Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: tan_hye
Nghe nói, quốc sư đại nhân bởi vì thư phòng bị cháy sạch nên bệnh nặng, ba ngày ba đêm một giọt nước cũng không uống tự nhốt chính mình. Nghe nói, nhi tử, nhi tức (con dâu) quốc sư đại nhân vô cùng hiếu thuận, cùng nhau chờ ở bên ngoài phòng hi vọng hắn có thể đứng lên ăn một chút gì đó, nhưng vẫn không thấy cánh cửa kia mở ra.
Dĩ nhiên những thứ này chỉ là nghe nói, tình huống chân chính chỉ có hai người biết, một là Diêu Thiên người còn lại chính là Kinh Kinh.
Lần này Kinh Kinh hạ thuốc cực kỳ mạnh mẽ, ai bảo công công biết rõ tâm ý của mình còn cứng rắn muốn đẩy nàng ra ngoài. Chuyện nàng và Diêu Viễn Từ cùng nằm ở trên giường, cố ý lúc lửa cháy cũng không đi ra ngoài, chỉ nói là chân của mình quá đau, chỉ sợ là không nhúc nhích được. Diêu Viễn Từ tự nhiên không cách nào mang nàng rời đi, cho nên không thể làm gì khác hơn là để cho bọn họ tận lực cứu hỏa, thật sự không được mới trở lại chuyển bọn họ đi. Chỉ là thuốc này có chút hơi mãnh liệt, công công thậm chí ngay cả gian phòng cũng không bước ra, còn tuyệt thực tuyệt nước (không ăn cơm không uống nước). Kinh Kinh có chút lo lắng, thời điểm ban đêm không người nàng cảm thấy nên đi coi trộm một chút. Nhưng là bây giờ quốc sư đại nhân ai cũng không gặp, nàng chỉ đành ở phòng bếp tìm hộp đựng thức ăn giả bộ mang chút thức ăn từ từ đi tới phòng của hắn. Nhưng đi vào thế nào? Bình thường chỉ cần có người mở cửa muốn xông vào, nhất định sẽ bị công công quát bảo dừng lại, như vậy với nàng có thể cũng giống như vậy hay không.
Đang do dự, đột nhiên nghe được bên tai có người nói: "Từ sau cửa sổ vào, ta giúp ngươi mở ra."
Cửa sổ đã khóa ở bên trong, người ở bên trong không mở ra làm sao vào được. Người khác không dám xông vào, cho nên Kinh Kinh biết nhất định là người bên cạnh Diêu Thiên sợ hắn có chuyện cho nên mới sắp xếp như vậy.
"Cám ơn." Kinh Kinh biết chút võ công, thế nhưng võ công bản thân không phải rất cao, nàng thậm chí ngay cả hắn ẩn núp ở đâu đều không cảm giác được. Đang suy nghĩ thì nghe rắc một tiếng cửa sau thật sự được người mở ra rồi. Kinh Kinh nhẹ nhàng đẩy, cửa sổ mở ra, nàng trước bỏ hộp đựng thức ăn vào sau đó chính mình thì bò vào. Người đứng trên mặt đất thì đóng cửa sổ, sau đó xách theo hộp đựng thức ăn đi về phía giường. Bởi vì công công không đốt đèn, cho nên trong phòng rất tối. Mắt thấy đã đến bên giường, Kinh Kinh thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn đặt hộp thức ăn lên trên bàn. Nhưng đột nhiên, một bóng dáng che mình lại, nàng ngẩn ra, bởi vì bóng dáng kia đã đánh một quyền về phía nàng. "A Cha là ta..." Kinh Kinh lấy tay che mặt, nghĩ thầm thì ra là công công cũng luyện công phu tốc độ ra quyền cũng thật nhanh. May mắn hắn ra quyền nhanh thu quyền cũng nhanh, quả đấm đang đánh đến trước mặt nàng thì ngừng lại.
"Ngươi..." Thân thể Diêu Thiên hơi choáng váng, trái tim giống bị một quyền vừa rồi của mình đánh tới một hồi lâu không có nhảy lên. Hắn đưa tay kéo bóng dáng kia vào trong ngực, nói: "Tại sao muốn tới đây, tại sao?"
Kinh Kinh nói: "Ta sợ A Cha đói, cho nên lấy một ít thức ăn mang tới cho ngươi."
