Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
6918.
Bước chân của Thời Thiếu Tu, bỗng chốc ngừng lại trước ti vi.
Một số nhân viên thích ngồi tám chuyện, cũng đang ngồi uống cà phê hướng nhìn lên ti vi, bình luận vô cùng sôi nổi.
Tiếng điện thoại reng không ngừng, khiến trong lòng Thời Thiếu Tu có chút khó chịu, kéo kéo cà vạt của mình, đi về dưới lầu.
Đột nhiên, anh nhìn thấy một bóng hình quen thuộc, cô đang mặc một bộ đồ tây nữ thoáng khí, chân đi một đôi cao gót màu đen, từ một phòng khác đi ra.
Ánh mắt của Thời Thiếu Tu bỗng trầm tư, nhìn thấy Cố Thu đang đi chầm chậm lại, rồi đứng trước màn hình ti vi, mím chặt môi, những góc cạnh của gương mặt cô nhìn như đang tê cứng lại.
Cố Thu nhìn tin tức, trán cô khẽ nhăn lại, bóng dáng và góc nghiêng trên màn hình chụp được rõ ràng là Thời Thiếu Tu, cô hít một hơi thật sâu, trong mắt ánh lên một nổi buồn bi thương không thể diễn tả được.
Tiếng chuông điện thoại vẫn không ngừng reng, dần dần thu hút sự chú ý của đám người ồn ào kia, ánh mắt của họ dần dần toàn bộ dồn vào hướng phát ra tiếng động đó.
Cố Thu cũng thuận theo ánh mắt của mọi người nhìn qua bên đó, nhìn thấy Thời Thiếu Tu, lúc này hai người hai mắt nhìn nhau, cơ thể cô khẽ run nhẹ, ôm chặt đóng tài liệu, cúi thấp đầu, vội rời khỏi đám đông.
Tiếng chuông điện thoại vẫn cứ reng không ngừng, Thời Thiếu Tu kéo kéo cà vạt, nhận điện thoại, kê điện thoại sát tai, đi lên lầu.
“Thiếu Tu!” Đầu dây bên kia truyền lại tiếng khóc nức nở của Thẩm Giai Vân: “Em bị chặn không ra ngoài được! Em nên làm sao đây!”
Thời Thiếu Tu đi đến cạnh chiếc xe của mình, đốt một điếu thuốc, cúi đầu hút thuốc, cảm thấy có chút chóng mặt: “Anh đến tìm em, em đang ở đâu?”
“Em đang ở cổng sau của khu giải trí Thời Phong!” đầu dây bên kia của Thẩm Giai Vân rất ồn ào, rất nhanh chóng đã che lấp đi tiếng khóc của cô, sau đó, cúp điện thoại.
Thời Thiếu Tu dập tắt điếu thuốc mới hút có một nữa điếu, ngồi vào trong xe, một chân đạp ga hướng thẳng vào khu giải trí.
Tin tức của đám chó săn vô cùng nhảy bén, tin này bị tung lên không bao lâu, toàn bộ các cửa trước cũng như cửa sau của khu giải trí đều bị vay kín cả làm tắc nghẹn giao thông khu vực đó.
Bảo vệ lấy tay chặn ngay trước cửa, nhưng vẫn không ngăn nổi máy phóng viên cầm máy móc bám đông nghẹt bên ngoài, có một bảo vệ còn bị đập đầu.
Sau khi chạy đến cổng sau, xe của bảo mẫu của Thẩm Giai Vân đang đậu giữa đám người kia, vô số đám phóng viên bò qua cánh cửa xe, giống như một cơn sóng, hết lớp này đến lớp khác, xe bảo mẫu nhanh chóng bị vây kín.
Một tiếng thắng xe “két” truyền lại, rất nhanh, màu sắc bắt mắt của chiếc Mc Laren lóe qua trước mắt của đám đông kia.
Tất cả mọi người đều không thể không nhìn qua đó, sắc mặt của Thời Thiếu Tu vô cùng ảm đạm, lúc xuống xe anh đóng cửa rất mạnh bùm một tiếng thật lớn.
“Đó chính là bạn trai tin đồn!”
Không biết là ai hét lớn lên, khiến đám phóng viên đó, nhanh chóng tiến đến vay kín Thời Thiếu Tu.
Thời Thiếu Tu trong lòng vốn đang rất điên, khi thấy đám người đó tiến về phía anh, từ trong tay móc ra một cây côn, đánh ‘‘quạch quạch’’ thành tiếng.
Một tay anh vẫn đút trong túi quần, bước từng bước chân lớn tiến về phía xe bảo mẫu của Thẩm Giai Vân.
Anh cao gần 1m9, khí thế áp bức người khác, toàn thân phát ra một cái gì đó rất lạnh lùng và khó gần, khiến đám phóng viên không dám bước tiếp đành lùi lại.
Đám người đó cũng hành động chậm lại.
Thời Thiếu Tu không ngừng lại, cũng không nhìn bọn họ, cứ đi thẳng về phía trước.
Trước khí thế cao lớn của Thời Thiếu Tu, đám ký giả chỉ đành lùi về phía sau, cứ đứng đó nhường một lối đi cho Thời Thiếu Tu.
Anh đi đến trước xe bảo mẫu, kéo cánh cửa lớn của xe ra, kéo Thẩm Giai Vân ra, cởi bỏ chiếc áo khoác đang che đầu của cô ra, ôm cô đi khỏi đám đông.