Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Chuyện của Tưởng Doanh ồn ào rất lớn, lan truyền trong cả lớp, khi các giáo viên cảnh cáo mới dần dần bình thường trở lại. Nhưng đối với Chi Chi mà nói thì không liên quan tới đau khổ, cô phiền não chính là chuyện thích Trang Gia Minh càng rõ ràng hơn.
Còn có chuyện muốn xa lánh một người, nhưng ngược lại lại càng tăng cảm tình lên gấp đôi sao?
Có, đó chính là kỳ thi giữa kỳ cô bị rớt ba hạng, biến thành xếp thứ năm.
Tâm trạng Chi Chi hoàn toàn sụp đổ.
Không thể xử lý tốt chuyện tình cảm đã là rất hư rồi, cô lại còn vì chuyện này mà ảnh hưởng tới việc học tập? Nên biết rằng, nữ chính trong tiểu thuyết sau khi sống lại, hoặc là ngọt ngọt ngào ngào với chú chó trung thành, hoặc là một lòng dốc sức học tập, lắc mình một cái trở thành học bá, thậm chí đồng thời…. Không đúng, cả sự nghiệp lẫn tình yêu đều không tệ.
Nhưng cô thì sao? Cô dốc hết toàn lực muốn thoát khỏi điều đã từng chấp niệm, muốn giãy dụa thoát khỏi đoạn tình cảm vô vọng, không muốn nghĩ tới lỗi lầm trong quá khứ, chỉ muốn nghĩ tới hiện tại và tương lai.
Vậy mà, cũng không làm được. truyện bên LQĐÔNN
Cô vừa nghe cậu nói tới người trong lòng, bên ngoài có cố giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng không cách nào lừa gạt bản thân, trong lòng vừa chua xót vừa đau khổ, rất hận bản thân không có tiền đồ.
Được rồi, coi như vấn đề tình cảm là bệnh kinh niên đi, một chốc một nhát thì không thể khỏi được, nhưng chuyện học hành thì sao? Một người sống lại, ngay cả chuyện nhỏ cơ bản này mà cũng không làm được thì còn là con người sao?
Nhưng thực tế chính là, cô chẳng làm tốt chuyện gì cả, không thể khống chế tình cảm, thành tích học tập lại còn giảm xuống.
Chuyện này tựa như một cú tát hạ xuống mặt cô, đau đến mức khiến cô nghi ngờ cuộc sống.
Tại sao vậy chứ? Tại sao cô không làm được? Vừa không thể rải cẩu lương cùng người trong lòng, lại không có cách nào ngừng yêu như não tàn, vốn là một cô gái mạnh mẽ, tại sao lại có thể có người kém cạnh như cô cơ chứ?
Chi Chi hết sức nghi ngờ, cái cô nói thay đổi số phận rốt cuộc có thể thành công hay không. Có thể quanh đi quẩn lại, cuối cùng vẫn có kết cục giống nhau, thậm chí càng tệ hơn không đây?
Sống lại lần nữa, thật sự sẽ tốt hơn sao?
“Ngẩn người gì đó.” Mẹ Quan giơ chiếc đũa gõ lên bát, gọi hồn cô trở về, “Không phải là thi không tốt đấy chứ, mẹ và ba con cũng đâu mắng con, tập trung ăn cơm đi.”
Chi Chi theo bản năng múc cơm.
Ba Quan nháy mắt với vợ, ý bảo bà đừng hỏi gì nữa, nói sang chuyện khác: “Lấy chăn cho con bé chưa? Nhiệt độ giảm dần rồi đấy.”
“Nhờ ông nhắc nên phơi rồi, ga giường cũng đổi luôn rồi.” Mẹ Quan liếc nhìn con gái, không nhắc tới chuyện thi giữa kỳ nữa, càu nhàu sang chuyện khác, “Áo khoác dạ và áo lông mẹ lấy cho con nhớ bỏ vào túi, mai nhớ mang về trường học.”
Chi Chi gật đầu qua quýt, “Vâng ạ.”
“Trong trường còn sữa tươi không?” Ba Quan hỏi: “Trời lạnh, nếu không thì mua sữa bột đi, buổi tối tự học về nhớ uống một ly sữa ấm, ngủ ngon hơn.”
Mẹ Quan bổ sung thêm: “Mua cái loại từng túi một ấy, vừa tiện lại không bị ẩm.”
Lần này Chi Chi hoàn toàn lấy lại tinh thần, “Con biết rồi, lần này về trường con sẽ mua.”
