Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài
  3. Chương 418-420
Trước /295 Sau

Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 418-420

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 418: Hiền thê lương mẫu không dễ làm

Bữa cơm đoàn tụ lần này tuy không được

xem là tan rã trong không vui, nhưng không khí

phần sau đúng là có hơi không bình thường.

Bởi vì vị khách không mời mà đến là Quan

Liên mà Kiều Bích Ngọc luôn âm trầm, Lục Khánh.

Nam cổ gắng điều hòa không khí, còn Châu Mỹ

Duy thì gắng gương biểu hiện thật tự nhiên,

nhưng mọi người đều có tâm tư riêng nên sau khi

ăn xong, tất cả uống ly trà rồi liền ai về nhà nấy.

Mà qua bữa cơm đoàn tụ này, hai vị trưởng

bối nhà họ Bùi dường như cũng đột nhiên hiểu.

được, tuy con trai Bùi Hưng Nam của họ có quan

hệ rất tốt với Quách Cao Minh, nhưng mỗi người

đều có gia đình riêng, bên cạnh có thêm một

người phụ nữ, khó trách khỏi sẽ phải nghe những

lời thổi gió bên tai, nhất là vị cháu dâu của nhà họ

Quách kia

Bác gái Nhàn và Châu Mỹ Duy đi lại sau cùng,

bác gái kéo tay cô ấy nhỏ giọng dặn dò mấy câu.

“Duy à, nhà chúng ta tuy không được coi là

bạn lâu năm với nhà họ Quách, quan hệ cũng

không thân cận được như nhà họ Lục, chỉ vì Hưng.

Nam và Cao Minh từ nhỏ đã quen biết với nhau

nên mới trở nên gần gũi, sau này con chung sống

với Bích Ngọc thì nhớ cẩn thận một chút..”

Trong đầu Châu Mỹ Duy vốn đang nghĩ tới

chuyện của Quan Liên hôm nay, giờ lại nghe mẹ

chồng dặn dò thế này, cô ấy có hơi không được tự

nhiên mà ngẩng đầu lên: “Mẹ, thật ra Bích Ngọc

đoán chắc vì lúc nãy Kiều Bích Ngọc đã

không chịu phối hợp với không khí bữa ăn, mà

điều này đại khái đã khiến cho các vị trưởng bối

không thích.

“Mẹ biết con và Bích Ngọc là bạn thân, nhưng

bây giờ các con đều có gia đình riêng của mình,

nhất là khi mọi người không cùng lập trường, thì

phương diện suy xét vấn đề cũng có rất nhiều.

.điều không giống nhau”

Bác gái Nhàn dịu dàng chí bảo cô ấy: “Bích

Ngọc có tấm lòng lương thiện, cô ấy cũng từng

cứu Thanh Tùng của chúng ta, mẹ rất cảm kích

cô ấy, cũng biết rằng Bích Ngọc không có lòng.

xấu”

“Nhưng dù gì cô ấy cũng là cháu dâu nhà họ

Quách, có lúc mọi người chung sống với nhau

khó tránh khỏi sẽ có những tranh chấp, nếu như.

cô ấy nhất thời kích động nói ra điều gì, vậy tỉ

ảnh hưởng tất lớn”

Bác gái Nhàn nói chuyện tương đối hàm súc.

Lúc nấy quan sát, thái độ Quách Cao Minh đối

với Kiều Bích Ngọc rõ ràng chính là để mặc cho

cô ấy phát giận.

Nhà họ Quách không cần phải đi xã giao lấy

lòng người khác, nhưng người bên ngoài khi qua

lại với nhà họ Quách đều luôn cẩn thận từng li

từng tí, nhất là người nhà họ Quách lại còn bênh

vực người mình, thêm vào cách Kiều Bích

Ngọc lại thẳng thản như vậy, nên người xui xéo

chắc chản chỉ có thể là người khác.

Châu Mỹ Duy nhìn mẹ chồng, một lúc lâu sau

mới gật đầu: “Con biết rồi”

Trước kia bác gái Nhàn có hai đứa con trai,

nhưng từ khi đứa con trai lớn chết thì tất cả trách

nhiệm trong nhà đều phải đặt lên người Bùi Hưng

Nam, tuy bảo Châu Mỹ Duy xa cách với Kiều Bích

Ngọc có hơi không tốt, nhưng đây cũng đều là vì

gia đình.

“Nhà chúng ta không nhiều quy tắc như nhà

họ Quách với nhà họ Lục, tố tông với thân thích

cũng không tạo được sự nghiệp lớn gì, nhưng

cuộc sống của chúng ta so với người bình thường

cũng đã xem là giàu có sung túc, mẹ và ba con cả

nửa đời đều ở trường học dạy học, làm nghiên

cứu, con thân là vợ của Hưng Nam, cũng không

cần có áp lực tâm lý gì, chúng ta không làm liên

lụy bọn họ là được rồi”

Châu Mỹ Duy nghe bác gái Nhàn mở miệng

thừa nhận thân phận vợ Bùi Hưng Nam của mình,

trong lòng phút chốc liền thoải mái hơn nhiều.

Tuy cô và Bùi Hưng Nam đã thật sự đăng ký.

kết hôn, nhưng cô văn luôn không an lòng, kết

hôn chớp nhoáng khiến cô cứ có cảm giác cuộc

hôn nhân này không thuộc về mình, mỗi lần đối

mặt với vợ trước của Bùi Hưng Nam cô đều có hơi

tự ái.cha của cục cưng là một tổng tài full

Xem ra người của nhà họ Bùi vẫn là tương đối

thích mình làm con dâu nhà họ Bùi.

Bác gái Nhàn v võ vai cô ấy: “Duy à, đĩ nhanh

lên, xuống thang máy tiễn mấy người Bích Ngọc

với Khánh Nam bọn họ đi” Dù sao bữa ăn hôm

nay cũng là vì sinh nhật của Thanh Tùng, lễ nghĩa

cũng phải làm cho đầy đủ.

Nhưng khi Châu Mỹ Duy đang chạy từng

bước nhỏ chuẩn bị đi thì lại thấy bóng dáng Bùi

Hưng Nam ở cầu thang bộ đãng sau thang máy.

“Nơi này có chỉ phiếu 17 tỉ rưỡi, cô cầm đi,

nếu không đủ..” Bùi Hưng Nam đưa chỉ phiếu qua

“Đủ rồi”

Thật ra Châu Mỹ Duy vốn không định nghe

lén, nhưng đây là tiếng Bùi Hưng Nam đang nói

chuyện với Quan Liên, nên chân của cô cứ như bị

đồng đinh tại chỗ, nhịn không được muốn nghe.

thứ bọn họ nói gì.

Bùi Hưng Nam và Quan Liên quen biết và kết

hôn nhiều năm như vậy, hai người còn có một

đứa con trai, tình cảm giữa bọn họ rất sâu đậm.

Châu Mỹ Duy tận mắt nhìn thấy Bùi Hưng

Nam cực kỳ sảng khoái mà đưa chỉ phiếu cho.

Quan Liên, tận 17 tỉ rưỡi, đây đối với nhà họ Bùi

mà nói cũng đã không phải là một con số nhỏ.

Nhớ đến chuyện Bùi Hưng Nam thức khuya

làm việc còn bị đau dạ dày, cô nhỏ nhen mà cảm

thấy, người vợ trước Quan Liên này thật quá tham

lam, đã ly hôn rồi mà còn tới đòi tiền.

“17 tỉ rưỡi này tôi sẽ trả lại” Không ngờ Quan

Liên đột nhiên mở miệng.

