Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tần Tại Chi hoàn thành công tác quay chụp hôm nay, mang theo một túi trái cây về nhà. Đèn cảm ứng âm thanh sáng lên, cô đi tới lầu ba gõ cửa, thuận tiện lấy điện thoại ra.
Cửa sắt tróc sơn lại có tờ rơi mới được dán lên, ánh sáng xung quanh không tốt, Tần Tại Chi ghé sát vào, nhíu mày đọc chữ trên đó: "Trung tâm giải trí tới cửa phục vụ, điện thoại hẹn trước để có giá cả ưu đãi nhất..."
Cửa "răng rắc" mở ra. Người phụ nữ cười, lên tiếng, trong hành lang yên tĩnh có vẻ vô cùng rõ ràng: "Đào Tâm Lạc, chân em sao rồi, chị bận quá giờ mới về tới nhà. Không có ai chăm chắc em lén khóc nhè ở nhà quá..."
Cửa nhà Đào Tâm Lạc là cửa mở ra ngoài, Tần Tại Chi vô thức giương mắt lên, đối diện với một đôi mắt lạnh lùng. Cô sửng sốt, nụ cười cứng lại bên môi.
Người đàn ông có thân hình cao lớn, đầu tóc cắt ngắn, mặc áo thun đen. Tần Tại Chi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn kỹ lại biển số nhà, xác định bản thân không đi nhầm.
"Anh..."
"Em ấy trong phòng ngủ."
Ánh mắt của người đàn ông rất lạnh nhạt, tùy tiện liếc mắt một cái rồi thu hồi ánh mắt, nghiêng người ý bảo Tần Tại Chi vào trong.
Tần Tại Chi lập tức gọi anh một tiếng, đưa trái cây trong tay qua. Làm nhiếp ảnh gia, cô có thói quen quan sát ngũ quan của người khác, có điều cũng không nhìn nhiều, chỉ xấu hổ nói: "Cái đó... Tôi không vào đâu. Tôi có mua trái cây tươi, anh đưa cho cậu ấy ăn đi."
Người đàn ông nhận lấy, túi bóng nặng nề hằn một vết nhợt nhạt trên ngón tay. Anh gật đầu với Tần Tại Chi, lúc nói lời cảm ơn trên mặt vẫn không có biểu cảm gì: "Cảm ơn."
Cửa sắt khép lại lần nữa, lúc Tần Tại Chi lên lầu còn chưa tỉnh táo lại hoàn toàn. Tần Tại Chi tự hỏi thân phận của người đàn ông, vì từ trước tới giờ cô chưa từng nghe Đào Tâm Lạc nhắc tới người bạn nào như vậy.
Hay là người thân?
Tần Tại Chi cầm di động định nhắn wechat cho Đào Tâm Lạc, lời nói trong khung chat được biên tập tốt, cuối cùng lại bị xóa đi.
Cô cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy không cần phải... như vậy. Đây vốn là chuyện riêng tư của Đào Tâm Lạc. Cô tò mò một chút là được, tọc mạch chỉ chọc người thêm phiền.
Tần Tại Chi đi lên lầu bốn, bỗng nhớ lại chuyện hôm nay ở studio. Sau buổi gặp mặt tối hôm qua, dường như Tằng Tuyết Ny cảm thấy hứng thú với Đào Tâm Lạc, lúc ban ngày còn nhân lúc nghỉ giữa ca chụp để cố ý hỏi cô về Đào Tâm Lạc.
"Đúng vậy, tính tình của em ấy khá hiền, khá nhát gan." Tần Tại Chi giải thích với Tằng Tuyết Ny, "Bọn tôi là hàng xóm, tôi ở ngay trên lầu nhà em ấy."
"Đáng yêu quá." Mỹ nữ lạnh lùng như Tằng Tuyết Ny đột nhiên có nhận xét tốt về một người sẽ làm người khác ngạc nhiên, "Tôi với bạn trai tôi rất thích cậu ta."