Cô ăn cơm trong quán, chào tạm biệt ba mẹ, một mình về nhà làm bài tập. Lớp 11 bớt một tiết, nhưng bài tập thì không giảm mà lại tăng thêm, lớp thực nghiệm lấy đào tạo làm trọng điểm, đã bắt đầu làm một số đề thi mẫu tốt nghiệp trung học.
Cũng may chán nản thì chán nản, Chi Chi vốn vẫn còn tự chủ được, dứt khoát rửa mặt sau đó gục trước bàn làm bài tập.
Làm xong toán, viết một đoạn ghi nhớ hàng tuần thì đã mười giờ tối.
Sắp đến mùa đông, thời gian ba mẹ đóng cửa tiệm trước chín giờ rưỡi, lúc này vừa về tới nhà, trong phòng khách vang lên tiếng động.
Cót két, khóa cửa phòng ngủ giật giật nhưng không mở ra.
Chi Chi nhanh chóng kiểm tra bàn học của mình, thấy không có đồ đạc linh tinh gì mới đi mở cửa: “Ba ạ?”
Ba Quan không thích con gái khóa cửa, nhưng đứa trẻ lớn rồi muốn có không gian riêng, họ cũng không còn cách nào khác. Ông đi vào phòng con gái, đưa mắt nhìn sách trên bàn học của cô: “Làm bài tập à?”
Chi Chi đáp một tiếng: “Vâng.”
Ba Quan kéo ghế cô ra, ngồi xuống nói: “Ba có chút việc muốn nói với con.”
Phòng ngủ rất nhỏ, khó khăn lắm nhét được chiếc giường nhỏ mét hai với bàn học. Chi Chi đành ngồi lên giường, kỳ lạ hỏi: “Chuyện gì ạ?”
“Về kỳ thi giữa kỳ của con.” Có lẽ Ba Quan đã nghĩ xong cả rồi, nói rất có thứ tự: “Con đã từng phân tích con mất điểm ở đâu chưa?”
Da đầu Chi Chi tê dại. Lúc trước khi còn học cấp hai, sợ nhất chính là ba cô phân tích thành tích kỳ thi với cô. Kiểu nói chuyện một đối một như thế này đúng là cơn ác mộng, thật vất vả dựa vào cố gắng học hành, một đường hát vang chuyển sang thứ hạng mới, thoát khỏi việc nói chuyện như vậy một năm, ai ngờ lên lớp mười một lại phất cờ trở lại.
“Có mấy đề không làm được ạ.” Nếu ngày thường, Chi Chi còn có thể bình tĩnh một tý, hôm nay tâm trạng mất cân bằng, thoáng chốc bị đánh trở về nguyên hình, lại có cảm giác nơm nớp lo sợ trước kia.
Thái độ của ba Quan rất điềm đạm: “Là chủ quan hay là không hiểu bài?”
“Đều có ạ.”
“Vậy cũng rất bình thường.” Ba Quan thấy con gái buồn bực không vui, nghiêm mặt nói: “Từng kỳ thi sẽ có khó khăn khác nhau, có lúc con thi khá hơn một tý, có lúc thi lại kém hơn một tý, ba mẹ sẽ không trách con. Con người sẽ có lúc chủ quan, chuyện này không sao cả.”
Chi Chi ngây ngẩn cả người.
Ba Quan lại nói tiếp: “Ba và mẹ con cũng biết hiện giờ con chăm chỉ học tập hơn trước nhiều, nhưng con đang cố gắng thì người khác cũng đang cố gắng. Lần này con thi không tốt, đừng nóng nảy, hãy tìm ra nguyên nhân, lần sau không tái phạm là được, con liên tục sửa chữa, đợi đến lúc thi tốt nghiệp trung học, thì con có thể tránh được rất nhiều sai lầm, thi sẽ đạt thành tích tốt.”
Chi Chi im lặng.
Ba cô nói rất có đạo lý, nhưng cô không đơn giản khổ sở vì thành tích.
“Bây giờ con bị ngã một cú là chuyện tốt.” Ba Quan nói lời thấm thía, “Từ lớp mười đến bây giờ, con quá thuận lợi, thứ hạng liên tục đi lên, có phải con cảm thấy bản thân mình rất lợi hại không? Quan Tri Chi, ba nói con biết, con đang học ở trường tốt nhất thành phố, bạn học của con toàn là những bạn học lợi hại nhất thành phố, người ta không kém hơn con đâu.”
Người ta không kém hơn con, nhưng con 26 tuổi, cộng thêm sống lại một năm rồi là 27 tuổi. Trong lòng Chi Chi gào thét, song không cách nào nói ra chân tướng.
