Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 14
Đồ đạc chuẩn bị đầy đủ hết, rất nhanh hai người đã chạy đến phụ cận một cái cổ trấn nổi danh. Vốn dĩ Tống Tâm Nhiên Muốn cắm trại, nhưng mà mấy ngày nay thời tiết đều không tốt lắm, vì để ngừa trời mưa, Thi Dật vẫn là đặt phòng khách sạn.
Bọn họ trên đường đón Khương Lập. Hôm nay Khương Lập ăn mặc rất tùy ý, phối hợp áo khoác bóng chày cùng quần thể thao thoải mái, cả người đều tản ra hơi thở tươi mới tương phản với khí chất văn nhược ưu sầu thường ngày.
Tống Tâm Nhiên nhịn không được nhìn cậu ta vài lần, kết quả quay đầu lại thấy ánh mắt Thi Dật đang phiêu phiêu liếc lại đây. Lập tức ngồi nghiêm chỉnh, vùi đầu chơi IPAD.
Khương Lập dường như cũng không có tinh thần lắm, vừa lên xe liền cuộn ở một bên ngủ. Thẳng đến khi Hàn Xuyên lên xe, cũng chưa tỉnh lại.
Thi Dật dừng đèn đỏ, duỗi tay rút ipad trong tay Tống Tâm Nhiên ra:" xem nhiều sẽ bị say xe, em ngủ một lát đi."
Tống Tâm Nhiên tùy ý để Thi Dật thu lại ipad, liền không mục tiêu nhìn xung quanh, bỗng nhiên dừng lại trên kính chiếu hậu.
Trong gương Khương Lập dựa vào trong lồng ngực HÀn Xuyên ngủ say, tư thế rất ỷ lại, bởi vì trong tay còn túm một mảnh góc áo của Hàn Xuyên.
Anh nghĩ đến lúc trước Hàn Xuyên cơ hồ đâm một đao sau lưng Khương Lập, lại liên tưởng đến sâu xa của hai người này.
Mạc danh cảm thấy lữ trình lần này thực sự đủ tàn nhẫn, đủ thú vị.
Quả nhiên, Khương Lập vừa mới tỉnh, nhìn thấy HÀn Xuyên đang ôm mình, gần như đại kinh thất sắc (sợ đến mất sắc, hoảng loạn), sắc mặt trắng bệch nhìn về phía Tống Tâm Nhiên: "Tâm nhiên......"
Nhìn bộ dáng đáng thương kia, Tống Tâm Nhiên có chút không đành lòng, nhưng anh cũng nên khởi đầu câu chuyện:"đây là bạn của tôi Hàn Xuyên,vị này chính là Khương Lập."
Khương Lập nghe vậy, yên lặng rũ đầu xuống, không nói nữa. Không khí nhanh chóng xấu hổ.
Tống Tâm Nhiên trong lòng bất an, rốt cuộc Khương Lập cũng là anhmời mà đến, biết rõ giữa hai người có quan hệ xấu hổ, anh vẫn vì Thi Dật mà đi giúp Phan Lâm.
Càng thêm áy náy, tại trạm nghỉ ngơi, Tống Tâm Nhiên đi mua một ly trà sữa nóng ngồi xuống ghế sau.
Anh cùng Hàn Xuyên thay đổi vị trí, không chút nào để ý sắc mặt Hàn Xuyên đen như đáy nồi.
Thi Dật lại là bộ dáng không chút để ý, chỉ là hướng Tống Tâm Nhiên hơi hơi mỉm cười, liền trở về ghế lái.
Tống Tâm Nhiên bị hắn cười làm cho có chút khẩn trương, nhưng anh vẫn là kiên trì mà đóng cửa lại.
Tống Tâm Nhiên đem trà sữa đưa cho Khương Lập, Khương Lập không tiếp nhận trà sữa, ngược lại cầm tay Tống Tâm Nhiên.
Tay hắn có chút hơi lạnh, mang theo một chút ướt át. Hiển nhiên vừa nãy vì khẩn trương mà đổ mồ hôi.
Khương Lập nhấc lên hàng lông mi thật dài, nhìn Tống Tâm Nhiên thấp giọng nói: "Tôi có thể đi về trước không?"
Tống Tâm Nhiên:" cũng sắp tới rồi."
Khương Lập: "Không quan trọng, tôi có thể cho người tới đón."