Tần Tại Chi gật đầu, suy nghĩ vài giây rồi trả lời Tằng Tuyết Ny: "Để tôi về nói với em ấy, chắc em ấy vui lắm."
Trong phòng ngủ chỉ có một cái đèn bàn còn sáng, Đào Tâm Lạc nằm trên giường chơi điện thoại. Chiếc điều hòa nhạt màu thổi gió qua đỉnh đầu, Đào Tâm Lạc trốn vào ổ chăn, chỉ lộ một nhúm tóc ra ngoài.
Vài giây sau, Đào Tâm Lạc nhận được thông báo của ngân hàng, nhắc nhở cậu tiền kiếm được từ livestream tháng trước đã vào tài khoản. Đào Tâm Lạc nhìn số dư trong tài khoản mình thì đột nhiên nghe được tiếng bước chân ngoài cửa.
Cậu lập tức buông điện thoại ra, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Giường lún xuống vì nặng, người đàn ông ngồi trên mép giường, đưa lưng về phía Đào Tâm Lạc, trên người đầy hơi nước. Anh đã thay cái áo thun khác, bờ vai rộng lớn, có điều vẫn là áo màu đen.
"Hàng xóm của em vừa mới tới, cô ta mua trái cây cho em."
Đào Tâm Lạc sửng sốt, lập tức xốc chăn lên, Phó Thiệu Nam dùng một câu đơn giản làm cho Đào Tâm Lạc đang giả bộ ngủ nói chuyện với mình.
"Chị ấy có nói gì không?"
"Không."
"À..."
Phó Thiệu Nam nhìn qua, ánh đèn mờ màu cam chiếu lên sườn mặt anh. Sau đó đèn trên tủ đầu giường lóe lên rồi tắt hẳn.
Bóng tối giảm bớt bầu không khí quái dị, lại như biến tình hình trở nên càng quái dị hơn. Cảm nhận được người đàn ông tới gần khiến Đào Tâm Lạc không thể không lùi sát vào tường để trốn. Nhưng tay của cậu bị nắm lại rất nhanh, Phó Thiệu Nam khẽ dùng sức, kéo thẳng Đào Tâm Lạc vào trong lồng ngực mình.
Đêm hè không khô nóng như ban ngày, dưới lớp vải dệt mỏng tang là nhiệt độ cơ thể. Lồng ngực của Phó Thiệu Nam cứng rắn, Đào Tâm Lạc bị lời nói của người đàn ông thu hút sự chú ý, nhất thời không đề phòng cái ôm này.
Phó Thiệu Nam nói sơ lại chuyện mà anh và Trình Nguyên Quân bàn bạc với nhau, Đào Tâm Lạc mất một lúc lâu mới phản ứng lại rồi hỏi, "... Em á?"
"Ừ, lúc trước em nói em livestream để kiếm tiền." Phó Thiệu Nam ôm Đào Tâm Lạc, kề vào gáy cậu để ngửi mùi hương trên người cậu, "Sẽ sắp xếp trợ lý cho em, nhưng trước hết em phải dọn khỏi đây đã."
Đào Tâm Lạc livestream được một khoảng thời gian, đương nhiên là biết Phó Thiệu Nam đang có ý gì. Ở góc nhìn của Đào Tâm Lạc, cậu không biết Phó Thiệu Nam đã thay cậu trả hết tiền, nên cho dù có giấy nợ cậu vẫn lo Tề Dũng Thành có khi lại tới tìm cậu.
Có thể kiếm tiền chắc chắn sẽ làm bản thân an tâm hơn.
Chuyện này đối với bất kỳ ai cũng là miếng bánh mì siêu to khổng lồ từ trên trời rơi xuống, nhưng những thứ này đều thành lập dựa trên mối quan hệ với Phó Thiệu Nam. Đào Tâm Lạc mím môi, vô duyên vô cớ đi suy nghĩ một vấn đề khác.
