Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nó băng qua con đường phủ lấp cát vàng rồi tới gần khu cư xá, còn cách vài trăm mét nữa thôi, chi mềm cạ lên mặt đường phát ra tiếng “Sạt sạt…” “Sạt sạt…”. Ta chẳng lần thấy nổi con mắt, đôi tai, râu hay lỗ thở nào trên màng bọc xám ngoét bóng loáng kia cả, nó cảm nhận thế giới này bằng cách gì thế? Thính giác, thị giác, hay là sóng âm? Bởi điều đó quyết định họ nên trốn theo kiểu gì.
Siebe bật thốt:
– Tính… tính sao đây?
Lục Phong lặng thinh, anh sải bước đến bên cửa sổ đoạn vươn tay đẩy nó ra. Cửa sổ chả buồn nhúc nhích vào lần đẩy đầu tiên, nó cứ như bị đóng băng hoặc gỉ sắt vậy. Cánh tay anh banh chặt và dốc thêm sức, bấy giờ ô cửa mới rít lên thứ thanh âm ren rét do mài kim loại gãy lìa – váng tai tột độ, cố lắm chỉ đẩy ra đặng một kẽ hở nhỏ chênh chếch hình tam giác thôi.
Nòng súng đen ngòm chĩa khỏi kẽ hở, nhưng thượng tá không nhắm vào quái vật, mà là đường cái phía đối diện.
Một phát “Phằng” thật khẽ dội lên – là tiếng súng gắn nòng giảm thanh, chẳng nghe thấy nổi nếu đứng xa hơn mười mét.
Dáng đạn vụt qua hằn in nơi võng mạc anh, ngay sau đấy nó bắn vỡ cửa sổ trên tòa nhà nằm kế đường cái. Khác hẳn với loại đạn thường anh sử dụng khi phán xét loài người, hễ ra vùng ngoài anh sẽ đổi sang đầu đạn hợp kim urani nghèo, mạnh đến mức xuyên thủng và nghiền nát mọi lớp giáp.
Tiếng vang inh tai dội lên, nguyên mặt kính tức khắc vỡ choang rồi rơi xuống mặt đất.
Động tác của con quái vật rõ ràng thoáng chững lại.
Lục Phong lại cầm súng bồi tới tấp dăm phát nữa, ở đằng đó miểng kính đổ loảng xoảng không ngớt. Quả nhiên nó có nghe thấy, phần chi bùng nhùng nọ chuyển hướng, khựng giây lát như thứ dao động dập dờn. Tiếp đến chầm chậm nhích sang hướng bắt nguồn thanh âm. Ba phút sau, nó lại khựng người, mặc kệ lối đi ban đầu mà tiến tiếp về khu cư xá họ ở.
Siebe lùi về sau vài bước theo phản xạ, mặt mày tái mét:
– Nó… nó… liệu có diệt nó nổi không?
Lục Phong khẽ mím môi, anh nhìn thẳng nơi ấy, ánh mắt lẫm liệt, vẻ mặt bình tĩnh đến hãi.
Ngay sau đấy, chỉ thấy anh nhấc tay tháo nòng giảm thanh xuống, nhấn cò súng liên tục!
“Đoàng! Đoàng! Đoàng!”
Tiếng bộc phá rúc lên từng tràng giật dội tại quảng trường chung quanh con quái vật! Thanh âm ấy chẳng khác gì sấm rền điếc tai ở thành phố câm bặt tột độ này cả.
Quái vật lại dùng dằng tại chỗ thêm đợt nữa, nhưng cũng chính lúc bấy giờ, một tiếng rít sắc lẻm bất chợt bật ra từ đầu khác của thành phố. Tức thì, có cái bóng đen to tướng bay vụt lên ở đằng ấy – một loài chim khổng lồ giống hệt đại bàng lao thẳng tới, tốc độ chao liệng của cánh chim dài mười mét còn chóng hơn cả đạn, nó đang đâm bổ về phía con quái vật trắng bóc to ngang ngửa nó!
Quái vật rú lên một tiếng cao ngất ngưỡng, màng bọc trắng vỡ toác, vô vàn cái xúc tu như bụi gai thân mềm vươn ra nườm nượp quấn chặt mỏ đại bàng.
Thanh âm nặng trình trịch vọng khắp, đôi cánh tựa giáp thép của đại bàng đâm thủng cơ thể nó, quái vật đau đớn nên bèn vội rút xúc tu về. Đại bàng thừa dịp giằng ra, nó tức thì vỗ cánh bay vọt lên trời lúc vừa tung một đòn xong. Sau khi tránh thoát phạm vi tấn công của xúc tu màu xám đen loằng ngoằng nọ, nó bèn liệng quanh bầu trời, rồi tiếp đến lại thoắt bổ nhào xuống dưới – cuốn theo tiếng gió rít mạnh, mỏ chim sắc bén thọc thẳng vào mình mẩy con quái vật trắng bóc.