"Ngươi nha đầu ngốc này, đây rõ ràng là..." Giống như là đột nhiên mất đi cái gì đó lại ngoài ý muốn lấy lại được, hắn ôm chặt lấy không buông ra.
Kinh Kinh mặc cho hắn ôm, mấy ngày nay nàng cũng cực kỳ lo lắng. Hai người cứ như vậy ôm thật chặt, thời gian chậm rãi trôi qua.
Diêu Thiên tỉnh táo trước, hắn buông bỏ đẩy nàng ra, nói: "Ngươi trở về đi, Viễn Từ nhất định đang đợi."
Kinh Kinh như bị đánh một gậy vào đầu, giận đến không giả vờ được nữa, nàng đưa tay dùng lực đẩy Diêu Thiên ra nói: "Được, ta lập tức trở về, coi như là lo lắng ngươi vô ích rồi." Ai ngờ nàng đang tức giận không khống chế được lực đẩy, thế nhưng đẩy Diêu Thiên ngã ở trên giường. Kinh Kinh vốn là muốn đi, nhưng dưới ánh trăng mơ hồ thấy công công ngã ngửa ra sau, một tay hắn chống đỡ giường muốn đứng lên, trên mặt tràn đầy vẻ bi thương. Nàng lại có chút không bỏ được, xoay người trở lại đi tới bên giường, nói: "A Cha, ngươi thật sự cho rằng ta cái gì cũng không hiểu sao? Chuyện hôm đó, chỉ cần là nữ tử đều hiểu, ngươi đối với ta..."
"Không cho nói bậy." Chuyện này không thể vạch trần, nhất định không thể.
Kinh Kinh mặc kệ hắn giãy giụa, đột nhiên nhào vào trên người hắn ép môi lên dùng sức hôn. "Có phải nói bậy hay không trong lòng ngươi hiểu rõ." Nàng dùng ngón tay chỉ vào trái tim của hắn, sau đó cách y phục nhẹ nhàng hôn lên vị trí kia. Động tác mập mờ này làm cho toàn thân Diêu Thiên cứng đờ, tay mềm nhũn thế nhưng ngã ngửa xuống. Cơ hội này quá khó có được, Kinh Kinh mượn cơ hội đem thân thể tiến lên giường, hai chân cưỡi ở trên người của hắn. Đây là tư thế nam nữ đầu tiên nàng biết, nếu hắn không chạm mình, vậy cũng chỉ có thể tự mình động thủ. Diêu Thiên giật mình, chỉ cảm thấy nơi bụng bị đè của mình lập tức xảy ra biến hóa.
Mà cố tình vào lúc này cái miệng nhỏ nhắn của Kinh Kinh cũng tiến tới, không chút do dự hôn lên môi của hắn. Hắn thân là nam nhân bình thường, hơn nữa đối phương còn là nữ nhân hắn một lòng muốn có, bị quyến rũ như vậy thế nào có thể nhịn được. Chỉ là không ngờ Kinh Kinh to gan như vậy, thế nhưng đưa tay cởi y phục của hắn.
Nhưng cởi được một nửa nàng dừng lại, bởi vì Kinh Kinh nghĩ đến cởi của hắn không bằng cởi của mình. Nàng nghĩ cái gì thì làm cái đó, rất nhanh nhẹn kéo y phục chính mình xuống. Đầu tiên là áo ngoài, sau chính là áo trong. Nàng ngồi ở trên bụng nam nhân cởi y phục, mỗi động tác lại cảm thấy phía dưới chỗ nàng ngồi đã có biến hóa. Nàng cũng không để ý, lúc này Kinh Kinh đã sớm quên mất chuyện cây gậy của nam nhân kia. Dù sao cũng là y phục của mình nàng cởi rất thuận tay, rất nhanh từ trên xuống dưới đã trơn bóng một mảnh.
