Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhà họ Cố phải lo liệu hậu sự, họ hàng thân thích cũng vội vàng quay về, Lục Phán Phán không tiện ở lại lâu, vậy nên cô đặt luôn vé máy bay về trường ngay trưa hôm sau.
Lúc ra sân bay, Cố Kỳ không thể đi cùng nên đã dặn Trình Âm tiễn cô.
Cô gái nhỏ khóc suốt đêm dài, đôi mắt lanh lợi trước kia giờ đây sưng vù lên như quả hạch đào, cả đoạn đường cũng chẳng còn tíu tít nói cười nữa.
Vào đến sân bay, Lục Phán Phán bảo Trình Âm quay về trước.
Trình Âm khẽ gật đầu, cổ họng nói không ra hơi, chậm chạp lê đôi chân về phía nhà xe.
Lục Phán Phán nhìn theo dáng vẻ mỏng manh ấy kìm lòng chẳng đặng gọi em lại.
“Trình Âm!”
Trình Âm quay đầu, giọng khàn khàn: “Sao vậy ạ?”
Lục Phán Phán bước đến, nhẹ nhàng ôm lấy cô bé, “Chị biết rất khó để chấp nhận sự rời đi đột ngột của người thân, em có thể khóc, có thể đau lòng lâu thêm một chút cũng chẳng sao. Nhưng đừng quên, sau này phải biết yêu thương người nhà hơn nữa.”
Trình Âm gật đầu trong cái ôm của cô.
Lục Phán Phán buông em ra, xoay người đi về phía cửa vào sân bay.
Bốn giờ chiều, Lục Phán Phán về đến Duẫn Hòa.
Ngô Lộc đứng trước cổng nhà Bóng chuyền đợi cô.
“Chuyện thế nào rồi?”
Lục Phán Phán ngồi xuống ghế, “Bà nội qua đời, chuyện xảy ra đột ngột đến nỗi cả nhà đều bất ngờ không kịp chuẩn bị, có khả năng Cố Kỳ sẽ xin nghỉ phép một thời gian.”
“Những chuyện như này…….” Ngô Lộc nặng nề thở dài, “Ai ai cũng sợ những chuyện ngoài ý muốn bất ngờ xảy đến với bản thân mình, nhưng đến khi nó thực sự xảy đến, thì người hứng chịu hết thảy những đau đớn lại chính là người nhà. Nếu là trẻ nhỏ thì không sao, chúng không hiểu cái chết có ý nghĩa gì, nhưng Cố Kỳ đã lớn vậy rồi, nó hiểu chết là gì, nhưng lại chưa bao giờ trải qua điều ấy, không biết là đã đau lòng đến mức nào. Haiz, chỉ là ai rồi cũng phải đối mặt với sự rời đi của người thân, đời người có ai mà không phải trải qua nấc thang này?”
Ngô Lộc bùi ngùi một hồi, lại phát hiện ra Lục Phán Phán dường như đang thất thần không để ý lời ông nói.
“Phán Phán? Phán Phán?”
Lục Phán Phán hoàn hồn, “Dạ?”
Ngô Lộc: “Em đang nghĩ gì vậy?”
Lục Phán Phán: “Em đang nghĩ đến Cố Kỳ.”
Ngô Lộc: “Ồ?”
Lục Phán Phán ngẩng đầu nhìn tàng cây cao lớn trước cổng nhà Bóng chuyền, dịu giọng nói: “Thật ra, so với tưởng tượng của em, cậu ấy còn trưởng thành hơn, điềm tĩnh hơn, và có ý chí vượt xa so với lứa tuổi của mình.”
Ngô Lộc gật gù: “Điểm này có thể nhìn ra lúc thằng bé ở trên sân bóng, kể cả là phong cách chơi bóng hay là nhân phẩm. Thầy cũng đang suy xét đến việc, nếu như nó tiếp tục ở lại, vậy thì nó thích hợp với vị trí đội trưởng hơn là La Duy.”
“Em nghĩ chuyện đấy thì thôi đi ạ.” Lục Phán Phán cười nói, “Cậu ấy sẽ thấy phiền lắm đấy.”
“Chuyện này nào phải do nó quyết.” Ngô Lộc nói, “La Duy đã năm ba rồi, sang năm phải tổ chức nhiệm kỳ mới, Cố Kỳ không làm đội trưởng thì ai làm?”
“Cậu ấy đợi được đến lúc đó sao?”
“Ý em là gì?”
Lục Phán Phán quay đầu nhìn Ngô Lộc, khi hai ánh mắt chạm nhau, ông đột nhiên bừng tỉnh.
“Ừ nhỉ….” Ông thở dài, “Cậu nhóc không thuộc về cái bể cá nhỏ này của chúng ta.”
