Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi
  3. Chương 228
Trước /229 Sau

Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi

Chương 228

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Mười năm sau.

Tám giờ tối, Thành Quốc, cổng lớn Phủ Tổng Thống.

Một chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ trải qua sự kiểm tra của vệ sĩ, lập tức chạy vào, dừng lại trước tòa lầu chính.

Trong phòng ngủ trên lầu ba, Tiêu Nhã Hinh còn đang chọn quần áo.

"Tiểu thư, bạn của cô đã đến đón cô." Trợ lý này từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Tiêu Nhã Hinh đang đứg trước gương thay đổi quần áo rồi nói.

"A, để anh ấy đợi tôi ba phút nữa, tôi xong ngay đây." Tiêu Nhã Hinh nghe vậy, lập tức mặc chiếc váy ngắn màu xanh biếc, tiện tay cầm lấy một phong bì màu trắng, vừa mang đôi giày cao gót màu bạc vào, vừa chạy ra ngoài.

"Đi xuống dưới lầu, nhìn thấy chiếc xe thể thao mui trần đậu trước cửa, cô nhanh chóng lên xe, sau đó quay sang ôm cậu trai trẻ, rồi nói: "Thật có lỗi, Lôi Ân, để anh chờ lâu."

"Ngàn vạn lần đừng nói như vậy, đây là vinh hạnh của anh." Chàng trai tên Lôi Ân gật đầu cười nói với cô, sau đó khởi động xe, lái về phía cổng lớn.

Xe còn chưa đến cổng lớn, điện thoại của Tiêu Nhã Hinh chợt vang lên, cô lấy điện thoại trong túi xách ra nhìn dãy số trên màn hình, khóe miệng không tự chủ lộ ra một tia mỉm cười: "Tiểu Bồ Đào, chịu gọi điện thoại cho chị rồi sao?"

"Chị, em và anh hai đang ở sân bay, chị nhanh đến đón chúng em đi." Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng nói thanh thúy của Tiểu Bồ Đào đã mười lăm tuổi.

"Cái......Cái gì? Sân bay?" Tiêu Nhã Hinh vừa nghe cô bé nói những lời này, hơi ngạc nhiên.

"Đúng vậy, thật vất vả bà nội mới đồng ý cho em và anh hai về Thương Quốc nghỉ hè cùng cha mẹ, thăm em trai và em gái, em không muốn trở về Thương Quốc, cho nên liền kéo theo anh hai lên máy bay, đến thăm chị nè, chị nhanh đến đón chúng em đi, nếu không anh hai sẽ gọi điện thoại cho cha, cha sẽ phái máy bay đến đón chúng em đi đó.... ..."

"Biết rồi, các em đứng trước cửa sân bay chờ, chị lập tức sẽ đến đón các em." Tiêu Nhã Hinh nói xong, cúp điện thoại, sau đó quay đầu nói với Lôi Ân đang ngồi bên cạnh: "Lôi Ân, bây giờ em không thể đi dự tiệc rồi, em muốn đến sân bay đón hai người, nếu không anh đi dự tiệc một mình đi."

"Em không đi, anh đi một mình thì có ý nghĩa gì, anh đưa em đến sân bay đón người." Lôi Ân nghe vậy, suy nghĩ một chút rồi nói.

"Vậy, vậy làm phiền anh rồi." Tiêu Nhã Hinh nói xong, nở một nụ cười ngọt ngào với anh.

"Chỉ cần có thể ở cùng với em, cho dù làm cái gì, anh cũng sẽ cảm thấy rất vui." Trên mặt Lôi Ân hiện lên một vùng đỏ, giọng nói rất nhỏ.

Tiêu Nhã Hinh hiểu ý của anh ta nhưng chỉ cười nhạt, cũng không cho anh ta bất kỳ câu trả lời nào.