Không chỉ Châu Mỹ Duy đang nghe lén, mà

ngay cả Bùi Hưng Nam cũng có vẻ hơi kinh ngạc.

Bình thường Quan Liên luôn khiến người ta có

cảm giác sắo bén, sau khi ly hôn một đoạn thời

gian, không ngờ cô ta lại học được cách ăn nói

mềm mỏng lại rồi Vào đọc tại mTruyen.net

“Không cần trả nữa” Bùi Hưng Nam rất rộng

rãi đối với cô vợ trước này.

Nói xong Bùi Hưng Nam quay lưng rời đi

Nhưng Quan Liên lại luôn nhìn châm chấm.

theo bóng lưng Bùi Hưng Nam, nhìn anh ta từng

bước từng bước dắm lên cầu thang rời đi, hình

như cảm xúc cô ta có hơi kích động, tay phải nằm

chất lấy chỉ phiếu.

Hét lớn lên với bóng lưng anh ta: “Bùi Hưng Nam.

Nghe Quan Liên vội vàng khẩn cấp kêu tên

mình như vậy, nhưng Bùi Hưng Nam vẫn bình

thản như cũ mà quay đầu lại, ánh mắt anh nhìn cô

ta vẫn luôn bình tính: “Có chuyện gì?”

Quan Liên nhìn anh ta như vậy, cô ta không

thế kiềm chế được mà kích động ép hỏi: “Bùi

Hưng Nam, anh nói cho em biết, bây giờ anh sống

có vui không?”

Cô ta đè ép tiếng khóc, giọng nói không nhịn

được mà lớn lên: “Cuối cùng anh cũng ly hôn với

em rồi, có phái anh cảm thấy mình đã có thể

buông bỏ, anh không cần phải chịu trách nhiệm

với em nữa..”

“Lúc trước là cô yêu cầu ly hôn”

Bùi Hưng Nam không có bất cứ cảm xúc gì

chỉ nhàn nhạt trả lời cô ta một câu, sau đó liền rời đi

Quan Liên một mình đứng tại đó, thân thể

dựa lên tường, không thèm quan tâm tới hình

tượng mà khóc to lên.

Châu Mỹ Duy trốn trong góc, cô ấy kinh ngạc.

mà nhìn Quan Liên lúc này đang lệ rơi đầy mặt, cô

ấy luôn cho rắng Quan Liên là kiểu phụ nữ kiêu

căng ngang bướng nhưng không ngờ cô ta lại

khóc đến mức thảm hại như vậy.

Châu Mỹ Duy đột nhiên cảm thấy rất rối loạn,

bây giờ nhìn Quan Liên thế này không hề giống

một người xấu, nghe đoạn đối thoại kỳ lạ vừa nấy

giữa hai người, hình như lúc đầu Quan Liên căn

bản không muốn rời xa Bùi Hưng Nam.

Khi Châu Mỹ Duy đi thang máy xuống đại

sảnh lầu một, thì đám người Kiều Bích Ngọc đã

sớm ngồi xe về nhà rồi.

Cô ấy chỉ có thể gọi một cuộc điện thoại xem

như lễ phép, còn thuận tiện bịa ra một lời nói dối.

“Về bữa tiệc nhỏ tổ chức sinh nhật cho Thanh

Tùng hôm nay, thật ra trước đó một ngày, Hưng

Nam đã nói cho mình biết là anh ấy sẽ mời Quan

Liên đến, bởi dù sao Quan Liên cũng là mẹ ruột

của Thanh Tùng, Hưng Nam có hỏi ý kiến mình,

mình cũng cảm thấy không sao, chỉ là quên nói

trước với cậu thôi”

Châu Mỹ Duy rất hiểu cái tính trượng nghĩa

của Kiều Bích Ngọc, lại thêm Kiều Bích Ngọc

trước giờ đều không hợp với Quan Liên, mà vừa

nấy cô không phát tác ngay tại chỗ là đã coi như.

nế mặt lắm rồi, nên cô ấy quyết định sẽ nói dối.

Kiều Bích Ngọc cầm điện thoại nghe cô ấy nói

vậy, quá nhiên sắc mặt đã tốt hơn nhiều.

“Cậu đã sớm biết Quan Liên sẽ đến? Cậu cần

gì phải giả vờ hào phóng chứ, mọi người đều

đang vui vẻ ăn cơm, nhưng Quan Liên kia rố rằng

là đang dẫn mặt cậu”

Lục Khánh Nam ngồi cùng một xe với Kiều

Bích Ngọc nhịn không được chọc cô: “Em thật

đúng là hoàng thượng chưa vội thái giám đã vội”,

lo lẳng vớ vấn”

*Hoàng để không vội thái giám vội, ý đại loại

là đương sự của việc nào đó chưa gấp gáp xử lý,

mà người xung quanh thì gấp gáp lo lãng.

“Ai là thái giám hả, Lục Khánh Nam, có phải

anh muốn làm thái giám không”

“Kiều Bích Ngọc, chúng ta là quân tử, động

khẩu bất động thủ, á, Cao Minh, cậu mau quản vợ

của cậu đi.

Châu Mỹ Duy nghe thấy đầu dây bên kia

truyền đến từng tiếng ồn ào, nghe mà không nhịn

được cười, đều nói những nhà giàu có cao quý

như nhà họ Quách nhà họ Lục đều có rất nhiều

quy tắc, nhưng so ra thì, bọn họ sống càng được

tùy ý hơn

“Bích Ngọc, để tôi kể cô nghe chuyện xui xẻo

của người khác cho cô vui vẻ một chút, cái túi LV

mà Quan Liên mang đi kia là kiểu dáng của năm.

ngoái, còn có tuy hôm nay cô ta trang điểm rất

đâm nhưng chỗ khóe mắt vấn hiện lên vẻ tiều tuy.

rõ rằng, xem ra những ngày này cô ta sống không

được vừa ý cho lảm.

“Sao anh lại biết đó là túi LV của năm ngoái?”

“Năm ngoái tôi mua cho bạn gái một bộ, tổng

công có bốn màu,

“Thì ra cậu ấm nhà họ Lục anh khi quen bạn

gái còn có thể báo đáp tổ quốc, kích thích kinh tế”

“Đừng có suốt ngày chỉ trích tôi quen nhiều

bạn gái nữa, tôi đây đã độc thân nửa năm rồi!”

Châu Mỹ Duy quyết định cúp điện thoại.

Bên kia điện thoại, không biết Kiều Bích Ngọc

và Lục Khánh Nam còn muốn đẩu võ miệng tới

khi nào, người lớn thích có con dâu đoan trang ổn

trọng, nhưng trước giờ Quách Cao Minh chưa

từng yêu cầu Kiều Bích Ngọc phải thay đổi điều

gì, cho nên mới dưỡng nên cái tính tình thẳng

thần đó của cô.

Buổi tối sau khi về lại nhà họ Bùi, Châu Mỹ.

Duy vẫn như ngày thường mà chăm lo cho Bùi

Thanh Tùng đánh răng rửa mặt về phòng ngủ,

còn hai người già nhà họ Bùi mệt mỏi cả một

ngày cũng đã đi nghỉ ngơi rồi.

Tắt điện phòng khách đi, Châu Mỹ Duy cũng

quay về phòng.

Bùi Hưng Nam ở thư phòng soạn kế hoạch

cho hạng mục mới, cô chế một ly trà nóng đặt lên

bàn cho anh, giữa hai người bọn họ hơi có chút

ăn ý, cô vào thư phòng chỉ nhẹ nhàng đặt ly trà

xuống rồi lại ra ngoài, ngay cả một câu nói cũng

không quấy rầy anh.

