Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 34
Lý Toản về đến nhà, định thay giày thì nhìn thấy đôi dép khi nãy Tống Nhiễm đi, là dép của bố anh. Lúc xỏ chân vào, bàn chân nhỏ bé của cô lọt thỏm bên trong, bước đi lạch bạch.
Anh cởi giày, bỏ chìa khóa vào bát rồi đi vào nhà. Đèn trong nhà sáng ngời, bàn ăn, phòng bếp được thu dọn sạch sẽ, trong không khí còn vương mùi thức ăn.
Anh ngồi tựa vào sofa, ngẩng đầu nhìn xa xăm hồi lâu mới lấy điện thoại gọi cho Trần Phong.
Sáng sớm hôm sau, Lý Toản đến doanh trại.
Đúng tám giờ, Trần Phong đứng trên bậc thềm tòa nhà giảng đường quân sự chờ anh. Thấy anh đã cắt tóc, Trần Phong nhướng mày tỏ vẻ hài lòng, song không nói nhiều, chỉ hít sâu, nhiệt tình vỗ vai anh, "Về là tốt rồi."
Trần Phong dẫn anh vào tòa nhà, đi đến một phòng học.
Còn chưa đến giờ vào lớp, bên trong chỉ có một quân nhân khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi, đang cầm phấn viết trên bảng đen. Đó là Thượng tá Lâm Diểu An, chuyên gia gỡ bom đầutiên của quân khuthành phố Giang, từng lập được nhiều chiến công hiển hách. Hainăm trước Lý Toản theo học trường quânđội, cũng do một tayanh ta đào tạo, sau này anh ta được điều đến quân khu khác làmnhiệm vụ.
Lâm Diểu An thấy Lý Toản, nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới, cười khen: "A Toản lớn rồi, người cũng đen và đẹp trai hơn."
"Thầy." Lý Toản vẫn gọi bằng xưng hô ban đầu: "Em không biết thầy đã về."
"Cũng gọi là trùng hợp." Trần Phong xen lời: "Lão Lâm vừa được điều về thành phố Giang. Lãnh đạo trong quân khu muốn cho những sĩ quan xuất sắc học khóa phòng chống bom mìn cơ bản, để sau này dễ chọn ra một tốp cho đào tạo chuyên sâu. Lão Lâm dạy chính, thiếu trợ giảng, tôi nghĩ vừa hay cho cậu theo hỗ trợ, tiện học hỏi thêm."
Lâm Diểu An hỏi thăm: "Tai bây giờ thế nào rồi?"
Lý Toản hiểu ý thầy mình: "Mô phỏng thì không thành vấn đề ạ."
Lâm Diểu An: "Không thể đụng vào đồ thật à?"
Lý Toản cười nhẹ.
Trần Phong vội nói: "Đã tốt hơn nhiều rồi đấy. Lão Lâm, anh không biết đâu, hồi đầu cậu ấy chỉ mới nghĩ đến liền đau đớn lăn lộn khắp giường."
Lâm Diểu An quan tâm: "Phải hết lòng phối hợp điều trị với quân y, không vội, từ từ sẽ khỏi. Vậy tạm thời tôi sẽ không nhờ em những việc liên quan đến bom thật."
Lý Toản gật đầu: "Vâng ạ."
Đang nói thì có tân binh bước vào, vừa gặp họ liền đứng nghiêm, kính cẩn giơ tay lên chào. Trần Phong thấy sắp đến giờ học, nói với Lâm Diểu An: "Vậy đợi làm xong thủ tục, thằng nhóc này giao cho anh nhé."
Lâm Diểu An gật đầu: "Học trò của tôi thì tôi nhận lại thôi."
Trần Phong dẫn Lý Toản ra hành lang, thấy vẻ mặt anh trầm tĩnh, không nói lời nào, bèn hỏi: "Cậu nói không muốn làm việc văn phòng, việc này thì sao? Vẫn chưa cảm thấy vui ý à?"
Lý Toản nghe thế cười khổ, "Em chỉ nghĩ là được về đội sửa xe, trái lại anh cho em công việc vượt ngoài mong đợi."
