Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khương Phất Ngọc đang bôi thuốc cho Lâm Tố.
Ngự y đã cắt áo dài màu trắng của hắn, để lộ ra tấm lưng trần, ngự y nhìn mà cũng phải giật mình.
Không ai ngờ rằng trên người vị công tử này lại có chi chít những vết sẹo cũ đan xen nhau.
Lâm Tố bình thường không bao giờ mặc đồ hở quá nhiều, thậm chí tay áo cũng không dám vén quá khuỷu tay, chỉ sợ người khác phát hiện ra những vết sẹo trên người mình.
Hắn học võ từ nhỏ, trên người hắn, phần lớn chỗ bị áo che lại đều là vết thương mới đè lên vết thương cũ.
Hắn đã sớm quen với việc giao tiếp bằng đao kiếm.
Lúc này, trên lưng hắn có một vết thương dài nhuốm máu, nhìn vào chỉ thấy đỏ tươi
Phần vai hắn bị bỏng rộp toàn bộ, không còn một mảng da lành lặn, huyết nhục mơ hồ, nhìn mà ghê người, xung quanh da còn nổi bọt máu.
Xà nhà bị cháy sập xuống, đổ trúng người hắn, đã tạo thành vết thương lớn này.
Sau khi ngự y xử lý xong vết thương, phần bôi thuốc còn lại giao cho Khương Phất Ngọc.
Khương Phất Ngọc mím chặt môi, cầm một chai thuốc bằng ngọc trắng nhẹ nhàng lắc lên lưng hắn, đó là thuốc bôi ngoài da mà ngự y kê, có thể giúp vết thương đông m.á.u và ngăn ngừa sẹo.
Bột trắng rơi lên, hòa cùng với máu, Lâm Tố nắm chặt thành giường, im lặng không nói.
“Có đau không?”
Khương Phất Ngọc hỏi.
Nàng có thể cảm nhận được, khi thuốc ngấm vào m.á.u thịt của Lâm Tố, trên trán hắn bắt đầu lấm tấm mồ hôi lạnh.
Thuốc bắt đầu có tác dụng, dường như rất đau.
Khương Phất Ngọc bảo người đưa khăn tay tới, lau mồ hôi trên trán hắn, “Nếu đau thì chàng cứ khóc ra đi.”
Ngoài vết thương trên lưng này, trên người Lâm Tố chỉ còn hai vết thương nhỏ bằng móng tay. Khinh công của hắn vốn rất cao cường, có thể né tránh linh hoạt ngọn lửa bốc lên, nếu không đến mức bất khả kháng, hắn sẽ không để bị xà nhà đổ trúng.
Hắn làm vậy là để bảo vệ Khương Dao.
Nếu không có Lâm Tố cản lại, xà nhà này đã đè thẳng vào đầu Khương Dao.
Nhưng với Lâm Tố, chỉ cần cứu được Khương Dao, hắn đau thế nào cũng đáng giá.
Nước mắt đảo quanh hốc mắt Lâm Tố, nhưng không rơi xuống.
Lâm Tố lắc đầu, ra hiệu rằng mình vẫn ổn, rồi quay sang hỏi: “A Chiêu sao rồi?”
“Tình hình của A Chiêu tốt hơn chàng,” để an ủi hắn, Khương Phất Ngọc cố tình nói nhẹ về vết thương của Khương Dao, “Nhờ có chàng đến cứu kịp thời, A Chiêu chỉ bị hoảng sợ chút thôi, chỉ cần uống thuốc và tĩnh dưỡng là được, chỉ là vết thương trên trán, là do bị mảnh gạch vỡ b.ắ.n cắt trúng, hơi sâu, sau này về chàng phải giục cô bé bôi thuốc cho tốt, nếu không sẽ để lại sẹo.”
“Chàng cũng vậy, mấy ngày này đừng di chuyển nhiều, ngự y nói chàng nên nằm yên tĩnh dưỡng, nếu không vết thương rất dễ bị rách.”
Nói xong, chai thuốc đầu tiên cũng đã được rắc xong.
Khương Phất Ngọc lại lấy ra một chai khác.
Không bao lâu, mấy loại bột thuốc đã được bôi đều, Khương Phất Ngọc cầm băng gạc, quấn quanh người hắn từng vòng, nàng cảm giác như bản thân quay về năm xưa, khi cả hai bị truy sát, chỉ có thể ở bên ngoài hoặc vào trong nhà trọ nghỉ tạm, vào ban đêm dưới ánh nến mờ mịt, nàng cũng từng bôi thuốc băng bó cho hắn.
