Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Cò Lười - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Vào mùa đông, trời tối sớm, năm gần đây lại đóng cửa. Cha Quan mẹ Qua không còn buôn bán đến chín giờ tối, mười giờ, mà khoảng tám giờ chuẩn bị đóng cửa.
Hai người đang trong phòng bếp dọn dẹp đồ đạc, cửa kính bị đẩy ra, một đôi mẹ con đi vào.
Người mẹ vội hỏi: "Đóng cửa tiệm rồi sao?"
"Không có." Mẹ Quan nhìn thấy trên vai cô ướt một mảng, trong lòng biết bên ngoài trời bắt đầu mưa, đứa bé còn rất nhỏ, khuôn mặt đỏ lên vì lạnh, giọng nói vô thức dịu đi, "Ăn cái gì?"
Người mẹ ngẩng đầu lên nhìn thực đơn dán trên tường, rẻ nhất mì trộn mỡ hành bảy đồng, đắt một chút mỳ thịt băm dưa muối tám đồng, mì trứng cà chua tám đồng, ngoài ra còn có mì thịt bò miếng cá lươn cũng phải 15, 16, có chút đắt.
"Mẹ con muốn ăn thịt bò." Đứa trẻ hít nước mũi, lấy lòng lôi kéo vạt áo mẹ mình.
Mì thịt bò đắt tiền nhất, 18 đồng. Người mẹ do dự, một lúc lâu, dằn lòng nói: "Ăn trứng cà chua đi, con không phải thích ăn trứng sao?"
Đứa trẻ nói: "Con muốn ăn thịt bò."
Người mẹ rất muốn quở trách đứa con không hiểu chuyện, sắp hết năm, cần tiền mua đồ tết, bao lì xì cũng cần tiền, về thăm cha mẹ, cũng phải cho một 1~2 trăm để thể hiện tấm lòng, lại một mùa xuân, một năm này tiền lương để dành cũng không còn dư lại bao nhiêu. Qua tết, cậu còn phải đi học tiểu học, cần phải chi trả cho một khoản học phí.
Nhưng cô nhịn xuống, nói: "Mẹ muốn ăn trứng cà chua."
Trên mặt đứa nhỏ không nén nổi thất vọng, hít nước mũi, cúi đầu không lên tiếng.
"Chúng tôi sắp đóng cửa rồi, thịt bò không thể để qua đêm, 12 đồng." Cha Quan dập tắt tàn thuốc, "Không chênh lệch vài đồng là mấy."
Chỉ kém bốn đồng. . . . . . Người mẹ dằn lòng, nhẹ nhàng gật đầu: "Vậy thì mì thịt bò."
Dừng lại, lại không biết ngượng hỏi, "Phía trên là không phải viết, thêm mì ba đồng nữa sao?"
"Đúng."
"Vậy thì tôi muốn một tô, thêm một phần mì." Người mẹ nói.
"Nấu thịt tái?"
"Nấu tái đi."
Cha Quan bình tĩnh gật đầu: "Biết rồi." Ông đi vào trong phòng bếp, lấy hai phần mì trong nồi xuống, lại lấy ra thịt bò, cắt một khối lớn, nhanh nhẹn cắt thành lát.
Năm phút sau, mì thịt bò ra khỏi nồi, đổ đều ra hai tô, phía trên phủ đầy lát thịt bò mỏng.
Người mẹ sửng sốt, nhất thời trong lòng thấp thỏm, vừa định hỏi có phải nhầm rồi hay không, Quan cha nói: "15 đồng."
À, không có tính nhầm. Cô cảm thấy nhẹ nhõm, cẩn thận lấy ra một tờ mười đồng từ trong ví tiền, lại đếm thêm năm đồng xu nữa. Đứa trẻ chờ không kịp rút đôi đũa ra, mở miệng ăn một miếng lớn.