Trần Phong cười to, đưa tay khẽ chỉ vào mặt anh, lại thở dài, "Xem như cuối cùng cậu cũng thông suốt, tôi nghĩ cậu sẽ ương ngạnh cố chấp với tôi cả năm nữa đấy. Tôi từng liên lạc với bác sĩ Jackson, anh ta nói sau lần phẫu thuật cuối cùng, tình trạng phục hồi của cậu rất khả quan. Qua nửa năm, về mặt sinh lý có thể bình phục, chỉ có chứng ù tai do vấn đề tâm lý thì Jackson bó tay. Những việc có thể làm, anh ta đã làm hết rồi."
Lý Toản yên lặng giây lát mới cười ôn hòa, "Em biết. Lần cuối cùng gặp Jackson, anh ta đã nói em không cần phẫu thuật thêm lần nào nữa. Nhưng khi ấy..."
Vừa thấy đau khổ sẽ bị ù tai, anh cho rằng mình không còn cách nào cứu chữa nữa.
Trần Phong khoác vai anh, khuyên bảo: "A Toản, chuyên qua rồi cứ để nó qua đi, đừng giữ trong lòng mà giày vò mình. Cậu còn trẻ, sau này đời còn dài. Tài năng của cậu là bao năm học hành khổ luyện mà có, để mất đáng tiếc lắm. Trong đầu cậu nghĩ như thế nào không cần nói với tôi, chỉ cần phối hợp hết sức với quân y để điều trị, kiên trì một chút là sẽ có kết quả tích cực. Tôi biết cậu có hoài bão to lớn, không muốn còn trẻ đã về ngồi ở văn phòng. Yên tâm, về phía quan hệ tổ chức tôi sẽ lo liệu giúp cậu, cậu cứ theo học với Lão Lâm, chờ hết bệnh thì trở về sân huấn luyện, tôi sẽ hỗ trợ cậu hết mình. Cậu không được nản lòng thoái chí nữa."
Lý Toản lẳng lặng lắng nghe, chỉ có ánh mắt hấp háy cho thấy nội tâm anh đang gợn sóng, không biết là vẫn còn canh cánh trong lòng hay đã hạ quyết tâm. Anh bạnh cằm, kiên quyết gật đầu.
**EFF**
Mấy ngày sau, Lý Toản trình đơn xin nghỉ việc với đồn cảnh sát Bạch Khê.
Cũng chính lúc này, Triệu Nguyên Lập bị bắt giam, cảnh sát đã điều tra được bằng chứng xác thực. Có điều, lần này tin tức không thu hút nhiều sự chú ý, ánh mắt của cư dân mạng đều chuyển sang sự kiện khác. Điều này khiến cơ quan cảnh sát thở phào nhẹ nhõm.
Công việc ở đồn cũng nhàn nhã hơn một chút, hôm đó lúc Lý Toản thu dọn đồ đạc, mọi người đều có mặt đông đủ, tán gẫu với nhau. Anh đi làm chưa đến một tháng, quan hệ với đồng nghiệp rất hòa đồng.
Tiểu Giáp nói đùa: "Giữ được A Toản ở lại thì tốt biết mấy, không cho anh trở về."
Lý Toản mỉm cuời, "Sau này thi thoảng vẫn gặp nhau được mà."
Tiểu Ất: "A Toản là nhân tài gỡ bom, sao có thể chôn chân cả đời ở cái đồn bé tẹo của chúng ta."
Tiểu Bính: "Ôi, không biết bao giờ tôi mới được thăng chức, công việc ở đồn mệt quá. Chỉ mỗi vụ Triệu Nguyên Lập thôi đã khiến tôi mệt muốn chết rồi."
Mọi người rối rít cảm khái, không tránh được việc bàn tán đến vụ án kia.
Tiểu Ất kể đến nói nhỏ: "A Toản, không ngờ điều cô bạn phóng viên kia của anh viết đều là thật, lần trước chúng tôi hiểu lầm cô ấy, anh chuyển lời xin lỗi giúp chúng tôi nhé."
Lý Toản vui vẻ nhận lời: "Được, cô ấy tốt tính lắm, không để bụng đâu."
Tiểu Đinh bên cạnh nói với người khác: "Tôi nghe người bạn làm cảnh sát hình sự kể, thời điểm bắt Triệu Nguyên Lập, ông ta sống chết không thừa nhận, kêu gào chống đối. Người thân của ông ta cũng xông vào mắng chửi, bảo phóng viên kia hại ông ta, lời lẽ cực kỳ khó nghe, nói nào là sau này sẽ gặp quả báo, hay báo ứng gì đó..."