Băng bó xong, nàng tiện tay buộc một cái nơ bướm, nói thêm: “Hay chàng nằm sấp ngủ một lúc đi, còn hơn một canh giờ nữa là tới buổi triều sớm, tranh thủ lúc còn thời gian, hãy nghỉ ngơi đi.”
Mới trúng độc Thất Tàng Hoa xong lại bị thương, Khương Phất Ngọc sợ Lâm Tố không chịu nổi.
Lâm Tố chưa kịp trả lời, chỉ tiện tay kéo chiếc áo sạch bên cạnh phủ lên người.
Đúng lúc này, Bạch Ân từ bên ngoài bước vào bẩm báo: “Bệ hạ, lang quân, điện hạ đang đợi bên ngoài.”
“A Chiêu tỉnh rồi?”
Cả hai đều ngạc nhiên, Khương Phất Ngọc đặt lại tất cả chai thuốc vào hộp thuốc, tiện thể bảo người dọn dẹp bộ đồ ướt đẫm m.á.u bên cạnh, hỏi: “Con bé đợi lâu chưa?”
“Điện hạ đứng bên ngoài phòng đã vài khắc rồi,” Bạch Ân đáp, “Thần thấy bệ hạ đang bôi thuốc cho lang quân, không tiện quấy rầy, nên bây giờ mới báo.”
Vài khắc?
Lâm Tố tỏ vẻ nghi hoặc, Khương Dao vốn không phải đứa trẻ nhu thuận nghe lời, hắn và Khương Phất Ngọc đã chiều chuộng cô bé đến vô phép vô tắc, hôm nay sao cô lại có thể yên lặng đứng chờ bên ngoài lâu đến vậy?
Không hợp lý.
Đây là Phượng Nghi cung, nơi mà Khương Dao có thể tự do đi lại, với tính cách không hợp với Bạch Ân của cô, lẽ ra cô đã phải lớn tiếng xông vào từ lâu.
Khương Phất Ngọc nói: “Mau cho con bé vào đi.”
Bên ngoài gió lớn, sợ đứng lâu không tốt cho sức khỏe cô bé.
Gương mặt đen nhẻm của Khương Dao đã được các cung nữ lau sạch sẽ, vết thương trên đầu cũng được băng lại lần nữa, băng trắng che khuất hàng chân mày, chỉ để lộ đôi mắt to tròn đen nhánh.
Cô bé mặc bộ đồ ngủ màu trắng tinh, mái tóc đen buông xuống làm gương mặt cô bé trông có chút nhợt nhạt do mất máu.
Sau khi Bạch Ân bẩm báo, cô bé rón rén đẩy cửa vào, ló đầu ra từ sau bức bình phong bằng ngọc, nhìn cha mẹ ngồi trên giường, có chút chần chừ, một lát sau mới rón rén tiến lại gần.
Lâm Tố dường như nhận ra, Khương Dao hôm nay có chút khác lạ.
Nhưng dù tâm lý mạnh mẽ đến đâu, sau khi trải qua chuyện này, chắc chắn trong lòng cô bé sẽ để lại bóng ma.
Khương Dao trong lòng chắc chắn không thoải mái.
Lâm Tố vẫy tay, “A Chiêu lại đây.”
Khương Dao lúc này mới bước nhanh đến bên giường.
Cô bé nhìn Lâm Tố, rồi lại nhìn Khương Phất Ngọc, không nói gì ngay lập tức, mà gối đầu lên chăn, ngẩng đầu nhìn cả hai, trông như một chú mèo con buồn bã.
Ngày thường Lâm Tố đã quen với hình ảnh nghịch ngợm của con, nay khi thấy con buồn bã, lại không biết phải làm gì, nhìn gương mặt nhỏ hơi biến dạng do gối lên chăn, hắn bỗng chốc không biết nói gì, chỉ vô thức đưa tay ra, vuốt nhẹ phần má hơi phồng lên của con.
Khương Dao ngây ngốc nhìn tay Lâm Tố đưa ra, một lát sau, cô bé lên tiếng: “Cha, mẹ, con sai rồi.”
Các cung nữ đều lui ra, trong phòng chỉ còn lại ba người.
