Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đêm trong hoàng cung thật tĩnh mịch, tiếng dế vang lên giữa những đóa hoa và cỏ cây dưới làn sương nặng nề.
Trong điện phụ của Cung Cảnh Nghi, ánh nến chập chờn, các cung nữ đứng gác bên ngoài, ai nấy đều mặt đỏ bừng.
Bệ hạ đăng cơ đã nhiều năm, luôn giữ mình nghiêm khắc, chưa bao giờ triệu hạnh nam tử ngay trong cung như hôm nay. Đây cũng là lần đầu tiên sau sự cố ở Cung Quỳnh Hoa, vị lang quân này được triệu vào chầu.
Từ lúc lang quân được đưa về cung, đây cũng là lần đầu tiên được gọi thị tẩm, còn là ngay sau sự cố ở cung Quỳnh Hoa.
Không biết qua bao lâu, bên trong cuối cùng cũng im tiếng.
Rèm lụa đỏ, chăn gấm lụa là.
Trong ánh nến nhàn nhạt, trên giường là hai bóng hình đan xen.
Lâm Tố nhắm mắt lại, ngửa đầu nhìn lên đỉnh rèm, dược tính của Thất Tàng Hoa cuối cùng cũng tan, ý thức hắn trở nên minh mẫn hơn, tầm nhìn cũng sáng rõ.
Tóc của hai người xõa xuống, đan vào nhau như màu mực đặc hòa lẫn thành một khối.
Khương Phất Ngọc không có biểu cảm gì, khoác lên mình bộ áo ngủ, kéo rèm đỏ rồi đứng dậy, ngoảnh đầu nhìn người đàn ông đang nằm trên giường.
Như đất khô hạn gặp mưa lành, sau khi dục vọng được thỏa mãn, cả hai lại bất giác lặng thinh.
Một lát sau, ánh mắt Khương Phất Ngọc dừng lại trên bộ y phục và trang sức đặt ở góc giường. Đó là bộ y phục mà Lâm Tố vừa thay ra sau buổi yến tiệc, cùng với phụ kiện của hắn. Cô nhặt chiếc ngọc bội trên sàn, ngắm nghía dây tua xanh biếc gắn trên viên ngọc.
Miếng ngọc bội này có chất ngọc thuần khiết, không chút tạp chất, giống như sắc xanh của núi sông in bóng trên mặt nước. Khắc trên đó là hình bông hoa hợp hoan nở rộ.
“Miếng ngọc này, ta hiếm khi thấy chàng đeo, cứ tưởng ngươi làm mất rồi. Hôm nay sao lại mang theo?”
“Ta sợ A Chiêu làm vỡ nó.”
Lâm Tố im lặng một lúc, cuối cùng cũng mở lời.
“Trang sức mà ta mang bên mình rất dễ bị con bé lấy đi chơi. Bình thường nếu là miếng ngọc khác bị vỡ cũng không sao, nhưng miếng này là của Thái hậu tặng.”
Lâm Tố hiểu rõ tính cách nghịch ngợm của Khương Dao. Ngọc rất dễ vỡ, nếu hắn thường xuyên mang theo bên mình, không chừng con bé sẽ trộm lấy, làm hỏng thì không hay.
Miếng ngọc này vốn do mẹ nuôi của Khương Phất Ngọc tặng cho nàng.
Khi còn là Hoàng hậu, Thái hậu đã nuôi dưỡng bốn cô con gái, ngoài Đại công chúa Khương Thanh Ngọc là con ruột của bà, còn có Thập tứ công chúa Khương Phất Ngọc, Thập công chúa và Thập nhất công chúa.
Thập công chúa và Thập nhất công chúa là song sinh, nhưng bẩm sinh yếu ớt, lần lượt qua đời khi mới mười mấy tuổi.
Cuối cùng, chỉ còn Khương Thanh Ngọc và Khương Phất Ngọc sống đến tuổi trưởng thành.