Người mẹ nhắc nhở nói: "Chậm một chút, coi chừng mắc nghẹn." Sau một lúc, thấy hai vợ chồng Quan gia hình như đã dọn dẹp đồ đạc xong, vừa xem ti vi vừa chờ bọn họ, lại ngượng ngùng, thúc giục nói, "Ăn nhanh lên một chút, đừng lề mề."
Cũng may đứa trẻ đang mải mê nhai thịt bò, không nghe rõ người mẹ nói cái gì, nếu không nhất định rối rắm nên nghe câu nào mới đúng.
Khoảng chín giờ, hai mẹ con ăn mì xong, cùng nhau đi vào trong bóng đêm.
Hai vợ chồng Quan gia dọn dẹp đồ đạc xong, kéo cửa cuốn xuống. Bên ngoài mưa bay cùng tuyết rơi, trên mặt đất ướt nhẹp, mẹ Quan mở ô ra, che mưa tuyết cho chồng đang khom lưng khóa cửa: "Tuyết rơi rồi."
Cha Quan khóa chặt cửa, một cách tự nhiên mà nhận lấy ô: "Dự báo nói là có mưa cùng tuyết rơi, yên tâm, sẽ không tụ lại."
"Không biết con gái có kịp thu quần áo không, mong là không quên." Mẹ Quan lo lắng.
Cha Quan nói: "Con đều đã học đến trung học rồi, dù sao cũng sẽ không ngay cả một bộ quần áo cũng quên lấy vào."
"Tôi nói con bé không thể khi nào? Tôi chỉ sợ là con bé quên!" Mẹ Quan phản bác.
Cha Quan là người đàn ông Trung Quốc truyền thống, không giỏi cãi nhau với vợ, lập tức đầu hàng: "Được rồi, tôi nói sai."
Hai vợ chồng vừa đi vừa nói, bóng dáng nhập vào trong màn mưa, dưới ánh đèn đường, những bông tuyết pha lê trong suốt đang bay, đan xen cùng với cơn mưa phùn, phác họa một đêm đông bình thường.
*
Rất nhanh đã tới giao thừa.
Hai vợ chồng Quan gia mở cửa tiệm nửa ngày, sau bữa cơm trưa đã đóng cửa, sau đó thu dọn đồ đạc, mang theo đồ tết đã mua mấy ngày trước, cùng nhau về quê ăn tết.
Trên đường, mẹ Quan dịu dàng nói cho Chi Chi, cô có thêm một em trai họ.
Chi Chi nhớ tới chuyện này, thuận miệng hỏi một câu: "Có thể đăng ký trên hộ khẩu không?"
"Qua hai năm nữa rồi nói." Mẹ Quan dặn dò nói, "Con hiểu chuyện chút, đừng có giật đồ của em gái học Giai Lệ."
Chi Chi rất 囧: "Con không còn là con nít nữa."
Lúc trước bác cả Quan sinh ra hai đứa con gái, đứa con gái lớn có tên tục là Đại Nữu, tên Quan Giai Lệ, năm nay mười bốn tuổi, học cấp 2, con gái thứ hai chính là Nhị Nữu, tên Quan Giai Phương, sang năm mới học tiểu học —— có phải là rất kỳ lạ hay không, bác cả Quan so với em trai lớn hơn tuổi hơn mấy tuổi, vì sao đứa con gái lớn ngược lại nhỏ tuổi hơn con gái của em trai đây?
Đáp án rất đơn giản, vợ của ông ấy Lý Thúy trước đây đã từng mang thai , kết quả siêu âm B cho thấy là một bé gái, không may bị sảy thai, mất hai năm để hồi phục sức khỏe mới mang thai Quan Giai Lệ. Lần này không sảy thai, bởi vì nghe lời những người lớn tuổi đi trước nói có con gái sẽ có em trai, cho nên giữ lại.
Ai ngờ thai thứ hai lại là con gái.
Cô suy nghĩ, hỏi: "Giai Phương thì làm sao?"