Lôi Ân là học trưởng học chung trường với cô, lên lên rất đẹp trao, bối cảnh của gia đình rất mạnh, là tập đoàn Công Tử Ca số một số hai của Thành Quốc, từ ngày Tiêu Nhã Hinh vào đại học, anh ta vẫn vô tình hay cố ý tiếp cận cô, người bên ngoài nhìn vào thấy quan hệ giữa hai người rất tốt, tất cả mọi người đều thừa nhận quan hệ tình nhân của họ, mà cảm giác của Tiêu Nhã Hinh đối với anh ta cũng không tệ, trong lòng thầm muốn tiếp nhận anh. Đây là lần đầu tiên bọn họ hẹn hò, vốn hai người hẹn nhau muốn đi tham gia bữa tiệc sinh nhật của một người bạn, nhưng bây giờ vì hai vị khách không mời mà đến đột nhiên đến đây, khiến cho kế hoạch của bọn họ bị đảo lộn hoàn toàn.

... ...... ...... .....

Cổng sân bay.

"Anh hai, nghe nói anh Thiên Hữu rất thích con gái có đường cong hình chữ S, anh nói vóc dáng em có tính là đường cong hình chữ S không?" Tiểu Bồ Đào đeo cặp mắt kính thật to trên mặt, trên đầu đội mũ thật to, đứng trước mặt cô, gần như không thấy rõ gương mặt cô. Lúc này cô đang ngửa đầy, ngoảnh mặt về phía Đào Dục Huyên với vẻ mặt lạnh lùng đang đội mũ lưỡi trai và đeo kính mát.

Đào Dục Huyên nghe vậy, đưa tay tháo kính mát xuống, một tay lấy cặp mắt kính siêu bự trên gương mặt Tiểu Bồ Đào xuống, thản nhiên nói: "Bây giờ đã là buổi tối, đeo mắt kính có phải hơi kỳ quái không?"

"Anh hai.... ...." Tiểu Bồ Đào thấy anh trai hoàn toàn không để ý đến câu hỏi của cô bé, rất tức giận kéo dài giọng gọi tên anh.

"Chúng ta nói hay lắm, chỉ ở Thành Quốc ba ngày, không được phép ở chỗ này mà không chịu đi." Đào Dục Huyên biết Tiểu Bồ Đào chuẩn bị làm nũng, vị vậy gõ vào cái đầu nhỏ của cô bé và nói.

"Anh hai rất quá đáng, chẳng lẽ anh hoàn toàn không nhớ chị Nhã Hinh sao?" Tiểu Bồ Đào thấy mình làm nũng không có hiệu quả, cái miểng nhỏ nhắn lập tức chu lên thật cao, bất mãn hói.

"Sao anh phải nghĩ đến cô ấy?" Đào Dục Huyên nghe vậy, rất không đồng ý hỏi ngược lại.

"Chị Nhã Hinh rất thích anh đó, mỗi lần đến nhà bà nội thăm chúng ta, đều tặng cho anh hai một đống quà thật đẹp, đẹp hơn so với quà của Tiểu Bồ Đào. Anh hai, anh thật vô tình, anh là kẻ bạc tình.... ...." Lúc này Tiểu Bồ Đào vô cùng tức giận nói với Đào Dục Huyên.

"... ...." Đào Dục Huyên nghe vậy, lập tức im lặng, trên gáy chảy ba giọt mồ hôi thật hoa hoa lệ lệ, không hề mắng Tiểu Bồ Đào.

Không bao lâu sau, chiếc xe thể thao xuất hiện trước cổng sân bay, sau khi xống xe, Tiêu Nhã Hinh nhanh chóng đến trước mặt Tiểu Bồ Đào và Đào Dục Huyên, chào hỏi bọn họ: "Hoan nghênh các em, quý cô và quý cậu."

"Chị Nhã Hinh.... ....." Tiểu Bồ Đào nhìn thấy Tiêu Nhã Hinh, lập tức nhào vào cho cô một cái ôm thật to.