Miếng ngọc này là món quà mà Hoàng hậu tặng cho Khương Phất Ngọc khi nàng trưởng thành, làm từ một khối ngọc tuyệt đẹp của Tây Thục.
Mẫu hậu tuy không thể chu đáo như một người mẹ ruột, nhưng những gì cần tặng thì bà vẫn sẽ tặng.
Khương Phất Ngọc khi ấy chỉ là một thiếu nữ sắp đến tuổi gả chồng, lớn lên trong cung, chưa từng bị ép buộc tranh giành ngai vàng.
Cô gái lớn đã đến tuổi xuất giá, Hoàng hậu khi trao ngọc cho Khương Phất Ngọc đã nói rằng hãy giữ nó để sau này trao cho phò mã, mong rằng nàng có thể cùng phu quân sống hòa thuận suốt đời.
“Cho nên hôm nay nhân sinh nhật của Thái hậu, chàng mới đặc biệt mang theo ngọc bội để bà thấy phải không?”
Khương Phất Ngọc khẽ vuốt ve miếng ngọc, cảm giác lạnh lẽo vòng quanh ngón tay.
Sinh ra trong hoàng cung, Khương Phất Ngọc từ nhỏ đã biết thân phận mình là công chúa, hưởng thụ bổng lộc của hoàng gia, số phận không thể do mình định đoạt.
Khi đó, nàng rõ rằng hôn nhân của mình không thể tự quyết định, có thể khi lớn hơn, nàng sẽ phải gả cho một người mà phụ hoàng chỉ định, hoặc là liên hôn với một quý tộc vùng biên, hoặc là lấy một người chưa từng gặp mặt.
Chuyện tình với Lâm Tố, có lẽ từ đầu đến cuối, sẽ chẳng bao giờ có kết quả.
Nhưng cô gái trẻ vẫn để mặc cho tình cảm của mình được tự do, đã trao miếng ngọc bội cho Lâm Tố.
Khi Lâm Tố nhận miếng ngọc bội này, mắt hắn rạng ngời, lúc ấy hắn vẫn chưa hiểu ý nghĩa của nó, chỉ nghĩ đó là một món quà bình thường giữa đôi lứa, cứ thế hỏi đi hỏi lại: “Thật sự muốn cho ta sao? Nàng thật sự muốn cho ta sao?"
Khi nghe Khương Phất Ngọc giải thích về ý nghĩa của miếng ngọc bội, hắn cảm động đến suýt khóc, lập tức giấu nó sau lưng, không nỡ lấy ra, sợ rằng nàng sẽ đòi lại.
Lúc này, nghe câu hỏi của Khương Phất Ngọc, trên giường chỉ có tiếng đáp nhẹ “ừ”.
Chủ đề về ngọc bội kết thúc, cả hai lại chìm vào im lặng.
Khương Phất Ngọc nhìn hắn, tay dần siết lại. So với thời còn trẻ, họ rốt cuộc không còn như xưa nữa.
Nàng cứ ngỡ hôm nay là một dịp hiếm hoi để hâm nóng cảm xúc, sau một đêm nóng bỏng, quan hệ giữa hai người sẽ được cải thiện phần nào.
Nhưng khi mọ việc lắng xuống, đầu óc bình tĩnh lại, nàng nhận ra mọi thứ vẫn quay về điểm xuất phát.
Tình yêu và dục vọng không thể hòa làm một.
Thời trẻ, chỉ cần chạm nhẹ vào tay nhau, hoặc thậm chí nhìn nhau từ xa qua khung cửa sổ cũng đủ khiến trái tim họ đập rộn ràng, nhưng hiện tại…...
Nàng hiểu rằng khoảng cách giữa nàng và Lâm Tố vẫn còn đó.
Ngay cả khi làm việc thân mật nhất, cũng không thể xóa bỏ được.
Nàng vẫn không thể yêu hắn như trước, hoặc có thể nói, Lâm Tố cũng không thể thẳng thắn với nàng như trước.
Tình yêu là sự trao đổi, cả hai đã đặt ra rào cản với đối phương, làm sao có thể thật lòng gắn bó?