Trong lòng Lục Phán Phán và Ngô Lộc đều hiểu rõ, với năng lực của Cố Kỳ, sau khi kết thúc giải đấu, thậm chí là còn chưa đợi đến khi kết thúc, chắc chắn sẽ có những câu lạc bộ tốt hơn đến đây đào người.
Có một số người, một khi đã bắt đầu tỏa sáng, thì đã được định trước sẽ trở thành người lóa mắt nhất.
Giải đấu dành cho sinh viên ấy, mới chỉ là khởi đầu của anh.
Chỉ cần anh đồng ý, chắc chắn anh sẽ có thể tiến đến những sân đấu lớn hơn, xa hơn bây giờ.
Lục Phán Phán vỗ vai Ngô Lộc: “Không sao, những thành viên khác của chúng ta cũng rất tài năng. Nhưng chúng ta phải mau chóng đốc thúc họ huấn luyện, vì nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì chủ công chính của chúng ta sẽ không còn ở lại đây bao lâu nữa đâu.”
*
Nửa tháng sau, Cố Kỳ về trường.
Anh vừa bước vào nhà Bóng chuyền, ánh mắt của toàn đội đã ngay lập tức tụ hết lại.
Mọi người đều biết nhà anh có chuyện, nửa tháng này cũng đã gọi điện thăm hỏi động viên, nhưng đến khi anh quay về, họ lại không biết làm sao để thể hiện sự quan tâm của mình ra ngoài, bởi họ sợ rằng, chỉ cần vừa hỏi đến sẽ chạm ngay vào vết thương lòng của anh.
Cố Kỳ thì ngược lại, anh quét mắt nhìn một vòng, cởi áo khoác, nhàn nhạt lên tiếng: “Sao đây? Em mới đi chưa bao lâu mà mọi người đã quên em rồi à?”
“Ầy! Làm gì có chuyện đó!” Tiêu Trạch Khải chạy vèo đến cạnh Cố Kỳ, bàn tay đã đưa lên không trung được một nửa nhưng lại chỉ dám nhẹ nhàng choàng lên vai anh.
Vốn dĩ là một hành động khoác vai bá cổ đầy vô cùng đàn ông, thế mà lại thành ra gay ơi là gay.
“Cậu…. vẫn ổn chứ hả?”
Cố Kỳ xoay cổ tay, nói: “Đấu một trận là biết ngay mà.”
“Ố ồ!” Tiêu Trạch Khải ghì chặt vai anh, “Ngon! Thế là cậu không biết rồi, khoảng thời gian này anh tiến bộ vượt bậc đấy, chắc chắn là đánh cho cậu liểng xiểng luôn.”
Tiêu Trạch Khải quay đầu gào lên, cả đám đội viên ồn ào tụ lại, không ai nhắc gì đến chuyện gia đình Cố Kỳ, họ cứ hi hi ha ha kéo nhau đến trước lưới.
Lục Phán Phán từ văn phòng đi ra, đúng lúc thấy cả đội chia làm hai phe đấu một trận đối kháng.
“Thế nào rồi ạ?” Lục Phán Phán hỏi Ngô Lộc.
“Trạng thái rất tốt.” Ngô Lộc bật ngón cái, “Bất kể là vết thương đã lành hay chưa, ít nhất bây giờ cậu ấy đã tập trung toàn bộ tinh thần sức lực để huấn luyện.”
Ánh mắt Lục Phán Phán dõi theo từng chuyển động của Cố Kỳ.
Tuy rằng anh vẫn là người thu hút ánh nhìn nhất trên sân đấu, nhưng bằng mắt thường thôi cô cũng có thể nhận ra —— anh gầy đi rồi.
Hiệp một kết thúc, tất cả mọi người tạm dừng nghỉ ngơi lấy sức.
Cố Kỳ vừa lau mồ hôi vừa quay đầu nhìn Lục Phán Phán.
Cô đi đến nói với cả đội: “Mọi người tập luyện vất vả quá.”
Sau đó ánh mắt lại rơi lên người Cố Kỳ: “Cậu gầy đi à?”
Cố Kỳ: “Một chút thôi.”
Lục Phán Phán quan sát anh lại một lượt: “Vậy thì tốt. Nửa tháng không chạm vào bóng, ban nãy cảm giác tay thế nào?”
“Vẫn ổn.”
“Thể lực vẫn theo kịp chứ?”
“Đương nhiên.”
“Vừa xuống máy bay là chạy qua đây luôn sao?”
“Ừm.”
Lục Phán Phán đã biết rõ đáp án nhưng vẫn cố ý hỏi, bởi vì lúc đặt vé Cố Kỳ đã đặc biệt nói trước với cô về thông tin chuyến bay của mình.
“Chắc cậu chưa ăn gì đâu nhỉ. Để tôi đi siêu thị một chuyến.”