Lý Toản đang thu dọn sổ sách, nghe thế thoáng nhíu mày.
***
Đơn xin thôi việc của Tống Nhiễm được phê duyệt.
Trong đài cân nhắc rất lâu, dù sao cũng đã mất công bồi dưỡng được một phóng viên giỏi. Tuy nhiên xét đến tình trạng của cô, sợ cô tiếp tục ở lại công tác thì bệnh tình càng nặng thêm, nên cuối cùng phải đồng ý cho cô nghỉ việc. Họ cũng bày tỏ, sau này nếu đài truyền hình cần hy vọng cô có thể quay lại giúp đỡ với thân phận phóng viên đặc biệt hoặc phóng viên tự do.
Tống Nhiễm nhận lời.
Kết cục này tốt cho cả đôi bên.
Sau khi thông báo nghỉ việc được ban hành, đồng nghiệp trong phòng quyết định tổ chức liên hoan, coi như tiệc chia tay. Thẩm Bội nghe tin cũng đến dự tiệc. Cô ta làm bên phòng giải trí khá ổn định, phong thái cũng thân thiện hơn trước kia.
Cả nhóm đã cùng nhau ăn biết bao bữa cơm, chỉ có bữa này là thoải mái nhất.
Tiểu Thu thân với Tống Nhiễm nhất, ra chiều lưu luyến không thôi: "Nhiễm Nhiễm, cô nghỉ rồi, sau này lúc chọn đề tài, chúng tôi sẽ phải nghĩ nát óc cho xem."
Lưu Vũ Phi cười trách: "Mọi người cũng nên tự trau dồi, nâng cao năng lực của mình đi, trong công việc làm sao dựa vào người khác cả đời được?"
Tiểu Đông phản đối: "Sếp Lưu, xem anh nói kìa. Đúng, đúng, đúng, chỉ có Nhiễm Nhiễm giỏi thôi, cả đám chúng tôi đều ăn không ngồi rồi."
Lời nói đùa không can hệ gì đến ai, Tống Nhiễm cũng không kìm được bật cười.
Thẩm Bội vừa bóc vỏ tôm vừa tiếc nuối: "Nhưng nghỉ việc vì vụ trường trung học kia thì tiếc quá. Cô vốn đâu làm gì sai."
Mọi người hưởng ứng: "Đúng vậy. Nhiễm Nhiễm, sao phải nghỉ, cô đâu có làm sai?"
Tống Nhiễm cười trừ, "Là tự tôi muốn nghỉ một thời gian, không liên quan đến việc này."
Tiểu Xuân: "Nhưng mà, rốt cuộc Chu Á Nam có bị Triệu Nguyên Lập bạo hành tinh thần hay không vẫn là một câu đố không lời giải. Không có bằng chứng trực tiếp."
Tiểu Hạ: "Còn chuyện Vương Hàn là chắc chắn, hiện giờ Triệu Nguyên Lập bị bắt rồi."
Tiểu Thu: "May mà Vương Hàn bước ra ánh sáng, nếu không Nhiễm Nhiễm sẽ nguy to. Cậu nhóc kia rất dũng cảm."
Tống Nhiễm bình thản gật đầu.
Thẩm Bội hỏi: "Cô có dự định gì chưa, định chuyển sang đài truyền hình khác hả?"
"Chắc Tống Nhiễm định đến Bắc Kinh nhỉ, mẹ cô ở đó, ắt hẳn sẽ giúp ích rất nhiều." Lưu Vũ Phi kể cho mọi người: "Mẹ Tống Nhiễm là nhân vật tai to mặt lớn, lần này tôi xem hồ sơ mới biết đấy."
"Gì cơ?" Ai nấy đều tò mò.
Lưu Vũ Phi nói ra chức vị của bà Nhiễm Vũ Vi, mọi người ồ lên, Thẩm Bội cũng khẽ sửng sốt.
Tiểu Thu thán phục: "Nhiễm Nhiễm, cô khiêm tốn quá, chưa nghe cô nhắc đến mẹ bao giờ."
Tống Nhiễm ngượng ngùng: "Đó là công việc của mẹ, không liên quan đến tôi, có gì đáng nói đâu."
Thẩm Bội: "Nếu tôi là cô, tôi nhất định sẽ đến Bắc Kinh lập nghiệp."