Quan Giai Lệ đã là một đứa trẻ nửa tuổi, chỉ cần cho đủ tiền, có thể ăn ở căn tin, ngủ trong ký túc xá, bên cạnh có bạn học và giáo viên, đó không phải là vấn đề lớn. Quan trọng là ở chỗ Giai Phương chuẩn bị lên tiểu học, cô còn nhỏ, trong nhà đột nhiên có thêm một đứa em trai, ai sẽ chăm sóc cô?
"Có bà nội của con đấy." Mẹ Quan cũng cảm thấy đang yên lành thế nào lại sinh ra một tật xấu, nhưng không thể nói xấu trưởng bối trước mặt đứa trẻ được, không ngừng nối những điều tốt đẹp, "Còn nói sang năm con bé sẽ đi học, liền có thêm một đôi đũa."
Chi Chi không biết nên nói gì, giống như cha mẹ của cô vậy không cần người chống gậy phụng dưỡng để tang sau này, bình thường chỉ nói"Bố mẹ chỉ muốn tốt cho con, về sau con sẽ hiểu" làm lý do, xem như là rất văn minh rất hợp lý. Rất nhiều lời nói không phù hợp tiện thể đánh vào, đánh đến khi bạn ngoãn ngoãn vâng lời mới thôi.
Tinh thần sức khỏe của đứa trẻ như thê nào??, Ăn có ngon không? Đứa bé không thể trưởng thành sau khi cho phần cơm, cũng không phải là không cho đi học, làm ra vẻ gì? !
"Than ôi!" Cô thở dài một cái.
Mẹ Quan cảm thấy con gái bắt đầu có tật xấu: "Tuổi còn trẻ thở dài cái gì? Hôm nay là ngày đầu năm mới, đừng có làm mọi chuyện rối loạn."
Ngay lập tức Chi Chi sử dụng câu vàng vạn năng: "Sắp sang năm mới, mẹ có thể đừng nói con hay không?"
Mẹ Quan nghẹn lời, kỳ lạ không nói gì thêm.
Đi qua đường nhỏ trơn trượt gập ghềnh ở quê, đã đến nhà bác cả. Hôm nay không được ngày, trong nhà rất tối, nhưng để tiết kiệm điện, cũng không có mở đèn, Quan Giai Phương mang ra một chiếc ghế nhỏ ngồi ở trong sân làm bài tập, Quan Giai Lệ thì ở trong phòng bếp giúp rửa rau.
Mẹ Quan vừa đến liền nhận lấy công việc của cháu gái, vén tay áo lên nói: "Nước rất lạnh, con đừng rửa, để cho thím."
Quan Giai Lệ hiểu chuyện, đưa mắt ra hiệu nói: "Thím không sao đâu, con rửa sắp xong rồi."
"Để cho thím." Mẹ Quan năm lấy giỏ thức ăn, thuận miệng chỉ việc làm, "Có táo, con gọt đi rồi cùng Nhị Nữu ăn chung."
Lời còn chưa dứt, trong sân Quan Giai Phương liền đứng dậy kêu lên: "Thím hai, không nên gọi tên tục của con, con có tên."
"Không biết lớn nhỏ!" Lý Thúy trách mắng, "Tên của con làm sao? Gọi hai câu thì làm sao?"
"Đứa nhỏ lớn rồi, không nên gọi tên tục." Mẹ Quan là người từng trải, Chi Chi khi còn bé cũng có một đoạn thời gian không thích người khác gọi tên tục của cô, nói lớn rồi nên kêu bằng tên, cho nên rất hiểu sự khó chịu của cháu gái, thay đổi lời nói, "Giai Lệ, con gọt táo cho Giai Phương, rất ngọt."
Quan Giai Lệ gần đây cảm nhận được cái gì gọi là"Con trai là bảo vật, con gái là cây cỏ" , rất bất mãn đối với hành động thiên vị em trai của mẹ, vừa nghe đã nói: "Dạ, được, con sẽ đi."