Châu Mỹ Duy tắm nước nóng xong liền nắm

lên giường suy nghĩ lung tung, lúc đầu khi cô tiếp

xúc với nhà họ Bùi là vì đến đây làm bảo mẫu, cho

nên sau khi kết hôn rồi, có cũng không thể phân

rõ được, rốt cuộc những chuyện cô đang làm bây.

giờ là điều người vợ nên làm, hay là công việc của

một bảo mẫu.

Cô rất không có cảm giác an toàn, bởi vì có

cảm thấy mình và Bùi Hưng Nam hoàn toàn

không có loại tình yêu mãnh liệt, không có tình

cảm sâu đậm làm nền tảng để kết hôn.

Haizz, nghĩ lại thì tại sao cô lại đột nhiên gả

cho anh ấy nhỉ.

“Còn chưa ngủ?”

Cửa phòng bị đẩy ra, Bùi Hưng Nam vừa đi

vừa cởi áo khoác trên người xuống

Vừa qua năm mới, buổi tối của đêm xuân vẫn

còn hơi lạnh, cực kỳ dễ bị cảm.

Châu Mỹ Duy ở trên giường lăn một vòng, mở

miệng nói câu đầu tiên: “Anh đi tâm thì vào phòng

tâm rồi hãy cởi đô, lần trước anh bị cảm phát sốt

đến cả một tuần mới khỏi.

Bùi Hưng Nam đem áo khoác vắt trên cánh

tay, đi đến bên cạnh giường nhìn cô, nhẹ nhàng

cười một cái: “Thần thể ông xã em không tệ tới

vậy đâu, lần trước bị cảm nên anh đã có kháng

thể rồi, cùng lắm thì lại bắt em hầu hạ anh uống

thuốc bắc một tuần nữa thôi”’

Nếu là trước kia khi nghe thấy anh ấy nói mấy

chữ ông xã bà xã này, Châu Mỹ Duy sẽ ngượng

ngùng đỏ mặt, nhưng bây giờ đã quen với cái tên

xấu xa này rồi, nên cô cũng đã thích ứng được

chuyện anh lâu lâu lại trêu đùa thế này.

Cô còn học được cách nói lại: “Anh còn dám

nói, thuốc bắc em cực khố nấu được, anh lại cùng

Thanh Tùng lén lút đổ hết, nếu anh lại bị bệnh thì

em không thèm quan tâm tới nữa”

Trời sinh Châu Mỹ Duy đã có giọng nói mềm.

mại nững nịu, cho dù là dù dọa người cũng chả có

chút uy lực gì.

Bùi Hưng Nam trực tiếp ngồi bên cạnh

giường, ý cười trên khuôn mặt tuấn tú càng đậm

hơn: “Nếu em thật sự mặc kệ hai cha con anh, thì

ngày mai Thanh Tùng sẽ chạy đến hói em, có phái

em định không cần bọn anh nữa không?”

Bùi Thanh Tùng đúng là đã từng hỏi như thế

“Có phải mẹ không cần con và ba con nữa

không?“ Tiếng nói của trẻ con cực kỳ ngây thơ.

Châu Mỹ Duy nghĩ lại liền có hơi buồn cười,

bây giờ nhìn Bùi Hưng Nam cũng như một đứa trẻ

to xác, liên hờn dỗi mà oán trách: “Đều tại anh cả

ngày dạy hư Thanh Tùng, nó tuối còn nhỏ mà lại

cứ như một ông cụ non”

“Quan Liên đầu tư trên mạng bị lừa 17 tỉ rưỡi”

Bùi Hưng Nam đột nhiên chủ động nhắc tới

chuyện của Quan Liên với cô, thanh âm lạnh nhạt

nói: “Quan Liên là mẹ cúa Thanh Tùng, anh không

thể không giúp cô ta, vả lại hôm nay cô ta đột

nhiên tới, anh cũng là tới lúc đó rồi mới nhận

được điện thoại của cô ta”

Vẻ mặt Châu Mỹ Duy có hơi kinh ngạc, chỉ

nhìn anh không nói chuyện, thật ra cô cũng chẳng

mong anh sẽ nói nhiều với mình như vậy.

Bùi Hưng Nam vỗ vỗ đầu cô, hỏi cô: “Quan

Liên tới đây, em tức giận?”

Châu Mỹ Duy chỉ lắc lắc đầu.

Bùi Hưng Nam dường như có chút thất vọng,

cố ý thở dài: “Thật đúng là rộng lượng mà”

Châu Mỹ Duy cười khố trong lòng, cô cũng

không phải rộng lượng gì, chỉ là hiểu rằng trong

hôn nhân đều luôn cần có người phải nhường

nhịn, đối với vợ cũ của Bùi Hưng Nam, trước giờ.

cô đều theo quan điểm không gây sự, cố gắng

chung sống hòa bình.

“Khó trách Khánh Nam lại nói em là một.

người vợ hiền, anh quả nhiên đã cưới được một

người vợ tốt, chuyện trong nhà cũng bớt phải lo rồi”

Bùi Hưng Nam khen ngợi một câu xong liền

đứng dậy vào phòng tắm tắm rửa.

Rất nhanh anh liền ra khỏi phòng tảm, Châu

Mỹ Duy liếc một cái liền phát hiện đầu tóc anh đã

bị ướt, liền rất tự động mà xuống giường đi tìm

mấy sấy tóc.

“Đã nói tồi, đừng ngày nào cũng xối ướt tóc,

không sấy khô thì rất dễ mắc bệnh đau đầu.”

Châu Mỹ Duy vừa sấy tóc cho anh vừa càm ràm.

Bùi Hưng Nam ngồi ngay ngắn hưởng thụ

phục vụ, rất tùy ý mà ‘ừ’ một tiếng,

Hai vợ chồng rảnh rồi, Bùi Hưng Nam đột

nhiên hỏi cô: “Đã tìm được công việc chưa?”

Tay cầm máy sấy của Châu Mỹ Duy hơi khựng

lại một lát, vẻ mặt có hơi do dự, qua một lúc mới.

mở miệng: “Vẫn chưa”

“Chuyện nhà em không cần phải lo, chúng ta

thuê bảo mẫu là được, em cũng đừng cả ngày cứ

ở trong nhà, ra ngoài giao tiếp quen biết bạn bè

nhiều hơn, tìm một công việc không vất vả đế làm

thì em sẽ không buồn chán như vậy nữa” Bùi

Hưng Nam không nhanh không chậm mà nới.

Châu Mỹ Duy có chút băn khoăn.

Cô chăm châm phán bác: “Thật ra trước kia

em cũng có đi làm bên ngoài, nhưng em cảm thấy

cái gọi là đồng nghiệp bên ngoài kia đa số đều rất

giả tạo, bạn bè thật lòng thì chẳng được mấy.

người, còn không bằng ở nhà….

“Em còn trẻ như vậy mà đã ở li trong nhà làm

bà vợ già xấu xí rồi, lỡ sau này em không theo kịp

thời đại, bị anh ghét bỏ thì sao?”

Bùi Hưng Nam nói đùa với cô, nhưng Châu.

Mỹ Duy nghe xong trong lòng lại thật sự có hơi lo lắng.

Tất máy sấy tóo, hai người nằm trên giường,

đêm khuya yên tĩnh, rất thích hợp để làm mấy

chuyện ve vấn tán tỉnh.

Động tác của Bùi Hưng Nam rất nhanh nhẹn

dứt khoát, ôm lấy cô lần lên giường.

