Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hoàng hậu ngồi lại,ánh mắt người rũ xuống tiếp lời:
" Tiểu Thiên...là hậu duệ của...Hắc thần..."
Lời nói hoàng hậu vừa dứt Liễu Thanh Y liền sững sờ,khuôn mặt y có chút tái nhợt mà ngồi thụp xuống đất:
" Cái gì...Thiên nhi sao có thể..." Tính cách con bé lương thiện,trong sáng như vậy sao có thể là sự hiện diện của bóng tối Hắc thần chứ. Không thể nào,thật sự không thể...
"Chắc ngươi cũng không ngờ nhỉ? "Ngay cả ta còn không dám tin.
" Ta không tin con bé là người như vậy!"
Hoàng hậu lại thở dài nhìn y:
" Năm năm trước,khi hai đứa trẻ ra đời Hoàng vương đã liền muốn kiểm tra linh lực của chúng, tuy nhiên lúc đó việc ra đời của chúng vẫn chưa truyền ra ngoài.Sau khi kiểm tra mới phát hiện ra năng lực của con bé,Hoàng vương lúc đó đã muốn giết con bé ngay lập tức...Ngươi biết đấy, đối với Thần giới ta mà nói đây là mối đe dọa lớn. Nhưng mà chúng đều là con gái của ta, ta cũng không nỡ nhìn Thiên nhi ra đi..."
"Vậy tại sao lại để hai đứa cùng lớn lên như vậy..."
"Lúc đó là vì giữ tính mạng cho Thiên nhi ta mới giấu nó cùng Đan Dương.Lấy nó uy hiếp Hoàng vương không truy cứu nữa..."
Lúc này Liễu Thanh Y lau nước mắt đi,hoàn hồn lại rồi đứng dậy:
" Vậy nên bà muốn ta nhốt con bé cho đến khi Đan Dương thành công trở thành Thiếu đế?"
Hoàng hậu chầm chậm gật đầu xuống:
" Phải, mối lo ngại lớn nhất của Hoàng vương là Thiên Thiên.Nếu Đan Dương trở về,Thiên nhi không xuất hiện thì người sẽ để chuyện này lắng xuống,lúc đó Thiên Thiên mới an toàn.Nhưng nếu ngươi biết chuyện này, ta cũng sợ ngươi giết con bé vì...."
" Không bao giờ, sẽ không có chuyện đó.Cho dù là với thân phận gì ta cũng sẽ tin con bé...Vậy nên lúc này bà cứ coi như Hoàng tộc các người từ giờ trở đi sẽ không liên quan đến Thiên nhi nữa, ta sẽ không để ai động đến nó kể cả Hoàng vương đâu! Xem như bà đã bỏ rơi nó đi, ơn huệ này của ta cũng chấm dứt tại đây! Bà không tìm thì ta tìm!"
Nói xong Liễu Thanh Y quay lưng rời đi,sắc mặt hoàng hậu cũng trầm xuống,y dặn dò tì nữ bên cạnh:
" Mau...mau ra lệnh cho mấy thủ vệ của ta bí mật đi tìm Thiên Thiên,không được để kinh động tới quốc vương và lễ xưng vương..."
" Tuân lệnh nương nương! "
Thiên nhi, con nhất định không được xảy ra chuyện gì nếu không những việc ta làm năm năm qua để bảo vệ con đều sẽ trở thành công cốc cả....
______
Bên này,Minh Thần cùng các thuộc hạ của hắn vẫn không ngừng đi tìm cô ấy.Bởi không muốn ai phát hiện ra công chúa họ chỉ đành tìm trong im lặng mà không được phép gọi tên y...
" Rốt cuộc muội có thể ở đâu những lúc như vậy đây." Nếu muội bị tên nào bắt đi thì ta nhất định sẽ lột da thiêu sống hắn cho muội xem.
Khuôn mặt hắn lúc này biểu hiện sự tức giận phẫn nộ vô cùng,lòng hắn lại nặng nề hơn,đã tìm y gần một canh giờ chỉ tiếc người đâu thì vẫn chưa thấy được.
Bỗng hắn dừng lại trước một cây cầu nhỏ,đã tìm gần hết chỗ này rồi mà vẫn không thấy.Hắn lúc này định quay về điện chính thì nghe tiếng khóc gần chân cầu.
Y lần theo tiếng nấc yếu ớt ấy. Một cô bé thu mình lại trong một góc,chiếc áo choàng khoác lên người đã lấm lem hết rồi.Hắn bấy giờ đã mừng thầm,nhẹ nhõm.
Ta còn tưởng suýt chút nữa thì không gặp được muội rồi. " Hoàng Tiểu Thiên! "
Y nghe tiếng gọi thì lập tức ngẩng đầu lên, khóe mắt còn đẫm lệ. Khuôn mặt nhỏ ngước lên nhìn hắn có chút ngây ngốc.
Hắn thấy bộ dạng y lúc này thì cảm thấy có chút đau lòng,hắn trượt xuống chân cầu đến gần chỗ y.Hắn nhìn Tiểu Thiên một cái rồi ngồi xuống bên cạnh cô,cả hai cùng đưa mắt ra nhìn dòng nước trong vắt đang trôi hiền hòa. Một lúc y lên tiếng:
" Ta thật sự bị bỏ rơi rồi. Mẫu hậu đi cùng tỷ tỷ, phụ vương cũng chỉ xem mình tỷ ấy là con gái....sau này ta sẽ chẳng còn người thân nữa rồi..."
Hắn quay sang đưa tay lên nhẹ nhàng lau nước mắt cho y:
" Thật giống một chú mèo hoang nhỏ."