Chất lỏng màu trắng và hồng tựa thịt tức tốc văng tóe muôn nơi, răng nanh trong chiếc mỏ nhọn đang cắn riết thứ gì đó khiến con quái vật trắng oằn mình giãy giụa điên cuồng, cơ thể quá khổ của nó đánh sập những tòa nhà xung quanh, mặt đất rung nảy dữ dội. Hai quái vật khổng lồ khó mà mường tượng nổi cứ thế cấu xé nhau ngay tại thành phố loài người xám xịt.
Mặt đất trong bán kính hàng trăm mét đều nhoe nhoét chất nhầy sẫm màu, trận chiến này chấm dứt với một con quái vật trắng toát bị dập cho long lở, nội tạng chảy bừa phứa. Đại bàng quắp lấy một xâu cơ quan nội tạng ướt nhèm rỉ nước đầm đìa, đoạn xoay người bay về xứ xa chẳng chút luyến lưu.
An Chiết thở phào nhẹ nhõm, tới tận bây giờ cậu mới hiểu ý đồ nổ súng ồ ạt ban nãy của Lục Phong, chưa chắc ở thành phố này chỉ có độc một con quái vật, anh bóc trần vị trí của nó bằng tiếng súng hòng dẫn quái vật khác đến.
Chợt nghe Siebe hỏi:
– Sao… sao anh biết có con chim kia?
Lục Phong thu súng, lắp nòng giảm thanh vào đoạn xoay lưng, loạt động tác vừa lưu loát vừa gọn gàng.
– Không biết, – Anh trả lời – đoán bừa.
An Chiết dõi theo hướng đại bàng bay mất, dưới trạng huống như hiện tại, quái vật có cánh cho ta thấy ưu thế chẳng gì sánh bằng.
Vừa trở về từ cõi chết, họ không hé lời tiếp nữa, bỗng một thanh âm già nua vọng lên trong câm lặng.
– Sắp đến lúc rồi – Giọng cụ ông khản đặc – Ta sống sáu mươi tuổi, vậy là đủ rồi.
Lục Phong trông sang cụ ông, anh hỏi:
– “Lúc” là có ý gì?
Cụ hơi hé môi, cụ ngóng nhìn chân trời nơi xa, nét mặt thoáng gợi lên vẻ điên rồ quẫn trí:
– Lúc… lúc ập tới.
– Thứ gì ập tới?
– Không nói được, không mường tượng nổi… – Giọng cụ tràn ấp sự khê khản khi con người ta hấp hối – Lớn hơn tất thảy mọi thứ, chẳng thể nhìn thấy, sắp ập tới… thế giới này rồi.
Lục Phong chùng giọng:
– Sao ông biết điều đó?
– Ta sắp chết rồi… ta cảm nhận được nó – Giọng cụ chầm chậm như cái thói mê sảng từng kéo dài bao ngày.
– Nghe được những gì?
– Nghe được… – Cụ ông ngắc ngứ – hỗn loạn…
Thời khắc thốt ra câu này, cụ khẽ ngẩng đầu ngắm khoảng không u tối ngự trên thành phố, An Chiết lần theo ánh mắt cụ. Bầu trời trũng khôn tả, trũng tới rợn người, nó nằm nặng trịch ngay trên tầm mắt. Cực quang sáng khôn tả, vầng sáng xanh lục nọ cũng đã trũng xuống và hòa lẫn chung với bóng mây bụi đen. Lục Phong bảo nguyên nhân cực quang sáng như thế, là do căn cứ tăng tần số từ trường nhân tạo lên nhằm ngăn tình trạng biến dạng.
– Người sinh trưởng trên mặt đất, chết đi trên mặt đất. Bầu trời… – Vẻ mặt cụ ông thanh thản, giọng ngày một nhỏ dần – bầu trời chỉ biết lún sâu thêm.
…Sau khi bật thốt chữ cuối cùng khỏi miệng, cụ chậm chạp chắp hai tay vào nhau.
Đôi mắt từ từ, từ từ nhắm nghiền.
Đầu gối Siebe mềm oặt quỳ thụp xuống trước mặt cụ ông, đặt tay lên đầu gối còm cõi của cụ:
– Nội ơi? Nội ơi?
Không một lời hồi đáp.