Tính cách của Châu Mỹ Duy tương đổi hướng

nội, trên phương diện này cũng cực kỳ bảo thủ

ngượng ngùng, ngày thường cô đều đỏ mặt, bắt

buộc phải tắt đèn mới chịu phối hợp.

Thế nhưng tối nay cô lại mở miệng: “Có thể

đừng dùng bao không?”

Động tác trên tay Bùi Hưng Nam hơi ngừng

một chút, nhờ vào ánh đèn vàng hơi mờ mà nhìn

khuôn mặt đã ngượng tới mức đỏ au của cô,

dường như cô đã cố góp đủ dũng khí để nói ra

những lời này.

Anh kẽ lại gần tai cô: “Nếu không cẩn thận mà

xảy ra án mạng thì rất phiền phức, vả lại uống

thuốc tránh thai không tốt cho sức khỏe, chúng

ta vấn là ngoan ngon dùng bao đi, trước kia

mình đã bàn trước rồi, đợi Thanh Tùng lớn hơn

chút nữa rồi mới quyết định có con, nếu bây giờ

em mang thai, anh sợ Thanh Tùng sẽ có tâm lý

kháng cự”

Châu Mỹ Duy nghe xong cũng không từ chối

nữa, buổi tối đều phối hợp thỏa mãn yêu cầu của anh

‘Thật ra cô muốn nói, cô không muốn đi làm,

cô muốn có con của mình. Nhưng làm người thì

phải biết đủ, nhà họ Bùi đã đối xử rất tốt với cô

vì thế cô bằng lòng nhường nhịn.

Chương 419: Kiều Bích Ngọc cần đi tìm việc

Mấy ngày nay Kiều Bích Ngọc vô cùng bận

rôn, cô đang nỗ lực để học được làm cách nào để

trở thành một người vợ hiền dịu của chồng và

một người mẹ tốt hoàn hảo, một vị “hiền thê

lương mâu”.

Phần “người vợ hiền dịu” coi như xong, Quách

Cao Minh đã không có bất kì hï vọng hão huyền

về cô.

Vê phần “mẹ tốt hoàn hảo”, Kiều Bích Ngọc

quyết định phải cố gắng đoạt được, vậy nên mấy

ngày nay cô đều dùng đa phần thời gian của mình

đế “giày vò” hai đứa con song sinh của mình.

“Em nói là muốn chuyển giường của hai đứa

nhỏ vào phòng ngủ của chúng ta mà ông nội

nghe xong lại nhất quyết không chịu.”

Một buối chiều nọ, Kiều Bích Ngọc đang dùng

xe đẩy đôi đẩy hai đứa trẻ đi dạo quanh vườn hoa

trong nhà họ Quách, lúc thấy Quách Cao Minh tan

tâm trở về thì lập tức kế lế biếu đạt sự không hài

lòng của mình.

“Ông nội quá là âm hiểm, ông ấy còn dự mưu

để tách hai đứa nhỏ ra khỏi em, làm cho thời gian

em được ở cạnh hai đứa bé càng ít đi, còn nói

bọn trẻ thích ông ấy mà không thích em. Em đã

nói là sẽ cố gắng học cách chăm sóc trẻ thể mà

ông ấy lại nói em đi ra chỗ khác nghỉ đi cho mát”

Bây giờ, mỗi ngày trong nhà họ Quách đều sẽ

xuất hiện một màn “bánh bao” tranh đoạt chiến,

mà phần thẳng đa phần ông cụ Quách đều là

người chiến thẳng áp đảo. Kiều Bích Ngọc cảm

thấy ông lão này quá gian trá, chiến thẳng đều

dựa vào âm mưu quỷ kế.

“Em mặc kệ, tối nay em không đi sang nhà

chính dùng bữa đâu, em muốn ở lại Yên Hải với

con mình”

Kiều Bích Ngọc vừa bày ra kế hoạch của mình

vừa sai Quách Cao Minh làm việc: “Anh kêu bác

Phương đi sang phòng của hai đứa trẻ đế bác ấy

trộm một ít sữa bột với tã mang tới phòng ngủ

của chúng ta đi”

Quách Cao Minh nhìn bộ dáng hùng tâm chí

tráng, đầy quyết tâm của Kiều Bích Ngọc rồi lại

nhìn sang hai đứa trẻ kêu to nằm trong xe đấy, hai

đứa cứ như đang cổ vũ cho sự uy phong của mẹ mình.

Từ khi Kiều Bích Ngọc trở về thì hai đứa con

anh bổng nhiên trở nên hoạt bát hơn rất nhiều,

đứa em dường như cũng ít khóc hơn trước.

Vê chuyện cuộc chiến so trí đấu dũng hàng

ngày của ông cụ Quách và Kiều Bích Ngọc, anh

đương nhiên chọn ủng hồ người sau, vợ chồng

luôn đứng cùng trên một chiến tuyến mà.

Kiều Bích Ngọc rất vui vẻ ôm hai đứa trẻ trở.

Về Yên Hải để tránh các đợt truy kích của ông cụ

Quách, bữa tôi cũng sẽ dùng ngay tại Yên Hải này.

Hơn nữa cô cũng cám thấy hai đứa trẻ rất

đáng yêu, lại rất ngoan ngoãn nghe lời, khi cô chơi

cùng hai đứa nhỏ, tắm cho chúng, cho chúng bú

sữa, cá lúc thay tã nữa đều nước chảy mây trôi,

rất dễ dàng, đây là do hai bánh bao đều rất phối

hợp, đây chẳng phải vì chúng yêu quý cô sao? Hai

đứa trẻ nhìn cô bãng đôi mắt long lanh ánh nước.

khiến cho cô cảm nhận sự cảm xúc diệu kỳ của

người làm mẹ khi bao dung che chở cho đứa con

nó ý lại vào mình.

Hai đứa trẻ đáng yêu này chính là do cô sinh ra.

Nghĩ như vậy, Kiều Bích Ngọc cảm thấy lâng

lâng, vô cùng thỏa mãn.

10 giờ tối, Kiều Bích Ngọc dẫn hai đứa trẻ vào.

thư phòng tìm Quách Cao Minh để nhờ anh trông

chừng hai bé: “Anh chơi với con một lúc đi, nhớ

đừng để ông nội cướp chúng đi”

Sau đó cô vội vàng quay đi tảm rửa, chưa đầy.

10 phút đã vội vội vàng vàng xông vào thư phòng

ôm về hai bé con.

Ban đầu Quách Cao Minh chỉ coi những hành

động cố tình gây sự của cô xem như không có gì

nhưng, lúc 12 giờ đêm anh từ thư phòng trở về

phòng ngủ, anh lại nhìn thấy cảnh Kiều Bích Ngọc.

vui vui vẻ vẻ ôm bánh bao nhỏ đặt lên giường lớn,

rồi lại vui vui vé vẻ ôm bánh bao nhỏ đặt cùng lên đó.

Hai đứa trẻ đang ở trên giường của bọn họ bò qua bò lại

“Con trai đêm nay chúng ta ngủ cùng nhau nhé…”

Vào buổi tối hai đứa trẻ vô cùng hoạt bát,

giương cặp mắt sáng ngời, long lanh lên nhìn cô,

còn giơ bàn tay mũm mm ra đòi chơi cùng Kiều

Bích Ngọc.

Quách Cao Minh đứng lặng ở đó như thần giữ.

cửa, mặt càng ngày càng đen nhìn ba mẹ con vui

vẻ chơi đùa.

Kiều Bích Ngọc còn chẳng thèm quay đầu

nhìn anh lấy một cái, ôm ấp con nhỏ rồi còn hôn

lên khuôn mặt trắng nõn, phính phính của chúng

rồi mới quay sang nói với Quách Cao Minh một

cách đầy tự hào.