Lôi Ân dừng xe lại, cũng xuống xe, đi đến bên cạnh Tiêu Nhã Hinh thì dừng lại, tầm mắt Tiểu Bồ Đào nhanh chóng rơi trên người Lôi Ân, cô bé chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, sau đó cất cao giọng hỏi Tiêu Nhã Hinh: "Chị Nhã Hinh, lái xe của chị rất đẹp trai đó."

Lôi Ân nghe vậy, lập tức hoa hoa lệ lệ đổ mồ hôi.

"Anh ấy không phải lái xe, Tiểu Bồ Đào, Quả Táo........Giới thiệu với hai em, vị này chính là Lôi Ân, ừ, anh ấy......Anh ấy là....... của chị" Tiêu Nhã Hinh đang suy nghĩ dùng từ gì cho đúng để miêu ta mối quan hệ giữa cô và Lôi Ân, nhưng mà cô còn chưa mở miệng, đã bị Tiểu Bồ Đào làm ra vẻ khôn ngoan mỉa mai: "Trợ lý sao? Rất đẹp trai đó, nếu em có được người trợ lý đẹp trai như vậy thật là tốt."

Lôi Ân tiếp tục đổ mồ hôi, mà Tiêu Nhã Hinh đã nở nụ cười ngượng ngùng, tầm mắt của cô rơi trên người Đào Dục Huyên đang im lặng đứng sau lưng Tiểu Bồ Đào.

"Là bạn trai của cô ấy, lên xe thôi." Đào Dục Huyên thản nhiên liếc mắt nhìn Tiêu Nhã Hinh và Đào Dục Huyên, sau đó vỗ vỗ đầu Tiểu Bồ Đào, nói đáp án chính xác cho cô bé biết.

"Thật ra..Cũng không tính là bạn trai......" Không biết vì sao khi nghe Đào Dục Huyên nói như thế, Tiêu Nhã Hinh chợt hơi sốt ruột, vội vàng giải thích.

Cô vừa nói xong, trên mặt Lôi Ân xuất hiện tia bi thương.

Phát hiện mình hói sai lời, Tiêu Nhã Hinh vội vàng bịt miệng mình lại, thầm mắng bản thân một tiếng "Ngu ngốc, tại sao phải giải thích chứ."

Đào Dục Huyên chỉ làm như không nghe thấy lời giải thích của cô, đi thẳng về phía chiếc xe, khóe môi không được tự chủ lộ ra nụ cười nhạt.

Sau khi lên xe, Tiểu Bồ Đào bắt đầu líu ríu không ngừng với Tiêu Nhã hinh, hai cô gái nói rất nhiều, chủ đề của Tiểu Bồ Đào chủ yếu là đại suất ca đẹp trai nhất Tiêu Thiên Hữu, xem anh ta là tình nhân trong mộng của mình.

Xe chạy một đường đến trước cổng Phủ Tổng Thống, Tiêu Nhã Hinh nói cảm ơn Lôi Ân, sau đó nói xin lỗi, làm kế hoạch lúc đầu của anh ta bị phá hủy, tiếp theo chào tạm biệt với anh ta, rồi đưa Tiểu Bồ Đào và Đào Dục Huyên vào Phủ Tổng Thống.

Sau khi Tiểu Bồ Đào vào phủ thì Tiểu Bồ Đào chạy thẳng lên lầu, đi tìm anh Thiên Hữu của cô bé, mà Đào Dục Huyên thì để cho Tiêu Nhã Hinh an bài người đưa cậu đến phòng dành cho khách. Tiêu Nhã Hinh kiên quyết muốn tự mình dẫn cậu đi, vì vậy, hai người một trước một sau đi về phía tòa nhà Phụ Phúc.