Cố Kỳ nghe vậy liền hỏi: “Energy bar*?”
*Thanh năng lượng (能量棒): Thanh năng lượng hay còn gọi là Energy Bar hoặc Granola Bar, là một sản phẩm thanh dinh dưỡng bổ sung năng lượng cho cơ thể. Thanh năng lượng rất giàu các vi chất, giúp người sử dụng giảm nhanh cơn đói, phục hồi sự năng động, tăng mức độ tập trung cho tâm trí.
“Ừm.”
“Vậy tôi muốn ăn vị dâu tây.”
“Không thành vấn đề.”
Lúc xoay người đi, cô khẽ mỉm cười, xách túi đi về phía siêu thị.
Nửa tháng nay cô không làm phiền đến Cố Kỳ, cứ vậy mãi cho đến ngày Cố Kỳ gọi điện cho cô nói anh sắp về trường.
Mặc dù trong điện thoại anh đã nói rằng bản thân mình đã ổn, nhưng khi chưa tận mắt trông thấy, Lục Phán Phán vẫn không tài nào yên tâm được.
Mãi cho đến khi trông thấy anh, cho dù trong lòng vẫn còn âm ỉ đau, khoác lên vẻ lạnh lùng hơn ngày thường, nhưng vẫn cố gắng quay lại sân bóng với trạng thái tốt nhất, điều đó chứng minh khả năng điều chỉnh tâm lý của anh rất ổn định.
Chuyện gì cũng phải đối mặt, và chuyện gì cũng sẽ vượt qua, riêng về điểm này, Lục Phán Phán cảm thấy Cố Kỳ trưởng thành hơn cô rất nhiều.
*
Lục Phán Phán đến siêu thị mua một túi energy bar, lúc thanh toán, thấy trước quầy thu ngân có khoai lang nướng, cô liền hỏi: “Khoai này có ngọt không ạ?”
Nhân viên thu ngân: “Không ngọt không lấy tiền.”
“Vậy lấy cho em một củ.”
Quay về nhà Bóng chuyền, vừa đúng lúc lại kết thúc một hiệp nữa.
Cả đội đang đứng tụ lại một chỗ nghe Ngô Lộc dặn dò, Cố Kỳ đứng ở phía ngoài cùng, ánh mắt luôn để ý đến cửa ra vào, Lục Phán Phán vừa về tới, anh liền đi đến chỗ cô.
Mãi khi đã đứng đối diện nhau, Cố Kỳ mới phát hiện ra Lục Phán Phán đã mua về cả một túi energy bar to đùng.
Nụ cười của anh tắt ngấm.
“Sao thế?” Lục Phán Phán lấy một thanh đưa cho anh, “Cậu không đói à?”
Cố Kỳ nhận lấy, dẩu môi: “Đói, đói chết đi được.”
Lục Phán Phán lại quay về phía toàn đội hô lớn: “Mọi người lại đây ăn chút gì đi!”
Cả đám thanh niên lao đến như sói đói, nhoắng một cái đã đẩy Cố Kỳ lăn sang một bên.
Anh xé vỏ, cắn một miếng, tự kỉ ngồi ăn một mình.
Lục Phán Phán phát xong energy bar rồi thì đi lên văn phòng, lúc ngang qua người Cố Kỳ, cô nói: “Đi với chị một lát.”
Cố Kỳ vội vàng nhai nuốt hai ba miếng cho hết thanh kẹo rồi đứng dậy đi theo Lục Phán Phán.
Lục Phán Phán mở cánh cửa sổ kêu lên kẽo kẹt, mấy cánh hoa ngọc lan tranh nhau rơi vào phòng, hệt như có linh tính sắp có chuyện nóng hổi để xem.
Cô xoay người ngồi xuống, Cố Kỳ vẫn đứng dựa người vào cửa, chưa đi vào.
“Cậu vào đi chứ.”
Cố Kỳ “Ồ” một tiếng rồi ngoan ngoãn bước vào, nhưng anh lại chỉ đứng trước cửa sổ ngắm hoa ngọc lan mà không nhìn Lục Phán Phán.
Lục Phán Phán cũng không phải đồ ngốc, cô đương nhiên nhìn ra cái bóng lưng kia đang viết rõ ràng ràng bốn chữ “Tôi đang không vui”.
“Em gái cậu vẫn ổn chứ?”
“Ừm.”
“Cậu đã điều chỉnh cảm xúc ổn thỏa chưa?”
“Ừm.”
“Cố Kỳ, cậu quay lại đây cho chị.”
Cố Kỳ quay đầu nhìn Lục Phán Phán.
“Làm sao?”
“Chị có chuyện muốn nói với cậu.”
“Chị nói đi.”
“Chuyện này chị đã suy nghĩ rất lâu rồi, nhưng suy xét đến tình huống đặc thù của cậu trong khoảng thời gian vừa qua nên mãi vẫn chưa nói.”