Căn phòng tối đen không thấy được vẻ mặt của đối phương, Phó Thiệu Nam không nghe được câu trả lời của Đào Tâm Lạc, nghĩ cậu sợ hãi nên an ủi cậu: "Sẽ không để em áp lực, tiền kiếm được đều là của em, nếu thấy không vui thì có thể không livestream."
Khoảng chừng nửa phút sau, Đào Tâm Lạc quay đầu, nhỏ giọng nói: "Để em suy nghĩ một chút được không?"
"Được." Chắc là do bầu không khí lúc này khiến Phó Thiệu Nam thả lỏng, giọng của người đàn ông bên tai có vẻ hiếm thấy không tập trung, "Đừng nghĩ nhiều, không thích thì từ chối là được."
Đào Tâm Lạc mở to mắt nhìn phòng ngủ tối đen như mực, ậm ừ lên tiếng. Phó Thiệu Nam nghe được giọng của Đào Tâm Lạc, dùng chóp mũi cọ vào hai má của cậu, giọng điệu nặng nề, "Ngủ đi, ngủ ngon."
Phó Thiệu Nam buông Đào Tâm Lạc ra, để cậu thoát khỏi cái ôm vững chãi của mình.
Tiếng hít thở cực kỳ có cảm giác tồn tại cách xa một chút, Đào Tâm Lạc sờ chăn mát trên người, chậm rãi điều chỉnh một tư thế ngủ thoải mái.
Có điều cho dù Phó Thiệu Nam có cố ý tách ra thì giường hẹp cũng không dư được chút không gian nào, chỉ cần vừa động đậy là có thể đụng trúng bả vai của đối phương.
Tiếng ngủ ngon như một nút tạm dừng, tuyên bố quan hệ giữa hai người hôm nay tới mức này là được rồi.
Phòng ngủ rơi vào sự yên lặng đáng kể, thời gian chậm rãi mất đi khái niệm. Mười phút sau, mà chắc là hai mươi phút, Đào Tâm Lạc trợn tròn mắt, cẩn thận vươn tay ra.
Dưới lòng bàn tay là cảm giác quen thuộc của vỏ chăn, Đào Tâm Lạc nín thở, cẩn thận lắng nghe tiếng hít thở dần trở nên có quy luật của người đàn ông, sau đó nhanh chóng chạm được vào một góc áo thun đen.
Sau đó tay cậu bị nắm lấy.
Phó Thiệu Nam tỉnh lại, cầm tay Đào Tâm Lạc hỏi: "Sao vậy?"
"Anh chưa ngủ hở..."
Bị bắt quả tang khiến giọng Đào Tâm Lạc vô cùng mất tự nhiên. Cậu giật giật cái tay bị nắm, đụng phải cơ bụng cứng rắn của Phó Thiệu Nam.
"Ừ."
Lại yên lặng.
Lần này Phó Thiệu Nam không định buông tay, Đào Tâm Lạc châm chước tìm từ, nhỏ giọng giải thích cho bản thân: "Em chỉ muốn sờ anh để... Xác nhận một chút."
- -Xác nhận xem Phó Thiệu Nam, giấy vay nợ, còn có chuyện xảy ra mấy ngày nay rốt cuộc có chân thật hay không.
Đào Tâm Lạc nói không đầu không đuôi nhưng Phó Thiệu Nam lại nghe hiểu. Anh nghiêng người, chuẩn xác chạm vào mũi cậu trong bóng tối.
Dựa theo trí nhớ, Phó Thiệu Nam vuốt ve nốt ruồi nhỏ trên mũi Đào Tâm Lạc, thấp giọng hỏi: "Xác nhận xong chưa?"
Đào Tâm Lạc gật đầu, dáng vẻ hùa theo thật sự rất ngoan ngoãn. Giống như là chơi đùa với cậu, Phó Thiệu Nam nói với Đào Tâm Lạc một câu mà cậu nghe không hiểu: "Cục cưng, em ngốc như heo ấy."
