Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Cò Lười
Trong môi trường nửa khép kín như trường học, tin đồn lây lan nhanh hơn bệnh cảm cúm.
Vào buổi tối của ngày tự học, Trang Gia Minh nghe về tác phẩm của mình, cũng kèm thêm một thông tin "Tưởng Doanh ở lớp năm đã phải lòng cậu đồng thời vô cùng điên cuồng".
Thành thật mà nói, cậu cảm thấy có chút không thoải mái —— không phải bởi vì Tưởng Doanh, mà là cái khác, nhưng không thể nói rõ—— cậu liếc mắt nhìn người kia, không nói gì cúi đầu tiếp tục làm bài tập.
Không nhận được phản ứng nào của người trong cuộc, đối phương tiếc nuối, kiên nhẫn hỏi: "Cô ấy nói cái đó không phải cậu ấy trộm, chẳng lẽ là cậu đưa cho cô ấy? Hai người đang yêu nhau à??"
"Liên quan gì tới cậu?" Trang Gia Minh lạnh lùng nói, "Cậu thật nhàm chán."
Đáng tiếc, không phải ai cũng nghe hiểu được tiếng người. Có lẽ bởi vì cách nói chuyện thường ngày của Trang Gia Minh đã đi sâu vào lòng người , đối phương không nhận ra được sự bất mãn của cậu, tự động hiểu thành ý khác: "Oa, xem ra là thật, cậu chắc chắn thích Tưởng Doanh? !"
Âm thanh quá lớn, trong nháy mắt hấp dẫn sự chú ý hầu hết mọi người trong lớp.
Trang Gia Minh vô cùng bực bội, cậu đương nhiên muốn nói "Tớ còn lâu mới thích cô ấy", nhưng trong lòng rất rõ, một khi nói ra những lời này, từng phút đồng hồ sẽ truyền khắp cả lớp.
Nữ sinh đó nhất định sẽ rất đáng thương.
Cậu nhẫn nhịn, sửa lời nói: "Không nên nói bậy bạ, cậu nói lung tung nữa mình sẽ tức giận."
Cuối cùng cậu học sinh kia như nhận ra được điều gì đó không ổn, ngượng ngùng cười: "Mình chỉ đùa một chút, cậu không nên nghêm túc như vậy."
"Vậy mình nghĩ, chuyện cậu đọc lén tiểu thuyết trong lớp sẽ nhớ kỹ, cũng thật buồn cười." Trang Gia Minh hỏi , "Cậu cảm thấy thế nào?"
Cậu ta ngậm miệng.
Nhưng lời đồn sẽ không vì vậy mà dừng lại, ngày hôm sau, Trang Gia Minh cảm thấy hình như tất cả mọi người đều biết chuyện này, hơn nữa còn bàn luận rất hứng thú.
Nói xấu sau lưng người khác, cậu không thể nào làm cho mọi người đều im miệng, điều duy nhất cậu có thể làm là khi người khác tới hỏi "Cậu đang hẹn hò với Tưởng Doanh ở lớp năm à",thì kiên quyết phủ nhận.
Nhưng cũng không có ích gì.
Chiều hôm qua, mọi người còn nói Tưởng Doanh cầm luận văn của cậu, nhưng đến buổi tối, biến thành cậu đưa thư tình cho Tưởng Doanh, đợi tới hôm nay lúc chạy bộ sáng sớm xong, hay rồi, lại biếnthành bọn họ đang yêu nhau.
Trang Gia Minh gương mặt lạnh lùng, trong đầu suy nghĩ có nên giải thích với Chi Chi một chút không. Nhưng hôm nay cô trực, quét dọn vệ sinh ở ký túc xá, sáng sớm không có chạy bộ.
Đợi khi đến lớp học, lại bị thầy dạy toán gọi đi lấy bài thi phát, làm xong, được rồi, học sớm.
Cậu tính đợi buổi tối kết thúc lớp tự học, đó là thời gian bọn họ thường xuyên trò chuyện.
Nhưng sự viêc vượt qua dự định của cậu, chưa đến buổi tối, buổi chiều tiết thứ ba môn mỹ thuật, phó chủ nhiệm lớp gọi cậu ra ngoài: "Trang Gia Minh, em theo cô ra đây một chút."
Thầy Lý đã lớn tuổi, bình thường những chuyện vặt trong lớp đều do phó chủ nhiệm lớp quản. Cô là giáo viên môn ngữ văn của lớp, là người chăm sóc lớp rất chu đáo, trước giờ cô nói chuyện với học sinh đều rất dịu dàng, nhưng vào giờ phút này, nét mặt của cô có chút nghiêm túc, khiến cho học sinh trong lớp không dám hỏi thêm.