Tống Tâm Nhiên:"cậu đừng khẩn trương, chỉ là một đoạn đường ngắn thôi, hưởng thụ một chút là tốt rồi."
Khương Lập:"Không...... Tôi còn là......"
Tống Tâm Nhiên:"cậu ngày thường nào có cơ hội như vậy nghỉ ngơi,đừng nói nữa, chúng ta còn có một ít phương án hợp tác còn chưa có đàm phán xong đâu."
Tống Tâm Nhiên kiệt lực trấn an, Khương Lập nửa ngày mới gật đầu đồng ý.
Hắn dựa vào bên cửa sổ, nhìn Khương Lập một chút một chút uống trà sữa. Cảm thấy Khương Lập trước kia nhất định là bị Hàn Xuyên khi dễ thảm, bằng không nhìn đến người ta tại sao lại kịch liệt phản ứng như vậy.
Chỉ là nếu Tống Tâm Nhiên biết, Khương Lập thoạt nhìn như là tiểu bạch thỏ, thế nhưng đem Hàn Xuyên cầm tù một đoạn thời gian, sợ là cằm cũng bị dọa đến rớt ra.
Đến nơi, sắc trời cũng đã tối, bọn họ liền đi khách sạn check in. Vốn dĩ dặt ba phòng, lại bởi vì nhân viên khách sạn sai lầm mà chỉ còn có hai.
Hơn nữa đây là thắng cảnh du lịch, phòng sớm đều đã được đặt trước cả rồi.
Tống Tâm Nhiên cầm thẻ phòng có chút xấu hổ, ánh mắt dừng ở Khương Lập cùng Hàn Xuyên một hồi lâu, vừa định mở miệng, đã bị Hàn Xuyên đánh gãy.
Hàn Xuyên ánh mắt sâu thẳm, mang theo một tia áp bách mà nhìn Tống Tâm Nhiên: "Tôi nghĩ Tống tiên sinh cùng Thi tiên sinh nên ở một gian phòng, tôi cùng Khương Lập ở một phòng cũng được."
Một bên nói một bên vươn tay đè ở trên người Khương Lập, mà Khương Lập cũng chỉ là hơi hơi cau mày, không có mở miệng phản đối.
Tống Tâm Nhiên do dự muốn nói gì, đó liền bị Thi Dật nắm tay đi tìm phòng.
Rơi vào đường cùng chỉ có thể từ bỏ, đoàn người mang theo hành lý đơn giản từng người trở về phòng.
Vốn là còn tính toán đi dạo cảnh đêm, ai ngờ ông trời không chiều lòng người, ban ngày còn tinh không vạn lí, buổi tối liền sấm sét đan xen.
Chờ Tống Tâm Nhiên từ phòng tắm đi ra liền nhìn thấy Thi Dật dựa ngồi ở bên cửa sổ khách sạn, cúi đầu.
Cửa sổ mở ra một cánh, bị mưa gió gõ vào rung động không ngừng. Gió bên ngoài thổi vào làm trên người Thi Dật nơi nơi đều dính hạt mưa.
Tống Tâm Nhiên nhanh chóng chạy đến chỗ kia, đem cửa sổ đóng lại.
Anh ngồi xổm xuống nhìn lên, lại phát hiện Thi Dật sắc mặt trắng bệch, đôi môi khắc chế không được mà run nhè nhẹ, đôi mắt gắt gao nhắmlại.
Tống Tâm Nhiên: "Thi Dật! anh làm sao vậy?!"
Thi Dật mở choàng mắt, trên trán toàn là mồ hôi lạnh.
"Không...... Không có việc gì, vừa mới nãy, đầu đặc biệt đau."
Tống Tâm Nhiên rũ mi mắt xuống, hai hàng lông mày lo âu nhăn lại.anh đem Thi Dật nâng dậy: "Là bởi vì uống thuốc kia sao?"
Thi Dật: "Hẳn là không phải."
Tống Tâm Nhiên không nói, ngược lại là Thi Dật trấn an mà sờ sờ đầu của anh: " không có gì, anh mau nhớ ra không phải tốt sao, anh thật ra rất muốn biết chuyện quá khứ của chúng ta."
Lời này làm Tống Tâm Nhiên càng khó chịu,anh đem Thi Dật đỡ lên giường, định vào phòng tắm lấy khăn lông khô lau người cho Thi Dật.