Dường như không ngờ người đàn ông sẽ đột nhiên nói tiếng Quảng, Đào Tâm Lạc mất mấy giây mới phản ứng được, sau đó mới đuổi cái tay đang làm loạn trên mặt mình đi.
"Em nghe không hiểu."
"Đang nói em thông minh."
Đào Tâm Lạc cũng không phải ngốc thật, nhưng người đàn ông luôn cường thế nên cậu không thể nào phản bác được anh. Vì vậy cuối cùng Đào Tâm Lạc chỉ có thể cao giọng lên, có chút tức giận mà nói mình buồn ngủ.
Ngày hôm sau Phó Thiệu Nam tỉnh lại, phát hiện nam sinh vốn cách mình khá xa đang nằm thẳng trong ngực anh. Có lẽ là trước khi ngủ nhớ tới vết thương trên chân nên Đào Tâm Lạc còn gác một chân lên người Phó Thiệu Nam.
Người đàn ông cụp mắt nhìn khuôn mặt đang ngủ bình thản trước mắt, một lát sau mới đứng dậy rửa mặt. Vết trầy trên đùi Đào Tâm Lạc tốt hơn hôm qua nhiều, miệng vết thương đã bắt đầu đóng vảy.
Nhiệt độ không khí hôm nay vẫn cao tới khủng bố. Trong lúc đi trong ngõ nhỏ âm u, Phó Thiệu Nam nhận được điện thoại của Phó Trung Lâm.
Sáng sớm cụ Phó đã quấy rầy cháu trai. Ông tố cáo với Phó Thiệu Nam, khí thế rào rạt. Đại khái là đám phóng viên nào đó của thành phố Z càng ngày càng kiêu ngạo, dám lan truyền tin giả.
"Ông đã cảnh cáo chúng nó rồi." Trong giọng của Phó Trung Lâm còn sót lại chút tức giận, giống như mới đánh nhau với MC của kênh radio đen kia vậy, "A Nam, để ông nội giới thiệu đối tượng cho cháu, chờ chừng nào cháu kết hôn rồi mấy người đó không dám viết bậy nữa."
Chiếc xe hơi màu đen chậm rãi đi ra khỏi đoạn đường chen chúc, giờ cao điểm mỗi sáng lúc nào cũng nghe thấy tiếng còi xe. Phó Thiệu Nam nhìn kính chiếu hậu, yên lặng một lúc lâu rồi nói, "Ông nội, chỗ cháu có việc, tối nay nói sau vậy."
Gần như ngã tư nào cũng dính đèn đỏ, kẹt tới nỗi nhân viên văn phòng sắp muộn giờ làm ai nấy đều bực dọc. Chiếc xe hơi màu xám vô cùng bình thường không nhanh không chậm theo sát phía sau, cách xe hơi màu đen khoảng mấy chục mét.
Đèn đỏ chuyển sang xanh, Phó Thiệu Nam đạp chân ga, chọn một tuyến đường khác không kẹt cứng như thế. Xe trên đường càng ngày càng ít, tốc độ của chiếc xe hơi màu đen càng lúc càng nhanh. Người đàn ông nắm chặt tay lái, gần như lái xe với tốc độ cao nhất.
Hai chiếc xe người chạy ta đuổi, nhanh chóng rời khỏi nội thành. Phó Thiệu Nam đoán chừng được thân phận của người phía sau, rõ ràng đối phương không có ác ý.
Chiếc xe hơi màu đen dừng giữa đường núi hẻo lánh, ánh mặt trời chói mắt phản chiếu lên kính chiếu hậu. Chiếc xe màu xám kia lái xe không nhanh không chậm, đậu sát chiếc xe màu đen, đậu song song giữa đường núi.
Cửa kính xe bên ghế phó lái hạ xuống, lộ ra khuôn mặt quen thuộc. Gã nhìn cửa xe đóng chặt trước mắt, vươn tay lễ phép gõ lên cửa kính xe của đối phương.