Khương Phất Ngọc nghẹn lời một lúc, cuối cùng không kiềm được mà thốt lên: “Vì sao chúng ta lại trở nên như thế này?”
Phải chăng là vì tuổi tác lớn dần, lo nghĩ nhiều hơn, nên không thể thẳng thắn với nhau?
Hay là vì tình yêu thời trẻ quá mãnh liệt, khiến cho bây giờ tình cảm giữa họ trở nên nhạt nhòa.
Hoặc là...
Nàng hỏi: “Chàng hận ta sao, Lâm Tố?”
Nàng cúi xuống nhìn người đàn ông trên giường, hắn cũng khoác lên mình bộ áo ngủ trắng như tuyết, nghiêng người dựa vào đầu giường, mái tóc đen xõa trên chăn đỏ, sắc mặt lạnh lùng như hàn trúc mùa đông.
Trước đây hắn chưa bao giờ có biểu hiện này với nàng.
Lâm Tố vốn không phải người lạnh lùng, mà trái lại, tính cách hắn ấm áp như mặt trời, đôi khi sẽ mềm mỏng như dòng nước.
Ngay cả với người lạ, hắn cũng luôn mỉm cười mà đối đãi. Đối với người thân cận, hắn càng chân thành.
Vậy mà giờ đây, hắn lại tỏ ra lạnh nhạt, thậm chí có chút ghét bỏ nàng.
Khi Khương Phất Ngọc nhắc đến từ “hận”, sắc mặt Lâm Tố khẽ thay đổi, vẻ lạnh lùng trên mặt dường như nới lỏng.
Thời gian trôi qua, môi hắn mấp máy, khóe mắt ánh lên một chút đỏ nhạt.
Khương Phất Ngọc cảm thấy tim mình như trầm xuống.
Nàng rất hiểu tính cách của hắn, một khi bị chạm đến nỗi niềm mà hắn không muốn người khác biết, hắn sẽ không kiềm được mà muốn khóc. Nhưng hắn lại không muốn để người khác biết mình đang khóc, ánh mắt đỏ ửng, giống như vẻ mặt lúc này.
Nhìn hắn như vậy, chẳng phải là đang ngầm thừa nhận điều nàng vừa nói sao?
Khương Phất Ngọc nhìn Lâm Tố, khẽ cười khổ, thì thầm: “Hóa ra chàng thật sự hận ta.”
Đã nói đến đây, Khương Phất Ngọc cũng không ngại nói tiếp: “Năm đó ta bỏ lại chàng và A Chiêu mà rời đi, chàng nói là không để tâm, nhưng trong lòng chàng chắc chắn vẫn để tâm… A Chiêu còn nhỏ như vậy đã rời xa mẹ, chàng một mình chăm sóc con bé, vừa làm cha vừa làm mẹ. Lúc nhỏ chàng phải bồng bế, cho ăn, dỗ ngủ, khi con bé ốm đau cũng chỉ có mình người làm cha như chàng chăm sóc…”
“Còn người đã sinh ra con bé là ta đây, rõ ràng hứa sẽ ở bên chàng, đã hứa chúng ta sẽ giống như biết bao cặp vợ chồng khác, cùng nhau sống đến đầu bạc, cùng chàng ngắm con lớn khôn, nhưng ta lại đột nhiên thay đổi, bỏ rơi cả chàng lẫn con bé.”
“Dù chàng ban đầu không hận, nhưng lâu dần, trong lòng chắc chắn sẽ trách ta, trách ta bỏ rơi chàng…”
Nghe những lời này, Lâm Tố cuối cùng không thể ngồi yên, đột ngột đứng dậy, dáng vẻ như muốn đến ôm nàng, nhưng hắn không làm vậy, chỉ dừng lại trên giường.
Hắn siết chặt lấy chăn, “Không phải như vậy, ta không hận nàng, ta khi ấy…”
“Ánh mắt của ngươi.”