Bộ ngực cụ ông ngừng phập phồng, cụ đã ra đi.
Cái chết ghé đến chỉ trong phút chốc.
Hai hàng lệ tuôn chảy từ đôi mắt bàng hoàng của Siebe, nó gục mặt xuống đầu gối cụ ông.
Chờ nó ngẩng đầu lên lần nữa, An Chiết bèn hỏi:
– Em ổn chứ?
– Em… em ổn ạ – Siebe thẫn thờ ngắm khuôn mặt ông nội mình, thều thào rằng – Trước kia nội có bảo, nội chả sợ chết đâu. Nội nói rằng, người sống đều có sứ mệnh của riêng mình, và sứ mệnh của nội chính là bảo vệ tất thảy những ai ở quặng mỏ. Có thể chứng kiến quặng mỏ tồn tại đến ngày hôm nay, nội đã… đã mãn nguyện rồi.
Nó ngẩng đầu ngó khuôn mặt cụ – khuôn mặt tiều tụy, rợp bụi. Mái tóc bạc rối tung, dăm ba lọn xoăn tít vướng vào nhau, chẳng một ai sống sung sướng nổi dưới lòng đất tối tăm cả.
Nó nói:
– Để… để em đi tìm lược.
Nó đứng dậy với vẻ trật trà trật trưỡng, đoạn mò sang các căn phòng khác.
Một sinh mạng tuổi xế chiều đã rời đi.
Vẫn còn một sinh mạng khác bỏ mình từ lâu trong căn phòng này. An Chiết ngoảnh đầu ngó về phía ghế xô-pha nơi phòng khách, có bộ xương khô nằm trên đó. Máu thịt nó âu đã rữa nát, bởi nguyên cả chiếc ghế xô-pha lấm tấm vô vàn vết loang xanh lá, vàng ệch hay nâu sẫm – chúng là dấu vết của nấm mốc phát triển.
– Thoạt tiên là nấm, siêu vi trùng và siêu vi khuẩn, chúng sinh sôi ngay trong thành phố loài người rồi lây nhiễm cho gần hết số dân, xác chết chất đầy thành phố, những ai từng ghé qua phế tích vùng ngoài đều biết chuyện này – Lời thi sĩ từng nói văng vẳng bên tai An Chiết.
Cậu ngẩng đầu vọng ra ngoài ô cửa sổ, nơi đây là một tòa cư xá chết, một thành phố chết, trong cư xá lổng chổng xương khô, bộ xương nào cũng là các sinh mạng đã từ giã cõi đời.
Lục Phong nom thấy ánh mắt An Chiết, nó vẫn phẳng lặng như chẳng màng đoái hoài tới điều gì. Nhưng dưới sự chiếu rọi từ nền trời u tối, khi tất thảy chuyển động tinh tế trên khuôn mặt an tĩnh xinh xắn của cậu hòa vào nhau, trông lại gợi lên vẻ sầu thảm khó tả hệt tà khói.
Anh dời mắt, nhìn thành phố này, đoạn cất tiếng:
– Lúc căn cứ loài người vừa xây xong và đang tìm kiếm cứu trợ mọi mặt, căn cứ không đủ sức nên có khối thành phố nhỏ chưa nhận được sự giúp đỡ kịp thời.
An Chiết nhìn những tòa nhà ngút ngàn trẩy dài bất tận như sóng nước cuộn trào, cần ít nhất vài tiếng để đi từ đầu bên này thành phố đến đầu bên kia thành phố. Cậu khẽ hỏi:
– Đây là thành phố nhỏ ư?
Lục Phong đáp:
– Đúng thế.
An Chiết thoáng mở to mắt.
Một thành phố bạt ngàn tột độ trong mắt cậu, không ngờ chỉ là diện đô thị cỏn con bị bỏ quên trong mắt loài người từng huy hoàng thịnh vượng mà thôi. Vậy thì trước khi thời kì Thảm họa ập tới, liệu xã hội loài người phải hùng vĩ đến nhường nào?
Cậu chẳng biết.
Và, quanh thành phố này đã từng có những con người sống ngắc ngoải trong thời cuộc thảm họa, vậy ở những vùng đất khác, phải chăng cũng có bao mảnh đời đang vùng vẫy, tuyệt vọng, chết đi? Xương xẩu chất chồng muôn nẻo thành phố, căn cứ không hề an toàn yên ổn, khắp thế giới ngập tràn muôn tiếng khóc than.