Kết quả bị giữ chặt lại, Thi Dật ngồi ở trên giường, ôn hòa nói: "Em nói cho anh nghe chuyện trước kia của chúng ta được không?"
Tống Tâm Nhiên căng cứng mà đứng ở nơi đó một hồi lâu, mới nhụt chí mà ngồi trở lại trên giường.
Anh nhấc nhấc khóe miệng, lông mi run rẩy rũ xuống rồi lại nâng lên. Lặp đi lặp lại, cuối cùng mới đem lời nói ra.
"Chúng ta trước kia không có quan hệ gì"
Thi Dật:"sao?"
Tống Tâm Nhiên:" Em và anh, căn bản là không ở bên nhau."
Vừa dứt lời, anh liền nhìn thấy đôi mắt Thi Dật, chậm rãi trợn to.
- -------------------------------------------------------------
Cửa phòng bị đóng lại vang lên một tiếng, Hàn Xuyên bình tĩnh từ ba lô lấy ra đồ dùng rửa mặt.
Khương Lập: "Cậu có ý gì?"
Khương Lập đứng ở giữa phòng, vẻ mặt đề phòng nhìn Hàn Xuyên.
Hàn Xuyên lại lấy ra một chồng quần áo: "Chỉ là mượn cơ hội tới nói công việc thôi, cậu không cần khẩn trương."
Khương lập:"cậu còn muốn như thế nào đối phó tôi, cậu liền...... cậu liền cứ như vậy chán ghét tôi sao?"
Hàn Xuyên đem quần áo nện ở trên giường, khóe môi hắn gợi lên, ánh mắt châm chọc, đi bước một đem Khương Lập bức tới vách tường.
Đem Khương Lập áp chế ở trong ngực, mới tiến đến bên tai đối phương nói "Đúng vậy, cậu bây giờ mới biết được?"
Khương Lập tay nắm thành quyền, hít sâu một hơi mới thanh âm run run nói:" trên tay cậu đã có vũ khí lớn nhất để đối phó với tôi, sao không dùng một lần giải quyết triệt để đi, làm khó dễ công ty của tôi, có ý nghĩa gì?"
Hàn Xuyên:"Nếu không thể chậm rãi thưởng thức biểu tình của cậu hiện tại, ba tháng của tôi, chẳng phải là lãng phí?"
Khương lập: "cậu là biến thái sao?"
Hàn Xuyên: "Hai chúng ta rốt cuộc ai mới là biến thái?"
Khương Lập: "Là cậu rời bỏ tôi trước."
Hàn Xuyên dừng lại, hàng lông mày cau chặt, lùi hai bước. Hắn quay đầu nhìn về nơi khác: "Mau đi tắm rửa đi."
Khương Lập cúi đầu liền đi vào phòng tắm lại bị Hàn Xuyên bắt lấy.
"Đem đồ ở trên giường cầm vào đi, tôi không muốn lát nữa lại phải gọi 120."
Khương Lập cúi đầu, đi đến mép giường lấy đồ đem vào phòng tắm.
Khương Lập vốn có làn da nhạy cảm, không thể dùng bừa đồ của khách sạn. Lần đầu tiên bị dị ứng chính là vì xùng Hàn Xuyên trộm đi khách sạn thuê phòng. Hắn từ nhỏ đến lớn chưa từng dùng qua đồ vật bên ngoài, chỉ dùng đồ trong nhà chuẩn bị.
Thế nên không hề có ý thức phòng bị, vừa tắm xong toàn thân liền ửng đỏ, dọa Hàn Xuyên hoảng hốt ôm người chạy vào bệnh viện.
Vốn dĩ lòng tràn đầy chờ mong lăn giường lại biến thành truyền nước biển, Hàn Xuyên trông chừng hắn hồi lâu, cho đến khi từng điểm đỏ trên người dần dần hạ xuống.
Khi đó, trời mới vừa sáng, một tia ánh mặt trời xuyên thấu qua bức màn bệnh viện, chiếu ra gương mặt nhợt nhạt của Hàn Xuyên.
Cậu thiếu niên ấy dùng cặp mắt xinh đẹp kia, ôn nhu mà nhìn Khương Lập, giữa mày còn mang theo chút mệt mỏi, nói nhỏ:" Cậu đúng là tiểu thiếu gia, đem tôi dọa suýt chết."
Ngay lúc đó hắn còn duỗi tay một phen chà đạp mái tóc Hàn xuyên, bị Hàn Xuyên bắt lấy kéo đến bên miệng hôn lên.