Trang Gia Minh bỏ bút vẽ xuống——hôm nay bọn họ đang học phát họa—— lo lắng đi ra ngoài.
Phó chủ nhiệm lớp đặt tay lên vai của cậu, giống như trưởng bối đang trấn an nói: "Đừng lo lắng, không phải là việc gì lớn, có chút việc cô muốn hỏi em một chút, rất nhanh sẽ xong thôi."
Cậu yên tâm một chút, lẳng lặng đi theo.
Không đi đến văn phòng lầu một, họ lại đi xuống. Trang Gia Minh chùng xuống một chút, cậu nghĩ, phải có chuyện gì đó.
Hai phút sau, phó chủ nhiệm lớp cùng cậu đi vào văn phòng tiếng Anh.
Một cô gái thấp giọng khóc ở đó, đứng bên cạnh là một người phụ nữ trung niên có chút giống cô gái, đang mắng cô: "Tại sao tôi lại sinh ra một đứa con gái không có tiền đồ như vậy chứ!" Lập tức lo sợ nói với các giáo viên: " Đứa nhỏ không hiểu chuyện, trở về tôi sẽ trừng phạt nó thật thích đáng."Lại nghiêm nghị quát nữ sinh, "Ngơ ra đó làm gì, còn không xin lỗi thầy cô đi?"
Nữ sinh nghẹn ngào một tiếng, khóc lớn hơn.
Một giáo viên trung niên mập mạp ngượng cười, khuyên: "Chúng tôi chỉ muốn hỏi một chút xem chuyện gì xảy ra, vị phụ huynh này, cô cũng đừng vội mắng đứa nhỏ. . . . . ."
"Khụ." Phó chủ nhiệm lớp hắng giọng một cái, nghiêng người để lộ Trang Gia Minh, "Tôi đưa Trang Gia Minh tới rồi, có chuyện gì, trực tiếp nói rõ ràng đi."
Trên mặt Tưởng Doanh thoáng chốc không còn chút máu, trắng đến mức dường như có thể ngất bất cứ lúc nào.
Chủ nhiệm lớp năm là một thầy giáo trung niên. Thầy nhìn Trang Gia Minh một chút, ngay khi nhìn thấy dáng vẻ của cậu, căn bản đoán được chuyện gì đang xảy ra: "Trang Gia Minh phải không? Tôi là thầy Vương chủ nhiệm lớp năm."
"Chào thầy Vương ạ." Trang Gia Minh cụp mắt xuống, mắt không chớp.
"Đây là bài tiếng Anh của em sao?" Thầy Vương lấy sấp giấy gấp gọn bên cạnh đưa cho cậu.
Trang Gia Minh liếc nhìn, gật đầu: "Vâng"
" Tưởng Doanh lớp thầy nói. . . . . ." Thầy Vương khẽ thở dài, ánh mắt sắc bén, "Đây là của em đưa cho em ấy, có chuyện này không?"
Trang Gia Minh giương mắt lên, nhìn về phía Tưởng Doanh. Văn phòng ánh sáng tốt, ánh nắng tháng mười một chiếu vào mắt cậu, sóng vàng lấp lánh, vô cùng động lòng người.
Tưởng Doanh nhìn cậu, tay lạnh ngắt, chân như gỗ , đầu lưỡi tê dại, nước mắt không thể khống chế chảy xuống. Cô gần như có thể đoán trước được chuyện tiếp theo,trái tim vô cùng hoảng loạn.
Trang Gia Minh muốn nói hai chữ "Không phải", nhưng đã ngưng lại trên môi —— cậu đương nhiên có chút tức giận vì cô gái xa lạ này gây phiền toái đến cho mình. Nhưng giờ phút này, cậu đột nhiên nghĩ, nếu như mình phủ nhận chuyện này, cô sẽ như thế nào đây?
Nhìn cô sợ hãi như vậy, giống như bất cứ lúc cũng có thể xông ra, từ trên lầu nhảy xuống.
Nỗi sợ hãi này lan sang cậu, làm cho cậu không dám nói ra chân tướng.
"Gia Minh, không sao, em có thể nói sự thật." Phó chủ nhiệm lớp lại cho rằng cậu đang sợ, bên cạnh động viên cậu.
Trang Gia Minh trầm mặc chút, nói ngắn gọn: "Vâng"
Thầy Vương thoáng chút kinh ngạc, vẻ mặt nghiêm trọng đứng dậy: "Nếu thầy nhìn không lầm, đây là sonnet thứ 116 của Shakespeare đúng không?"
Trang Gia Minh có chút lúng túng. Lúc ấy cậu không biết cuộc thi thư pháp này viết cái gì, tiện tay ăn cắp một bài thơ của Shakespeare—— cậu thừa nhận mình đã mượn 100 bài thơ tình cổ điển từ thư viện và cũng có những ý tưởng khác, lúc chép, cũng không suy nghĩ nhiều.