Sau đó kính chắn gió hạ xuống, Phó Thiệu Nam lạnh lùng nhìn qua.
"A Nam."
Lý Hoài Tả mặc một thân tây trang màu trắng, trên túi trước ngực là một cái khăn tay sẫm màu. Gã cẩn thận chải tóc lại cho ngay ngắn, mỉm cười chào hỏi Phó Thiệu Nam: "Đã lâu không gặp."
Đào Tâm Lạc ngủ thẳng tới giữa trưa, lúc tỉnh lại đầu quay vòng vòng.
Trong phòng ngủ chỉ có một mình cậu, trong điện thoại cũng không có tin nhắn wechat nào. Người đàn ông tới đột nhiên đi cũng đột ngột.
Trong phòng vệ sinh, Đào Tâm Lạc đứng trước gương đánh răng rửa mặt, rửa mặt xong di động trên giường lại vang lên. Đào Tâm Lạc nhìn tên người gọi thì bắt điện thoại, Tần Tại Chi thần bí mở miệng: "Đào Tâm Lạc."
Nhưng mà Đào Tâm Lạc lại không thấy được sự quái lạ trong giọng nói của cô, cậu cảm ơn cô trước: "Chị, cảm ơn chị hôm qua đã mua trái cây cho em nha."
Tần Tại Chi thuận miệng nói không sao, thấp giọng hỏi cậu: "Em biết bạn trai Tằng Tuyết Ny à?"
Đào Tâm Lạc suy nghĩ mấy giây: "Không biết nha."
"Chị cũng ngh là em không biết, nhưng ban nãy chị nghe Tằng Tuyết Ny tám chuyện với người đại diện, có cảm giác hình như bạn trai cô ta biết em." Cách đó không xa có người gọi Tần Tại Chi, Tần Tại Chi trả lời, tốc độ nói chuyện trở nên cực nhanh, "Hôm nay là ngày quay chụp cuối cùng của chị, Tằng Tuyết Ny nói tối nay mời chị ăn cơm, bảo chị gọi cả em tới. Chị nói em ngã nên giờ không tiện đi lại, từ chối giúp em rồi đó."
"Dạ vâng."
"Vậy không nói nữa, chị bận rồi." Tần Tại Chi cười, "Tối nay mang đồ ăn ngon về cho em."
Nói chuyện xong Đào Tâm Lạc ngồi phát ngốc trên giường một lát. Cậu nhớ buổi biểu diễn ánh sáng tối hôm đó, người đàn ông nhã nhặn xa lạ đó giới thiệu bản thân tên là Trình Nguyên Quân.
Mà người đàn ông họ Trình duy nhất cậu biết chỉ có một.
Nghĩ tới Phó Thiệu Nam, Đào Tâm Lạc nhập tên Phó Thiệu Nam vào trang web tìm kiếm. Kết quả từ trang web tìm kiếm cũng không nhiều, "thành phố Z", "du học", "tuổi trẻ đầy hứa hẹn", "xuất thân" là những từ ngữ mấu chốt nhất.
Đào Tâm Lạc lướt xuống, đột nhiên thấy được một tin lá cải, thời gian đăng là mấy tuần trước.
Cũng không biết là paparazzi nhà nào viết, nội dung tin tức chủ yếu khoác loác ba hoa chích chòe về Phó Thiệu Nam, lại đề cập tới bậc trưởng bối nhà họ Phó là ông cụ Phó vẫn luôn xem xét đối tượng kết hôn thích hợp cho Phó Thiệu Nam, phần kết còn dùng giọng văn chờ mong nói về nữ chủ tương lai hào môn của nhà họ Phó.
Thông qua những tin tức này, cuối cùng Đào Tâm Lạc cũng thấy được một mặt khác trong cuộc sống của Phó Thiệu Nam, thuộc về kẻ có tiền, không hợp với Đào Tâm Lạc. Cậu vừa xem vừa chắc chắn quan điểm trước giờ của mình.