Sự tình đến tột cùng là khi nào thì phát sinh biến hóa. Khương Lập như thế nào cũng nghĩ không ra.
Rõ ràng khi đó, hết thảy mọi việc đều tốt như vậy, đều ấm áp như vậy.
- -------------------------------------------------------------
Tống Tâm Nhiên xoay người kéo cửa sổ sát đất của khách sạn ra, dựa vào lan can hút thuốc.
Cảm giác đem chân tướng nói ra cũng không nhẹ nhàng như anh tưởng tượng. Có lẽ cũng là bởi vì anh không hoàn toàn nói ra chân tướng.
Ví dụ như anh ấy là Quách Dật, lại ví dụ như giữa hai người bọn họ còn có Vu Văn.
Tống Tâm Nhiên lần đầu tiên cảm nhận được mình đê tiện như vậy, nếu anh là Vu Văn, cả đời này sẽ không bao giờ muốn có bất kể liên hệ gì với anh nữa.
Ai có thể nghĩ đến anh sẽ làm ra chuyện như vậy.
Vu Văn đối với anh ỷ lại, Quách Dật lại đối với anh tin tưởng như vậy.
Hô hấp có chút dồn dập, anh nôn nóng mà hít một hơi thuốc lớn.
Bỗng nhiên thuốc bị người từ bên miệng rút ra, Thi Dật cầm điếu thuốc kia, tự nhiên mà bỏ vào miệng chính mình, duỗi tay kéo tay Tống Tâm Nhiên qua, tay Thi Dật có chút run nhè nhẹ.
Hắn nhợt nhạt mà hút một hơi thuốc, cách một mảnh tràn ngập sương khói, híp mắt nhìn Tống Tâm Nhiên nói: " Quá khứ không phải, vậy hiện tại thì sao?"
Tống Tâm Nhiên:" anh có ý gì?"
Thi Dật:" Em... có muốn cùng anh ở bên nhau?"
Mưa to vừa mới ngừng, từng giọt, từng giọt tí tách. Trong không khí còn cảm giác phiếm lạnh ướt át. Tống Tâm Nhiên ngạc nhiên mà nhìn Thi Dật.
"Anh muốn, ở bên em?"
Thi Dật:"em có đồng ý không?"
Tống Tâm Nhiên:" Vì sao? nếu nói là trước đây, anh cho rằng anh thích em,chỉ là bởi vì em nói với anh chúng ta là người yêu, khiến anh sinh ra ảo giác mà thôi. Còn hiện tại, em đã đem chân tướng nói ra, anh còn muốn chúng ta ở bên nhau sao?"
Thi Dật im lặng không nói.
Tống Tâm Nhiên khẽ cắn môi, chịu đựng nội tâm chua xót nói:" vài lần có hành vi vượt rào trước đó, là em sai. Hiện tại em nói cho anh, là vì không muốn lừa anh nữa, anh từ nay về sau không cần lại ăn mặc như dáng vẻ em thích nữa. Kể cả những cái vì say rượu thất thố, anh cũng quên đi thôi."
Bầu không khí ngọt ngào giữa hai người trước đó một ngày, phảng phát đều sau câu nói " rượu say thất thố" kia mà tan thành mây khói.
Tuy rằng chỉ ngắn ngủn mấy tháng, anh không phủ nhận chính mình bị Thi Dật hấp dẫn.
Nhưng hai người bọn họ không có khả năng ở bên nhau, cũng không thể cho phép ở bên nhau.
Nếu chỉ lo cho cho bản thân mình, thì đối với Vu Văn, đối với Quách dật trước kia đều sẽ mang đến thương tổn.
Quách Dật vì sao không thể tiếp nhận Vu Văn, là bởi vì anh ấy không nghĩ đến hay vẫn là không thể? nhưng lại vì cái gì, ngắn ngủi mấy tháng Thi Dật lại thích anh?
Có rất nhiều nguyên do, Tống Tâm Nhiên đều không thể nào biết được.
Tối hôm qua ngắn ngủi phóng túng, hôm nay đều bị bệnh trạng của Thi Dật làm bừng tỉnh.
Nói đến cùng anh vẫn là một người ích kỷ, tìm thật nhiều lý do cũng bởi vì sợ hậu quả khi Thi Dật khôi phục trí nhớ.