Kinh Kinh lần đầu tiên trần truồng ở trước mặt người ngoài khó tránh khỏi thẹn thùng, vốn hạ quyết tâm cực lớn, nhưng vừa bị ánh mắt Diêu Thiên nhìn tới đã cảm thấy không bình tĩnh được. Nàng một tay ngăn ở trước ngực, một tay che ở phía dưới, lại nói không ra lời nói 'không nên nhìn'. Ở trong lòng nàng khát vọng hắn nhìn, thậm chí muốn hắn động thủ tới sờ. Nhưng cách một hồi lâu Diêu Thiên không hề cử động, nàng cảm thấy mình phải làm chút gì, liền nói: "Ta... Ta biết rõ ngươi thích nhìn... Nhưng ngươi nhắm mắt lại trước, ngươi nhìn ta chằm chằm như vậy, ta không nhúc nhích được." Nàng là muốn cởi y phục Diêu Thiên, thế nhưng bộ dạng như vậy thật sự không nhúc nhích được.
Diêu Thiên đã nhịn đến điên rồi, tay của hắn không tự chủ được sờ bắp bùi sáng bóng của người đang ngồi ở trên người mình. Trơn bóng không lưu dấu tay vừa mịn vừa mềm làm cho hắn ngoài ý muốn cẩn thận, chỉ sợ làm đau nàng. Mấy ngày trước, nàng đã làm với Viễn Từ đi, cho nên biết chuyện giữa nam với nữ, càng hiểu rõ chuyện xảy ra giữa bọn họ cũng không phải là chuyện nam nữ bình thường có thể làm. Trong lòng lạnh lẽo, nhưng vuốt ve thân thể của nàng, phần ấm áp kia từ từ hoa tan lạnh lẽo trong lòng. Nhất là biến hóa nơi đó, đã hoàn toàn thoát ra khỏi khống chế của hắn. Không được, tiếp tục như vậy nữa hắn nhất định đoạt lấy nàng...
Đấu tranh trong lòng, nhưng Kinh Kinh lại áp cả thân thể lên, nói: "A Cha, ta thích ngươi sờ nơi này hơn." Nàng nhớ lại cảm giác ngày hôm đó, đưa tay bắt bàn tay hắn lại đặt tại trước ngực của mình. Cảm giác nhộn nhạo khác thường ở trên người, nàng đẩy thân thể lên phía trước khiến cho cái tay kia sờ tới càng nhiều.
Nàng như vậy làm cho hai khỏa tròn tròn trước ngực hoàn toàn hiện ra cho hắn nhìn, hơn nữa vừa sờ lên dây cung trong đầu Diêu Thiên lần nữa đứt rời. Hô hấp của hắn từ từ nặng nề, từ từ nắm trong tay vân vê một cái tay khác chợt ôm chặt thắt lưng Kinh Kinh.
Kinh Kinh ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng người đã bị lật lại mà thân hình cao lớn của Diêu Thiên lại một lần đè ở trên người của nàng. Nàng cũng thở gấp không ngừng, có đôi khi thời điểm quyến rũ người khác mình cũng nhận lấy rất nhiều áp lực và tốn rất nhiều thể lực. Giờ thì hay rồi, cắn câu. Kinh Kinh rốt cuộc nghĩ tới chuyện kế tiếp, không khỏi cúi mặt nhìn về phía Diêu Thiên, tìm kiếm cây gậy kia của hắn. Nhưng là, người nào đó không có vội vã cởi y phục, hắn giống như lần trước hôn mút cả người Kinh Kinh, cho đến thời điểm nàng ném chuyện cây gậy toàn bộ ở sau ót, Diêu Thiên bắt đầu cởi y phục. Mình cởi y phục của mình luôn là nhanh nhất, huống chi Diêu Thiên đang nóng nảy, cũng không phải mở nút áo mà là xé ra. Cho đến khi toàn bộ thân thể của hắn lộ ra ở trước mặt Kinh Kinh, nàng mới chú ý tới thật sự có cây gậy, còn là một cây gậy rất dài rất to. Thật muốn đưa vào, có thể giống như một kiếm đâm chết nàng hay không? Đến thời khắc này Kinh Kinh có chút sợ, nàng từ từ lui về phía sau.