Khương Phất Ngọc chỉ vào mắt hắn, nói một cách bình tĩnh: “Đã nói lên tất cả, chàng không lừa được ta.”
“Chàng hận ta.”
Khương Phất Ngọc quả quyết, trong lòng Lâm Tố chắc chắn có hận cô.
Nhìn tấm chăn lộn xộn trước mắt, không hiểu sao, nàng lại bất chợt nhớ lại rất lâu về trước, khi nàng còn là một thiếu nữ, lấy can đảm uống vài chén rượu rồi mời Lâm Tố vào cung của mình.
Bên ngoài, hoa đào nở rộ, vừa lúc gió thổi qua, kéo theo từng cánh hoa rơi xuống như mưa, những cánh hoa bay vào phòng, đậu trên vạt áo xanh.
Vào thời Nam Trần, phong tục chưa đủ tự do để các thiếu nữ chưa chồng có thể thân thiết với người yêu, nhưng công chúa lại táo bạo, uống rượu rồi cố tình trêu ghẹo, kéo vạt áo của chàng trai. Chàng trai mặt đỏ bừng, lùi lại từng bước, bị anngf ép đến giá sách, suýt làm đổ cả giá sách.
Không còn cách nào khác, chàng trai dùng sức ghì tay cô xuống đất, ngăn hành động của nàng lại.
Sau đó, hắn nhẹ nhàng ôm nàng, ghé vào tai thì thầm: “Đừng như vậy… Đợi sau này… Hãy đợi ta thành danh, ta nhất định sẽ đến xin cưới nàng, ta sẽ cưới nàng, bây giờ chưa được…”
Sau này, Khương Phất Ngọc thật sự gả cho hắn.
…
Nàng từng bị tiên đế truy sát, bị đ.â.m một nhát xuyên bụng, mất m.á.u quá nhiều, hôn mê suốt ba ngày đêm.
Lúc đó, nàng đã tưởng bản thân không thể sống sót, nhưng khi tỉnh lại, người đầu tiên nàng thấy chính là Lâm Tố đang ở bên giường trông coi.
Nàng chưa từng thấy Lâm Tố lôi thôi như vậy, khuôn mặt luôn gọn gàng của hắn lấm tấm râu xanh. Lúc nàng mở mắt, khuôn mặt mệt mỏi của hắn bỗng rạng rỡ, chạy lại gần, không ngừng hỏi han tình trạng của nàng.
Để cứu nàng ra, Lâm Tố cũng bị thương rất nặng, khi di chuyển bên ngoài, hắn thậm chí không dám mặc y phục màu sáng, vì sợ vết thương rỉ m.á.u sẽ lộ ra quá ra.
Để trốn thoát khỏi truy sát của tiên đế, Lâm Tố dẫn nàng ẩn danh, xa rời kinh đô, liên tục thay đổi thân phận.
Vì phải chạy trốn, tiền bạc mang theo cũng không nhiều, nên tất cả thuốc trị thương lấy từ trên núi hoặc mua được trong tiệm thuốc, hắn đều để dành cho nàng.
Đến khi Khương Phất Ngọc dần hồi phục, dùng chiếc trâm vàng bên mình để đổi lấy một chút tiền, mới khiến cuộc sống của họ bớt phần túng thiếu.
Sau đó, Lâm Tố dẫn nàng đến một ngôi làng nhỏ yên bình.
Ngôi làng không có tên, người dân ở đây đều gọi là “Đào Nguyên”. Nơi này giống như tên, khung cảnh thật sự giống như Đào Nguyên tiên cảnh, xa rời quyền thế ở kinh thành, núi sông hữu tình, dân cư chất phác.
Đây cũng là nơi mà Lâm Tố đã đi khắp nơi rồi mới chọn làm nơi ẩn cư, cũng là nơi mà hắn đã đưa Khương Phất Ngọc về, để tạm lánh một thời gian.
Dù gì Khương Phất Ngọc cũng xuất thân cao quý, từ nhỏ đến lớn sống trong cung điện, phong cảnh trong làng dù đẹp cũng không thể sánh với cung điện nguy nga.