Lục Phán Phán xách cái túi đặt bên cạnh tay lên, lấy cái túi giấy dai ra.
Cô xé miệng túi, bên trong là củ khoai lang nướng mới mua ban nãy.
Khóe môi Cố Kỳ không nhịn được cong lên.
“Mua cho tôi à?”
Lục Phán Phán lườm anh, cười nói: “Không phải.”
“……”
Rồi cô cúi đầu, chậm rãi bóc lớp vỏ khoai bên ngoài.
“Chị cũng đã từng trải qua cảm giác người thân bất ngờ ra đi, vậy nên chị rất hiểu cảm nhận của cậu. Nhưng khi nhìn thấy cậu kìm nén đau thương trong lòng, đứng ra xử lý mọi chuyện đâu vào đấy, chị lại cảm thấy, thật ra cậu còn trưởng thành và đáng tin cậy hơn chị nghĩ rất nhiều.”
Cố Kỳ yên lặng lắng nghe.
Lục Phán Phán: “Chị từng cho rằng, cậu cũng sẽ có một trái tim sôi nổi và tràn đầy nhiệt huyết ở độ tuổi này như tôi thường gặp gỡ, là một trái tim dám yêu dám hận, không che đậy cũng chẳng lùi bước. Thật sự rất hấp dẫn người khác.”
Vừa nói cô vừa bật cười: “Đương nhiên cậu cũng rất đẹp trai, là người đẹp trai nhất trong số những chàng trai mà chị từng gặp.”
Cố Kỳ không tiếp lời, mà Lục Phán Phán cũng không dám nhìn anh, chỉ đành nói tiếp: “Nhưng khoảng thời gian gần đây, chị cảm giác như mình đang làm quen lại với cậu từ đầu. Tuy rằng cậu trẻ tuổi, nhưng lại rất có trách nhiệm. Cậu cũng rất lương thiện, vô cùng lương thiện, và cậu cũng là một người anh trai tốt, con trai ngoan, là một đứa cháu hiếu thảo….”
Đã khen đến độ này rồi mà đối phương vẫn cứ chẳng có phản ứng gì, Lục Phán Phán không nhịn được hoài nghi, có phải nãy giờ anh chỉ đang chú ý mỗi củ khoai lang nướng trên tay cô thôi đúng không.
Cô ngẩng đầu, phát hiện ra Cố Kỳ không lên tiếng, nhưng ánh mắt của anh vẫn luôn dán chặt lên người mình.
“Cho nên là?” Cố Kỳ hỏi.
Giọng anh trầm xuống, nhưng lại làm lộ rõ hết thảy tâm tình anh lúc này.
Chưa từng ăn thịt heo thì cũng từng thấy heo chạy.
Đàng gái đã nói đến mức này rồi thì đàng trai cũng nên thủ sẵn tư thế thu nhận người tốt* đi thôi.
*Thẻ người tốt (好人卡): là một ngôn ngữ mạng của Trung Quốc, dùng để từ chối người khác một cách uyển chuyển. Ví dụ điển hình là trong mối quan hệ nam nữ, khi một người không thích đối phương và muốn từ chối thì sẽ nói: “Cậu rất tốt nhưng chúng ta không hợp nhau đâu.” hoặc “Cậu rất tốt, vậy nên hi vọng cậu sẽ gặp được người tốt hơn.” Nhưng trong tình huống này hai anh chị có ý với nhau thì là “thu nhận” chứ không phải từ chối.
Vừa đúng lúc Lục Phán Phán đã bóc xong vỏ khoai, cô cắn một miếng, quả thật đúng như lời nhân viên thu ngân nói, rất ngọt.
“Cố Kỳ, cậu còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”
Thôi được, để anh hồi tưởng về quá khứ một chút.
Lạnh thấu tâm can!
Cố Kỳ cắn chặt răng không nói lời nào.
“Thật ra chị biết rõ, khi ấy cậu đưa dù cho chị không phải là vì muốn bắt chuyện với chị.” Lục Phán Phán nói: “Cậu chỉ là đang muốn giành lại củ khoai nướng cuối cùng đó mà thôi.”
Cố Kỳ: “…”
KHÔNG!
KHÔNG PHẢI!
KHÔNG PHẢI VẬY ĐÂU!
Nghĩ tới đây Lục Phán Phán tự thấy buồn cười.
Cô đứng dậy, đưa củ khoai nướng đến trước mặt Cố Kỳ.
“Bây giờ chị trao cho cậu thêm một cơ hội lựa chọn nữa, giữa chị và khoai lang nướng, cậu chọn bên nào?”
Tác giả: Phú Quý Nhi: Con nít mới thích chọn, còn người lớn thì muốn tất