Giọng nói trẻ con vốn trong trẻo của Khương Dao giờ hơi khàn khàn, nghe là biết cổ họng chưa lành hẳn.
Khương Dao vốn giỏi làm nũng, ngay cả lúc nhận lỗi cũng khiến người khác cảm thấy thương xót.
Nghe những lời này, mắt Khương Phất Ngọc lộ vẻ xúc động, động tác của Lâm Tố cũng khựng lại.
Lâm Tố thở dài: “A Chiêu…”
Khương Dao cúi đầu, mắt đẫm lệ, “Con không nên chạy vào đó, khiến cha mẹ lo lắng, cha còn vì cứu con mà bị thương, con liên lụy cha, xin lỗi, từ nay con sẽ không chạy lung tung nữa, cũng không làm chuyện khiến cha mẹ lo lắng.”
Dù lúc nói những lời này, cô bé không nhìn vào mắt Lâm Tố, nhưng lại rất nghiêm túc, như đang hứa hẹn.
Cô bé thực sự đã nhận ra sai lầm của mình.
Lâm Tố thả tay ra, từ việc véo má cô bé chuyển sang xoa nhẹ lên đầu, vuốt mấy sợi tóc rối trên đỉnh đầu cô bé, nhẹ nhàng vuốt phẳng lại.
Thực ra, khi phát hiện Khương Dao biến mất hôm nay, trong đầu hắn đã thoáng qua những ý nghĩ tồi tệ nhất.
Khi cưỡi ngựa lao ra khỏi thành, trong lòng hắn chỉ nghĩ rằng, nếu có thể đưa Khương Dao trở về, lần này hắn tuyệt đối sẽ không nương tay, sẽ bắt cô bé phải đứng phạt từ sáng đến tối, nhất định phải cho cô một bài học nhớ đời.
Hắn vốn phản đối việc dạy con bằng roi vọt, nhưng lúc đó trong lòng hắn nóng như lửa đốt, thật sự cảm thấy phải mạnh tay quất vài roi lên lòng bàn tay cô bé, hoặc dùng cây roi nhỏ quất mấy cái để cô bé biết đau, về sau sẽ không tái phạm nữa.
Anh còn định thu lại lệnh bài ra vào cung của cô bé, cho người theo sát cô bé, phòng ngừa xảy ra chuyện tương tự.
Nhưng thực sự, khi ôm cô bé chạy ra khỏi biển lửa, lúc đó cô hôn mê không tỉnh, hắn thậm chí không dám thăm dò hơi thở của cô, sợ rằng cô thật sự không còn nữa, lúc đó hắn nghĩ rằng, chỉ cần cô bình an vô sự, sống tốt là đủ rồi. Cho dù sau này cô có nghịch ngợm đến mấy, hắn cũng không bao giờ tức giận với cô nữa.
Giờ đây, khi Khương Dao đứng trước mặt mình, nghiêm túc nhận lỗi, Lâm Tố nghĩ, mọi thứ đều không còn quan trọng nữa.
Đừng nói đến việc đánh hay phạt để răn đe, hắn còn chẳng muốn trách mắng cô bé.
Hắn cúi đầu nhìn vào đôi mắt của Khương Dao, lòng dần bình tĩnh trở lại.
“A Chiêu, cha chưa từng nghĩ rằng con là gánh nặng cho cha. Cha cảm thấy, hôm nay có thể cứu được con, đó là may mắn của cha.”
Khương Dao ngẩn người, đột nhiên nhận ra rằng lời của Lâm Tố rất giống lời Hòa Thanh vừa nói với cô bé.
Hòa Thanh nói rằng, các thị vệ ngầm hy sinh vì cô là lẽ đương nhiên.
Còn Lâm Tố nói, cứu được cô bé là vận may của ông.
Hòa Thanh bọn họ phục vụ vì cô là công chúa Nam Trần, còn Lâm Tố… vì Lâm Tố là cha của cô, ông cứu cô là xuất phát từ bản năng.
Khương Dao cúi đầu, chạm nhẹ cằm lên chăn.
Cô bé nghĩ, đời này dù có làm trâu làm ngựa, cũng không thể nào báo đáp hết ân tình của Lâm Tố.