Lúc đầu, nàng không quen với con đường đất ẩm bên ngoài sân, không quen với chiếc chiếu trúc đơn sơ, không quen với những con ruồi bất chợt xuất hiện, càng không quen với ánh mắt tò mò của những phụ nữ trong làng.
Những ngày ấy, Lâm Tố như một cung nữ bên cạnh cô, lo toan mọi thứ trong sinh hoạt, từ nấu ăn, trải giường, đốt ngải trừ muỗi, thậm chí đến từng nhà hàng xóm để xin họ tạm thời đừng đến gần nhà họ, vì Khương Phất Ngọc cần tĩnh dưỡng và không muốn có quá nhiều người nhìn thấy, cũng đóng vai trò như một người thăm dò, giúp cô liên hệ với những người thân tín còn sót lại ở kinh thành.
Khi tin tức từ kinh thành truyền đến, Khương Phất Ngọc đã nằm liệt giường ba tháng, chỉ mới vừa hồi phục.
Tuy nhiên, chờ tin tức bao lâu, thứ mà nàng đợi được lại là tin người của nàng bị tiên đế truy sát, các quan trấn thủ đều thấy gió đổi chiều, thậm chí những người từng hứa hẹn đồng lòng với nàng cũng quay sang ủng hộ tiên đế.
Mọi kế hoạch và sắp đặt của nàng trong nhiều năm đều thành hư không, nàng tuyệt vọng đến mức nhìn chằm chằm bức mật thư mà không thể rơi nước mắt.
Sợ nàng nghĩ quẩn, Lâm Tố gần như luôn theo sát bên cạnh, thu dọn hết các đồ vật trong phòng.
Nàng mất đi cơ hội trở về kinh thành, ngày ngày chìm trong u sầu.
Nàng chán nản bao lâu, Lâm Tố ở bên chăm sóc nàng bấy lâu.
Không biết bao lâu sau, nàng dần tỉnh ngộ.
Cuối cùng, một ngày nọ, nàng nắm tay Lâm Tố, hỏi: “Chàng có muốn cưới ta không?”
Hôn lễ được tổ chức ngay trong khoảng sân nhỏ, không hề giống trong tưởng tượng của Khương Phất Ngọc, không có đông đủ khách mời, cũng không có sự chúc phúc của cha mẹ, chỉ có hai người mặc hồng bào, bái trời đất, từ đó trở thành phu thê.
Đêm tân hôn.
Nàng tựa vào n.g.ự.c hắn, dưới ánh nến, nàng kể cho hắn nghe rất nhiều điều.
“Từ nay, ta sẽ ở đây làm vợ chàng. Nếu chàng muốn ẩn cư làm một nông dân, ta sẽ làm nông phụ, chúng ta sẽ sinh con. Ta không muốn nhiều con đâu, chỉ cần một đứa là đủ rồi. Ta hy vọng đó là con gái, con gái hiền dịu, ta sẽ trang điểm cho nó thật xinh đẹp, giống như chàng, nhất định sẽ rất đẹp.”
Nàng tưởng tượng ra một bức tranh tươi đẹp về tương lai: “Chúng ta sẽ cùng nhìn nó lớn lên. Ta không mong nó thành đạt, chỉ mong nó mạnh khỏe bình an, rồi chàng và ta sẽ cùng nhau già đi, trăm tuổi cùng nằm trong một mộ, như bao nhiêu người dân bình thường khác.”
Khi ấy nàng thật sự quyết định sẽ sống cả đời tại đây.
Trong ngôi làng Đào Nguyên xa rời thế tục, nàng thật sự đã sống như những lời mình đã nói, học được cách thích nghi với cuộc sống trong làng, chẻ củi, đốt bếp, nấu cơm, học cách giao thiệp với người làng, học theo những gia đình khác, khai khẩn một mảnh vườn nhỏ trước cửa nhà, trồng một ít rau quả tươi.
Nhưng chưa kịp khai khẩn vườn, nàng đã cảm thấy buồn nôn, sa sẩm mặt mày, thậm chí suýt ngất.
