Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Cò Lười - Lê Quý Đôn
Nửa tháng sau khi khai giảng, Chi Chi đã thích nghi được với cương vị lớp trưởng mới. Nói thật, hoàn cảnh trong trường học không thể so với ngoài xã hội, có giáo viên ở trên giám sát, học sinh dù có quậy cũng không có bao nhiêu chuyện.
So với năm trước, lớp 11 có hai sự thay đổi lớn nhất, một là lớp tự chọn, hai là trực trường.
Lập bảng phân công.
Sau khi phân khoa tự nhiên xã hội, nhóm học sinh hoặc là học ít đi một tiết vật lý, hoặc là một tiết địa lý nên xuất hiện một tiết bị trống. Nhưng trường học không định cho học sinh giảm nhẹ gánh nặng, mà đề xuất học thêm lớp tự chọn, ba môn theo thứ tự là: Giám định và thưởng thức điện ảnh, Giám định và thưởng thức văn học, giám định và thưởng thức âm nhạc và mỹ thuật tạo hình, học một tiết một tuần, sẽ có hai tuần tự học.
Dĩ nhiên, tiết này vừa nhìn đã biết là sẽ đào tạo tố chất, không có thi cử, cuối kỳ chỉ cần viết một bài văn ngắn là được, có thể xem là giải trí.
Chi Chi không chút do dự chọn Giám định và thưởng thức điện ảnh.
Tiết của môn này có thể được xem phim, cuối kỳ viết cảm nghĩ, đơn giản như đang giỡn (*). Trang Gia Minh hỏi lớp tự chọn của cô, không nói hai lời cũng chọn giống: “Như vậy chúng ta có thể cùng học chung một tiết rồi.”
(*) Gốc là: đơn giản không cần bạn bè.
Có thể đăng ký lớp tự chọn hay không đều dựa vào thành tích thi cuối kỳ, cậu không hề thấy lo lắng.
Chi Chi cực kỳ 囧. Điều này nói lên điều gì, người nào biết thì sẽ biết cậu đang lo lắng cho cô (Lần trước cũng như thế này, cậu vào tiết dạy cô học bù), người không biết sẽ tưởng cậu thầm mến cô đó. Nhưng cô cũng có vài chỗ nghi ngờ, hiện tại cô đã vào lớp thực nghiệm, cậu chọn lớp tự chọn giống cô để làm gì?
Vì thế cô nói: “Sao cậu lại chọn lớp giống tớ?”
“Không được à?” Cậu hỏi lại.
“Được được, cậu vui là được.” Chi Chi đổ lỗi cho cậu vì cậu không buông tha cho bạn bè.
Chuyện thứ hai chính là trực trường.
Lớp 10 là học sinh mới, gì cũng không hiểu, là động vật quý hiếm được bảo vệ của cấp ba, còn lớp 12 thì sắp thi đại học nên trường quyết định trực trường sẽ do lớp 11 phụ trách.
Trực trường là phải làm gì? Đứng ở cổng trường kiểm tra xem có học sinh ngoại trú nào đi muộn không, đến chỗ dì quản lý kí túc xá ghi lại tình hình trừ điểm của mỗi lớp, thời gian nghỉ giữa tiết môn thể dục, kiểm tra xem có ai lén lút trốn đi không, nhà vệ sinh có sạch sẽ hay không, các bài luyện tập mắt một ngày hai lần, điểm danh ai đến trễ tiết tự học, vân vân mây mây.
Nói ngắn gọn, công chuyện bù đầu!
Chuyện này đối với mỗi lớp đến lượt đều là chuyện lớn.
Trang Gia Minh học ở lớp một nên là lớp trực đầu tiên. Cậu dành một buổi tối tự học để sắp xếp mỗi bạn vào mỗi vị trí trực, đưa băng cho bọn họ, những người còn lại sẽ ra cổng trường đứng gác, nhân tiện kiểm tra mấy cô bạn xin nghỉ chạy bộ buổi sáng - ừm, chính xác, mẹ nó mấy cô bạn đều có quyển sổ nhỏ ghi chép dì cả đến, mỗi tháng có thể xin phép không chạy bộ buổi sáng năm ngày.
(*) Băng: Mấy loại bằng vải thun rồi quấn quanh cổ tay hoặc dán vòng quanh bắp tay.
“Lớp trưởng, băng trên tay áo này bẩn quá đi, tớ có thể đổi cái khác hay không?” Có một nữ sinh đứng dậy trên tay cầm băng màu đen đỏ làm nũng với cậu.
Trang Gia Minh cũng không ngẩng đầu lên: "Về giặt đi là được."