Lâm Tố thu tay lại, tiếp tục nói: “Chuyện hôm nay, không thể hoàn toàn trách A Chiêu, tối nay là sinh nhật của thái hậu, cha và mẹ hôm nay chỉ tập trung ở điện Quỳnh Hoa, đã sơ suất trong việc trông coi A Chiêu, để người khác có cơ hội lợi dụng và dẫn dụ A Chiêu ra ngoài thành.”
Thực sự mà nói, kế hoạch này chắc hẳn đã được sắp đặt từ lúc chén trà Thất Tàng Hoa được đưa lên bàn.
Dùng Thất Tàng Hoa thu hút sự chú ý của hắn và Khương Phất Ngọc, khiến phía bên Khương Dao bị lộ sơ hở.
Tính cách của Khương Dao vốn bốc đồng và nóng nảy, Khương Triều còn đích thân tới tửu lâu, miếng mồi lớn như vậy đủ để dụ cô ra ngoài thành.
Hơn nữa, tối nay hắn và Khương Phất Ngọc đều mải tranh cãi trong cung Cảnh Nghi, cả hai không hề nhận ra đối phương còn có một kế hoạch dự phòng, đ.â.m thẳng vào điểm yếu nhất trong trái tim của họ.
Khương Dao chính là tử huyệt của họ, một khi cô bé gặp chuyện, hắn dám chắc rằng cả hắn và Khương Phất Ngọc đều sẽ mất đi lý trí.
A Chiêu vẫn còn là một đứa trẻ, những sai sót mà người lớn họ không nhận ra, tại sao lại trách lên đầu một đứa trẻ?
Thực sự mà nói, nếu ai đó có lỗi với ai, thì chính hắn và Khương Phất Ngọc phải nói lời xin lỗi với A Chiêu mới đúng. Dù gì, là cha mẹ, hắn hiểu rõ tính cách của Khương Dao, đáng lẽ hắn nên dự liệu trước điều này.
Nếu hắn không uống chén trà đó, hoặc nếu Khương Phất Ngọc cẩn thận hơn một chút, phái người trông chừng Phượng Nghi cung, quan tâm tới Khương Dao nhiều hơn, thì đã không đến nỗi dẫn đến cục diện ngày hôm nay.
Khương Dao cất lời: “Nhưng con…”
“A Chiêu đang điều tra vụ án Sùng Hồ, tối nay dù nguy hiểm, nhưng A Chiêu cũng đã bắt được hung thủ, thế là đã rất giỏi rồi.” Hắn dịu dàng ngắt lời cô bé, “Cha đợi ngày A Chiêu minh oan cho cha.”
Giọng hắn vốn dĩ đã mềm mại, vì bị thương mà nghe càng dịu dàng hơn.
Tối nay, dù Khương Dao phải trả giá không ít, nhưng thực sự cô bé đã bắt được Khương Triều.
Khương Dao hít hít mũi, “Vết thương của cha…”
“Cha không sao…” Lâm Tố vừa mở miệng, bỗng nhiên ho sặc sụa.
Khương Phất Ngọc cầm chiếc chăn mỏng trên giường đắp lên người Lâm Tố, thay hawns trả lời: “Cha không sao, chỉ bị khói làm sặc thôi, A Chiêu không cần lo lắng, sẽ hồi phục nhanh thôi.”
Khương Dao không nhịn được, nắm c.h.ặ.t t.a.y của Lâm Tố.
Không phải chỉ bị khói làm sặc.
Cô nhớ rất rõ, chính Lâm Tố đã thay cô đỡ cây xà đổ xuống.
Nhưng khi Khương Phất Ngọc nói dối, Lâm Tố đã không phản ứng gì, đồng ý cùng bà dỗ dành Khương Dao, để cô không phải lo lắng, Khương Dao khép miệng lại, không vạch trần lời nói dối thiện chí này.
Thực ra, vết thương hôm nay đối với Lâm Tố không đáng là gì.
So với những vết thương nghiêm trọng mà hắn từng trải qua, vết thương này chỉ là chuyện nhỏ.
Ngày trước, khi vì cứu Khương Phất Ngọc mà hắn nổi giận lôi đình, một mình đối đầu với thiên quân vạn mã của tiên đế, kiếm của địch từng đ.â.m xuyên qua n.g.ự.c hắn, suýt chút nữa động đến tim. Hắn phải trốn đông trốn tây, thậm chí không có cơ hội được dùng thuốc chữa trị kịp thời, nhưng cuối cùng vẫn vượt qua được.