Nàng như có linh cảm, tự mình bắt mạch, quả nhiên phát hiện bản thân đã mang thai hai tháng.
Hai người vừa trở thành cha mẹ, tràn ngập hạnh phúc.
Lâm Tố thậm chí còn xin phép nghỉ làm, ngày đêm ở bên nàng, sợ nàng ngã, cấm nàng làm việc nặng, mỗi buổi sáng khi nàng thức dậy hắn đều cẩn thận dìu nàng.
Sống giữa núi non không biết ngày tháng trôi qua, Khương Phất Ngọc cảm nhận từng ngày sự lớn lên của đứa trẻ trong bụng.
Thời gian rảnh rỗi, nàng học hỏi kinh nghiệm chăm sóc trẻ từ các phụ nữ khác trong làng, tự tay may quần áo cho con. Cuộc sống thanh bình tươi đẹp khiến nàng dần quên đi sóng gió đẫm m.á.u nơi kinh thành.
Cho đến khi người thân tín từ kinh thành tới, nàng vẫn đang may một chiếc mũ nhỏ cho đứa con tương lai.
Nhận được tin tiên đế lâm trọng bệnh, các vương gia nổi loạn, kim thêu đ.â.m vào tay nàng, m.á.u rơi xuống mảnh vải.
Nàng thẫn thờ nhìn giọt máu, rất lâu, rất lâu...
Có lẽ ông trời không muốn nàng được sống yên bình, hoặc số phận đã định, Khương Phất Ngọc vốn không thể trở thành một người bình thường.
…
“Chàng hận ta cũng được, dù chàng có hận ta, ta cũng không hối hận.”
Khương Phất Ngọc cảm thấy cả cơ thể như đông cứng lại, “Nếu ta không trở về, sau khi tiên đế băng hà, các chư hầu sẽ tranh giành, thiên hạ rối loạn. Ta thân là công chúa, ta có trách nhiệm giữ gìn hòa bình cho thiên hạ. Ta thừa nhận ta chưa buông bỏ dã tâm của mình, ta muốn quay về kinh thành, ta muốn ngai vàng.”
“Ta đã phụ chàng, chàng hoàn toàn có quyền hận ta. Ta không có mặt mũi nào để quay lại tìm chàng, nhưng vì muốn đoàn tụ gia đình, muốn A Chiêu trở về bên cạnh ta, ta vẫn ép chàng quay về bên ta…”
Giọng của Lâm Tố đột nhiên trở nên sắc bén: “Ta không hận nàng vì điều đó!”
Khương Phất Ngọc ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn đã lại khóc.
Người đàn ông này, dung mạo, tài hoa đều gần như hoàn mỹ, nhưng lại có một nhược điểm dường như không phải nhược điểm, đó là trời sinh rất dễ khóc, rõ ràng là nam nhân, nhưng lại có một đôi mắt mít ướt, dễ dàng rơi lệ, khiến người khác không khỏi thương xót.
Khương Phất Ngọc ngẩn người.
Lâm Tố mím môi, bản thân hắn có hận Khương Phất Ngọc không?
Hắn tất nhiên là hận.
Hắn không bao giờ quên được cảm giác giận dữ và nỗi đau kiếp trước, khi hắn trở về kinh thành nhận *thê thỉ* của A Chiêu.
Hắn tất nhiên hận Khương Phất Ngọc, nàng là một quân vương, hắn đã tin tưởng nàng mà giao điều quý giá nhất cuộc đời cho nàng, nhưng nàng lại không bảo vệ nổi A Chiêu.
Tại sao nàng lại vô dụng đến thế?
Chính nàng đã ép buộc A Chiêu, từng bước đưa con bé vào ngõ cụt.
A Chiêu của hắn, từ khi về cung, chưa từng được vui vẻ.
Con bé rời bỏ cõi đời khi mới mười sáu tuổi, khắp cơ thể đầy vết thương. Những ngày cuối đời của con bé hẳn tràn ngập tuyệt vọng và đau đớn.