Tiểu Đông: "Nhiễm Nhiễm vốn dĩ không cần dựa vào bố mẹ, với danh tiếng và tài năng của cô ấy, đi đâu làm chẳng được."
Tống Nhiễm cười bẽn lẽn. Cô không hề nghĩ nhiều, trước mắt chỉ muốn chuyên tâm thưởng thức món ăn. Song đang ăn giữa chừng, bỗng nhớ đến cảnh hôm đó đến nhà Lý Toản, cô ngây người, thầm nghĩ lần sau... còn có cơ hội.
Cơm nước xong, mọi người lần lượt chào từ biệt, lúc đi ngang qua Tống Nhiễm, Thẩm Bội bất chợt hỏi: "Lý Toản không làm việc ở đồn cảnh sát nữa, cô biết không?"
Tống Nhiễm thản nhiên đáp: "Biết."
Thẩm Bội kinh ngạc: "Sao cô biết?"
"Anh ấy nói với tôi."
Thẩm Bội không nói gì nữa, cười nói: "Chúc cô sau này mọi việc thuận lợi."
Tống Nhiễm ôn hòa cười đáp lại: "Cô cũng vậy nhé."
Gió đêm se lạnh, chuyến xe buýt tối muộn thưa thớt khách, Tống Nhiễm ngồi hàng cuối cùng, mở điện thoại ra xem tin nhắn Lý Toản gửi cho mình.
Anh nói hôm nay anh đã nghỉ việc ở đồn, lúc này chắc hẳn cũng đang mở tiệc chia tay với đồng nghiệp.
Bỗng điện thoại hiện thông báo có tin nhắn mới, là Vương Hàn gửi đến. Cậu ấy bảo vụ án đã điều tra xong, cậu ấy cũng không muốn quay về trường học nữa. Lần này bố mẹ rất để tâm, chuẩn bị chuyển trường cho cậu ấy. Sắp tới cậu ấy phải đến thành phố khác, học lại lớp Mười hai. Về sau cậu ấy sẽ chăm chỉ học hành, hy vọng tương lai có thể thi đỗ vào trường đại học tốt.
Trong tin nhắn cuối cùng, cậu ấy chân thành nói: "Chị, sau khi Chu Á Nam nhảy lầu, em cũng định nhảy. May mà lúc đó chị gọi điện cho em, cảm ơn chị."
Tống Nhiễm hồi âm: "Sau này phải sống thật tốt nhé."
Buông điện thoại xuống, Tống Nhiễm kéo cửa kính nhìn ra cảnh vật bên ngoài, cuối cùng đêm tối không còn giá rét nữa.
Xe buýt dừng ở trạm đường Bắc Môn, Tống Nhiễm xuống xe, lấy đèn pin trong túi ra, đi vào ngõ Thanh Chi.
Hai ngày nay trời đã ấm hơn, coi như có chút hơi thở mùa xuân, chỉ là giờ đã khuya nên vẫn se lạnh. Tống Nhiễm mặc hơi phong phanh, co ro ôm lấy người, đi sâu vào con ngõ.
Tiếng bước chân giẫm lên nền đá rõ ràng, vang dội.
Bỗng nhiên, cô nghe thấy tiếng bước chân khác không phải của mình. Tống Nhiễm cảnh giác quay đầu lại, trong bóng tối cách đó không xa có hai bóng người đội mũ, rảo bước trên đường.
Tống Nhiễm ở khu vực này đã lâu, thấy dáng vẻ hai người kia đều xa lạ, còn nghĩ họ là thanh niên ở con ngõ gần đây. Nhưng cô vẫn hơi bất an nên vội tăng nhanh nhịp bước, gần như bỏ chạy. Hai bên con ngõ này là tường rào trường học, không có cư dân sinh sống, ngõ Thanh Chi còn ở tít phía trước.
Lúc cô vừa chạy thì người phía sau cũng đột nhiên tăng tốc đuổi theo.
Tống Nhiễm dốc hết sức chạy trốn. Nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ, làm sao chạy nhanh hơn được đàn ông. Mũ áo khoác nhanh chóng bị túm lấy, Tống Nhiễm kinh hoàng quay đèn pin vào mắt đối phương. Bị ánh đèn chói lóa chiếu thẳng vào mắt, đối phương lập tức buông tay ra che mặt.
Ánh đèn soi vào con dao gọt hoa quả trên tay đối phương, phản chiếu ánh sáng sắc lạnh rợn người.