"Vừa rồi chuyện kia......Anh ấy thật ra là học trưởng của tôi, ban đầu chúng tôi hẹn nhau hôm nay đi tham gia......" Đi vào phòng khách, Tiêu Nhã Hinh định mở miệng giải thích với Đào Dục Huyên về mối quan hệ giữa cô và Lôi Ân, nhưng cô còn chưa nói xong, đã bị Đào Dục Huyên cắt đứt: "Chị không cần giải thích nhiều với tôi như thế, tôi cũng không quan tâm chuyện giữa các người."

"Cậu......" Tiêu Nhã Hinh nghe lời nói lạnh nhạt của cậu, trong lòng chợt cảm thấy luống cuống, cô ngạc nhiên nhìn cậu thiếu niên mười lăm tuổi trước mặt này, vóc dáng của cậu đã cao 1m75 rồi, cao hơn cô một cái đầu, đứng ở trước mặt cô, có thể khiến cô có một cảm giác áp bức khi nhìn từ trên xuống dưới.

"Nhưng mà, chị xác định muốn quen bạn trai, năm nay chị bao nhiêu tuổi rồi? 23 hả? Nếu không tìm được đàn ông để gả ra ngoài, sẽ trở thành một bà già.... ..." Lúc Đào Dục Huyên nói những lời này, vẫn không quên dò xét cô, giọng nói hơi châm chọc.

Bị Tiêu Nhã Hinh đả kích không nhẹ, ngược lại Đào Dục Huyên bình tĩnh, trên mặt cậu nở nụ cười thản nhiên đáng đánh đòn, nói.

Vừa rồi Tiêu Nhã Hinh suy nghĩ cậu đã trưởng thành, đã trở thành một người đàn ông cao lớn mạnh mẽ, nhưng vì những lời nói này của cậy, lập tức làm cô cảm thấy cậu vẫn giống như trước kia, vẫn là một tiểu thử thúi đáng đánh đòn.

Hơi nghiến răng nghiếng lợi nhìn Đào Dục Huyên đứng trước mặt, cô híp hai mắt lại, cất giọng nguy hiểm nói: "Làm sao tôi có thể không gả ra ngoài được, chẳng lẽ cậu đã quên rồi, vào cái đêm mười năm trước kia, cậu đã là người của tôi rồi hả?"

Đào Dục Huyên vừa nghe cô nhắc đến chuyện mười năm trước, liền đau khổ nhớ đến đêm bi thương ở trong bệnh viện, chính là buổi tối, cậu bị ép buộc ngủ chung với tiểu ma nữ này, còn bị cô cưỡng hôn, chịu nhục mặc cái váy ngủ viền tơ màu vàng, sỉ nhục, đúng là sự sỉ nhục lớn.

"Được, nếu chị đối với tôi tình thâm ý trọng như thế, vị thì chờ đi, cũng không chờ quá lâu đâu, hai mươi năm sau, tôi sẽ cưới chị, để chị làm cô dâu già...." Bị Tiêu Nhã Hinh đả kích không nhẹ, ngược lại Đào Dục Huyên rất bình tĩnh, trên mặt cậu nở nụ cười nhàn nhạt đáng đánh đòn, nói.

"Cậu.....Được, tôi sẽ chờ, cậu không ngại cưới gái lỡ thì, tôi cũng không gái gả cho ông nụ non." Tiêu Nhã Hinh bị lời nói của cậu làm cho tức giận muốn xông lên nhéo vào mặt cậu, nhưng cô nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh của Đào Dục Huyên, lòng thâm hung ác, liền hạ quyết tâm liều chết với cậu đến cùng, dù sao cô cũng có rất nhiều thời gian, ai sợ ai.

Đào Dục Huyên nghe cô nói như thế, vẻ mặt chợt nhìn cô chăm chú, bàn chân bước từng bước đến gần cô.

"Này....Cậu.......Cậu làm gì nhìn tôi như thế?" Tiêu Nhã Hinh bị ánh mắt của cậu nhìn chăm chú làm hai má nóng lên, giọng nói cũng lắp bắp.