Vết thương hôm nay chỉ là trông đáng sợ, không nên làm trẻ con sợ.
Nhìn thấy viền mắt của Khương Dao đỏ lên, Khương Phất Ngọc không nhịn được mà chọc nhẹ vào má bên kia của cô. Chỉ là vì không quen trêu con, nàng lỡ tay hơi mạnh, để lại một dấu đỏ nổi bật trên làn da trắng trẻo, đành xấu hổ rút tay lại.
Khương Phất Ngọc khẽ ho vài tiếng để chữa ngượng, rồi nói: “A Chiêu, sau này nếu con muốn ra khỏi cung, hãy nói trước với mẹ một tiếng.”
Vì Lâm Tố không nhắc nhở, nên Khương Phất Ngọc thay hắn nói: “Mẹ không muốn hạn chế con làm gì cả, chỉ là, con vẫn còn nhỏ, nhiều chuyện suy nghĩ chưa đến nơi đến chốn. Con là con của mẹ, mẹ không muốn nhốt con như con chim trong lồng, nhưng A Chiêu của mẹ chưa đủ lông cánh, vẫn cần mẹ bảo vệ.”
“Trong cung, mẹ còn có thể kiểm soát, nhưng bên ngoài có những nơi mẹ không thể nhìn thấy. Sau này nếu con muốn ra khỏi cung hay ra khỏi thành, có thể báo trước cho mẹ, mẹ sẽ không ngăn cản con, chỉ là muốn biết con đang làm gì.”
Người lớn còn sơ suất, huống hồ Khương Dao chỉ là một đứa trẻ.
Khương Dao gật đầu, hôm nay cô bé ngoan ngoãn lạ thường, khẽ đáp: “A Chiêu biết rồi.”
Dù là Lâm Tố hay Khương Phất Ngọc, họ đều không quở trách cô quá nhiều.
Khương Dao vốn tưởng rằng vì mình bị thương nên có thể tránh được trận đòn hay đứng phạt, nhưng việc bị cấm túc có lẽ không thoát được, cô đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị giam ở Phượng Nghi cung một hai tháng.
Thế nhưng, ngay cả lệnh bài trong tay cô, họ cũng không thu lại.
Khương Dao ngẩng lên nhìn Khương Phất Ngọc, nếu là kiếp trước, nếu cô gây ra tai họa lớn như vậy, chắc chắn Khương Phất Ngọc sẽ bắt cô quỳ phạt ở từ đường.
Khương Phất Ngọc của kiếp này dường như bao dung hơn rất nhiều, không chỉ với cô mà còn với cả Lâm Tố, là chuyện mà kiếp trước không thể xảy ra.
Trước đây, Khương Phất Ngọc dường như chỉ thiên vị người khác, nhưng hôm nay, có vẻ như bà không thiên vị Khương Triều… ít nhất, bà đã để Hòa Thanh giam giữ người đó. Người bị Hòa Thanh giam giữ có nghĩa quyền xử lý nằm trong tay Khương Dao.
Khương Dao cảm nhận được, kể từ khi Lâm Tố trở về, thứ tình cảm mơ hồ giữa bà và Khương Triều cũng đã tan biến.
“Mẹ…”
Cô lại ngước mắt lên, “Ngày mai, con có thể đi cùng mẹ lên triều không?”
“Chứng cứ, chứng cứ vụ án Sùng Hồ,” Khương Dao bình tĩnh nói, “Con đã tìm được rồi.”
...
Cả đêm Khương Dao không ngủ được, gần đến sáng cô nhờ Lâm Thu giúp mình cắt bỏ phần đuôi tóc bị cháy.
Tóc cô vốn đã không nhiều, bị lửa thiêu cháy, sau khi cắt xong tóc lại ít đi một nửa, phần lại còn lởm chởm như bị chó gặm.
Khương Dao định nhờ Lâm Thu cắt chỉnh chu hơn, nhưng Lâm Thu đã đặt kéo xuống, nói rằng không thể cắt thêm nữa, nếu không cắt thêm tóc cô bé sẽ không đủ để buộc bím.
Nhìn mái tóc tơi tả, Lâm Thu thở dài không ngừng, rồi an ủi: “Điện hạ, không sao đâu, bây giờ người còn nhỏ, tóc cắt rồi sẽ mọc lại thôi, tóc mới mọc sẽ dày và đẹp hơn tóc cũ.”