"Cứu mạng!" Tống Nhiễm liều mình chạy về phía trước,người phía sau tiếp tục đuổi theo.
Tống Nhiễm lao đến ngã rẽ, dồn hết sức định hô to lên, thế mà chưa kịp hô thì đã va phải một người. Cô kinh hoàng hét lên thất thanh, cho rằng tai họa đã ập xuống, lần này không còn đường thoát, chẳng ngờ một giây sau đã cảm nhận được một vòng tay quen thuộc. Lý Toản kéo cô ra phía sau bảo vệ, nhấc chân tung một cú đạp mạnh, đá kẻ đang lao đến từ phía chính diện văng xa vài mét. Tên còn lại cầm dao định xông đến đâm, Lý Toản quay lại nhấc chân tung thêm một cú, vừa chính xác vừa hiểm hóc, đá bay con dao gọt hoa quả trong tay hắn.
Bọn chúng biết đã gặp phải dân nhà nghề, sợ bại lộ tung tích nên quyết định tháo chạy. Lý Toản toan đuổi theo, nhưng áo lại bị người phía sau nắm chặt.
Tống Nhiễm áp đầu vào lưng anh, thân thể run lẩy bẩy. Lý Toản khựng lại, trong phút chốc chần chừ, hai tên kia đã nhanh chóng chạy ra khỏi ngõ.
Anh quay đầu lại nhìn phía sau, trấn an: "Không sao rồi."
Cô vẫn giữ nguyên tư thế kia, đầu ngón tay níu chặt áo anh không chịu buông. Lý Toản đứng yên, để cô tự mình điều chỉnh lại tâm trạng.
Qua hồi lâu, Tống Nhiễm mới từ từ áp chế được cảm xúc, buông anh ra. Lý Toản nhẹ giọng an ủi: "Đừng sợ, không sao rồi."
Tống Nhiễm vẫn còn hãi hùng: "Sao anh lại ở đây?"
Lý Toản giật mình, cúi đầu sờ gáy, "Triệu Nguyên Lập bị bắt, nơi này tình hình an ninh không tốt, dân côn đồ được người thuê đi hành hung khá nhiều, thường xuyên có trường hợp phóng viên bị trả thù..."
Anh nảy sinh nghi ngờ, quyết định đến đây xem thử, định xác nhận cô an toàn ở nhà thì sẽ về ngay. Nào ngờ nhà cô không có ai, anh đoán cô về muộn, nên đi tuần tra khu xung quanh.
"Tôi vừa tan làm, tiện đường đi qua xem thử, đang định về thì không ngờ gặp phải..."
Tống Nhiễm không sao tin được: "Tôi không phải kẻ ngốc."
Lý Toản á khẩu.
Cô ngước mắt nhìn anh, đôi mắt đen láy sáng ngời trong bóng tối. Lý Toản nhất thời cứng họng, thoáng mím môi, "Lần này bọn chúng hành hung không thành, chẳng biết lần sau còn đến nữa không. Nhưng vì lý do an toàn, cô vẫn không nên ở đây một mình. Nhà bố mẹ cô ở đâu?"
Tống Nhiễm không hề muốn về nhà bố cô, mà ở đây một mình thì cô cũng sợ, đành về đó trú tạm, "Ở bên khu tập thể của Sở Văn thư lưu trữ."
"Tôi đưa cô qua đó."
Tống Nhiễm gật đầu, "Được."
Lý Toản bắt taxi, báo địa điểm với tài xế. Tống Nhiễm ngồi ở hàng sau tựa vào lưng ghế rầu rĩ nói: "Không ngờ lại bị người ta trả thù."
"Cô làm nghề này cũng nên cẩn trọng một chút."
"Tôi từng nghe qua, nhưng chưa từng trải nghiệm, nên cứ thấy xa vời." Cô thẫn thờ nhìn vào khoảng không mênh mông. Ánh đèn lướt qua ngoài cửa xe, chiếu vào mặt cô, tôn lên đường nét hiền lành và vô tư.
Lý Toản lặng lẽ ngắm nhìn cô hồi lâu, nhẹ giọng hỏi han: "Sao hôm nay cô về muộn vậy?"
Cô hoàn hồn, quay đầu nhìn anh, "Đi ăn tiệc chia tay với đồng nghiệp."