Đào Dục Huyên không nói lời nào, chỉ tiếp tục nhìn cô chăm chú, cả người từ từ đến gần cô.

Tiêu Nhã Hinh bị bộ dạng lúc này của cậu làm cho sợ hãi, khi cậu đến gần, cả người bất giác lui về sau, không bao lâu sau, lưng cô đã chạm vào vách tường.

Đào Dục Huyên thấy cô không thể lui được nữa, lập tức tiến lên một bước dài, hai tay chống lên bức tường sau lưng cô, vây cô vào trong phạm vi ngực cậu.

"Cậu......Cậu muốn làm gì?" Tiêu Nhã Hinh chưa từng nhìn thấy ánh mắt của Đào Dục Huyên nhìn cô như thế, với lại lúc này động tác của cậu rất mập mờ, trái tim đập thật nhanh, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Đào Dục Huyên nhìn cô, nửa phút sau, đột nhiên cúi đầu xuống, động tác vừa nhanh vừa bất ngờ, Tiêu Nhã Hinh bị cậy cuối xuống lập tức hét lên một tiếng, nhắm chặt hai mắt lại, nghĩ rằng cậu đang muốn cưỡng bức mình.

Nhưng, nhưng mà.... .....

Chờ đợi khoảng hai giây, cô cũng chờ được nụ hôn của cậu.

Nhẹ nhàng mở to hai mắt, thấy gương mặt Đào Dục Huyên phóng đại trước mặt cô, lúc này môi của hai người chỉ cách nhau một centimet, hầu như chỉ cần động một cái, thì có thể chạm được đối phương.

Lúc này Tiêu Nhã Hinh bị Đào Dục Huyên bức điên lên, tên kia hôn thì hôn không hôn thì tôi, phải làm tư thế là một sự giày vò đối với cô.

Cuối cùng, sau khi hai người giằng co ở tư thế này khoảng một phút, Tiêu Nhã Hinh không thể nhịn được nữa, chủ động tiến lên, hai tay ôm chặt eo Đào Dục Huyên, môi cô dán chặt lên môi cậu, ngây ngốc hôn cậu.

Lúc đầu Đào Dục Huyên chỉ muốn hù dọa cô, không nghĩ đến cô gái này mạnh mẽ như thế, phản công trở lại, cậu lập tức trừng to hai mắt, theo bản năng muốn đẩy cô ra, lại nhìn thấy cô đã chủ động lui về sau.

"Thì ra hôn môi chính là mùi vị này, cũng không được tốt lắm, vì sao nhiều người thích hôn môi chứ?" Tiêu Nhã Hình vừa lau miệng mình vừa nói một cách kỳ quái.

"... ....." Đào Dục Huyên lập tức im lặng.

"Cái đó.....Hôm nay xem như không có chuyện gì xảy ra, đều là chị không tốt, chị không nên thèm thuồng sắc đẹp của cậu, Quả Táo à, cậu còn nhỏ nên chị đây không thể đợi cậu, chị lớn tuổi rồi, nên lập gia đình sớm một chút, biết không? Hãy quên chị đi, coi như chị chưa từng thích cậu....." Tiêu Nhã Hinh vừa cười nói, vừa vỗ vai Đào Dục Huyên.

Nói xong, không chờ Đào Dục Huyên làm ra phản ứng gì, cô xoay người rời khỏi phòng dành cho khách.

Đứng trên hành lang bên người phòng khách, nước mắt của Tiêu Nhã Hinh lặng lẽ chảy xuống. Thật ra trong khoảnh khắc cô hôn lên môi Đào Dục Huyên, cô đã hiểu được, giữa họ có một khoảng cách thật xa. Cô lớn hơn cậu tám chín tuổi, số tuổi cách xa như thế, họ không có cách nào vượt qua được. Đào Dục Huyên nói không sai, hai mươi năm sau, cô đã bốn mươi ba tuổi, mà Đào Dục Huyên chỉ mới ba mươi tuổi, đàn ông ba mươi tuổi là độ tuổi đẹp nhất, mà phụ nữ ở tuổi hơn bốn mươi cũng sắp bước sang tuổi về già, đã hết thời người đẹp, giữa họ, căn bản không có khả năng.

