Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dung Tiểu Phong mắt nhìn chằm chằm vào tivi bỗng nhiên không đầu không đuôi bật thốt ra một câu, cắt đứt câu cuộc trò chuyện.
“Cái gì?”
Hai vị phụ huynh trăm miệng một lời kêu lên, ánh mắt đau lòng không ngừng dao động trên người con gái bảo bối, tìm kiếm xem cô bị thương ở chỗ nào.
“Tâm nhi, sao con lại không cẩn thận như thế, người có bị thương hay không? Để mẹ gọi lão Vương đưa con đến bệnh viện kiểm tra tổng thể xem thế nào!”. Mẹ Dung xót con gái, chỉ hận không thể lập tức đóng gói đưa cô đến bệnh viện.
Sắc mặt của Dung Thiếu Thu cũng đanh lại, chăm chú quan sát khuê nữ nhà mình, nhìn thần sắc lạnh nhạt, lại thanh tao lịch sự không hề giống với người đang bị thương chút nào, tuy nhiên vẫn lo lắng, hỏi: “Tâm nhi, có muốn đi chụp city không?”.
“Mẹ, cha, hai người yên tâm, con tốt lắm, lúc ấy đầu chỉ hơi mông lung một chút thôi, hiện tại không việc gì nữa rồi, xin đừng lo lắng!”
Sau khi nói xong liền quét ánh mắt trách cứ sang người con trai, hốc mũi Dung Nhụy Tâm thoáng chút ê ẩm, nở nụ cười sáng lạn an ủi cha mẹ mình, nắm lấy bàn tay ấm áp của mẹ Dung, cảm nhận sự quan tâm lẫn yêu thương của tình thân.
“A, xe của bác cả về rồi! Chú Thần cũng đón bác hai về thật đúng lúc!”. Đồng thời nghe được hai tiếng động cơ, cậu nhóc liền lớn tiếng thông báo tình hình ngoài cửa.
Ba người bên trong cũng nghe được tiếng xe bên ngoài, liền tạm dừng đề tài, loáng thoáng thấy được hai bóng dáng ngoài cửa, Dung Tiểu Phong vui vẻ kêu lên: “Bác cả, bác dâu, có quà cho Tiểu Phong không ạ?”.
Dung Thiệu Văn ung dung, tuấn nhã choàng vai một người phụ nữ tú lệ đoan trang bước vào, mắt Dung Nhụy Tâm lóe sáng tập trung nhìn vào đôi vợ chồng cực kỳ xứng đôi kia.
Anh tuấn, đẹp trai, duyên dáng, tao nhã!
Dung Nhị Tâm không chút keo kiệt đánh giá đôi trai tài gái sắc trước mắt, sau đó đứng dậy cười khẽ gọi:“Anh cả, chị dâu, đã trở lại!”.
“Hôm nay Tâm nhi về sớm hơn cả anh cơ đấy, tốt lắm, Tiểu Phong muốn quà gì nào?”. Dung Thiệu Văn dịu dàng nhìn em gái và cháu trai, vừa nói vừa ngồi xuống chào hỏi:“Cha, mẹ, chúng con về rồi!”.
“Cha, mẹ!”, Phương Tiểu Nhã nở nụ cười nhu hòa, kéo tay em chồng vui mừng nói: “Tâm nhi, vừa rồi chị cùng một người bạn đi mua sắm, có mua cho em vài thứ, chút nữa mặc thử xem có thích không nhé?”.
“Cảm ơn chị!”, vừa ngồi xuống sô pha vừa nói, Dung Nhụy Tâm vừa gặp đã thích người chị dâu tự nhiên hào phóng này, hai người nhìn nhau hiểu ý cười cười.
“Bác cả, bác đã nói mua cho Tiểu Phong mô hình máy bay điều khiển mới nhất mà, lúc nào mới có ạ?. Chuyên mục tin kinh tế đã chấm dứt, lúc này là thời gian dành cho quảng cáo, Dung Tiểu Phong không có tâm tình xem những tiết mục nhàm chán kia, liền đi đến chỗ bác mình đòi quà.
Thứ đồ chơi mà Dung Tiểu Phong thích không phải là siêu nhân, hay những món linh tinh ngây thơ này nọ, ngược lại cậu chỉ thiên về máy móc, lắp ráp, chế tạo, độ khó càng cao lại càng thích, cái gì không hiểu đều muốn muốn mua về nhà nghiên cứu.
Nhà họ Dung gì cũng không thiếu, hơn nữa thứ không thiếu nhất chính là tiền, sự sủng ái đối với tiểu bảo bối duy nhất trong nhà đều khiến người và thần công phẫn. Có câu thiên hạ độc nhất vô nhị thật chẳng sai, chỉ cần cậu nhóc mở miệng muốn thứ gì đó, thì chúng liền xuất hiện ở trước mặt, muốn súng lục có súng lục, muốn máy bay có máy bay, nói tóm lại là muốn gì có đó.