“Cái này giặt sẽ không sạch đâu.” Gương mặt nữ sinh không đẹp bằng Ninh Mai, nhưng giọng nói như chim vàng anh, làm nũng cũng không khiến người ta thấy ghét mà chỉ thấy đáng yêu, “Cho tớ đổi một cái đi mà.”
Trang Gia Minh đặt bút xuống, nghiêm mặt nói: “Nếu có ai chịu đổi với cậu mới được, tớ phát xong cả rồi.”
Nữ sinh còn muốn tiếp tục nói, Ninh Mai đã không nhịn được mà trách móc: “Được rồi, bớt xạo sự đi, không phải chỉ có cậu cầm cái cũ, chúng ta đều như nhau, nếu tất cả mọi người đều muốn đổi như cậu, nó có đáng không hả?”
“Tớ nói chuyện với lớp trưởng, có liên quan gì tới cậu đâu?” Cô ấy hỏi lại.
Ninh Mân tức giận trợn trừng mắt. Có so sánh mới có đau thương, có không ít bạn học mới làm nền, cô ấy mới thấy Trình Uyển Ý và Quan Tri Chi đáng yêu ra sao.
Hai cô ấy sẽ không nói kiểu yểu điệu như vậy, da gà da vịt gì cũng nổi lên hết rồi.
Nữ sinh còn định nói gì đó nhưng chuông đã vang lên.
Trang Gia Minh như trút được gánh nặng, nhanh chóng đuổi người: “Về học đi, vào tiết rồi.”
Hết tiết tự học, trên đường trở về ký túc xá câu kể với Chi Chi chuyện này, dặn cô: “Trước khi sắp xếp nếu có người đề nghị cậu có thể đồng ý nhưng sau khi xong rồi thì không cần phải thay đổi, nếu không không phải ai cũng sẽ tới tìm cậu đòi đổi sao, vậy thì thành ra cậu lại làm ra chuyện xấu rồi.”
Tác hại của việc thay đổi xoành xoạch, Chi Chi biết nhưng cậu không hề giữ lại kinh nghiệm mà truyền thụ lại hết cho cô, tự tay dạy cô làm lớp trưởng, vẫn có thể khiến cô cảm động không thôi -- không phải ai cũng chấp nhận chia sẻ thành công của mình với người khác một cách thật lòng, cho dù là học sinh hay người lớn, giấu đi là chuyện bình thường.
“Tớ biết rồi.” Cô nghiêm túc nói: “Cậu yên tâm.”
Trang Gia Minh gật đầu, còn nói: “Chi Chi, tuy hiện tại chúng ta không học cùng lớp nhưng nếu cậu có gì có thể đến tìm tớ bất cứ lúc nào.” Hơi dừng lại rồi bổ sung: “Không có việc cũng có thể, không gặp được thì có thể gởi tin nhắn cho tới, mỗi ngày trước khi ngủ tớ đều xem QQ một lần.”
Hơi dừng một chút lại làm như giả vờ vô ý nói ra: “Tuần này tớ không cần chạy bộ buổi sáng, có thể đến căn tin sớm, cậu có muốn tớ mua giùm món gì không?”
Thức ăn ở căn tin Nhất Trung không tệ lắm, bánh trứng chiên là sản phẩm bán chạy nhất vào buổi sáng, đi trễ sẽ không còn. Nhưng Chi Chi lại là gà chiến loại yếu, sáng sớm chạy xong 800m đã không còn chút sức lực nào mà chạy đến căn tin, nên rất hiếm khi mua được cho nên nghe thấy lời này lập tức nói: “Tớ muốn ăn bánh trứng chiên.”
“Có cần sữa đậu nành không?”
“Có.”
Trang Gia Minh gật đầu: “Vậy chạy bộ buổi sáng xong cứ về thẳng lớp học là được.”
“Làm phiền cậu nhé.” Chi Chi bánh ít đi bánh quy trao lại, “Cuối tuần đến lượt lớp tớ, tớ cũng sẽ mua giúp cậu.”
“Được á.” Cậu từ từ cười rộ lên, ngọt ngào thích ý, vui vẻ khó diễn tả.
*
Một tuần này, Chi Chi hạnh phúc không tả xiết.
Trời rất nóng, chạy bộ xong không cần thở hồng hộc chen chúc với bao người để vào căn tin, từ từ đón làn gió mát rượi về lớp là có bánh trứng nóng hôi hổi thơm ngào ngạt để ăn.
Sau đó cô thay đổi nhiều món khác nhau, món bánh nồi đất, tào phớ và tiểu long bao.