“Em đã biết rõ cách pha sữa và thay tã rồi,

anh có muốn học không?”

Quách Cao Minh không trả lời cô mà quay

người đi ra ngoài, tìm một người hầu rồi lạnh

giọng nói: “Mau đưa hai cậu chú nhỏ về phòng

của chúng đị!

“Này! Anh làm gì thế” Kiều Bích Ngọc không vui

Ý thức về “chủ quyền lãnh địa” của Quách

Cao Minh rất mạnh, hai đứa trẻ muốn chơi ở đâu

cũng được nhưng chiếc giường này chỉ có anh

cùng Kiều Bích Ngọc mới được phép nắm trên đó,

về phần con trai gì đó, lập tức xách ra ngoài

Thời gian trôi đi, nôi bất mãn trong lòng

Quách Cao Minh lại càng lớn, Kiều Bích Ngọc bây

giờ suốt ngày chỉ quan tâm hai đứa trẻ vậy nên

suốt ngày bỏ quên mình.

Kỳ thực, trong nhà này cũng có một người

khó chịu không kém, đó là ông cụ Quách.

Lúc trước hai đứa chất đích tôn của ông ngày.

nào cũng rất thích khóc, nhất là đứa em, khi hai

đứa nhỏ khóc, đôi mắt trong veo äng ng toàn

nước khiến người ta cảm thấy yêu thường không

bỏ được, mỗi lần ôm lấy bánh bao rồi dỗ dành cho

chúng nín khóc làm ông cảm thấy mình vừa làm

được gì đó lớn lao, rất thành tựu.

“Các người nói xem, rốt cuộc Kiều Bích Ngọc.

đã cho chúng ăn gì, làm gì mà khiến chúng trở.

nên như vậy?”

Ông cụ Quách rất phân nộ nhìn châm châm

mấy vị bảo trước mặt. Mọi người ai nấy đầu rất

bất đắc dĩ, lại không dám ho he câu nào.

Khi hai bánh bao càng ngày càng ít khóc đi

ông cụ Quách phát hiện mình không còn cơ hội

phát triển tình cảm với hai đứa nhỏ nữa, cùng

không còn được dỗ dành yêu thương chúng nữa,

thật giống như bị Kiều Bích Ngọc cướp đi một

quyền lực gì đó vậy, ông cụ Quách vô cùng khó chịu,

“Mau chóng nghĩ cách tiên Kiều Bích Ngọc đi cho tôi”

Vẻ mặt ông cụ Quách âm trầm, khó coi ra

lệnh cho một đám thuộc hạ nghĩ cách.

Quản gia nghe ông nói vậy thì kinh hãi không thôi,

lập tức khuyên nhủ: “Gia chủ, chúng ta

không thể đuổi cô ấy đi được, cậu Minh chắc

chắn không cho phép điều ấy xảy ra, thậm chí sẽ hận.

Ông cụ giận giữ mảng mỏ: “Thân già này.

cũng đã 80 tuổi rồi, cũng chẳng sống được mấy

năm nữa, như vậy sao ta có thể để ý đến mấy thứ

tình cảm gì đó của bọn chúng chứ. Một đám bất

hiếu. Báy giờ Kiều Bích Ngọc độc chiếm hai đứa

trẻ cả ngày. hôm qua ông không thấy sao, chất

của ta còn không thèm bò đến chỗ của ta nữa”

Ông cụ Quách tức giận hừ một tiếng, cả đời

này ông vất vả gánh nhà họ Quách trên vai, đến

khi tuổi già, chắng còn mấy năm nữa, có mỗi hai

đứa chắt bầu bạn, thế mà cuối cùng vẫn có kẻ

tranh đoạt với ông.

Ông nghĩ kỹ rồi, dù cho có phải dùng thủ đoạn

hèn hạ vô sĩ cũng nhất định phải đem hai đứa bé

về lại bên người

Sau bữa cơm trưa, hai đứa bé ngoan ngoãn đi

ngủ, thừa dịp này ông đến trước mặt Kiều Bích

Ngọc chơi bài ngửa.

“Con định đến đây làm mẹ toàn thời gian?”

“Nhà họ Quách chúng ta có nữ hầu vào bảo

mẫu, dùng cả tay cả chân cũng không đếm hết

được, những việc nặng nhọc như vậy không cần

con phải nhúng tay gì cả” Vẻ mặt ông cụ Quách

vô cùng chân thành như đang thật lòng muốn tốt

mà khuyên nhủ cô.

“Phụ nữ bây giờ lẽ ra phải nhân lúc còn trẻ và

đẹp đi ra ngoài ngảm nhìn thế giới nhiều hơn,

đừng cả ngày chỉ rú rú ở nhà với chồng con như.

phụ nữ luống tuổi có chồng”

Kiều Bích Ngọc kinh ngạc, cô vội vàng sờ sờ

lên mặt mình, mới như vậy cổ đã như phụ nữ

luống tuổi tồi sao?

Ông cụ Quách vừa uống trà vừa chân thành

hỏi cô: “Bích Ngọc, con có lý tưởng gì, hoài bão,

ước mơ gì muốn thực hiện, hay có công việc nào

muốn làm không?”

“Không, chưa từng ạ”

Ông cụ hừ một tiếng: “Thật không có chí lớn”

Kiều Bích Ngọc cứ cảm giác hôm nay ông nội

cứ có gì lạ lạ, cô phản bác: “Quách Cao Minh đã là

một tên cuồng công việc rồi, con cảm thế.

mình không căn phải đi ra ngoài kiếm mấy cọc.

tiền lẻ làm gì, mà trước kia cũng chính ngài đã nói

công việc chủ yếu nhất của người phụ nữ chính là

sinh con…”

Ông cụ Quách bị cô phản bác đến không biết

phải nói gì, lời kia chính xác từ miệng ông mà ra.

“Bích Ngọc, làm người nhất định phải có lý

tưởng chứ, con còn trẻ như vậy, nhất định phải có

thứ mình yêu thích chứ, ít nhất phải có năng lực

công tác, bảng không sau này khi về già, chồng

cùng con không được tích sự gì thì con đầu thể,

cái gì cũng không có, cái gì cũng không biết được”

Cuối cùng ông cụ Quách còn ra vẻ quan tâm,

tận tình khuyên nhủ, tiêm nhiễm vào đầu cô tư

tưởng, chồng con cái gì, tất cả đều không đáng

tin cậy, chỉ có chính mình giàu có mới là chân

chính hạnh phúc.

Kiều Bích Ngọc nghe những lời này cảm giác

lạ lạ, sai sai nhưng không biết sai ở đâu.

‘Thê nên buổi tối, Kiều Bích Ngọc kế chuyện

này cho Quách Cao Minh nghe, Quách Cao Minh

vừa nghe được những lời ông cụ Quách nói thì

lập tức đen sạm cả mặt.

Nhưng trái lại anh lại đồng ý với ý tưởng của

ông cụ Quách: “Em đi ra ngoài tìm một công việc làm cũng tốt”

Kiều Bích Ngọc cũng thấy rất mới lạ: ‘Lúc

trước em từng kế cho anh, Châu Mỹ Duy ra ngoài

tìm việc, anh lại nói phụ nữ chỉ cần an phận ở nhà,

cồn bảo em đừng ra bên ngoài làm gì, sao bây giờ

tự dưng muốn em ra ngoài làm việc?”

cha của cục cưng là một tổng tài full Quách Cao Minh

ngưng mắt nhìn cô chăm chäm mà không giải thích.