Sau đó Lâm Thu quay lại âm thầm bảo người thu dọn hết gương đồng trong phòng, tránh để Khương Dao nhìn thấy bản thân rồi buồn.
Thực ra cô không lo lắng về chuyện này. Trước khi xuyên không, cô còn để tóc ngắn chạm tai.
Nhưng với độ dài tóc hiện tại, việc búi tóc quả thực hơi khó, ngay cả Lâm Thu cũng đã loay hoay một hồi mà vẫn không nghĩ ra kiểu tóc phù hợp.
Khương Dao hôm nay theo Khương Phất Ngọc lên triều, tóc không thể buộc qua loa mà phải búi cao.
Cuối cùng, cô bé yêu cầu dùng một khăn quấn đầu để cuốn toàn bộ tóc ra sau, vì trên trán cô còn có vết thương, cần quấn băng, nên kiểu trang phục này cũng hợp lý.
Cơ thể này chưa từng thức thâu đêm, trải qua sự việc đêm qua, cô mệt đến nỗi vừa chạm vào chăn là có thể ngủ ngay.
Vì vậy, Khương Dao nhờ ngự y kê trà tỉnh thần, pha vài ấm trà đặc để uống, cuối cùng mới tỉnh táo hơn đôi chút.
Trước buổi triều, Khương Phất Ngọc bảo Từ Phương Phi mang triều phục của cô bé đến. Là công chúa, tất nhiên cô bé có quyền tham gia buổi triều, bộ triều phục này đã được chuẩn bị sẵn tại Thượng Y Cục.
Cô bé tuy có thể lờ đi chuyện tóc bị cắt, nhưng trang phục thì không thể thiếu.
Hơn nữa, Khương Phất Ngọc cho Từ Phương Phi đến còn vì một lý do khác…
“Gì cơ!”
Đang thay đồ, Khương Dao nghe thấy Từ Phương Phi nói, mắt cô bé như muốn tóe lửa, “Họ dám vu khống cha như vậy sao!”
Khương Dao rời yến tiệc sớm, hoàn toàn không biết những gì xảy ra sau đó.
Khương Phất Ngọc đã bắt giữ toàn bộ người ở điện Quỳnh Hoa, bao gồm cả các quan ngôn, đẩy họ ra khỏi nội đình. Hôm nay buổi triều chắc chắn không tránh khỏi sự tranh luận gay gắt.
Khương Phất Ngọc lo Khương Dao không biết gì, sẽ bị lời lẽ của đám đại thần dọa sợ, nên cố ý nhờ Từ Phương Phi đến, kể lại toàn bộ sự việc cho Khương Dao.
Dưới lời kể của Từ Phương Phi, Khương Dao dần dần ghép lại toàn cảnh đêm sinh nhật hôm qua.
Hóa ra là Lý Tầm An và Khương Triều đã phối hợp, giăng bẫy cô và cha cô.
Ban đầu, Khương Triều rời cung trước, ra ngoài thành, thu hút sự chú ý của Khương Dao. Sau đó, Lý Tầm An sắp xếp để muội muội mình ở phòng tối, đưa trà cho Lâm Tố.
Lâm Tố uống trà, cảm thấy khó chịu, không thể chăm sóc cho Khương Dao, có lẽ sẽ sớm gửi cô về Phượng Nghi cung.
Vì Lâm Tố còn phải dự tiệc ở điện Đông, nên trừ khi đến mức bất đắc dĩ, ông sẽ không rời đi sớm, huống hồ khi thuốc mới phát tác, ông cũng không thấy quá khó chịu, chỉ nghĩ rằng nghỉ ngơi một chút là được.
Vì vậy, như họ sắp xếp, Lâm Tố chỉ yêu cầu người dẫn ông đến nghỉ ngơi ở điện bên, tình cờ gặp phải Lý Thanh Gia.
Những người đó muốn hợp mưu, phá hoại thanh danh của ông.
Kết quả là Lâm Tố đã cố gắng chống cự, dùng một cây trâm g.i.ế.c c.h.ế.t Lý Thanh Gia, khi mọi người đến nơi, Lý Tầm An thấy tình thế thay đổi, lập tức đổi lời, buộc tội Lâm Tố tội g.i.ế.c người.