Quá trình mà một tập thể hùng tráng khôn tả dần suy bại… Mường tượng ra cảnh ấy, cậu như thấy được ánh tà thênh thang của buổi chiều hôm đang chầm chậm đắm mình vào đường chân trời đen đặc, một cái chết kéo dài đằng đẵng.
“Bộp.”
Đương lúc lặng phắc, phòng ngủ kế bên chợt dội ra âm vang bởi vật gì đấy rơi xuống đất. Lục Phong bèn hỏi:
– Sao vậy?
Chả nghe câu trả lời, chỉ có hơi thở run lập cập của Siebe vọng tới.
Lục Phong chau mày, anh cầm súng xoay người cất bước sang đó, An Chiết bám theo.
Căn buồng tuềnh toành, chẳng có quái vật hay kẻ địch, nhưng Siebe đưa lưng về phía họ – tấm lưng nó run dữ dội. Thoạt tiên An Chiết nghĩ rằng nó đang khóc, kế tiếp, lúc đã đến gần nó, An Chiết phát hiện nó đang nhìn đăm đăm chiếc lược nằm trong tay.
An Chiết khó mà hình dung ngay nó là một chiếc lược gỗ trông như nào, bởi lẽ nó không hẳn là một chiếc, mà là do hai chiếc dính lại. Đấy là kiểu lược gỗ màu nâu bình thường nhất, có cán dài chừng mười xăng-ti-mét và răng lược nhỏ, cán của hai chiếc lược gỗ nom giống mọc khít vào nhau, cứ y hệt được gọt giũa từ cùng một miếng gỗ vậy. Răng lược nghiêng 45 độ, phần ở bên trái, phần ở bên phải, giống một con rắn hai đầu thè lưỡi.
Song nếu chúng vốn chỉ là hai chiếc lược bình thường, thế thì sao lại dính chặt cơ chứ?
Gỗ – sản phẩm từ một miếng gỗ, món đồ an toàn nhất và tầm thường nhất, lại mang đến sự ghê rợn không gì sánh bằng nhờ vẻ ngoài cổ quái vượt ngoài thường thức này.
Lục Phong bước đến chỗ bàn trang điểm mà Siebe lấy chiếc lược kia. Rõ ràng trước thời kì Thảm Họa đây là một căn phòng dành cho nữ, ti tỉ chai lọ, ti tỉ dụng cụ lớn nhỏ đặt trên bàn trang điểm trắng ngà. Lục Phong duỗi tay lau lớp bụi bám trên tấm gương, lau vơi một lớp, phía dưới hãy còn lớp nữa, bụi bặm như tuôn ra từ trong gương vậy, mặt gương luôn giăng mù khiến hình bóng họ cũng oặt thành một nắm đen sì.
An Chiết chứng kiến toàn bộ, bỗng cậu nhớ về cảnh khi mình leo lên tường thành ở ngoại thành, cát rơi mất một lớp, rồi phía trong vẫn cứ ken đặc cát, tường thành chừng như chất pha trộn giữa sắt thép và cát.
Lục Phong chẳng săm soi gương nữa, anh thoáng chau mày, lướt mắt qua khối dụng cụ trang điểm đủ kích cỡ ấy, sau cùng vươn tay rút một cái nhíp dài bị hoen gỉ – cũng không hẳn là cái nhíp, bởi cái nhíp kim loại này đã dính chùm với dao tỉa mày nhựa, bộ phận kết hợp đan chéo hình chữ “X” giữa chúng hợp làm một, chẳng phân biệt nổi, chẳng tỏ tường là sắt thép hay nhựa, hoặc có thể nói rằng đấy là một chất liệu mới cóng mà loài người chưa hề hay biết.
Ngón tay Siebe run bần bật, nó đánh rơi lược xuống nền nhà đầy bụi.
– Có thứ gì kì quái… – Nó hé môi – hiện hữu ở thành phố này ư? Chúng ta… chúng ta chạy nhanh đi.
– Không phải thành phố này – Lục Phong trả lời.
Anh nhìn dao tỉa mày dính liền với cái nhíp đó, chỉ thốt đúng ba từ.
– Động cơ.
Ba từ bình thường quá đỗi ấy lại giáng xuống tựa sấm chớp.
Phía trong động cơ có cấu trúc máy móc phức tạp, hễ những cấu trúc tinh vi ấy gặp trục trặc…
Nếu phía trong động cơ cũng xuất hiện sự kết hợp và thay đổi dị hợm giống chiếc lược kia, vậy thì bao vụ tai nạn máy bay chính là một việc đã được định sẵn.