Trong lầu chính, sau khi Tiểu Bồ Đào hỏi thăm rất nhiều người, cuối cùng cũng biết được tin chính xác, biết rỏ Tiêu Thiên Hữu đang ở trong thư phòng đọc sách, vì vậy không bao lâu sau, bóng dáng nhỏ bé của cô xuất hiện trước cửa thư phòng của Tiêu Thiên Hữu.

"Cóc cóc cóc", nhẹ nhàng gõ cửa, cô sửa sang lại quần áo trên người, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào.

"Mời vào." Rất nhanh, bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp tràn đầy từ tính của Tiêu Thiên Hữu.

Tiểu Bồ Đào nghe giọng nói của anh, lập tức như mở cở trong bụng, nhanh chóng mở cửa đi vào.

"Anh Thiên Hữu.... ..." Sau khi đi vào, cô bày ra bộ dạng đẹp mắt đứng trước mặt Tiêu Thiên Hữu, cất giọng ngọt ngào.

"Tiểu Bồ Đào, sao em đến đây? Em đến lúc nào? Là đi một mình hay đi với cha mẹ em?" Tiêu Thiên Nhữ nhìn thấy người trước mắt là Tiểu Bồ Đào, lập tức nở nụ cười nhạt, hỏi.

"Vừa mới đến, em đi với anh hai đến đây. Anh Thiên Hữu, anh thấy em thay đổi có đẹp không?" Tiểu Bồ Đào nói xong, vừa đổi thành nụ cười mê hoặc người khác, chớp to hai mắt, hỏi.

"Ừ, càng ngày càng đẹp." Tiêu Thiên Hữu nói, để quyển sách trong tay xuống, sau đó đứng lên đi đến trước bàn đọc sách, đi đến bên cạnh ghế sô pha.

Tiểu Bồ Đào nghe Tiêu Thiên Hữu khen mình đẹp thì vui biết bao nhiêu, cô bé lập tức nở nụ cười tươi chạy đến bên cạnh Tiêu Thiên Hữu, kéo lấy tay anh, ngồi xuống bên ghế sô pha, cái đầu nhỏ không ngừng cọ cọ vào cánh tay anh: "Anh Thiên Hữu, bây giờ em đã mười lăm tuổi rồi. Qua một năm nữa, em đã mười sáu tuổi, chính là người trưởng thành rồi.

"Ừ, mười sáu tuổi rồi, Tiểu Bồ Đào chính là một cô gái, nói đi, muồn quà gì? Anh Thiên Hữu chuẩn bị cho em." Tiêu Thiên Hữu cưng chiều nhéo nhéo cái mũi của Tiểu Bồ Đào, sau đó nói.

"Quà gì cũng được sao? bất cứ cái gì anh Thiên Hữu cũng đồng ý tặng cho em saTiểu Bồ Đào vừa nghe lời anh nói, lập tức vui vẻ, hỏi lại.

"Ừ, cho dù em muốn cái gì, anh cũng đều tặng cho em." Tiêu Thiên Hữu đồng ý nói.

Trên thực tế, cũng chính xác như thế, trên đời này, không có thứ gì mà Tiêu Thiên Hữu cậu muốn mà không được, anh có tư cách nói lời như thế.

"Em muốn anh Thiên Hữu." Tiểu Bồ Đào thấy cậu đồng ý một cách thoải mái, vì vậy mở hai tay ra, ôm lấy Tiêu Thiên Hữu ngồi bên cạnh.