Anh cười, "Đơn xin thôi việc được phê duyệt rồi à?"
"Ừ." Dứt lời, Tống Nhiễm vô thức xoa nắn bả vai, cố vực lại tinh thần, "Sau này có lẽ tôi sẽ làm phóng viên tự do. Có điều... ý định này tôi vẫn chưa nói với bất cứ ai, chỉ nói với anh thôi đấy."
Nụ cười nơi khóe môi Lý Toản chậm rãi nở rộ, "Vậy vinh hạnh cho tôi quá."
"Còn phải cảm ơn anh. Lời anh nói ngày đó đã nhắc nhở tôi, tôi thích hợp làm phóng sự hơn. Tôi nghĩ thông suốt rồi." Tống Nhiễm cười mãn nguyện, lại hỏi: "Còn anh, lúc nhắn tin chưa kịp hỏi anh, sao lại nghỉ việc?"
"Tôi phải quay về quân đội." Lý Toản chậm rãi kể từ đầu đến cuối cho cô nghe, bao gồm việc trở về học, tiếp nhận điều trị và chờ được về vị trí cũ.
Tống Nhiễm vui mừng: "Thật hả?"
"Thật."
"Tốt quá." Dư âm vui sướng hiện rõ trên khuôn mặt rạng rỡ.
Lý Toản đăm đắm nhìn cô một hồi, dịu giọng hỏi: "Cô vui đến vậy sao?"
"Tôi mừng cho anh mà." Cô chân thành,"Đây không phải việc anh luôn muốn làm sao? Bây giờ có thể quay về học tập lần nữa, từ từ chờ hồi phục, tốt biết mấy."
Đúng vậy, thật tốt!
Lý Toản nhoẻn miệng cười, rời mắt ngắm đèn ngoài cửa sổ, ngọn đèn đường tỏa ánh sáng vàng ươm dìu dịu ấm áp.
Khu tập thể của Sở Văn thư lưu trữ không xa, xe taxi nhanh chóng đến nơi, đi vòng vào khu, Tống Nhiễm nghiêng đầu nhìn ra cửa kính.
Đầu tháng Ba, cây cối hai bên đường đã sớm đâm chồi nảy lộc, đêm đầu xuân không khí lành lạnh, cỏ cây vươn mình sinh sôi. Trong bồn, hoa nghênh xuân hé nở, từng nụ hoa màu vàng e ấp nằm lẫn với những chồi lá xanh non trên cành.
Tống Nhiễm nhoài người bên cửa sổ, "Hoa nghênh xuân kìa."
Lý Toản hạ thấp bả vai, ló đầu xem, "Có thể ngày mai sẽ nở hoa."
Xe taxi đỗ ở khoảng đất trống trước khu tập thể. Lý Toản bảo tài xế chờ một lát, đưa cô lên tầng rồi xuống ngay. Người tài xế ra vẻ thấu hiểu, cười tít mắt, "Được rồi, không vội."
Tống Nhiễm thẹn thùng: "Không cần đưa tôi lên đâu, về đi."
Nhưng Lý Toản đã xuống xe, Tống Nhiễm mím môi, yên lặng đi vào tòa nhà.
Hành lang cũ kỹ, đồ đạc chất đống lộn xộn, không ai dọn dẹp, không gian tràn ngập mùi mốc meo. Đèn hành lang đã hỏng, chỉ có ánh sang bên ngoài hắt vào mờ mờ.
Tuy Tống Nhiễm luôn miệng từ chối không cần anh tiễn, nhưng giờ phút này có anh bên cạnh, cô cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết, ngay cả bước chân đi lên tầng cũng bất giác chậm lại.
Anh đút tay vào túi, chú ý bậc thang dưới chân cô, sợ cô sơ suất giẫm hụt.
"Từ đây về nhà anh mất bao lâu?"
"Không xa, hơn mười phút thôi."
"Vậy thì tốt." Cô vòng qua khúc ngoặt, "Anh về ngủ sớm nhé."
"Ừ."
"Hôm nay cảm ơn..." Tống Nhiễm vừa bước lên bậc thang vừa quay đầu nhìn Lý Toản, chân không đứng vững, thình lình trượt xuống, may mà anh nhanh tay đỡ lấy. Cô nhào vào lòng anh, gương mặt lướt qua cằm anh, hai thân thể áp sáp vào nhau không một kẽ hở.