Khương Phất Ngọc vì bảo vệ Lâm Tố, đã kiên quyết đưa ông về cung.
Lúc đó, toàn bộ sự chú ý của Khương Phất Ngọc đều dồn vào Lâm Tố, nên đã lơ là Khương Dao.
Khương Dao nhận được tin Khương Triều rời cung, thừa dịp này bám theo, suýt nữa bị nổ c.h.ế.t ngoài thành.
Kế hoạch này thật ngoan độc, nếu thành công sẽ là thế cục một mũi tên trúng hai đích: cô sẽ c.h.ế.t không toàn thây, còn cha cô sẽ mang án sát nhân, bị vu oan.
Nếu mọi chuyện xảy ra như vậy, thì đối với Lâm Tố sẽ là đả kích rất lớn.
“Phải rồi,” Khương Dao chợt nhớ ra, “Thất Tàng Hoa là loại mê dược gì? Cha uống vào rồi liệu có để lại di chứng không?”
Từ Phương Phi không tiện nói thẳng với Khương Dao, chỉ vòng vo rằng “Thất Tàng Hoa” là một loại mê dược, sẽ khiến người uống choáng váng.
Dù sao Từ Phương Phi cũng chỉ là một khuê nữ, nghe công chúa hỏi, nàng chỉ biết lúng túng, mặt đỏ bừng.
“Không… sẽ không có di chứng, đêm qua bệ hạ đã giải độc cho lang quân, lang quân không sao, điện hạ không cần lo lắng.”
Khương Dao chỉ nghe chú ý đến câu “lang quân không sao”, không để ý tại sao lại là “bệ hạ giải độc cho lang quân” chứ không phải ngự y giải độc, cô bé gật đầu tỏ vẻ hiểu.
“Vậy là tốt rồi.”
Từ Phương Phi sợ Khương Dao hỏi thêm, chỉ mong mau chóng kết thúc chủ đề này, vội vàng thắt đai lưng, chỉnh trang cho cô bé.
Khương Dao trầm tư suy nghĩ, cô nhớ rằng hôm qua khi mình rời đi, Lâm Tố vẫn còn khỏe mạnh, lúc đó chắc chắn ông vẫn chưa uống mê dược, ngoài việc lỡ tay làm đổ ấm trà thì cũng không có dấu hiệu gì khác thường.
Không đúng.
Lỡ tay làm đổ ấm trà, đổ cả trà nho lên người cô…
Khương Dao cảm thấy có gì đó ngứa ngáy trong đầu, như thể suy nghĩ đang dần sáng tỏ.
Lâm Tố bảo cô về cung là vì trang phục của cô bị trà nho đổ vào.
Lúc đó cô đã thắc mắc, sao tự dưng Lâm Tố lại có hành động lạ như vậy. Một ý nghĩ táo bạo chợt lóe lên: có khi nào là ông cố tình?
Nhưng tại sao ông lại tự mình lao vào cái bẫy người khác giăng sẵn?
Khương Dao chưa từng dám hy vọng Lâm Tố lại có suy nghĩ sâu xa đến vậy.
Cô thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ, phía đông trời đã dần sáng, ánh bình minh chiếu rọi mái vàng của cung điện, khung cảnh lấp lánh huy hoàng.
“Điện hạ,” Hòa Thanh bưng đến một chồng sổ sách, “Hôm nay lên triều, thuộc hạ sẽ luôn ở bên cạnh người.”
Là Khương Phất Ngọc đặc biệt dặn dò, văn quan cũng có thể gây chiến như võ tướng, có vẻ nàng lo lắng đám người kia sẽ ẩu đả, gây thương tổn cho Khương Dao, nên cho phép Hòa Thanh vào cung bảo vệ Khương Dao.
Khương Dao liếc qua chồng sổ sách, xoa trán qua lớp băng, “Người đó…”
“Đã chuẩn bị chu đáo rồi.”
Hòa Thanh mở ra một gói giấy trước mặt Khương Dao, bên trong là bột đỏ.
Khương Dao định chạm vào, Hòa Thanh lùi lại một bước, tránh khỏi đầu ngón tay cô bé, “Điện hạ cẩn thận.”
“Không sao, ta chưa từng chạm vào đinh hương.”
Hai loại thuốc này nếu dùng chung sẽ xung khắc.
Khương Dao lấy một nhúm bột, xoa vào móng tay mình.
“Đi thôi.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");