Có lẽ giữa ba mẹ và con cái có mối liên hệ đặc thù. Ba Quan không biết chuyện trong lòng con gái, nhưng nhạy cảm nhận ra cô không cam lòng và không phục, châm chước câu chữ rồi nói, “Trước kia ấy, ba và mẹ con cứ sợ con không chăm chỉ học hành, học không được lại bước đi con đường của bọn ta, nhưng bây giờ thì sao, bọn ta lại sợ con quá chăm chỉ - Chi Chi à, năng lực con người có hạn, giống như ba vậy.”
Chi Chi kinh ngạc, không biết ba cô có ý gì.
“Đôi khi ba cảm thấy có lỗi với con, có lỗi với mẹ con.” Ba Quan than thở, lẩm bẩm nói: “Ba là người hơn bốn mươi tuổi rồi, chẳng kiếm được gì cả. Con đừng thấy nhà chúng ta với nhà Gia Minh giống nhau, nhưng chú Trang con là một người có bản lĩnh, nếu không phải chú ấy…. Chắc chắn tốt hơn nhà chúng ta nhiều.”
Dưới ánh đèn, giọng của người đàn ông 40 tuổi bình thường khá bình tĩnh, nhưng mang theo chút chua chát.
Ông nói: “Trước kia ba không cam lòng, muốn học theo người ta làm ăn, nhưng bị người ta lừa hết tiền – Khi đó con còn nhỏ, có thể không nhớ - Khi đó, ba mới hiểu ra giữa người với người thật sự khác nhau lắm. Cùng cơ hội bày ra đó, người khác làm được, nhưng ba không nhất định sẽ làm được.”
Chi Chi hoảng hốt.
“Cho nên ba hết hi vọng không buôn bán gì nữa, cùng mẹ con bắt đầu mở quán ăn.” Ba Quan kể đơn giản quá trình mình nghỉ việc và gầy dựng sự nghiệp hơn mười năm: “Bây giờ cuộc sống nhà ta tốt hơn một chút rồi.”
“Ba –“ Chi Chi mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng không biết nên nói gì.
Ba Quan hít sâu một hơi, nói: “Ba và mẹ con hi vọng con chăm chỉ học hành, tương lai có tiền đồ, nhưng không bắt con nhất định thi phải đứng thứ nhất, chuyện gì cũng phải làm tốt nhất. Chỉ cần con cố gắng là được. Bây giờ con mới lớp 11, con không nên ép mình quá, lần này thất bại, chúng ta coi như nó là khảo nghiệm, để con phát hiện mình còn có chỗ chưa hiểu, chỉ cần con hiểu ra được chỗ chưa hiểu đó, coi như thành công, biết chưa?”
Ông không tốt nghiệp đại học như Trang Minh Huy, chỉ tốt nghiệp văn hóa cấp hai, không thao thao bất tuyệt được mấy lời rực rỡ gấm hoa, dùng từ mộc mạc đơn giản, nhưng đạo lý trong đó, lại khiến Chi Chi lệ nóng quanh tròng.
Rốt cuộc cô thoát khỏi vẻ ngoài của người trưởng thành, lộ rõ vẻ mặt yếu ớt trước mặt ba mẹ, “Con muốn thi tốt hơn một chút, con có thể thi tốt hơn….”
“Ba tin con.” Ba Quan cười cười, “Lần sau chúng ta thi tốt hơn là được, không sao cả.”
Chi Chi nghiêng đầu sang chỗ khác, cố nén nước mắt, cố gắng để nó không rơi xuống: “Vâng.”
Đây là đang đảm bảo với ba mẹ, cũng là đang cam đoan với chính bản thân mình.
“Được rồi được rồi, con gái lớn rồi, đừng hở chút là khóc chứ.” Ba Quan đứng lên, ra vẻ bình tĩnh nói: “Mẹ con gói vằn thắn, cũng ngon lắm, xuống ăn chút rồi đi làm bài tập.”
Cô gật đầu qua loa.
Ba Quan đi ra ngoài. Một lúc sau, mẹ Quan đứng bên ngoài gọi: “Ra ăn khuya nào.”
Chi Chi vội vàng rút khăn giấy lau nước mắt, chạy ra ngoài ăn đêm.
Một bát vằn thăn thịt tươi, nước canh trong suốt, tô điểm vài miếng hành lá cắt nhỏ.
Mẹ Quan làm như không thấy đôi mắt cô đỏ rực, “Con ăn trước đi, mẹ mang cho Gia Minh một bát. Haizzzz, lão Trang còn chưa về, không biết gia đình cậu ấy có đồ ăn không….”
Giờ này, Trang Gia Minh vẫn chưa ngủ, nghe tiếng gõ cửa vội chạy ra đón: “Dì ạ?”