"Á......Em nói cái gì? Muốn......Muốn anh?" Có lẽ Tiêu Thiên Hữu không ngờ cô lại đưa ra một món quà kinh hồn như thế, lập tức hơi lúng ta lúng túng.

"Anh Thiên Hữu, cho em làm cô dâu của anh đi, em rất thích rất thích anh Thiên Hữu đó......" Lúc này Tiểu Bồ Đào thật phấn khích, đôi mắt to xinh đẹp không ngừng chớp, giống như con sói tìm thấy con mồi.

"... ....." Tiêu Thiên Hữu thấy biểu hiện của cô bé này rất chân thành, lập tức cảm thấy không nói nên lời.

"Anh Thiên Hữu, vì sao anh không nói lời nào? Anh nói em muốn cái gì cũng được mà, mười sáu tuổi có thể làm cô dâu rồi, em muốn gả cho anh Thiên Hữu." Tiêu Thiên Hữu im lặng khiến tim Tiểu Bồ Đào hơi đau nhói, cô bé không ngừng cọ cọ đầu vào lòng Tiêu Thiên Hữu, sống chết cũng muốn anh ta chấp nhận.

"À đúng rồi, anh đột nhiên nhớ tới còn một việc quan trọng cần phải làm, cái đó.......Tiểu Bồ Đào, em......Em ngồi máy bay lâu như thế rất mệt đi, nếu không bây giờ em đi nghỉ trước, ngày mai anh Thiên Hữu sẽ chơi với em, chịu không? Quyết định như vậy đi, em nhanh đi nghỉ đi......." Tiêu Thiên Hữu nói xong, kéo Tiểu Bồ Đào từ ghế sa lon lên, sau đó đẩy cô đi về phía cửa.

"Không........Em không mệt.....Anh Thiên Hữu.....Anh đồng ý với em đi........Anh đồng ý với em đi......." Tiểu Bồ Đào thấy Tiêu Thiên Hữu muốn đuổi mình, vừa giãy dụa, vừa lớn tiếng nói.

"Em mệt rồi, nhanh đi nghỉ đi, nghe lời, nếu không anh sẽ không chơi với em nữa." Lúc này Tiêu Thiên Hữu đã giận tái mặt, rất nghiêm túc nói với cô.

"Được rồi......" Tiểu Bồ Đào đáng thương chu môi nhỏ ra, gương mặt ủy khuất, sau đó xoay người rời khỏi thư phòng.

Đóng cửa phòng lại, Tiêu Thiên Hữu nhớ tới lời Tiểu Bồ Đào vừa nói.... ......, đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, mình lại bị cô bé này làm cho tâm tình hỗn loạn, đây thật sự không phải là tác phong của anh ta.

... ...... ...... ....

Mười giờ tối.

Trong vườn hoa của Phủ Tổng Thống.

Hai cô gái đau khổ gặp nhau, tên mặt hai người đều là một chữ 'thảm'!

Tiêu Nhã Hinh cho người mang một thùng bia đặt trong vườn hoa, cô ngước lên nhìn ánh trăng nhô lên cao, uống một mình.

Tiểu Bồ Đào nhìn thấy, cũng im lặng đến bên cạnh cô ngồi xuống, cầm một chai bia lên uống.

"Sao em uống bia vậy? Bị anh của chị cụ tuyệt à?' Tiêu Nhã Hình nhìn vẻ mặt bi thương của Tiểu Bồ Đào, trong lòng cũng đoán được một vài chuyện, vì vậy mở miệng hỏi.

"Dường như anh Thiên Hữu không thích em...." Tiểu Bồ Đào uống một hớp bia, sau đó rất đau lòng nói.

"Em cũng không nhìn xem hai người kém nhau bao nhiêu tuổi, anh ấy có thể làm chú của em rồi, làm sao có thể thích em được?" Tiêu Nhã Hinh vừa ống bia, vừa nói.

