Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cô những tưởng những ký ức đau thương năm đó đã vĩnh viễn chôn vùi theo trận hỏa hoạn của mười ba năm trước, tại sao bây giờ bức ảnh này lại có thể xuất hiện ở đây? Cha cô, mẹ cô bọn họ có còn sống không? Cô rất muốn gặp họ, đã rất lâu rồi Lưu Ly cố gắng đem những hồi ức buồn bã ấy chôn sâu vào nấm mồ tuyệt vọng, nhưng mỗi khi nhớ đến vẫn làm cô nhoi nhói ở tim. Kết cục của gia đình họ, quả thực rất thảm khốc!
Lưu Ly điên cuồng quay đầu tìm kiếm, nhưng nhìn mãi nhìn mãi cả công viên vẫn lặng ngắt như tờ... thỉnh thoảng có vài người đi ngang qua nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái. Những người vệ sĩ đứng ở đằng xa thấy cô vẫn chưa đi khỏi cũng không lên tiếng, họ căn bản không biết Lưu Ly đã nhìn thấy thứ gì.
Cô lật phía sau bức ảnh, chỉ thấy dòng chữ:
"Ngày mai tám giờ sáng đến biệt thự Ninh gia
Ký tên: Ninh Ngọc"
Lưu Ly run rẩy ngồi thụp xuống ghế đá, tay chân lạnh ngắt nhưng không lạnh lẽo bằng tim cô lúc này. Gương mặt vốn không có mấy điểm hồng hào giờ này lại không còn chút huyết sắc, cô suy sụp ngồi đó nhìn bức ảnh cũ nát trong tay.
Trong lòng dấy lên một linh cảm không lành, theo bản năng Lưu Ly ôm chặt bức ảnh đó khóc lớn, cô ngồi khóc suốt hai tiếng đồng hồ. Người đi đường cũng ngày một đông hơn, có người còn dừng lại an ủi hỏi han cô còn có người thì nhìn cô đầy quái gở. Mỗi khi có ai đó hỏi, cô lại khóc lớn hơn khóc đến mức khàn cả cổ, còn những người kia cũng biết không thể nói được gì nên đành lẳng lạng bỏ đi.
Mãi đến trưa, Lưu Ly rốt cuộc cũng ngừng khóc. Cô nhìn người trong ảnh, giọng nói khàn đặc và nấc nghẹn:
"Cha, mẹ... Con gái vô dụng. Đã không thể tìm được hài cốt của hai người..."
Những người vệ sĩ đi theo cô thấy tình thế không ổn bèn không biết làm sao, họ đưa mắt nhìn nhau, sau cùng quyết định gọi cho Diệp Sở. Nhưng mà lúc này lại nhận được tín hiệu tắt nguồn, có lẽ Diệp Sở đang tập trung xử lý công việc nên quên sạc pin rồi. Họ đành bất lực lắc đầu nhìn nhau.
Lưu Ly về biệt thự, cô không nói không rằng chỉ một đường đi thẳng lên lầu. Quản gia nghe vệ sĩ thuật lại chuyện lúc sáng bà chỉ nghĩ do cô nhớ Diệp Sở quá nên mới không kìm được cảm xúc, thỉnh thoảng mấy ngày nay cô cũng hay buồn bã nên bà không dám nhiều lời lại sợ chọc cô buồn hơn.
Lưu Ly mệt mỏi gục trên giường, cô lật đi lật lại bức ảnh gia đình mình mà không rõ trong lòng có tư vị gì. Còn nhớ chuyện năm đó, cô thực sự rất sợ hãi. Bọn họ mặc đồ đen, không nói lời nào liền xông vào nhà bắt trói cha mẹ của Lưu Ly.
Ngay khi vừa trông thấy bọn họ ở cổng, cha mẹ Lưu Ly liền mang cô đi xuống mật đạo dưới lòng đất để trốn. Nhưng mà vừa đi được vài bước bọn họ đã bao vây khắp căn nhà, nếu bây giờ đi cũng không được mà không đi cũng không xong.
Cha mẹ cô đành để cô lại một mình ở mật thất, sau đó mẹ của Lưu Ly ôm cô khóc nức nở, bà không nói gì nhiều chỉ nói vỏn vẹn vài chữ:
"Con hãy sống cho tốt... cha mẹ... yêu con!"
Nói rồi hai người nắm tay nhau đi về hướng ngược lại còn Lưu Ly thì ngồi đó trơ mắt nhìn họ đi ra nơi nguy hiểm. Trước khi khuất bóng cha của Lưu Ly còn quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Cô trốn trong mật thất một ngày một đêm không dám ngủ. Khi cha mẹ Lưu Ly vừa rời đi không bao lâu liền nghe thấy tiếng súng nổ vang trời, ngay sau đó một luồng khí nóng hừng hực xông tới làm Lưu Ly suýt chết ngạt. Lúc cô lên được khỏi mật đạo cũng đã là chiều hôm sau. Lưu Ly nhìn căn nhà của bọn họ cháy đến trơ trọi không còn gì ngoài những khung sắt thép bê tông. Dưới đất lốm đốm những mảng đen đặc, trận hỏa hoạn thiêu rụi hoàn toàn sự sống... Cha mẹ của cô cũng chết tại đó...
Từ đó Lưu Ly trở thành trẻ lang thang nơi đầu đường xó chợ, lúc ấy cô chỉ mới năm tuổi mà phải sống cuộc đời bất hạnh như thế. Mãi đến hai năm sau cô mới gặp được Diệp Sở...
Lưu Ly nằm trên giường suy nghĩ suốt một đêm. Ninh Ngọc từ trước đến nay hoàn toàn không có ý tốt, tại sao cô ta lại biết được chuyện gia đình cô chứ? Lưu Ly suy nghĩ rất nhiều, định mang chuyện này nói với Diệp Sở, nhưng mà cô sợ lúc này hắn đang rất bận rộn, dù sao chuyện này cũng là chuyện của cô.... vẫn không nên làm phiền cha nuôi thì hơn!