Cả người Lý Toản cứng đờ. Tim Tống Nhiễm loạn nhịp, toàn thân thoáng chốc như một quả bom vừa phát nổ. Mặt mũi, thân thể, đáy lòng bùng cháy lên tia lửa vừa ngứa ngáy vừa nóng rực.
Cô run run, không dám cử động dù chỉ một chút. Từng mấy lần chạm vào anh trong khoảng cách gần, nhưng cô chưa bao giờ cảm nhận được thân thể anh rắn rỏi như giờ phút này.
Cô e thẹn nghĩ, nếu bây giờ anh làm bất cứ điều gì với cô, đại khái cô sẽ chỉ nhắm mắt mặc kệ. Thậm chí có thể cô sẽ càng làm ra chuyện xấu hổ hơn, toàn thân trở nên bủn rủn dán chặt vào người anh.
Trong cảnh mờ tối, đôi mắt Lý Toản đen láy và sâu hút. Anh yên lặng đỡ cô, cảm giác mềm mại, êm ái nơi đẫy đà kia áp vào lồng ngực anh khi nãy không sao xua đi được. Hệt như dầu sôi lửa bỏng lan tỏa toàn thân anh.
Anh khó khăn nuốt khan, yết hầu trượt lên trượt xuống, đợi cô đứng vững mới cất giọng trầm khàn: "Cô không bị trật chân chứ?"
"Không." Cô lí nha lí nhí, lắc đầu, mặt đỏ bừng.
Họ gần nhau quá rồi! Cô lùi một chân về, đặt lên bậc thang, định kéo dãn khoảng cách của cả hai.
Nhưng ngay khi cô dời trọng tâm đi, tay anh đã vòng ra sau, nhẹ nhàng ôm cô lại, tức thì cô rơi vào lồng ngực anh một lần nữa. Anh cúi đầu dán cằm lên gò má cô, phần tiếp xúc giữa tay anh và lưng cô nóng ran như thiêu đốt.
Tống Nhiễm hoàn toàn ngây dại. Cô ngẩng đầu lên, bên tai truyền đến giọng anh thì thầm: "Nhiễm Nhiễm... Anh thật sự thích em."
Hơi thở ẩm ướt nóng hổi của anh len lỏi vào tai cô, cả người cô run bắn như bị điện giật. Cô khẽ nhắm mắt lại, ngay cả hơi thở cũng run rẩy.
Tống Nhiễm thử thăm dò đưa tay ôm lấy eo anh, cảm giác vừa ngô nghê vừa hư ảo, nhưng thân thể nóng hừng hực và cường tráng của anh quá đỗi chân thật. Hóa ra cảm giác này chính là thích, thích sâu đậm. Chỉ ôm thôi cũng cảm thấy hạnh phúc đến mức toàn thân đều ngọt ngào rung động, vô số niềm vui nho nhỏ chen chúc sôi sục như muốn nổ tung cả cõi lòng.
Giọng cô khẽ khàng, như đang kể ra một bí mật: "Em cũng vậy."
Anh bỗng cười khe khẽ, như thở phào nhẹ nhõm, rồi nghiêng đầu, cằm lướt qua khuôn mặt nóng hôi hổi của cô, hai đôi môi gần nhau trong gang tấc.
Hơi thở họ dồn dập, giao hòa, cô bỗng nín thở, thân thể cứng đờ chờ anh đến gần. Anh hơi quay đầu, nhấc cằm lên, nhẹ nhàng chiếm lấy môi cô. Tống Nhiễm run run nhắm nghiền mắt lại.
Lý Toản dịu dàng hôn cô, dè dặt cẩn thận, hơi thở vấn vít, da diết, là sự mờ ám thân mật chỉ thuộc về hai người.
Đó là một nụ hôn rất đỗi giản đơn và thuần túy, giống như đóng dấu chủ quyền nhiều hơn.
Hồi lâu sau, Lý Toản thoáng buông cô ra, ánh mắt trong veo đăm đắm nhìn cô. Tống Nhiễm vừa thẹn thùng vừa mừng thầm, bỗng che miệng cười, chỉ để lộ đôi mắt cong cong.
Anh ngắm nhìn chốc lát, cũng cong khóe môi, cúi đầu hôn lần nữa.
"Ô.." Tống Nhiễm giật mình rụt cổ lại.
Lần này là nụ hôn thật nồng nàn.