Đến tuần thứ hai, đợt trực trường của lớp một kết thúc sẽ đến lượt lớp cô rồi. Đây là cơ hội duy nhất có thể quang minh chính đại đi sang lớp khác thăm thú, ai cũng muốn đi.
Đặc biệt nữ sinh nói với Chi Chi muốn đến lớp mười sáu vô cùng nhiều -- vì Tiêu Dã học lớp đó, lúc trước cô cũng như vậy. Nhưng nhiều người như vậy đưa ai cũng không tốt nên cô từ chối hết, chọn một bạn nam sang lớp mười sáu, còn mình quang minh chính đại lấy việc công làm việc tư, sang lớp bên cạnh.
Không cần leo cầu thang, sướng.
Bạn học bên lớp một đa số là bạn học cũ, rất quen thuộc với Chi Chi. Đôi khi thấy trên đất có tờ giấy vẫn chưa dọn sạch, Dư Đào sẽ nói với cô: “Quan Tri Chi, nương tay chút nhe.”
Chi Chi hoàn toàn không để ý chút chuyện nhỏ này, cười khà khà: “Tớ có thấy gì đâu.”
Không ngờ việc cô bỏ qua bị giáo viên môn hóa vừa vào cửa trông thấy. Mái tóc hoa râm, trong tay là ly trà cẩu kỷ vừa mới ngâm căng tròn mềm mọng, giọng nói không nhanh không chậm nhưng rất uy nghiêm: “Bạn học, trường học cho các bạn trực là do tin tưởng các bạn, bạn làm việc thiên vị trái luật như vậy không tốt đâu.”
Lúc này là lúc đang phát nhạc để làm các bài tập cho mắt “Hai hai ba bốn, năm sáu bảy tám”, Trang Gia Minh lén lút mở mắt ra, khẩn trương đứng lên muốn chịu trách nhiệm -- chủ nhiệm lớp bọn họ đối xử với anh không tệ.
Nhưng Chi Chi phản ứng rất nhanh, cười hì hì nói: “Việc lớn thì không được vượt qua giới hạn, việc nhỏ thì có thể thêm bớt một ít. Ngoài luật lệ vẫn còn tình người, em bảo đảm lần sau sẽ không viện cớ này nữa!”
Nhất Trung là trường trọng điểm của tỉnh, chủ nhiệm lớp thực nghiệm đều là những giáo viên năng lực xuất chúng, kinh nghiệm phong phú, tuyệt đối sẽ không vì học sinh tranh luận mà tức giận ngập trời, muốn lấy lại uy nghiêm cho bản thân. Ngược lại, giáo viên hóa học nghe xong lời cô nói, hơi ngạc nhiên rồi bật cười: “Em học lớp nào?”
Không đợi cô trả lời, thầy ấy đã nghĩ tới: “Tuần trước là lớp thầy, tuần này chắc là lớp hai nhỉ? Em tên gì?”
Chi Chi: “Khăn quàng đỏ ạ!”
“Ha ha”, đám học sinh đang tập luyện cho mắt nhịn cười không nổi, ồn ào cười vang.
Đúng lúc bài tập thứ tư gần kết thúc, Chi Chi chào: “Tạm biệt thầy ạ!” Sau đó nhanh chóng bỏ trốn.
Trang Gia Minh đặt tay xuống, cố gắng kiềm chế lắm mới có thể đè được khóe môi đang cong lên: Cô thật sự quá đáng yêu rồi.
*
Buổi chiều thứ năm của tuần thứ ba, Chi Chi học tiết đầu tiên của lớp tự chọn đầu tiên lớp 11.
Phòng học ở ngay bên cạnh, cô nhanh chóng chiếm một chỗ ngồi ở giữa phía sau, cũng là xem phim, nhưng ngồi ở phía trước rất dễ bị lóa mắt.
Trang Gia Minh cũng tới sớm, nhìn thấy đã ngồi yên ổn, cực kỳ tự nhiên đến ngồi xuống bên cạnh cô: "Sớm như vậy?"
“Giành chỗ trước.” Nghỉ trưa hôm nay cô làm bài tập, không ngủ trưa nên giờ rảnh thì ngáp liên tục, khóe mắt cũng bắt đầu chảy nước mắt sinh lý.
Trang Gia Minh hỏi: “Cậu uống cafe không?”
“Cậu không uống trà nữa à?” Chi Chi lau nước mắt, tò mò hỏi.