Ai có thể nghĩ lại có thể xảy ra chuyện như vậy trong cuộc thi này.
"Lúc đó, " Trang Gia Minh dừng lại, rất nhanh tìm lý do, "Bạn học này hỏi em, nói cậu ấy rất thích bài thơ này, có thể cho cậu ấy mượn chép lại hay không, em đã đồng ý."
Thầy Vương nhướng chân mày, nói: "Muốn chép lại?"
"Vâng" Trang Gia Minh bình tĩnh nói, "Có thể là bản tiếng Anh không dễ tìm cho lắm, cậu ấy lại rất thích. Em nghĩ, mặc dù không biết nhau, nhưng đều là bạn học, nên giúp đỡ lẫn nhau, nên đã đồng ý."
Trong văn phòng các thầy cô đều cười. Đúng là tuổi trẻ, càng nói càng sai. Cậu nói cẩn thận như vậy, đơn giản là để Tưởng Doanh nghe, muốn cô thuận theo cớ mình bịa ra.
Nhưng cả thầy Vương và phó chủ nhiệm, cũng không ai vạch trần lời nói dối của cậu.
Thậm chí, thầy Vương còn thuận theo hỏi: "Tưởng Doanh, có phải không?"
Tưởng Doanh không ngờ cậu sẽ giúp mình nói dối, vừa cảm kích vừa sợ hãi gật đầu: "Đúng, dạ đúng ."
Để giống như thật, thầy Vương tiếp tục nghiêm túc: "Chuyện khi nào?"
"Trước, không phải, là buổi sáng hôm qua." Tưởng Doanh lắp bắp nói.
"Hoá ra là như vậy." Thầy Vương nở ra một nụ cười, giọng hòa hoãn nói, "Xem ra chỉ là hiểu lầm, nói rõ rồi thì không có gì cả."
Tưởng Doanh lập tức thở phào nhẹ nhõm, trên mặt có chút hồng hào.
Thầy Vương gật đầu một cái, lấy bài viết bản thảo đưa cho Trang Gia Minh: "Được rồi, các em ra ngoài trước đi, phụ huynh ở lại một chút."
Trang Gia Minh nói "Gặp lại thầy sau ạ", rồi xoay người đi ra ngoài.
Tưởng Doanh do dự một chút, thầy Vương xua tay mới đi ra ngoài cửa, nghe thầy cùng mẹ nói chuyện: "Lần này tìm đến phụ huynh, cũng không phải bởi vì chuyện này. Tưởng Doanh ở trường ngất xỉu, chúng tôi đề nghị phụ huynh đưa em ấy đến bệnh viện kiểm tra một chút, không phải, dĩ nhiên sẽ không nghỉ học, nhưng có những hoạt động mạnh đều không phù hợp cho em ấy tham gia. . . . . ."
Sắc mặt cô bắt đầu trắng bệch.
"Cậu không sao chứ?" Trang Gia Minh nhìn thấy cô giống như sắp ngã liền hoảng sợ, "Có muốn đến phòng y tế nghỉ một chút không?"
Tưởng Doanh hoàn toàn không nghe được cậu đang nói gì, cả người giống như bị chia làm hai nửa, một nửa vì sợ và xấu hổ vì bệnh của mình, một nửa vì cậu ấy nói chuyện với mình nên có chút vui mừng.
"Cảm, cảm ơn cậu. . . . . ." Thấy cô nhìn mình lắp bắp nói, "Mình...mình không phải cố ý."
Trang Gia Minh nhìn cô một cái, chấp nhận lời xin lỗi nói: "Được rồi."
Tưởng Doanh lấy hết dũng khí, hỏi cậu: "Vậy, cái đó có thể...... Có thể hay không......"
Thành thật mà nói, Trang Gia Minh cũng không đem một tờ giấy đã viết qua như vậy để trong lòng. Lúc cậu cho mượn cây bút, cái kẹp, kẹp giấy có rất ít khi trở về, tâm lý của nữ sinh cũng không khó hiểu.
Nhưng dù sao cũng là bài thơ tình, trên đó còn có tên của cậu, bị người khác hiểu lầm cũng không tốt.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
2. Chúng Ta Bắt Đầu Lại Nhé
3. Gợn Sóng Không Tên
4. A Chức
=====================================
Trang Gia Minh suy nghĩ một chút, đưa tay xé đuôi tờ giấy có chữ ký, đưa cái còn lại đưa cho cô: "Không phải nói cho cậu mượn sao, đây."
Nước mắt Tưởng Doanh rơi xuống.