Lý Thúy gọi cô: "Trước tiên lấy sữa bột pha cho Hạo Hạo."
"Để con làm!" Chi Chi bênh vực lẽ phải, để cho em gái họ đi ăn trái cây, sắp sang năm mới còn phải phục vụ cho em trai, quá TM khó khăn, con gái một muôn năm!
Lý thúy đối với cháu gái không giống như đối với con gái vênh mặt hất hàm sai bảo, thay đổi lời nói: "Để bác đi."
Chi Chi rất muốn ngay lập tức tránh qua nhường đường, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn là cầm bình sữa tới đây pha sữa bột —— suy nghĩ một chút, dù sao cũng phải có người làm việc, cô không còn là con nít nữa rồi, dù sao cũng nên phụ một tay.
Pha sữa bột không có khó khăn, nhưng cho đứa nhỏ ăn, Lý Thúy sợ cháu gái không biết nặng nhẹ, làm con trai bảo bối bị sặc, chủ động đặt công việc trên tay xuống, hấp tấp chạy tới chỗ con trai ăn.
Chi Chi tinh nghịch, chế nhạo nói: "Cục vàng!"
"Không biết lớn nhỏ!" Mẹ Quan mẫu trừng mắt nhìn cô, đuổi cô ra khỏi phòng bếp, "Trong nhà bình dầu ngã cũng không biết đỡ dậy một cái, đừng đứng ở chỗ này vướng chân vướng tay."
Chi Chi biết đây là mẹ cô yêu thương cô, cười hì hì đi ra ngoài.
Ở sau sân, bác cả Quan đang giết gà, bà nội Quan cầm cái chén để hứng máu, chuẩn bị ăn một ít đậu phụ máu. Thấy cô đang xem cảnh giết gà có chút hứng thú, vội vàng nói: "Đừng tới đây, trên đất rất bẩn."
Buổi sáng trời mưa, trên đất còn chưa khô, đường ở nông thôn là đường đất, con gà giãy giụa, khắp nơi đều là lông gà cùng vết máu, bẩn thỉu không có chỗ đặt chân. Chi Chi yêu quý đôi giày tuyết mới mua của mình, ngoan ngoãn dừng bước chân, đứng ở dưới mái hiên nói: "Vậy thì con đứng ở chỗ này."
"Chi Chi có phải thèm ăn hay không?" Bác cả Quan cười nói, "Một lát nữa để cho con ăn đùi gà."
Bà nội Quan cũng cười: "Thích ăn đùi gà, giống như ba cháu!"
Bác cả Quan nhanh nhẹn châm máu gà, bắt đầu múc nước nóng nhổ lông gà, nhổ đuôi ở lông xuống nhưng không ném đi, rửa lại một chút đưa cho cô: "Cầm lấy đi làm thành quả cầu."
Ngay lập tức Chi Chi ngẩn cả người, ký ức trào dâng.
Lúc nhỏ cô còn nhỏ, từng về quê vài lần trong kỳ nghỉ hè. Lúc ấy trò đá cầu rất phổ biến trong giới con gái, mẹ Quan vì lừa về ở cùng bà nội, dụ dỗ nói: "Trên đường không mua được quả cầu, bảo bà nội con làm cho con quả cầu bằng lông gà đi."
"Có đẹp không?" Mắt cô trợn tròn hỏi.
"Rất đẹp." Mẹ Quan rất chắc chắn.
Khụ, trong lòng cô gái cũng có hư vinh. Cô đặc biệt ôm mộng nhìn quả cầu xinh đẹp, khiến cho bạn bè ao ước ghen tị, ngoan ngoãn đi về quê, ngày đầu liền ầm ĩ muốn cái đuôi con gà trống.
