Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cố Kỳ về đến ký túc xá, thấy Hoắc Tu Viễn đang ngồi trước bàn học, trông vô cùng nhập tâm, đến cả Cố Kỳ trở về cũng không biết.
Cố Kỳ lướt ngang qua người anh liếc mắt nhìn thử, đã bắt đầu ôn tập rồi.
“Cách ngày thi còn tận một tháng, sao cậu ôn bài sớm thế?”
Hoắc Tu Viễn đang mải nghiên cứu một đề bài, bàn tay cầm cây bút hí hoáy viết viết không ngừng nghỉ, tay còn lại thì phất phất, ý nói “Có gì nói sau, đừng làm ngắt mạch suy nghĩ của tôi.”
Cố Kỳ ngồi vào bàn học của mình, lôi một quyển sách ra, vừa lật chưa được mấy trang wechat đã nhảy thông báo.
Anh lập tức mở điện thoại lên, nhưng lại chỉ thấy tin đề xuất fanpage.
Cố Kỳ gấp sách lại, trầm mặc một lúc lâu, quay đầu nói: “Hôm nay tôi gặp….”
“Cậu có sách về mô hình định giá vốn tư bản không?” Hoắc Tu Viễn hoàn toàn không để ý đến những lời Cố Kỳ vừa nói, quay đầu hỏi “Cho tôi mượn một chút.”
Cố Kỳ rút một cuốn sách trên giá ra đưa cho Hoắc Tu Viễn, “Bọn mình vẫn chưa học môn này mà đúng không?”
Hoắc Tu Viễn nhận sách, nói: “Kỳ sau sẽ có ngày hội tuyển trợ lý giáo sư, tôi muốn sang chỗ Giáo sư Vương, vậy nên thi môn chuyên ngành phải đứng hạng nhất……”
Anh nhìn lướt qua Cố Kỳ, đổi lại: “Thôi thì hạng hai cũng được.”
Nói rồi Hoắc Tu Viễn quay người tiếp tục ôn tập. Vài giây trôi qua, anh ta đột ngột quay đầu hỏi: “Cậu nói cậu gặp cái gì?”
Cố Kỳ nhìn đống sách vở bên tay Hoắc Tu Viễn, “Không có gì, cậu tập trung ôn tập đi, thi xong nói sau.”
Cố Kỳ lên giường ngủ từ sớm, đây đã là thói quen từ lâu của anh, mỗi tối đều đi ngủ vào đúng mười giờ, ngày hôm sau năm rưỡi rời giường chạy bộ buổi sáng.
Lúc mới quen nhau, Hoắc Tu Viễn phát hiện thời đại này mà vẫn còn có một thanh niên trẻ tuổi sống nề nếp kỉ luật như thế, suýt chút nữa đã không nhịn được mà giục anh đi xin cái giấy chứng nhận di sản văn hóa phi vật thể.
Hoắc Tu Viễn tắt laptop, thu dọn sách vở, vừa quay đầu lại thì thấy Cố Kỳ đang trằn trọc trên giường.
“Tôi bật điện ảnh hưởng đến cậu hả?”
Hoắc Tu Viễn biết chất lượng giấc ngủ của Cố Kỳ rất tốt, nhưng anh lại rất ghét ánh đèn điện vào ban đêm. Bình thường cho dù có buồn ngủ đến mấy mà chỉ cần có chút ánh sáng là anh sẽ không ngủ được.
“Tôi đi tắm một lát rồi tắt điện ngay.”
“Không sao.” Cố Kỳ nói, “Tôi vẫn còn chút chuyện.”
Hoắc Tu Viễn nhẹ chân nhẹ tay đi tắm, sau đó thì tắt điện leo lên giường, nhưng người ở giường đối diện vẫn chưa ngủ, điện thoại trên tay còn đang sáng.
“Gần mười một giờ rồi.” Hoắc Tu Viễn hỏi, “Hiếm lắm mới thấy cậu ngủ muộn một hôm, ngày mai không chạy bộ buổi sáng à?”
