt động” tạo sản phẩm mèo con cùng Quý Hạ.
Bé mèo nhỏ ghét bỏ càu nhàu trong miệng.
“Con trai, bố yêu con.”
Anh tổn thất có một câu cũ rích này, nên năm nay chỉ cần nhỏ thuốc một lần thôi.
Bé mèo con nhe răng sữa nhỏ của mình, “Meo!” Cái rắm!!
Quý Hạ ở một bên cười cười, xoa lỗ tai của mèo con, ôm cậu bé vào lòng, nhìn cậu bé giấu người vào lồng ngực mẹ ấm ức làm nũng mà nghẹn ngào khóc hu hu.
Mà một chú mèo nhỏ khác nhà cô lại không vui, muốn xách người từ trong lồng ngực cô ra.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ xán lạn, trong nhà là một gia đình ba người.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, nhưng qua bao năm tháng vẫn tốt đẹp như cũ.
–––Hoàn toàn văn–––.