Cô uống được cafe là do thói quen lúc đi làm, sau khi trùng sinh nếu không uống sẽ không có tinh thần, Nestlé hòa tan cũng được, nếu không phải bột kem không sữa và đường cát không tốt cho sức khỏe, cô hận một ngày không thể uống ba ly. Nhưng Trang Gia Minh lại kế thừa thói quen từ cha mẹ, muốn nâng cao tinh thần sẽ dùng trà, trà đen, trà xanh và trà lài đều có sẵn trong ngăn kéo của cậu.
Trang Gia Minh đương nhiên sẽ không nói vì muốn thử hiểu hơn về cô nên mới bắt đầu chuyển sang uống cafe, chỉ nói qua loa: “Uống thử thôi, cậu uống không?”
“Uống.” Cô nói xong, nhịn không được lại ngáp một cái.
Trang Gia Minh buồn cười, đến phòng học pha cafe. Lúc đi ngang qua lớp hai, cậu có dừng bước chân lại khoảng một giây, nhưng lập tức làm như không có gì mà bước vào lớp mình, dùng ly của mình rót một ly cafe Nestlé hòa tan.
Sau đó trở lại phòng học tự chọn, tiện tay đưa cho cô rồi giả vờ như bị môn tiếng anh cô đang bày ra thu hút sự chú ý, nghiêm trang hỏi: “Học thuộc từ vựng à?”
“Buổi tối viết chính tả." Chi Chi nhận lấy, phát hiện là ly của cậu, hơi do dự.
Trang Gia Minh lườm cô: “Tớ có pha thêm nước lạnh, không nóng.”
Không phải ý này mà… Chi Chi lắc lắc cái ly, cafe nhấp nhô trong chiếc ly màu xanh lam nhạt, không có hạt nào còn dính dưới đáy, tất cả đều đã tan hết.
Nhớ khuấy tan giúp cô nhưng sao lại quên cậu xài ly của mình rồi hả? Cô ngầm thở dài. Nhưng pha cũng đã pha rồi, không uống sẽ lãng phí lòng tốt của cậu ấy, cô không muốn cậu nghĩ cô không có việc gì lại tìm việc để làm nên vặn nắp mở ra, tránh những giọt nước đọng trên thành miệng, trực tiếp uống.
Trên ly còn vương lại chút dấu vết của son dưỡng. Cô vội vã tìm khăn tay: “Xin lỗi cậu.”
“Không sao, lát tớ sẽ rửa.” Cậu cản động tác của cô, lại chuyển chủ đề sang nơi khác, “Không biết hôm nay sẽ cho chúng ta xem cái gì.”
“Là “Highschool Musical”.” Cà phê chảy qua cuống họng, biết rõ là sẽ không có tác dụng nhanh như vậy nhưng não bộ vẫn vì những hành động lúc nãy mà tỉnh táo hơn. Chi Chi cảm thấy cơn buồn ngủ đã vỗ cánh bay đi mất, “Nếu không thì có thể là các loại như “Câu lạc bộ thi ca”, “The Shawshank Redemption”, “Bản danh sách của Schindler”,...”
Trang Gia Minh cũng nghĩ như vậy.
Nhưng mà bọn họ đều đoán sai.
“Ban đầu định cho các em xem phim của Chaplin nhưng nghĩ kĩ thì có thể các bạn đều không thích xem thể loại này nên hôm nay cô chọn cho các em phim mà cô thích nhất.” Cô giáo hơn ba mươi tuổi, dáng người hơi đẫy đà cười nói: “Với độ tuổi của các em, có khả năng vẫn chưa thể hiểu hết ý nghĩa chân chính của nó nhưng đọc thơ trăm lần sẽ hiểu nghĩa, vẻ đẹp của nghệ thuật không nằm ở sự hiểu biết, mà nằm ở sự cảm nhận.”
Cô ấy mở ổ đĩa U, chọn tài liệu, nhấn đúp để mở.
Mở màn, tuyết bay dày đặc, cô gái nhỏ mặc đồ đen đang đơn độc đi trên nền tuyết trắng, hình ảnh trong veo sạch sẽ, rất có tính kỳ ảo.
Hôm nay là ngày giỗ của một người, tên của hắn là Đằng Tỉnh Thụ.
Chi Chi có chút kinh ngạc, hoàn toàn không nhớ có phải lúc trước cũng là bộ phim “Thư Tình” của Shunji Iwai hay không, nhưng không quan trọng, cô vẫn thấy xúc động khi xem lại bộ phim này.
Một bức thư tình được giấu ở mặt sau của tấm thẻ thư viện, một tình yêu thầm mến chưa từng được nói ra.
Cũng giống như cô.