" Ta..." Ta xấu đến vậy sao,lại khóc trước mặt huynh ấy...
" Chúng ta có vẻ giống nhau mà nhỉ, họ đều chỉ quan tâm đến quyền lực địa vị thôi,vốn không để ý đến suy nghĩ của người khác..."
" Hửm,vậy huynh cũng là bị bỏ rơi sao?" Ta thấy huynh ấy vẻ cao quý như vậy làm gì giống bị rơi.
Cô ngước lên nhìn hắn,khuôn mặt hắn lại hiện lên chút nét của sự cô độc, ánh mắt lại sâu sa, cảm giác có chút nặng nề. Khi hắn quay lại nhìn y thì khóe miệng lại mỉm cười:
" Coi như là thế đi,vậy muội có muốn trở thành người thân của ta không? " Từ nhỏ cha ta đã không xem trọng ta,mẫu hậu ta lại muốn ta giả ngốc sống trong cung,rồi một ngày cũng đẩy ta vào quân doanh. Ngoài Châu nhi ra,muội là người đầu tiên khiến ta có cảm giác giống như gia đình vậy...
" Huynh không chê ta sao?"
Thấy y hỏi vậy,hắn lại xoa đầu y một cách ân cần:
" Sao có thể chứ, ta đã đảm bảo sẽ bảo vệ tốt muội rồi mà,sao còn chê muội được! "
" Ừm, cảm ơn huynh!"
Thấy cảm xúc của y đã dịu lại hơn,hắn liền đứng dậy đưa tay ra:
" Nào, chúng ta cùng rời khỏi nơi này nhé?"
Khung cảnh bấy giờ lại hòa hợp một cách kì lạ giống như là một giấc mơ đẹp đối với hai người vậy.
Đột nhiên y lại nhìn xuống đôi chân mình nhớ ra:
" Chân ta...lúc nãy không cẩn thận nên ngã xuống đây...Bây giờ...."
" Vậy ta cõng muội!"
Thì ra là ngã đau rồi phải không,lúc nãy ta còn không để ý nữa.Sau này phải trông chừng muội tốt hơn mới được.
Nói rồi hắn từ từ quỳ xuống khom lưng rồi đưa hai tay ra phía sau,y leo lên lưng hắn.
" Được rồi,chúng ta cùng về nhà thôi " Sau này nhà ta sẽ là nhà muội,không ai cần muội thì ta cần.
Khuôn mặt của hắn lúc này lại có đôi chút đắc ý.
Cứ như vậy,hắn cõng cô dần dần ra khỏi thành cũng không quay lại nhìn nữa.
....
Lâm Nhất đứng trước cổng thành nhìn thấy Thiếu chủ hắn thì lập tức quỳ xuống:
" Xin chủ tử tha tội,ta không tìm được..." Hả, người sau lưng chủ tử, ai lại được người trân quý tới mức được cõng trên lưng vậy. Khoan đã...hình như là cô bé đó sao.
Hắn nhìn đến ngơ ra,Minh Thần liền nhắc nhở hắn:
" Còn đứng đấy làm gì,mau tìm y phục cho cô ấy."
"..V...Vâng, tuân lệnh thiếu chủ!"
....
Hai người vào trong, xe ngựa bắt đầu xuất phát, đi một lúc rồi hắn mới nhẹ nhàng thả cô xuống:
" Ngồi yên ta bôi thuốc cho muội,nếu đau thì cứ nói với ta."
" ừm!"
Hắn lấy hộp thuốc tới rồi quỳ gối xuống bên cạnh cô,nhẹ nhàng ân cần từng chút một bôi thuốc lên đầu gối đã thấm máu của cô, ánh mắt hắn kiên nhẫn từng chút một. Trán hắn lại đẫm mồ hôi giống như thể hắn mới là người bị thương vậy.
Tiểu Thiên thấy hắn như vậy thì dùng tay áo thấm thấm mồ hôi lã chã trên mặt hắn, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi hắn:
" Huynh không sao chứ? Sao ra nhiều mồ hôi vậy?"
Hắn dừng lại ngước lên hỏi y:
" Muội không đau sao?..." Từ góc độ này,muội ấy có chút đáng yêu nhỉ, thật sự không cảm thấy đau sao?
" Không đau lắm."
"Sao ta..." Sao ta lại cảm thấy giống như...chỉ cần chạm nhẹ một cái là làm muội bị thương nặng hơn nhỉ?
"?!"
"...Ta không sao, bôi xong rồi.Muội đói rồi chứ nhỉ,giờ ta đưa muội đi ăn sau đó quay về thành của ta." Trời cũng gần tối rồi, không thể ở đây lâu.
" Vậy chúng ta đi ăn mì được không? Ta vẫn chưa được nếm thử món ấy ở Hoàng thành..."
" Được!"
" Đúng rồi,ta gọi muội là Thiên nhi được chứ?"
" Huynh gọi ta là gì đều được cả."
" Vậy thì muội có phải nên gọi ta là...."
"...Đa tạ Minh Thần ca ca!"
Giọng nói trong trẻo,hồn nhiên của y vừa thốt ra,hắn lại không kịp định hình mà mặt có chút đỏ lên.
" Sao mặt huynh đỏ vậy,không lẽ là sốt rồi sao?"
Tiểu Thiên thấy hắn đỏ mặt thì đưa tay lên trán hắn, lúc này hắn lại có chút xấu hổ rồi.
" Ta không sao....A đến nơi rồi, chúng ta vào trong thôi! " Sao ta lại xấu hổ chứ,muội ấy còn là trẻ con chưa hiểu chuyện. Không được loạn,không được loạn. Phù, cũng may mà đến nơi rồi.
" Được!"
*****
.