Cố Kỳ “Ừm” một tiếng, đặt điện thoại xuống: “Ngủ thôi.”
*
Lục Phán Phán vừa về đến nhà đã nhận được cuộc gọi từ Ngô Lộc.
Vốn chỉ định thông báo cho cô sáng ngày mai, thứ hai đầu tuần chính thức đi làm, nhưng huấn luyện viên Ngô vừa hứng lên một cái là lại trở thành người lắm lời. Từ chuyện đã không biết bao nhiêu năm rồi ông chưa được nhận tiền thưởng kéo sang chuyện đội tuyển bóng đá quốc gia đá bóng ra ngoài biên hại ông mất luôn khoản quỹ đen duy nhất. Lục Phán Phán ngẩng đầu nhìn đồng hồ, cô không thể không ngắt lời ông.
“Huấn luyện viên Ngô, em có chuyện muốn thương lượng với thầy.”
Ngô Lộc: “Em nói đi.”
Lục Phán Phán: “Chẳng phải hôm qua thầy nói với em trong đội không có thành viên nào có thể đảm đương được vị trí chủ công hay sao? Em vừa tìm được một người, cậu ấy là sinh viên năm nhất của đại học Duẫn Hòa, năng lực rất mạnh.”
Ngô Lộc: “Ai vậy? Nếu năng lực mạnh thì thầy không thể không biết được.”
Lục Phán Phán: “Cậu ấy không phải sinh viên khoa Thể thao, mà là sinh viên khoa Tài chính.”
Ông đột ngột trầm mặc.
Lục Phán Phán lại nói tiếp: “Ngô Lộc, đội tuyển trường chiêu mộ cầu thủ không phải sinh viên Khoa Thể thao đâu phải là chuyện trước nay chưa từng có. Hơn nữa nhiệm vụ trọng yếu của chúng ta hiện giờ là chuẩn bị cho mùa giải mới. Chính như thầy từng nói, nếu tháng chín mới bắt đầu huấn luyện thành viên mới thì e rằng đã không còn kịp nữa rồi.”
Ngô Lộc ở đầu dây bên kia do dự một hồi, “Chiều cao?”
Chọn chủ công, điều ông để tâm nhất là chiều cao.
Lục Phán Phán: “Em ước chừng khoảng một mét tám tám, chắc chưa đến một mét chín.”
Vừa dứt lời, Lục Phán Phán chợt nghe được tiếng thở dài đúng như trong dự liệu của mình.
Ngô Lộc: “Hơi thấp đấy.”
“Em biết chiều cao có hơi thấp, nhưng thầy hãy nhìn vào xu hướng chọn cầu thủ của đội tuyển quốc gia đi, bóng chuyền nam và bóng chuyền nữ là hoàn toàn khác nhau.” Lục Phán Phán bình tĩnh phân tích, “Xu hướng ở bóng chuyền nữ là càng cao càng tốt, nhưng ở bóng chuyền nam đã không còn đặt tiêu chí chiều cao lên hàng đầu nữa, thay vào đó họ theo đuổi xu hướng thấp, nhanh, linh hoạt. Hôm qua em đã xem qua tài liệu cơ bản của đội bóng Duẫn Hòa, chiều cao tổng thể như vậy hẳn sẽ không thể kỳ vọng chiếm được ưu thế khu vực quanh lưới trong một sớm một chiều, chứ đừng nói đến việc gây áp lực trong việc phòng thủ lưới. Với điều kiện hiện giờ, chẳng bằng chúng ta đổi từ cầu thủ trọng tốc độ thành cầu thủ mạnh kỹ năng.”
Ngô Lộc im lặng không nói, Lục Phán Phán biết ông đang suy tính những điều cô vừa nói liệu có khả thi không, vậy nên cô chỉ bổ sung một câu cuối cùng.
“Lực đánh của cậu ấy —— vô cùng mạnh.”
Một lúc sau, ông mới lên tiếng: “Thầy muốn gặp cậu ấy.”