Cậu chủ động đưa cái này cho cô.
Cô không tính là trộm.
Cậu không trách cô.
Cô che mặt, nghẹn ngào không thành tiếng.
Trang Gia Minh thở dài, móc trong túi ra khăn giấy, cùng giấy viết bản thảo đặt bên trên bệ cửa sổ, sau đó không hề nói gì, lặng lẽ bỏ đi.
Tưởng Doanh cũng không nhịn được nữa, ngồi xỗm xuống đất, ôm lấy đầu gối khóc lớn tiếng.
*
Tối hôm đó, Trang Gia Minh chờ ở cửa sau lớp hai, rốt cuộc thấy Chi Chi đã khóa cửa trở về túc xá.
Cô nhìn thấy cậu liền cười: "Ôi, em cũng đã nghe nói."
Cậu trong nháy mắt khẩn trương: "Anh với cô ấy không có gì, trước hôm nay, anh không biết cô ấy."
"Nói như vậy, cô ấy thật sự lén cầm bài văn của anh?" Chi Chi tò mò, trong ấn tượng hình như không có chuyện này.
Trang Gia Minh kể lại đầu đuôi nói thật một lần, lo lắng bất an hỏi: "Em cảm thấy anh làm sai không?"
"Làm sai? Anh nói là việc nói dối với thầy giáo sao?"
"Không phải, anh. . . . . ." Cậu do dự, "Anh nói là anh đưa cho cô ấy, như vậy có phải là . . . . . . Không tốt lắm không? Nhỡ bị hiểu lầm cái gì thì sao?"
Cậu nói không rõ ràng, Chi Chi lại lập tức hiểu ý của cậu: cậu đang hỏi, nữ sinh cậu thích, có tức giận hay không.
Nói thật, Chi Chi cảm thấy cậu ở đây hỏi cô, không bằng đi tìm người trong cuộc giải thích. Nhưng nhìn cậu vì thế mà buồn, cô kiên nhẫn hỏi: "Anh hối hận không?"
"Không." Trang Gia Minh nói thật, giải thích, “Anh cảm thấy lúc ấy anh nói ‘ không phải ’, cô ấy sẽ ngất xỉu mất. Anh thật sự không nói ra được."
Chi Chi không nhịn được cười: "Em cũng cảm thấy anh làm rất đúng!"
"Có thật không?" Cậu vui mừng.
"Ừ." Chi Chi gật đầu lia lịa. Lý do cô nhớ mãi không quên Trang Gia Minh dù đã qua mười năm, không chỉ bởi vì vẻ ngoài đẹp trai, mà còn bởi vì tính cách của cậu.
Khi bị giáo viên nghi ngờ và trách mắng thì nam chính từ trên trời giáng xuống, nhận hết tất cả tội lỗi, có phải rất giống cách đối với nữ chính không? Nhưng, nữ chính chỉ có một.
Mọi người đều cho rằng mình là người được đối xử đặc biệt bởi tổng giám đốc bá đạo tổng, nhưng không biết, thật ra thì tất cả chúng đều là vai nữ phụ —— nam chính bình thường chỉ lạnh lùng vô tình thậm chí tàn nhẫn bá đạo, mới làm nổi bật sự đặc biệt của nữ chính.
Cô tin rằng, Tưởng Doanh cũng không phải nữ chính, giống như cô cũng không phải.
Trang Gia Minh lại coi các cô gái thành nữ chính, dành cho họ sự tôn trọng và lòng tốt nhất.
"Nếu như người mà anh thích cảm thấy, anh chỉ có thể đối xử tốt với một mình cô ấy, vậy anh. . . . . ." Chi Chi muốn nói để người khác thích, nhưng lại cảm thấy giống như khiêu khích chia rẽ, đổi lại lời nói, "Phải chịu khổ một chút."
Trang Gia Minh liếc nhìn cô, khóe môi khẽ cong lên: "Cô ấy không phải là người như vậy."
Chi Chi giật mình, sau đó im lặng. Cũng đúng, phần lớn người đẹp đều rất tốt, cô cần gì phải quan tâm? Nhún vai, làm bộ thờ ơ nói: "Vậy thì tốt, hay là anh giải thích một chút, thái độ rất quan trọng, chúc anh may mắn. . . . . . Em đi đây."
Chỉ còn một đoạn đường ngắn, cô lại không chịu để cậu đi cùng, chạy chầm chậm vào ký túc xá.
Trang Gia Minh không kịp ngăn lại, trơ mắt nhìn cô chạy vào ký túc xá nữ, vừa buồn lại vừa sợ: Tại sao cô lại mất hứng? Cậu gợi ý rõ ràng như vậy rồi, chẳng lẽ cô hoàn toàn không có cảm giác sao?