"Chẳng lẽ chị không biết có cậu nói tuổi tác không thành vấn đề, chiều cao không phải khoảng cách sao? Trên đời này, có rất nhiều ông già cưới cô gái trẻ, huống chi anh Thiên Hữu không phải là ông già, anh ấy chỉ lớn hơn em mười tuổi thôi, cái này có thể xem là khoảng cách không?" Tiểu Bồ Đào lớn tiếng phản bác, trong từ điển của cô bé, cho tới bây giờ không có bốn chữ "chênh lệch tuổi tác."

"Ôi, cũng đúng, thật ra chỉ cần anh của chị thích em, hai người cũng không có gì không thể. Thật hâm mộ hai người đó." Tiêu Nhã Hinh nghĩ nghĩ, trong lòng tràn đầy chán nản.

Tiểu Bồ Đào cảm thấy tâm tình của Tiêu Nhã Hinh rất buồn bực, vì vậy hỏi cô ấy: "Vì sao chị lại buồn bực? Anh hai bắt nạt chị sao?"

"Không có, làm sao Quả Táo có thể bắt nạt chị được." Tiêu Nhã Hinh lắc đầu, thở dài nói.

"Chị, chị rất thích anh hai của em đúng không?" Lúc này, Tiểu Bồ Đào đã vứt bỏ chuyện buồn phiền trong lòng qua một bên, bắt đầu tám chuyện giữa Tiêu Nhã Hinh và Đào Dục Huyên.

"Yêu cái rắm á? Chị lớn hơn anh hai của em tám tuổi, chị già rồi, anh hai em còn trẻ, vì vậy giữa bọn chị hoàn toàn không có khả năng." Lúc này Tiêu Nhã Hinh đã uống hai chai bia, mặt đỏ lên, ánh mắt từ từ mơ màng.

"Thì ra lại là chuyện tuổi tác, thật ra đây được xem là chuyện gì chứ? Chị nhìn mẹ của em đi, bây giờ sắp bốn mươi tuổi rồi, nhưng người khác nhìn vào chỉ thấy bà ấy giống hai mươi thôi, tuổi của người bây giờ, hoàn hoàn nhìn được không? Chị nhìn mẹ của chị đi, ở cùng một chỗ với chị, thật giống như chị em, nếu trên tạp chí không nói, ai có thể nhìn ra được tuổi tác của các người chênh lệch chứ." Tiểu Bồ Đào nói xong, vứt một chai bia xuống, gương mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng, bắt đầu cảm thấy chóng mặt hoa mắt.

"A.... .....Ha ha, chị muốn làm yêu tinh là tốt rồi, có thể chờ đợi Quả Táo trưởng thành......."

"Em muốn làm tiên nữ, em phải mau chóng lớn lên chút nữa, cùng anh Thiên Hữu.... ..."

"Chị muốn làm yêu tinh......."

"Em muốn làm tiên nữ.... ......"

... ...... .........

Đêm hôm đó, Tiểu Bồ Đào và Tiêu Nhã Hinh đều uống say, sau đó Đào Dục Huyên và Tiêu Thiên Hữu đều không chút yên lòng với hai cô gái này, chạy đến vườn hoa xem xét, phát hiện các cô đã say đến bất tỉnh nhân sự, hai người nhìn nhau, định chuẩn bị đưa em gái của mình về phòng, nhưng còn chưa đưa các cô đi, chợt nghe trong miệng hai người khẽ nói "anh Thiên Hữu", "Quả Táo."

Cuối cùng, hai người đàn ông đành thở dài, ôm lấy em gái của mình trở về phòng ngủ.

Đêm hôm đó, cũng không ai biết hai người ở trong phòng đã xảy ra chuyện gì, dù sao năm năm sau, Thành Quốc và Thương Quốc tổ chức lễ thành hôn, khắp nơi ăn mừng, bỗng thành một câu chuyện thú vị.

Hết

Quảng cáo
Trước /229 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Phòng triển lãm không người

Copyright © 2022 - MTruyện.net