Lục Phán Phán đánh tiếng với ông trước, bởi cô nghĩ, muốn thuyết phục được Cố Kỳ cũng không hẳn là quá khó.
Có được kỹ thuật đánh bóng tốt như vậy cũng tính là một thiên tài, bình thường chắc chắn luyện tập cũng rất nghiêm khắc, lại thêm anh đang ở độ tuổi thiếu niên bừng bừng nhiệt huyết, Lục Phán Phán thật lòng không muốn bỏ lỡ tài năng này.
Mở wechat ra, nhìn thấy cái tên “Đừng yêu tôi, vô nghĩa thôi”, trong đầu cô đã vô số lần nảy ra suy nghĩ: Hay là thôi vậy, tìm một cầu thủ nào bình thường một tẹo. Nhưng cuối cùng, suy nghĩ ấy vẫn bị lý trí dập tắt.
[Lục Phán Phán]: Chào cậu.
Đợi gần nửa tiếng sau mà đối phương vẫn chưa trả lời.
Thôi được rồi, trách bản thân đã nhắn quá trễ, để sáng mai rồi nói vậy.
Lục Phán Phán chui lên giường, bật đèn đi ngủ.
Sáng hôm sau, mới bảy giờ Lục Phán Phán đã ra khỏi nhà.
Mặc dù đại học Duẫn Hòa chỉ cách nhà cô chưa đến hai mươi phút đi bộ nhưng cô trước giờ luôn có thói quen đi làm sớm.
Mặt trời ngày đầu hạ đã trèo lên cao, những thảm cỏ nhỏ dọc đường có vài ba nhóm sinh viên tụ lại đọc bài, trên sân vận động từng người từng người chạy bộ lướt qua vai cô.
Lục Phán Phán bước đi rất nhanh, vượt qua vạch kẻ đường, đi gần đến sân vận động.
Bỗng có tiếng chuông vang lên sau lưng, Lục Phán Phán quay đầu lại nhìn thì thấy Ngô Lộc đang đạp xe về phía cô, khi còn cách cô nửa mét, ông nhanh nhẹn bóp phanh dừng xe, xuống dắt bộ cùng cô.
“Em đến sớm vậy à?”
“Vâng.” Lục Phán Phán nói, “Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm mà ạ, phải để lại ấn tượng tốt với mọi người chứ.”
Ngô Lộc: “Em tự lái xe đến hay là ngồi tàu điện ngầm vậy?”
Lục Phán Phán: “Nhà em ngay khu chung cư đối diện trường mình, đi bộ sang là được ạ.”
Ngô Lộc: “Thế à, vậy thì sau này đi làm hay tan ca cũng đều tiện.”
Hai người thong thả bước bộ đón ánh nắng sớm, vừa đi vừa trò chuyện.
Sân vận động bên cạnh càng lúc càng ít người chạy bộ, đa số họ đều đã trở về chuẩn bị cho tiết học đầu ngày.
Cố Kỳ đang đeo tai nghe, bắt đầu thả chậm tốc độ.
Cậu bạn cùng lớp chạy phía sau đuổi kịp, vỗ vai anh: “Sáng nay không có tiết à?”
Cố Kỳ lắc đầu.
Hai người chạy bước nhỏ cùng nhau, cậu bạn kia nhìn đông nhìn tây, rồi bất thình lình chỉ tay về phía trước: “Người đẹp kìa!!!”
Cố Kỳ nhìn sang, Lục Phán Phán mặc một chiếc váy liền thân màu trắng, mái tóc dài xõa tự nhiên, thi thoảng lại có vài sợi bị cơn gió mơn man thổi bay lên. Cô đưa tay gạt sợi tóc dài trước trán, ánh nắng vừa vặn chiếu lên gương mặt, sáng tối đan xen, nhẹ nhàng dao động.
“Mẹ nó!” Nam sinh không nhịn được nói, “Y như bước ra từ trong phim.”
Cố Kỳ chầm chậm đứng lại, ánh mắt nhìn theo bóng dáng Lục Phán Phán, mãi cho đến khi vạt váy trắng biến mất ở ngã rẽ.