Ôm thân hình nhỏ nhắn mềm mại vào lòng, Dung Thiệu Văn cúi đầu song song với cháu trai, hai người mắt đối mắt, mũi đối mũi, vô hạn sủng ái cười nói: “Làm sao bác cả có thể quên được quà của bảo bối nhà ta chứ, rất nhanh liền xuất hiện thôi!”.
“Cha, mẹ, anh cả chị dâu, mọi người không ai thèm để ý đến con cả, thiên vị quá mức mà!”. Hai tay ôm theo một đống gì đó tiến vào, Dung Thiệu Hưng oán giận vừa đi vừa nói, gương mặt anh tuấn sa sầm, hai mắt lại tỏ ra thong dong hời hợt, sau khi nhìn thấy cậu nhóc nào đó lập tức khoa trương kêu to: “Tiểu Phong, đồ nhóc thối này, không mau đến giúp bác hai một tay hả!”.
“Cháu chào bác hai! Có phải mua đồ cho Tiểu Phong không?”. Dung Tiểu Phong quay đầu cười ngọt ngào, phô ra hàm răng sữa trắng tinh, gương mặt đáng yêu này lập tức đập tan mọi oán khí của người nào đó.
“Thiệu Hưng lại mua gì mà nhiều thế?”, mẹ Dung nhìn con trai mang một đống đồ về nhà, khó hiểu lên tiếng hỏi.
Đặt mọi thứ trong tay lên trên bàn, cử chỉ của Dung Thiệu Hưng tự nhiên mà tiêu sái, mang theo khí chất cao quý không gì sánh kịp, tựa như mĩ vương tử, vừa thanh nhã lại tràn ngập ánh mặt trời.
Duy nhất không cân xứng với hình tượng đó chính ánh mắt như ai oán kia, sau khi trừng mắt với ông anh ngồi ở phía đối diện, mới đáp lời: “Mẹ, mẹ hỏi anh cả đi!”.
“Mẹ, đây là đồ Tiểu Nhã mua cho mọi người!”. Nhìn thấy em chồng bị ông xã mình bắt nạt, Phương Tiểu Nhã vô cùng đồng tình chớp chớp mắt.
Hóa ra hai người họ xe trước xe sau nối gót cùng về, lái xe kiêm vệ sĩ An Ngọc Thần sau khi đưa Dung Thiệu Hưng về đến nhà họ Dung, liền lái xe rời đi, công tác hôm nay đã chấm dứt, nên lập tức được tan ca.
Dung Thiệu Văn sau khi xuống xe, liền quăng chìa khóa xe cho em trai, bê đồ từ trong cốp ra, còn bản thân thì kéo tay bà xã thong dong vào nhà trước.
“Vợ cưới về là để yêu thương, không phải sao!”, Dung Thiệu Văn nheo mắt lại, lười biếng tựa vào trên sô pha, uy hiếp nhìn em trai, ý tại ngôn ngoại chính là: Những việc khó khăn đương nhiên là việc của em trai rồi.
“Anh hai, lần tới bị anh cả bắt làm cu li, thì nhớ gọi Tâm nhi giúp một tay nhé!”.
Anh em nhà họ Dung có vẻ ngoài tương đối giống nhau, không hổ là cùng một cha mẹ sinh ra, ngay cả khi tức giận cũng làm cho người ta không thể rời mắt. Dung Nhụy Tâm buồn cười nhìn người anh thứ hai của mình, kỳ thật việc lấy quà này sao có thể xem như đang làm cu li, nhưng người này lại cố ý xưng mặt lên, tỏ vẻ tức giận chủ yếu là muốn bầu không khí thêm hứng khởi mà thôi.
“Cũng may còn có Tâm nhi lo cho anh hai, không phụ công anh thương em như thế!”. Dung Nhị thiếu nói năng ngọt xớt cuối cùng cũng vui vẻ ra mặt, con ngươi màu đen trong suốt ngầm đánh giá em gái, nhìn thấy cô mặc bộ váy có màu sắc khác với kia, quả nhiên đẹp hơn trước nhiều!
“Vẫn chưa muộn lắm, lão nhị chở Tâm nhi đến bệnh viện chụp cộng hưởng từ đi, xem xem có vấn đề gì không!”. Nghe đám con mình tranh luận, Dung Thiếu Thu đang xem tivi liền quay đầu liếc mắt một cái, vẻ mặt nghiêm túc phân phó.
“Tâm nhi làm sao vậy?”, Dung Thiệu Hưng thu hồi ý cười, thần sắc ngạc nhiên hỏi.
Những người không rõ tình huống lập tức tập trung tinh thần xem xét người trước mắt, không rõ cha mình lại nói muốn đưa em gái đi bệnh viện chụp chiếu.
Phương Tiểu Nhã tinh mắt quan sát người bên cạnh, ngôn ngữ hơi khẩn trương, nhẹ giọng hỏi: “Tâm nhi, em thấy chỗ nào không thoải mái?”
“Mẹ cháu bị ngã từ trên thang xuống, sau đó liền quên hết tất cả, cái gì cũng không nhớ rõ!”.