A Chiêu đã làm gì sai mà lại phải chịu số phận bi thảm như vậy?
Chỉ nghĩ đến những điều đó cũng khiến hắn muốn phát điên.
Hắn không chỉ hận Khương Phất Ngọc, hắn còn hận chính bản thân mình, hận thái độ xa cách của hắn, hận vì đã giữ vững quyết tâm rời xa kinh thành, bao nhiêu năm xa cách, hắn không quan tâm đến A Chiêu.
Khi ấy, hắn thực sự muốn một kiếm g.i.ế.c c.h.ế.t Khương Phất Ngọc, sau đó tutu để cả ba cùng xuống địa ngục, chuộc tội với A Chiêu.
Nhưng làm vậy, hắn lại sợ rằng A Chiêu dưới suối vàng sẽ không thể yên nghỉ.
Hắn sợ A Chiêu nhìn thấy cha mẹ tương tàn sẽ đau lòng.
Hắn hận Khương Phất Ngọc, hận cả bản thân kiếp trước.
Lý trí nói cho hắn rằng Khương Phất Ngọc trước mặt hắn chưa làm gì cả, nàng vẫn vô tội.
A Chiêu vẫn còn sống, mọi thứ đều có thể thay đổi.
Hắn biết mình không nên mang hận thù của kiếp trước vào kiếp này mà trút lên người nàng, nhưng ngọn lửa thù hận trong lòng cứ thế mà bùng cháy, gần như thiêu đốt hắn.
Hắn không thể nào khống chế cảm xúc, không thể phân tách nỗi hận của kiếp trước ra khỏi người trước mắt.
“Thật ra, khi nàng mang thai A Chiêu, ta luôn biết nàng vẫn liên hệ với họ. Nếu ta muốn khiến họ biến mất mà không ai hay biết, hoặc dẫn nàng tiếp tục trốn đi, dễ như trở bàn tay.”
Lâm Tố lau nước mắt ở khóe mắt, quay mặt đi, “Nhưng ta không làm vậy, vì ta hiểu nàng, ta biết yêu nàng nghĩa là phải chấp nhận cả dã tâm và chí hướng của nàng. Nàng muốn đi, ta sẽ chăm sóc A Chiêu. Ta đã quyết định, nếu nàng thua, ta sẽ ở vậy nuôi A Chiêu trưởng thành, giữ trọn tiết nghĩa cả đời vì nàng. Nếu nàng thắng, nàng muốn đoàn tụ với A Chiêu, ta sẽ để con bé trở về.”
“Ta chưa từng trách nàng, cũng chưa từng hận nàng vì điều đó.”
Hắn như một đứa trẻ đang cố gắng biện hộ, muốn Khương Phất Ngọc tin mình.
Nhưng Khương Phất Ngọc vẫn ngẩn ngơ nhìn hắn.
Không biết bao lâu sau, nàng thì thầm: “Lâm Tố, ta nhận ra ta không thể nhìn thấu chàng được nữa.”
Lâm Tố nói: “Nàng không tin ta sao?”
“Ta muốn tin lời chàng,” Khương Phất Ngọc nhìn vào mắt hắn, “Nhưng cảm xúc không biết nói dối, chàng hãy nhìn vào lòng mình.”
Ánh nến bùng lên một tiếng nổ nhỏ, Khương Phất Ngọc quỳ ngồi trên giường, “Chàng nói ta không tin chàng, nhưng với vẻ trong ngoài bất nhất này, ta làm sao có thể tin chàng?”
Ánh nến mờ ảo làm dịu đi những đường nét sắc sảo của Khương Phất Ngọc, xung quanh tĩnh lặng đến lạ thường.
“Có lẽ, A Tự, chàng cũng chưa nhận ra rằng sâu trong lòng mình, chàng căm ghét ta đến nhường nào.”
Nàng gọi tên hắn như trong quá khứ.