Khi đó một con gà trống rất đáng tiền, nhưng cô không hiểu chuyện, nhất định phải có một quả cầu, bà nội Quan không biết dỗ dành như thế nào. Cuối cùng bác cả Quan cắn răng một cái, trực tiếp làm thịt con gà. Vì vậy, cô không chỉ có ăn một bữa gà kho rất ngon, mà còn được thỏa mãn mong muốn, có quả cầu bằng lông gà.
Bọn họ đều không phải người xấu, đối xử với cháu gái cũng không tệ, chưa nói đến ruột thịt máu mủ. Có một lần Quan Giai Lệ phát sốt, trạm y tế trong thôn không được tốt, bác cả Quan liền cõng cô một mạch đi thẳng đến huyện thành Qua Thủy. Lý Thúy cũng vậy, Quan Giai Phương sinh non, sinh ra được rất suy yếu, bà cực nhọc ngày đêm chăm sóc cô mấy tháng, mỗi ngày chỉ ngủ 1~2 giờ.
Bọn họ có phải là những bậc cha mẹ tuyệt vời không? Không phải.
Chính là, bọn họ muốn sinh con trai, còn coi trọng con trai hơn, cho rằng tài sản nên để cho con trai.
Chi Chi nhận lấy lông gà, trong lòng cảm thấy phức tạp.
*
Buổi tối ăn bữa cơm đoàn viên, bà nội Quan gắp đùi gà đầu tiên cho Lý Thúy, nói bà"Về sau không cần chịu khổ nữa". Lý Thúy biết rằng đang nói bà có con trai, nhất thời hai mắt đỏ hoe, nhưng không ăn đùi gà, đưa cho con gái nhỏ Quan Giai Phương.
Bà nội Quan đưa cái đùi gà khác cho Chi Chi, cười híp mắt nói: "Hiếm khi thấy được Chi Chi, ăn nhiều một chút."
Mẹ Quan nhanh nhạy liếc mắt một cái. Chi Chi hiểu ý, lấy đùi gà trả lại cho bà nội Quan: "Bà nội, con không thích ăn đùi gà..., bà ăn đi."
"Bà không thích ăn, con cứ ăn đi." Bà nội Quan dùng đũa ngăn lại.
Chi Chi cho Quan Giai Lệ, lấy giọng chị gái nói: "Em ăn đi, ăn nhiều một chút, như vậy mới cao."
Quan Giai Lệ cũng rất khiêm tốn,cầm chén không nhận. Cha Quan cười: "Đừng nhường tới nhường lui nữa, một cái đùi gà, cũng không phải ăn không nổi." Rồi hướng về mẹ mình giải thích, "Ở trong trường con bé thường ăn đùi gà, chán ăn rồi."
"Vậy cũng không giống nhau, cái này là gà tự nhà chúng ta nuôi, không sử dụng chất kích thích tăng trưởng." Bà nội Quan tuy mù chữ, không biết chữ, nhưng xem TV quá nhiều, cũng có thể nói từ ngữ của khoa học.
"Con ăn cánh gà." Chi Chi kết thúc cuộc tranh chấp.
Đùi gà cuối cùng thuộc về Quan Giai Lệ —— cha mẹ không ăn, bọn họ ăn đầu gà, phao câu gà, lòng gà, ăn lưng cá, cọng rau, đậu phụ.
Lý Thúy ăn được ít nhất, trên bàn cũng còn hơn phân nửa món ăn, Quan Hạo bắt đầu khóc. Bà không thể không để đũa xuống đi dỗ dành con trai, cho thay tã cho nó, cho nó bú sữa, bận loay hoay như con quay. Quan Giai Phương không mấy vui vẻ với đứa em trai này, nghe nó liên tục khóc, thật là phiền, nhăn mũi trợn mắt.
Đồng thời, bác cả Quan vừa uống rượu, vừa cười đến nheo mắt lại: ai chà, nghe tiếng khóc này có nhiều sức lực, là một đứa con trai mạnh me đấy.
Đêm 30, bữa cơm đoàn viên, tất cả pháo hoa trên trời.