Hôm nay hai đứa trẻ “bị” ông cụ Quách “bắt

đi”, Kiều Bích Ngọc không cóc có hội làm gì được,

tâm trạng của Quách Cao Minh cũng vì thế và rất

sáng sủa, anh lại vào bếp nấu cơm

cùng cô thưởng thức bữa tối

Hai người bọn họ vui vẻ trong phòng the hoan

ái, Kiều Bích Ngọc là một người phụ nữ rất giàu

năng lượng cho nên khi trên giường, Quách Cao

Minh luôn muốn giày vò cô đến khi Kiều Bích.

Ngọc phải yếu thế cầu xin mới thôi, mỗi lần như

vậy anh chàng đều rất có cảm giác thỏa mãn.

Đêm khuya yên tính, anh ôm chặt người bên cạnh ngủ say.

Rõ ràng Kiều Bích Ngọc bị giày vò đến mệt

mỏi, kiệt sức nhưng nửa đêm cô vấn len lén đẩy

tay anh ra, với tay lấy chiếc áo ngủ dưới đất, rồi

lén lén lút lứt bò xuống giường…

Nhưng mà, khi mà ý định sắp thực hiện được.

cô đột nhiên bị người túm lấy, không

cần nói cũng biết là ai. Kiều Bích Ngọc mặt đầy vô

tội quay đầu: ‘Em hình như nghe tiếng trẻ con khóc.”

Quách Cao Minh nửa ngồi nửa năm, giọng nói

khàn khàn còn pha lân ý cười: “Thì ra em vẫn còn

tỉnh thần như vậy”

Nói xong không nhùng nhằng thêm, dứt khoát

kéo người trở lại

Chương 420: Kiều Bảo Nhi phỏng vấn không được thuận lợi

Mặc dù nói qua đợt tết thì tìm việc sẽ đễ dàng

hơn, nhưng những bản lý lịch sơ lược mà Châu

Mỹ Duy gửi đi lại như đá chìm đáy biển, không có

bất cứ sự phản hồi nào.

Bồng nhiên sáng nay nhận được cuộc điện

thoại mời tới phỏng vấn vậy nên cô ấy đã dậy thật

sớm, trang điểm sương sương chút, mang thêm

chút trang sức và một bộ đồ phù hợp cho buổi

phóng vấn cùng với một tỉnh thần thép để chuẩn

bị lao vào “cuộc chiến”. Đáng tiếc là vừa tới nơi,

đến nhà tuyển dụng còn chưa còn chưa thấy mặt

đã bị đội hình hùng hậu cúa những người đến

phỏng vấn dọa sợ không nhẹ.

“Sao lại nhiều người như vậy chứ?”

Kiều Bích Ngọc đi cùng Châu Mỹ Duy để

“nhìn ngắm thế giới” như yêu cầu của ai đó, cô

ngẩng đầu nhìn hàng người dài thòng như chơi

rồng rằn lên mây thế này thì cũng không khỏi sợ.

hãi thán phục: “Thế này thì phải xếp hàng tới lúc nào?”

“Vòng phóng vấn đầu tiên đều đông như kiến

vậy, muốn vào công ty lớn làm việc cũng không dễ dàng”

Châu Mỹ Duy cảm thán lộ ra cảm giác của người từng trải.

Thế nên trước đây khi Châu Mỹ Duy vừa mới

tốt nghiệp đã được nhận vào tập đoàn IP&G làm

việc trong khi những người xung quanh cũng vừa.

mới tốt nghiệp lại thất nghiệp thành đàn, quả thật

nhận được một đống những lời hâm mộ, ước ao,

thậm chí cả những ánh nhìn ghen ghét. Thế

nhưng không ngờ lại đắc tội với Hà Thủy Tiên nên

bát cơm không giữ lại được, mặc dù cô ấy hào

phóng tỏ vẻ không ngại nhưng thật ra trong lòng

cũng rất xót, tức đến nghiến răng nghiến lợi

Kiều Bích Ngọc nhìn cô một cái, hỏi thăm

*Cậu có muốn quay lại IP&G làm việc…”

Mỹ Duy vừa nghe cô hỏi vậy đã lập tức từ

chối luôn: ‘Không cần đâu, mình sẽ dựa vào chính

thực lực của mình để tìm việc”

Nếu Kiều Bích Ngọc lên tiếng thì tìm một

công việc cũng không phải khó khăn gì. Văn

phòng thư ký của tống giám đốc cô chắc chắn có

thế chen được vào hướng thụ đãi ngộ, nhưng đi

cửa sau không phải phong cách của cô.

“Trước kia cậu đang làm việc ở IP&G rất tốt

mà, cũng chỉ vì do mình mà Hà Thủy Tiên mới gây.

phiền toái khiến cậu phải từ chức:” Kiều Bích

Ngọc nhớ tới những chuyện trước đây, sắc mặt

không khỏi hiện trên một chút tức giận: “Bây giờ

cậu quay lại IP&G, ngay cả Hà Thủy Tiên cô ta

cũng không dám nói gì nữa”

Châu Mỹ Duy cùng Kiều Bích Ngọc đứng xếp.

hàng, từ từ tiến lên từng bước một, bên cạnh nói

chuyện phiếm cùng Kiều Bích Ngọc: “Chuyện lở

tuyết ở Thụy Sĩ lần trước, dù gì cậu cũng tính là ân

nhân cứu mạng của Hà Thủy Tiên, gần đây cô ta

không giở trò gì nữa chứ, cô ta còn âm thầm làm

phiền cậu không?”

Cha của cục cưng là một tổng tài full “Không, nghe nói

chân cô ta bị thương nên xin nghỉ một tháng rồi, còn tự mình

xin điều chuyển về chi nhánh bên Mỹ”

Châu Mỹ Duy nghe vậy thì cười ha hả: “Hà.

‘Thủy Tiên gặp gỡ tình địch như cậu quả thật đen

đủi cho cô ta, đúng là bí kịch, ha ha. Nhưng tính ra

cô ta cũng không phải đại gian ác, hay độc xà gì,

bây giờ cô ta hẳn cam chịu số phận rồi”

Xếp hàng từ 9 giờ sáng, một hàng dài người

từ từ tiến lên, Kiều Bích Ngọc chịu đựng tới 11 giờ

trưa thì rốt cuộc cũng đến lượt.

Một nhóm người gồm cả cô và Châu Mỹ Duy

cùng tiến vào phòng chờ, không ngờ rằng lúc này

lại có một chị gái “dịu dàng” đến thông báo: “Buổi

phỏng vấn sáng nay kết thúc ở đây, những người

còn lại có thể sang mai lại tới”

Chị nhân viên kia vừa nói xong trong phòng

toàn bộ đều trở nên ủ rũ, có người còn nhỏ giọng mắng.

Mặt Kiều Bích Ngọc cũng dần đen xi, cô lập

tức tiến đến muốn níu người nhân viên kia lại, dựa

vào cái gì mà bắt cô chờ lâu như vậy rồi cuối cùng

lại đuối về, như vậy chẳng phải một buổi sáng

đứng đợi đều uổng công sao?