An Chiết khom lưng nhặt chiếc lược kia lên, chả lần ra bất kì dấu vết ghép nào cả, nhưng đóa hoa khắc trên cán nom lằng nhằng, hỗn loạn và cuồng dại, ta không tài nào mường tượng nổi chúng quyện lẫn vào nhau bằng cách gì – giống như các nét chữ đen sì vươn xúc tu trườn rộng khắp chốn trên cuốn sổ tay hướng dẫn bay vậy.
An Chiết mở to hai mắt, thốt nhiên, câu nói trước khi phu nhân Lục biến thành ong chúa vụt lên bầu trời cao vời vợi thì thầm bên tai câu.
Bà nói rằng: “Gen người quá yếu ớt để cảm nhận những thay đổi đang diễn ra trên thế giới này.”
“Ai rồi cũng phải chết. Toàn bộ cố gắng đều là hoài công, nó chỉ tổ chứng minh sự bé mọn và bất lực của con người.”
Một ý nghĩ xẹt ngang trí óc cậu, hệt tia chớp rạch phá bầu trời.
Nếu, nếu bảo… Giây phút người và quái vật, quái vật và quái vật xuất hiện mối liên hệ hoặc trùng lặp về mặt không gian, ô nhiễm gen sẽ diễn ra thì… Không! nhầm rồi, nhầm hết rồi.
– Gen… – Cậu thều thào – không phải do gen…
Vấn đề hoàn toàn chẳng xuất phát từ gen. Loài người cho rằng sự thay đổi gen là nguyên nhân cội nguồn của việc ô nhiễm. Tuy nhiên ô nhiễm là sự hòa trộn và kết hợp xác thịt giữa hai sinh vật với nhau, thuộc tính của riêng họ bị biến hóa, chỉ là cái biến hóa đó cần nhờ sự thay đổi gen để hoàn thiện mà thôi.
Giả sử, giả sử trường hợp ô nhiễm lẫn nhau xuất hiện, giả sử thuộc tính của một vật sống bất thình lình biến đổi, thế thì vì sao những thứ khác lại không làm được điều đó? Cơ thể sinh vật, vòng xoắn DNA, và vô vàn vật chất vô tri trên hành tinh này có điều gì khác biệt ư?
Vì lẽ đó trang giấy và gỗ cũng biết ô nhiễm lẫn nhau, vì lẽ đó sắt thép và nhựa cũng biết ô nhiễm lẫn nhau.
…Vậy thì mọi sự vật hữu hình trên thế giới ắt đều biết.
Chẳng qua quá trình này đang diễn ra từng bước, dòng thác lũ này chỉ mới bắt đầu lao nhanh mà thôi, ô nhiễm gen sinh vật chính là điểm báo vừa phô bày trước mặt loài người.
Suốt dạo qua khi từ trường biến mất, những quái vật kiểu lai ăn một cách rõ hăng, chúng vồ lấy các hình thái sinh vật khác để phát triển bản thân – nom giống loài người dự trữ lương thực nhằm chống chọi với mùa đông rét buốt vậy, phải chăng chúng đã cảm nhận được điều gì?
Giọng Siebe run rẩy:
– Rốt cuộc…
Nó không thốt nổi bất cứ lời nào.
Rốt cuộc đây là thời đại gì? Rốt cuộc họ đang đối diện với cơn thảm họa gì? Rốt cuộc sự việc đang xảy tới là gì? Là gì? Là gì thế?
Tia chớp vụt qua chân trời. Cửa sổ ầm ầm rung rít, ngọn gió chứa đựng tiếng khóc than đến từ thuở xưa bất diệt vẳng lên khúc ngân vang dài dặc, lách qua khe cửa rồi lùa vào phòng, vạt áo của họ bị thổi bay phần phật. An Chiết ngẩng đầu, cậu bỗng chạm trúng ánh nhìn từ Lục Phong, vẻ tăm tối nặng nề thẳm sâu nơi đôi mắt anh nom như bầu trời ngoài kia vậy.
Giây phút họ vừa nhìn thẳng vào nhau, có tiếng sấm thoắt vang rền phía chân trời. Khoảng không mỗi lúc một âm u, mưa rào tầm tã trút ồ ạt xuống đất trời mênh mang.
Trong màn mưa, ta chẳng nghe đặng tất thảy mọi thứ ngoài kia, chẳng nghe đặng tất thảy… Miền u ám kéo dài bất tận, nỗi hư vô kéo dài bất tận, cơn khủng bố kéo dài bất tận.
Chất giọng bùi tai ôn hòa của phu nhân Lục và khê khản úa tàn của cụ ông, chúng đè trùng điệp lên nhau, thì thầm bên tai An Chiết.
“Sắp đến lúc rồi.”