“Nhà dì nấu vằn thắn, ăn không hết, con ăn giúp mấy miếng.” Mẹ Quan đưa bát cho cậu, không nhiều lời, “Nhanh ăn đi, đừng để nguội, bát trả sau cũng được.”
Trong lòng Trang Gia Minh có dòng nước ấm chảy qua: “Cám ơn dì ạ.”
“Cám ơn gì mà cám ơn, mau ăn đi.” Mẹ Quan dặn dò.
Cậu gật đầu, thấy mẹ Quan về nhà rồi mới đóng cửa lại, bưng bát vằn thắn nóng hôi hổi lên ăn.
Vỏ rất mỏng, thịt rất tươi, nước rất nóng. Cậu ngồi trong phòng khách trống trải, chậm rãi ăn hết bát vằn thắn kia, từ trong lòng đến tứ chi, tất cả đều ấm áp.
*************************************************
Đêm khuya, Chi Chi nằm trên giường nhỏ trong phòng ngủ, ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ và khe hở của tường chui vào.
Cô lăn qua lộn lại ngủ không yên, trong đầu cứ quanh đi quẩn lại lời của ba. Không thể không nói, ba Quan phân tích đã kích thích nội tâm của cô.
Vào thời của ba mẹ, cơ hội kinh doanh có khắp mọi nơi, rất nhiều người giàu sau một đêm, nhưng đồng thời cũng có vô số người táng gia bại sản. Có thể ba mẹ cô thiếu thủ đoạn, cũng có thể thiếu mắt nhìn, nói tóm lại là bỏ lỡ cơ hội.
Dù sao thực tế không phải là tiểu thuyết, chỉ cần dám làm thì nhất định sẽ được đền đáp.
Sóng to gió lớn, họ là cát đá sỏi còn sót lại.
Dù cô có được chênh lệch mười năm thời gian, nhưng so với người thực sự có năng lực thì tính là gì? Biết trước những việc chưa xảy ra có thể khiến nắm giữ được toàn bộ kiến thức trong thoáng chốc sao?
Không thể, cũng đâu phải hệ thống học bá.
Có câu ba cô nói đúng, cô đang cố gắng nhưng chẳng lẽ người khác đang lười biếng?
Có thể người ta còn cố gắng hơn cả cô.
Sẽ không có ai nhất định sẽ thành công. Thừa nhận mình là một người bình thường, mới có thể bước lên con đường thực tế tiến về phía trước.
Trước kia cô quá phiến diện, tự cho là nữ chính tiểu thuyết, muốn giống như các cô mới không phụ lòng sự gặp gỡ bất ngờ. Nhưng thật ra thì không phải như vậy.
Trong tiểu thuyết, nữ chính đối mặt với người thân cực phẩm có thể mắng lại, đánh lại, thậm chí cắt đứt quan hệ. Trong thực tế thì không thể, người bình thường kiêng dè quá nhiều, do do dự dự, cuối cùng vẫn lựa chọn kiềm chế, còn người thân cực phẩm cũng không phải là nhân vật thiếu não phản diện, nói không chừng đã từng giúp đỡ khi gia đình mình gặp khó khăn.
Trong tiểu thuyết, nữ chính đối mặt với tình cảm dây dưa, nói cắt là cắt, thoải mái chia tay, sau đó sẽ tìm mối nhân duyên mỹ mãn, hạnh phúc vui vẻ cả đời. Trong thực tế thì không thể, nhớ người yêu cũ, không kiềm chế được gửi tin nhắn, quay đầu lại lại hối hận là chuyện thường, thảm hại hơn chính là, sau này tìm được người có thể còn không bằng người cũ.
Thừa nhận mình bình thường, là bước đệm đầu tiên của sự trưởng thành. Từ đó về sau, hiểu được đạo lý mà ai cũng hiểu, đó là trên thực tế không làm được cũng là chuyện bình thường.
Cô cũng buông bỏ cho mình.
Lần này thi không tốt, tiếp tục cố gắng là được, chẳng lẽ cô còn không thể chịu được lần đầu tiên thất bại sao?
Không buông được anh ấy, thì cũng không nên miễn cưỡng nữa, Trang Gia Minh tốt như thế, không buông được cũng là chuyện rất đỗi bình thường, chỉ cần không làm người khác tổn thường, thì có gì mà không thể?
Quan Tri Chi, mày cũng chỉ là người bình thường thôi, không phải là siêu nhân.
Dù làm chưa được hoàn mỹ cũng chẳng sao.
Khoảnh khắc nghĩ thông suốt, Chi Chi cảm thấy dường như gánh nặng trên vai đã tan đi không còn chút gì, lại có thể thở rồi.
Cô hít một hơi thật sâu, cả người thoải mái chìm vào giấc ngủ.
Hết chương 62