Không có được người, cũng giống như thời điểm thích Vu Văn mà không có được giống nhau thôi, cho dù có khổ sở cũng sẽ không đau quá lâu.
Anh đem tay mình từ trong lòng bàn tay Thi Dật rút ra.
Ánh mắt nhìn thoáng qua Thi Dật, Thi Dật mím môi, phảng phất như dang đau đớn, ánh mắt hơi co lại.
Lòng bàn tay rơi vào hư không, phảng phất còn sót lại một chút nhiệt độ rồi nhanh chóng rút đi, tay hắn nắm chặt thành quyền.
Đem chăn đắp kín người, Tống Tâm Nhiên rúc sâu vào trên giường, mặt quay sang một bên, gắt gao nhắm mắt lại.
Ngày thứ hai, bốn người đều có chút thất thần. Ai nấy đều không có tâm tư nướng BBQ. Hiện tại người ở trong khu thắng cảnh cũng không nhiều.
Hàn Xuyên liền đề nghị đi leo núi.
Nghe nói trên núi có một cái miếu rất linh.
Trước đây, Tống Tâm Nhiên tất nhiên không tin vào cái này, hôm nay không biết vì sao, anh đặc biệt muốn đi đến đó dâng hương.
Có lẽ bởi vì trong lòng có tín ngưỡng, hết thảy hỗn loạn đều có thể hòa hoãn lại.
Buổi sáng không khí giữa hai người có chút giằng co, Tống Tâm Nhiên liền bữa sáng cũng không có khẩu vị nữa. Núi mới leo được một nữa đã thở hồng hộc.
Đường núi chỉ là những phiến đá nổi lên ở bên sườn núi, ở bên cạnh đều là cỏ dại mọc thành chùm.
Trời rất nhanh bỗng nhiên tối sầm lại, Hàn Xuyên nhíu mày nhìn về phía không trung.
Hắn lấy di động ra tìm dự báo thời tiết, rõ ràng là ngày nắng.
Một giọt nước mưa tí tách rơi trên chóp mũi Hàn Xuyên, minh chứng rõ ràng việc dự báo thời tiết không đáng tin cậy.
Hắn theo bản năng kéo Khương Lập lại: "nhanh lên, trời sắp mưa rồi, chúng ta chạy mau lên trạm nghỉ chân phía trước nghỉ tạm đi."
Tống Tâm Nhiên sửng sốt, đưa tay lau đi giọt nước mưa rơi trên mặt, quay đầu nhìn về phía Thi Dật.
Quả nhiên,sắc mặt đối phương rất kém. Có lẽ là đầu lại bắt đầu đau, Tống Tâm Nhiên định duỗi tay kéo hắn, nhưng bàn tay đưa được một nửa lại cường ngạnh thu về, khoé mắt Thi Dật nhìn thấy hết thảy động tác của Tống Tâm Nhiên thần sắc tối sầm lại.
Trời rất nhanh liền đổ mưa, nước theo cầu thang đánh vào bên chân bốn người. Trong nước lẫn lộn bùn đất, hơi hơi ố vàng.
Thi Dật đầu lại bắt đầu đau, trước mắt hiện lên từng đoạn ký ức vụn vặt.
Va chạm long trời lở đất, nước sông ồ ạt tiến vào. Hắn hít mạnh từng hơi, thở phì phò, dừng chân lại đưa tay lên xoa trán.
Tống Tâm Nhiên chân cẳng cũng có chút nhũn ra, anh nửa đường quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Thi Dật đi chậm hợn bọn bọ mười mấy bước.
Nhịn không được, muốn quay lại hướng chỗ Thi Dật đi tới.
Hết thảy chỉ phát sinh trong nháy mắt, ai cũng chưa kịp phản ứng.
Cảm giác không trọng lượng từ gan bàn chân một đường truyền tới trái tim, đồng tử Tống Tâm Nhiên co rút lại, bên trong phản chiếu hình ảnh thi giật khuôn mặt hoảng sợ nhào đến.
Đau nhức theo va chạm truyền đến, Tống Tâm Nhiên theo triền núi một đường lăn xuống.
Anh nỗ lực muốn bắt lấy cái gì đó, nước mưa lại làm nơi nơi trơn ướt không chỗ bấu víu.
Cảm giác không trọng lượng lại một lần nữa truyền đến, anh bị ném lại giữa không trung,hung hăng rơi xuống.