“Các công ty lớn đều như vậy, đừng nóng”

Châu Mỹ Duy lập tức đứng dậy ngăn cản cô, cô ấy

thờ dài: “Kinh tế không ốn định, những công ty lớn

lại có danh tiếng vang dội như vậy đều được

người ta săn đón nhiều lắm”

Một người phụ nữ cũng đến phỏng vấn đứng.

cạnh đó cũng thớ dài nói: “Họ để chúng ta đi đi lại

lại mấy lần như vậy đãkhó chịu nhất là những kẻ dựa

vào quan hệ chen ngang kia, thực ghê tởm”

Có một người phụ nữ trông khác trưởng

thành khác nghe vậy hừ một cái: “Cũng chẳng có.

cái gì gọi là ghê tổm hay không ghê tởm cả, cũng

chẳng phải con nít mới ra ngoài xã hội đau, người

ta có quen biết đây là bản lĩnh của người ta,

ngưỡng mộ còn không hết. Nói thẳng ra, nếu gặp

được những người quen thân với công ty lớn

cũng chỉ phải vội chạy đến njnh nọt thôi”

Một đám người thảo luận, người một câu, ta một câu.

Kiều Bích Ngọc quay đầu lại nhìn một hàng

người còn dài thườn thượt, trong đó có rất nhiều

gương mặt trẻ tuổi thất vọng ủ rũ, cũng có người

lấy lại tỉnh thần rời đi, quyết tâm cho ngày mai lại

tới

Kiều Bích Ngọc lần đầu tiên được chứng kiến

một đội ngũ đông như vậy tới cùng một nơi

phóng vấn, nhìn những người này trong lòng cô.

không khỏi hơi hơi rung động, nhưng cũng rất

nhanh bình tĩnh lại quay sang nói chuyện với

Châu Mỹ Duy: “Vậy bây giờ chúng ta đi ăn cơm

chứ?” Dù sao cũng sắp giữa trưa rồi

Châu Mỹ Duy ký vào tờ giấy báo ở quầy xong

rồi đi tới, nghe vậy oô bỗng ngó nhìn đồng hồ rồi

do dự nhìn Kiều Bích Ngọc và nói: “Hay cậu cứ

tìm một tiệm cơm nào ăn trước đi, mình vẫn còn

một lời mời phỏng vấn của công ty khác nữa…”

Hôm nay Kiều Bích Ngọc đột nhiên đến hào

hứng nói muốn đi phỏng vấn cùng cô,

Không ngờ đến lại phải uống công đợi chờ

mấy tiếng đồng hồ không nói, bây giờ lại còn để

©ô ấy phải chịu đựng cái bụng đói nữa thì thật có

lỗi. Lúc trước khi đi bác Nhàn còn dặn dò kĩ phải

chăm sóc Kiều Bích Ngọc cẩn thận.

Châu Mỹ Duy và Kiều Bích Ngọc vốn rất thân

thiết, nhưng nhà họ Bùi nhắc quá nhiều lần, đại ý

như kiểu gần vua như gần cọp nhất định phải cẩn

thân, dù sao thân phận của Kiều Bích Ngọc như

vậy, cô ấy giờ chẳng khác nào một nhân vật chạm

vào là bỏng.

Chu dù Kiều Bích Ngọc không ngại những thứ.

này, nhưng nhân vật lớn của nhà họ Quách thế

nào ai cũng biết, nếu dám động vào một ngón tay

thì bọn họ nhất định sẽ dọn dẹp sạch sẽ đám

“phàm nhân ngu muội” này.

“Nhà tuyển dụng thứ hai của cậu là nhà nào, ở

đâu? Dù sao mình cũng không quá đói, bây giờ

chúng ta cùng nhau qua đó rồi đi ăn sau cũng

không muộn.

Kiều Bích Ngọc cũng không phải người được.

nuông chiều mà miềm yếu, chút khó khăn là

không chịu nổi. Cô nhìn thấy thời gian hẹn trước

là 2 giờ, còn những 3 tiếng nữa, nghe qua có vẻ

rất thừa thời gian, nhưng hãy nghĩ đến nhỡ đâu

phải xếp hàng tiếp thì tốt nhất là bây giờ phải hỏa

tốc chạy qua bên đó. Nghĩ như vậy, Kiều Bích

Ngọc lập tức kéo lấy tay Châu Mỹ Duy, hai người chạy.

Châu Mỹ Duy bị Kiều Bích Ngọc lôi kéo mà lao

ra khỏi nơi phỏng vấn 1, tiện tay vấy một chiếc

taxi xong hai người như bị ma đuổi mà chui vao

trong xe, Kiều Bích Ngọc còn không quên giục lái

xe: ‘Bác tài, nhanh hơn chút nữa”

Tài xế nhìn dáng vẻ nghiêm túc tựa như liên

quan đến tính mạng của cô thì cũng không dám

chậm trễ hơn nữa, lập tức đạp chân ga nhanh

chóng phóng đến nơi phỏng vấn thứ 2.

Hai người chỉ có dùng 15 phút đồng hồ đế.

chuyển địa điểm từ khu phỏng vấn một sang nơi

phỏng vấn của nhà tuyển dụng số hai. Châu Tiểu

Duy vừa xuống xe lập tức bật cười khanh khách:

“Thật ra cũng không cần gấp gáp như vậy”

©ô nghĩ, nhà họ Bùi quá không hiểu Kiều Bích

Ngọc, hơn nữa, người phụ nữ của Quách Cao.

Minh sao có thế là một cô gái mềm yếu, nũng nịu được.

Quy mô phóng vấn của nhà tuyển dụng số hai

này nhỏ hơn, cũng không cần phải xếp hàng như

sự ám ảnh của Kiều Bích Ngọc. Mà bây giờ mới

chỉ có 11 rưỡi, là giờ nghỉ của các công nhân, viên

chức, vậy nên, hai người Kiều Bích Ngọc vội vội

vàng vàng chạy tới đây là uống công.

“Thật ra quy mô công ty lớn hay nhỏ cũng

không quan trọng, có một vài công ty, nhân sự ít

nên không có gì quá phức tạp, khi đi làm cũng vì

thế mà nhẹ nhàng, đơn giản hơn. Đương nhiên

còn có một vài công ty vẫn đang khởi nghiệp.

hoặc cố mở rộng, những công ty này thì nhân viên

chẳng khác nào những con trâu hì hục khai hoang”

Ở gần đó có một cửa hàng bình dân, trong đó

©ó bán nước khoáng và bánh mì, hai người đã

ngôi tạm xuống một chỗ rồi gọi đồ ăn, vừa ăn vừa

nói chuyện phiếm.

Kiều Bích Ngọc nghe cô nói vậy, cúi đầu

khuấy khuấy ly nước khoáng, hỏi cô: “Vậy cậu

định tới làm việc ở một công ty nhớ?”

Châu Mỹ Duy cười khổ, nói nửa đùa nửa thật

*Thật ra mình không muốn đi làm đâu”

Khi ngẩng đầu lên lại thấy Kiều Bích Ngọc

nhìn cô một cách đầy khó hiểu: ‘Nếu cậu không

muốn đi làm thì lại sao phải chạy đôn chạy đáo đi

phỏng vấn xin việc như vậy..”

Bây giờ Kiều Bích Ngọc đã biết rõ, thì ra muốn

tìm một công việc ổn định lại khó khăn đến vậy,

Châu Mỹ Duy không muốn đi làm nhưng vẫn đi

tìm việc để làm, chẳng lẽ Bùi Hưng Nam muốn cô

ấy ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, nhưng nhà họ

Bùi cũng đâu túng quẫn đến vậy.

“Chỉ nói đùa thôi á” Châu Mỹ Duy cười gượng

gạo, uống một hớp nước lớn rồi lại nói chuyện.

như thường: “Chắng qua là gần đây nộp bản lý

lịch đi đâu cũng không có hồi âm nên có hơi hụt

hãng, Bùi Hưng Nam cũng nói mình nên ra ngoài,

làm quen nhiều bạn mới thì mới là chuyện nên làm:

Kiều Bích Ngọc không hoài nghỉ gì, cũng bắt

đầu thố lộ tiếng lòng: “Hôm trước Quách Cao

Minh và ông eụ cũng muốn để mình ra ngoài làm việc”

“Nhà họ Quách để cậu ra ngoài tìm việc?”

