Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bà quản gia già chưa bao giờ thấy cha nuôi giận dữ như thế, nhất thời quan tâm mà mở cửa phòng hỏi:
"Tiểu thư, cô không sao chứ?"
Nhìn thấy bộ dạng lếch thếch của tôi, quản gia có chút giật mình. Tôi cười khổ:
"Dì Lâm, dì thấy con có giống không sao không?"
Quản gia già thương cảm nhìn tôi, bà ấy thở dài nói:
"Tiểu thư, có thể người trong cuộc thì tối nhưng người ngoài cuộc thì sáng. Tôi đây sống hơn nửa đời người rồi, chuyện gì cũng đã từng gặp qua, huống hồ..."
Tôi không nói gì, chỉ lắc đầu:
"Dì Lâm, dì không biết đâu. Ông ấy quá mức độc đoán"
Thấy tôi thẫn thờ, quản gia cũng chỉ biết đứng dậy cung kính nói:
"Tiểu thư, chuyện gì nên thông suốt thì cô hãy thông suốt... Tôi không quấy rầy cô nữa, có gì dặn dò cô cứ gọi"
Tôi ngồi trong phòng cả nửa ngày, đôi mắt chăm chú nhìn xuống dưới. Bên dưới tòa biệt thự là sân vườn rộng rãi, cây cối xanh tươi, còn có những khóm hoa cúc màu vàng màu trắng đan xen làm tâm hồn người ta thoải mái dễ chịu.
Chợt, tôi nhớ đến một chuyện quan trọng. Hôm nay tôi đã hứa sẽ đến đệm đàn cho cuộc thi hát của Dĩ Phàm. Tôi không thể thất hứa. Tôi chạy ra cửa phòng, ra sức đập cửa:
"Mở cửa, mở cửa!"
Hai vệ sĩ áo đen cao to từ đâu xuất hiện, chắn trước mặt tôi, gương mặt cứng đờ như người máy:
"Tiểu thư, mời cô về phòng. Chưa có lệnh của ông chủ, cô không được ra ngoài"
Cha nuôi lại ngang nhiên gọi vệ sĩ đến canh chừng tôi? Ông ấy xem tôi là tội phạm hay sao? Tôi không cam tâm:
"Cha nuôi tôi đâu? Ông ấy đâu?"
"Ông chủ đang bận ở bên ngoài, tiểu thư mời về phòng"
Tôi đã hứa với Dĩ Phàm rồi, tôi không muốn làm cậu ấy thất vọng. Đây là cuộc thi rất có ý nghĩa với Dĩ Phàm, nếu tôi không đến, làm sao cậu ấy có thể thi được?
Tôi cố gắng năn nỉ họ:
"Các anh gọi điện thoại cho cha nuôi được không? Tôi muốn thương lượng với ông ấy"
"Thương lượng với ta?"
Một giọng nói lãnh đạm phát ra ở cầu thang làm tôi rét run, cha nuôi về rồi!
Thấy tôi cứng đờ đứng ở cửa, hai vệ sĩ lui ra để ông ấy vào. Cha nuôi nhìn tôi một lượt, bình thản nói:
"Sao? Không phải có chuyện muốn nói với ta sao? Bây giờ lại đứng yên như vậy?"
"Con...." trời ạ, nếu nhắc tới Dĩ Phàm chắc ông ấy giết tôi mất. Người cha nuôi này, tôi biết ông ấy chỉ thích ăn mềm chứ không ăn cứng a.
Cha nuôi ghé sát vào tai tôi, phả hơi thở ấm nóng sau gáy tôi, tà mị nói:
"Sao? Hôm nay là cuộc thi hát của Lục Dĩ Phàm, muốn đến đó cổ vũ nó?"
Thân thể tôi nhất thời đông cứng lại, sao chuyện này mà cha nuôi cũng biết? Cha nuôi thích thú nhìn gương mặt tái xanh của tôi, đưa mặt lại gần hơn ông ấy châm chọc nói:
"Nhìn không ra, Lưu Ly của chúng ta lại si tình như thế!"
Tôi trợn tròn mắt, thì ra ông ấy vẫn nhớ tới chuyện tôi nói thích Dĩ Phàm nên bây giờ mới có thái độ như vậy. Không biết sao, khi nghe ông ấy châm chích như thế tôi lại thấy nhoi nhói ở tim.
Biết chắc ông ấy sẽ không cho đi, tôi cũng chả cần phải quyến luyến năn nỉ nữa. Với lại, giọng điệu này của ông ấy khiến tôi bực bội rất bực bội. Tôi cứng đầu nâng mặt lên nhìn vào mắt cha nuôi, giọng nói chứa sự khiêu khích:
"Cha nuôi, Dĩ Phàm ưu tú như vậy, cha cũng nên chấp nhận đi thôi! Hơn nữa, cha cũng không còn trẻ, sớm thấy con tìm được người con thích, không phải nên vui mừng sao?"
Qủa nhiên, câu nói này rất có hiệu quả. Khuôn mặt đang đắc ý của cha nuôi bỗng trở nên vặn vẹo, lửa giận trong đôi mắt bốc lên ngút trời. Ông ấy ép sát tôi vào tường, gằn từng tiếng:
"Con nói lại lần nữa xem!"
Tôi đột nhiên rất thích thú với vẻ mặt này của cha nuôi, lại lớn tiếng nói:
"Con nói, cha nuôi không còn trẻ nữa, cha nuôi cũng nên chúc phúc cho con!"
Câu nói đó đã khiến tôi phải trả giá T.T
------------------------------------