Giọng Khương Phất Ngọc dịu dàng, “Thật ra cũng không sao, chàng không cần giả vờ lấy lòng ta, chàng là cha của A Chiêu, dù chàng có thẳng thắn thừa nhận chàng hận ta, ta cũng sẽ không để tâm. Ngôi vị hoàng hậu vẫn sẽ thuộc về chàng, cho dù không còn ở làng, trong hoàng cung này, ta và chàng vẫn sẽ bên nhau đến cuối đời như chúng ta đã hứa, dù chàng yêu hay hận cũng không quan trọng.”
Nói xong, nàng khẽ cười: “Hà tất phải tự dối lòng, khiến bản thân khó chịu như thế làm gì?”
Lâm Tố nhìn vào mắt Khương Phất Ngọc, thời gian dường như ngừng lại.
Hắn bỗng nhận ra, có vẻ họ chưa bao giờ ngồi lại mà thẳng thắn nói chuyện về tình cảm đôi bên như hôm nay.
Sau một lúc im lặng, cuối cùng hắn nói: “Nếu ta nói thật, nàng có sẵn lòng tin ta không?”
Khương Phất Ngọc gật đầu không chút do dự, “Nếu chàng nói thật, ta sẽ tin.”
“Được.”
Lâm Tố nhìn vào mắt cô: “Vậy nàng có tin rằng trên đời này có kiếp trước, có luân hồi hay không?”
Sắc mặt Khương Phất Ngọc đột ngột thay đổi.
“Ý chàng là gì?”
Lâm Tố mở miệng định nói, đúng lúc ấy, đêm dài tĩnh mịch bất ngờ bị phá vỡ: “Thần Tiêu Độ - Bắc Thành Thủ Tướng, xin diện kiến bệ hạ!”
Cả hai bỗng sững người, nhanh chóng khoác y phục, bước ra ngoài.
Khi mở cửa, Khương Phất Ngọc nhìn thấy các cung nữ và thị vệ nét mặt lo lắng, một người khoác giáp trụ, quỳ gối cung kính trong sân.
Đó chính là Tiêu Độ.
Khương Phất Ngọc nhíu mày chặt, đang định giận dữ trách mắng một câu hỏi ai đã cho người vào tận đây, thì người trực đêm là Từ Phương Phi đã lên tiếng trước: "Là thần cho hắn vào, thần biết rằng đêm khuya không nên quấy rầy lang quân và bệ hạ, nhưng việc này hệ trọng, thần sợ rằng nếu chậm trễ báo cáo sẽ xảy ra chuyện…”
Nàng ta còn chưa nói hết, Tiêu Độ đã lên tiếng: "Đêm nay thần nhận lệnh canh giữ cổng thành phía Bắc, sau khi khóa cổng thành lại thì gặp một đội người định ra khỏi thành, người dẫn đầu là một đứa trẻ, trong tay cô bé cầm lệnh bài của bệ hạ, thần đành phải để người đi. Tuy nhiên, thần nghi ngờ rằng đó chính là công chúa điện hạ, vì vậy thần phải vội vã vào cung trong đêm để báo cáo việc này với bệ hạ."
Nghe thấy điều này, Khương Phất Ngọc mắt tối sầm, suýt ngã từ bậc thềm xuống.
Mọi tính toán của nàng tưởng chừng đã bao trùm tất cả, nhưng hóa ra lại vô tình bỏ sót một điểm yếu chí mạng.
Nàng đã đưa lệnh bài cho Khương Dao, cho phép con bé tự do ra vào cung, đêm nay vì có quá nhiều khách mời, các thị vệ bận rộn xử lý vụ việc ở Cung Quỳnh Hoa, dẫn đến sơ suất, để công chúa trà trộn ra ngoài, chậm trễ báo cáo cũng là điều dễ hiểu.
Nếu lúc này có ai đó cố ý dẫn dụ con bé rời khỏi cung, đưa nó ra ngoài thành….
Toàn thân nàng bắt đầu run rẩy, “Đến Phượng Nghi cung, xem công chúa có còn ở đó không…”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");