Châu Mỹ Duy nghe vậy không khỏi giật mình kinh ngạc.

“Ông lão kia nói, là một người phụ nữ nhật

định phải có kinh tế tự chủ, chồng và con đều

không đáng tin đế dựa vào, tự bản thân giàu có

mới là hạnh phúc chân chính”

“Quách Cao Minh nghe vậy cũng tán thành?”

Kiều Bích Ngọc kế rõ từng chỉ tiết: “Lúc đó

mặt anh ấy rất đen”

Châu Mỹ Duy nghe xong thì cười khanh khách.

“Như vậy cũng tốt, chúng ta làm chung một

công ty, trở thành đồng nghiệp, còn có thể cùng

nhau tan làm, cuối tuần cùng nhau dạo phố, sống.

như những mỹ nhân tri thức hướng thụ cuộc

sống, dùng tiền mình làm ra, sau đó thí thoảng ra

nước ngoài du lịch một chuyến.”

Ngăm lại thì một cuộc sống như thế quả thật

tiêu sái, thoải mái.

Hai người phụ nữ vui vẻ tưởng tượng về:

tương lai, nói cái gì mà lấy chồng xong thành bà

nội trợ không vì chồng vì con không quan tâm

đến ngoại hình chứ, ai muốn làm người như thế,

nhất định phải yêu bản thân.

Càng nói càng hãng, trong lúc vô tình hai

người đã có một niềm hi vọng, mong ngóng về

một tương lai đẹp đế, cũng cảm thấy dù cho cùng

nhau làm ở một công ty nhỏ như thế này cũng rất

không tồi.

13: 30 chiều, công nhân viên trong công ty

lần lượt trở lại công việc, trong công ty nhỏ chỉ có.

mấy chục người nên tuyển dụng cũng không có.

nhiều công đoạn, thủ tục như công ty lớn, cũng

không có quá nhiều ứng tuyến đế làm đến vài

vòng phỏng vấn, người phụ trách phỏng vấn cũng

chính là bà chủ của công ty.

Châu Mỹ Duy trước khi đến đây đã nộp bản lý

lịch cơ bản qua mạng rồi, thêm việc Châu Mỹ Duy

nhiều lần cầm học bổng, cũng từng học tập tại

nước ngoài, hơn nữa cô ấy còn từng có kinh

nghiệm làm việc ở tập đoàn lớn như IP&G cho.

nên bà chủ ở đây cũng chỉ hỏi thêm mấy câu rồi

lập tức chọn cô ấy.

Vi công ty nhỏ này còn cần tuyến thêm nhiều

người nữa nên Kiều Bích Ngọc cũng ứng tuyển

luôn tại đây, Châu Mỹ Duy chờ cô ở bên ngoài.

Hiện tại hai người các cô tìm một công việc

chỉ để giết thời gian, một công ty nhỏ như vậy

cũng tốt, dù tiền lương không cao lắm nhưng

phúc lợi khá tốt, hơn nữa công việc và các vị

cùng đơn giản. Hơn nữa, nhìn tình hình này Kiều

Bích Ngọc khả và nhà họ Quách chỉ đột nhiên nổi

hứng muốn đi làm thôi nên nếu các cô đột nhiên.

nghỉ việc cũng không có ánh hưởng nhiều, cũng

tiên hơn ở các công ty lớn.

Châu Mỹ Duy rất vui vẻ, đợi đến khi Kiều Bích.

Ngọc đi ra thì chúc mừng, nhưng không ngờ khi

Kiều Bích Ngọc mở cửa ra thì Châu Mỹ Duy chứng

kiến gương mặt âm trầm của có, Kiều Bích Ngọc

lạnh giọng nói: “Bà ấy không tuyển mình”

“Sao lại như vậy?”

Châu Mỹ Duy không tin tưởng trợn mắt nhìn

cô, phải biết rằng, Kiều Bích Ngọc từ bé đã được

tiếp thu nền giáo dục tiên tiến, những bãng cấp.

của cô cũng rất xuất sắc, công ty nhỏ này điều

kiện đâu có cao đâu.

Ngoài cửa có mấy nhân viên đứng thì thầm

nói nhỏ cho các cô biết: ‘Bà chủ chỗ chúng tôi

không thích mấy người quá xinh đẹp…”

Châu Mỹ Duy ngơ ngác một chút sau đó lập

tức hiểu rõ, công ty nhỏ này có lẽ là của một cặp

vợ chồng, mà người vợ lại khó tính, lo ông chồng

trăng hoa gì đó nên sinh ra tình cảnh như vậy.

“Không sao cả, chắc chản sẽ tìm được một

công việc khác tốt hơn, chúng ta là hàng quý họ

không muốn là do họ quá không hiểu bị

Châu Mỹ Duy cũng dứt khoát từ chối phần công việc này.

“Mỹ Duy, cậu cứ ở chỗ này làm đi cũng được,

không cần phải vì mình mà bỏ”

“Chỉ là một công ty nhỏ thôi, lúc ấy mình nộp.

hồ sơ thì quăng bừa một đống chứ thực ra cũng

không quá để ý đến nó”

Kiều Bích Ngọc nghỉ ngờ nhìn cô ấy: “Mình

nhớ vừa nãy có mấy nhân viên nói chuyện với

nhau rằng năm nay có một số công nhân không

tổn định về kinh tế, nhiều công ty lớn còn cắt giảm

biên chế, mấy sinh viên khóa này nếu không dựa

vào quan hệ rất khó tìm được việc tốt mà. Còn nói

phụ nữ chưa kết hôn, sinh con thì rất khó xin

được việc mà, còn nói nghỉ sinh con sẽ làm gánh

nặng” Nói xong cô bỗng nổi sung lên: “Còn nói là

bình đẳng giới tình, đây rõ ràng là kì thị”

Nghe đến đây, trong lòng Châu Mỹ duy đúng

là có chút buồn buồn, đúng là những phụ nữ đã

kết hôn mà chưa sinh con là khó tìm việc nhất.

Mà những tập đoàn lớn kia đều nhận những sinh

viên mới ra trường sau đó chậm rãi bồi dưỡng,

những người nhảy dù ngang vào công ty nếu

không phải năng lực vượt trội thì cũng là có bối

cảnh đủ cứng.

“Không sao, dù sao chúng ta cũng không có

gánh nặng phải nuôi gia định, cứ chậm rãi tìm rồi

sẽ thấy” Châu Mỹ Duy võ vai an ủi

Hai người tiêu tốn cả ngày kết quả chẳng nên

cơm nên cháo gì, điều này khiến Kiều Bích Ngọc cảm thấy rất oải.

Cũng không biết bắt ngưồn từ suy nghĩ nào

mà khi bắt taxi về nhà Kiều Bích Ngọc lại đột

nhiên lại đối ý nói muốn ghé qua tập đoàn IP&G.

Buối sáng nay ở nhà họ Quách, trước khi đi cô

còn định ninh rằng sẽ tìm được công việc mà

không dựa vào quan hệ, muốn tự mình cố gắng.

tìm được công việc, kết quả tiêu tốn một ngày mà

không được gì nên tâm trạng rất kém. Đột nhiên

muốn gặp Quách Cao Minh

Quảng cáo
Trước /295 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Phản Phái: Khai Cục Bị Nữ Chủ Đảo Thiếp - :

Copyright © 2022 - MTruyện.net