“Người đàn ông đó hình như là huấn luyện viên đội bóng chuyền trường mình, có phải bọn họ đang đi đến nhà Bóng chuyền không?” Cậu bạn kia vẫn còn lưu luyến không thôi nhìn về hướng Lục Phán Phán vừa rời đi, “Cô gái xinh đẹp kia là con gái thầy ấy hả? Tự nhiên tôi muốn gia nhập vào đội bóng quá.”
Cố Kỳ quay đầu liếc bạn mình: “Cậu vào đó nhặt bóng?”
“Hừ.” Cậu bạn không tỏ vẻ tức giận gì, “Nếu đó thật sự là con gái huấn luyện viên thì có bảo tôi làm quả bóng tôi cũng bằng lòng.”
Cố Kỳ sải bước lớn chạy về phía trước, quẳng cậu bạn kia lại sau lưng.
Chiếc điện thoại trong túi quần theo từng bước chân nảy lên liên tục, va vào bắp đùi anh.
Cố Kỳ đột ngột đứng sững lại, lấy điện thoại ra, nhìn dòng tin nhắn mà sáng nay thức dậy mới thấy của Lục Phán Phán.
*
“Nếu như cậu ấy không muốn đến thì đành thôi vậy.”
Ngô Lộc nghe Lục Phán Phán nói, rồi lại nhìn vẻ mặt không cam lòng của cô, ông hỏi lại: “Thật sự là đánh tốt lắm à?”
“Thật ạ, mặc dù không biết về làm lạnh nhưng em vẫn biết đánh giá tủ lạnh chứ thầy.” Lục Phán Phán nói, “Thế này đi, em biết cậu ấy là hội viên của một câu lạc bộ bóng chuyền, nếu thầy có thời gian thì đi cùng em quan sát một chuyến.”
“Được.” Ngô Lộc dừng xe trước cửa nhà Bóng chuyền, khom lưng khóa xe lại, “Nói không chừng người ta còn đang có dự định học thạc sĩ. Nếu cậu ấy đã không đồng ý vậy thì chúng ta cũng không cưỡng ép làm gì, đừng làm chậm trễ tương lai vốn đã được hoạch định tươi đẹp của người ta.”
Lục Phán Phán cảm thấy lời của ông nói cũng có lý, vừa định đáp lại “Vâng”, thì điện thoại trong túi vang lên tiếng “ting ting”.
Cô lấy ra xem, là tin nhắn của Cố Kỳ.
[Đừng yêu tôi, vô nghĩa thôi]: Xin chào.
“Cậu ấy trả lời tin nhắn rồi!”
Lục Phán Phán là một người lạc quan, chỉ cần đối phương trả lời tin nhắn, điều đó cũng có nghĩa là cô có hy vọng.
Ngô Lộc cũng ngó qua: “Em hỏi cậu ấy khi nào có thời gian, thầy muốn gặp cậu ấy.”
[Lục Phán Phán]: Chào buổi sáng ~ Khi nào thì cậu có thời gian rảnh vậy? Huấn luyện viên muốn gặp cậu.”
Một lúc lâu sau Cố Kỳ mới trả lời.
[Đừng yêu tôi, vô nghĩa thôi]: Chị làm quản lý thật à?
[Lục Phán Phán]: Thật mà, tôi cũng đâu phải kẻ lừa đảo.
Lần này, đối phương cũng rất lâu sau mới trả lời.
[Đừng yêu tôi, vô nghĩa thôi]: Tốt nhất là chị không phải.
Lục Phán Phán: “…………”
Cô quay đầu hỏi Ngô Lộc: “Vậy là sao? Gần đây có nhiều người giả danh quản lý đội bóng Duẫn Hòa bán hàng đa cấp lắm ạ?”
Ngô Lộc: “Đâu có đâu! Nhỉ?”
Tác giả:
Cửa chống trộm: Tôi nói rồi, chúng ta phải phòng cháy phòng trộm phải phòng luôn cả con bạn thân, nhìn đi, đây chính là bài học xương máu