Nhưng là hiện tại Diêu Thiên sao có thể để cho nàng chạy trốn, đột nhiên giơ tay đè tay nhỏ bé đang giãy giụa của nàng lại, hoảng hốt nói: "Nha đầu không cần tránh, không cần tránh nữa... Ta sẽ không làm tổn thương ngươi, không cần..." Hắn đưa tay dò xét về phía dưới, dọc theo đường đi làm cho nha đầu dưới thân uốn éo người phản đối. Mặc dù vẫn hi vọng như vậy, nhưng là có nhiều chỗ dù sao không có bị người ngoài chạm qua, loại cảm giác vừa thoải mái vừa làm cho người ta sợ hãi này hành hạ nàng đến mồ hôi chảy đầm đìa. Nhất là khi ngón tay hắn chạm phải nơi nào đó, nàng bị dọa trực tiếp kẹp chặt hai chân, tựa như nói mê rên nhẹ ra tiếng.
"A Cha... Không nên chạm..." Nóng quá, dường như ở phía dưới có cái gì đó chảy ra.
Mà Diêu Thiên cũng cảm thấy hết sức kỳ quái, nơi đó thế nhưng trơn bóng một mảnh, giống như nơi đó của bé gái mấy tuổi. Nàng rõ ràng cũng đã hơn 10 tuổi rồi, tại sao sẽ như vậy? Hắn lặp đi lặp lại sờ soạng mấy lần, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa thích thú, không khỏi buông hai tay của nàng nửa quỳ tinh tế mà nhìn. Quả nhiên quá mức trơn bóng rồi, nơi đó của phái nữ phải là một mảnh rừng rậm nhỏ, nhưng nàng lại phấn hồng tựa như trẻ sơ sinh. Hôm nay địa phương phấn hồng còn nhỏ một giọt như nước mắt Thủy Châu, một giọt vừa mới chảy ra giọt khác còn treo ở phía trên đặc biệt hấp dẫn người. Diêu Thiên nuốt nước miếng một cái, hắn thế nhưng sinh ra một loại khát vọng đặc biệt. Loại khát vọng này đối với hắn mà nói hết sức biến thái, trước kia một chút cũng không nghĩ tới. Nhưng là, trong lồng ngực mới vừa có ý nghĩ này người đã cúi đầu. Nhẹ nhàng liếm mặt dưới nhỏ ra nước mắt thủy châu, trực tiếp kích thích
Kinh Kinh a kêu to một tiếng, nói: "Không cần, dừng lại..."
Diêu Thiên sao có thể ngừng được, giống như trúng cổ hai chân đè lại chân nàng đá tới tiếp tục hành động của mình.
Kinh Kinh lần này thật sự khóc, cảm giác rất kỳ quái, bức vẽ ở bên trong động và trong sách đều chưa thấy tình hình như vậy, nàng vừa vội vừa thẹn rơi nước mắt.
Diêu Thiên ngay cả thời gian an ủi nàng cũng không có, một lần lại một lần tự mình ăn, cho đến thời điểm lệ chảy ra ở nơi đó đã bị hắn liếm hết mới dừng lại. Mà bây giờ toàn thân Kinh Kinh đã bủn rủn, hắn dừng lại liền ngồi phịch ở trên giường không nhúc nhích, chỉ là vừa rơi nước mắt vừa từng ngụm từng ngụm thở dốc. Cố tình tình hình hiện tại của nàng nhìn vào trong mắt nam nhân càng có sức hấp dẫn, Diêu Thiên vốn là cực kỳ quý trọng nàng, nhưng bây giờ lại có loại xúc động muốn dùng sức lực của mình xỏ xuyên nàng. Loại kích động nam nhân này nếu là lúc trước hắn rất dễ dàng đè nén xuống, nhưng hiện tại hắn cơ hồ không có bất kỳ tinh lực dư thừa nào đi áp chế. Từ từ lau nước mắt trên mặt Kinh Kinh, hôn mềm mại trước ngực nàng, sâu xa nói: "Hận ta đi nha đầu, hận ta thôi... Ta nhẫn nhịn không được... Thật nhịn không được..." Nói xong, giơ căn nguyên tội ác của mình lên chợt xông cả thân thể về phía trước.
"Đau..." Kinh Kinh không có hô to, nàng sớm đã có chuẩn bị, trừ cắn răng cố gắng chịu đựng loại đau đớn đặc biệt này. Cùng là đau đớn trên thân thể nhưng nơi khác không giống nhau, đau đớn nơi đó là vừa trướng vừa nhức lại vô pháp che giấu nhẫn nại. Coi như nàng tận lực cắn chặt hàm răng, nhưng vẫn là hừ nhẹ ra tiếng.