- -Quả nhiên những gì Phó Thiệu Nam làm bây giờ đều vì cảm giác mới mẻ, chờ anh ghét rồi nhất định sẽ không còn hứng thú với cậu.
Gần tới giờ cơm chiều, Đào Tâm Lạc nhận được tin nhắn wechat của Phó Thiệu Nam.
F: Tối nay tôi về nhà trễ.
F: Đừng ngủ, ở nhà chờ tôi.
Giọng điệu trong tin nhắn giống như bọn họ là một cặp đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt.
Đồ ăn ngoài có thể giao tới khu chung cư này rất ít, vì thế Đào Tâm Lạc chỉ có thể tự mình ra ngoài ăn tối. Cũng may hôm nay vết thương trên chân đã chậm rãi kết vảy, lúc đi đường cũng không còn đau như hôm qua.
Huống hồ đi đứng cũng có lợi cho miệng vết thương lành lại.
Đào Tâm Lạc ăn tối gần chung cư, ăn xong cả người đầy mồ hôi về nhà. Buổi tối khoảng mười giờ ngoài cửa mới vang lên tiếng đập cửa, lúc đó Đào Tâm Lạc đã tắm rửa xong, đang nằm trên giường muốn ngủ.
Phó Thiệu Nam đi vào, trên tay còn cầm một hộp đồ ngọt được đóng gói cực kỳ tinh xảo.
"Ăn tối chưa."
"Ăn rồi."
Đào Tâm Lạc không để ý tới hộp đồ ngọt trong tay Phó Thiệu Nam, chỉ lo trả lời câu hỏi của anh: "... Ừ, lúc đi đứng có hơi đau."
"Bữa tối nay là một chén hoành thánh nhỏ, trời nóng quá em ăn không vào."
Cái quạt cũ kỹ hôm qua không được mang về phòng ngủ, bây giờ được đặt trong phòng khách cách đó không xa. Có điều không ai ấn nút mở, khiến nó giống như một vật trang trí dư thừa.
Phó Thiệu Nam đặt hộp đồ ngọt lên bàn phòng khách, ý bảo Đào Tâm Lạc đi tới.
"Tôi mua bánh kem cho em, mới vừa làm xong thôi."
Hộp bánh ngọt rất vuông vức, bốn phía đều là một màu đen thuần. Góc phải trên mặt chính diện của hộp bánh có một dòng chữ LOGO bằng tiếng anh thiếp vàng, nhìn qua có giá trị xa xỉ.
Phó Thiệu Nam gỡ nơ bướm giữa hộp, lấy bánh ngọt trong hộp ra. Đào Tâm Lạc tò mò tới bên cạnh Phó Thiệu Nam, liếc mắt một cái liền thấy dòng chữ tiếng Anh xinh đẹp trên mặt chiếc bánh tinh xảo.
"Sinh nhật vui vẻ, Tâm Tâm."
Đào Tâm Lạc ngơ ngác ngẩng đầu lên, giọng nói trầm khàn của người đàn ông trong căn phòng khô nóng có vẻ hết sức rõ ràng.
Một cái hôn đột nhiên ập tới.
Đào Tâm Lạc bị người đàn ông trực tiếp bế lên bàn, Phó Thiệu Nam nghiêng người tới gần. Quang cảnh trước mắt bị che lại, biến thành khuôn mặt không đổi sắc của Phó Thiệu Nam.
Đầu lưỡi nóng bỏng xâm nhập vào khoang miệng ấm áp, đầu lưỡi cố chấp lướt qua mỗi một tấc thịt mềm trong miệng Đào Tâm Lạc. Hô hấp bị đoạt, cảm giác hít thở không thông nhanh chóng ập tới. Phó Thiệu Nam nhấm nháp đầu lưỡi của đối phương không kiêng nể gì, nụ hôn vừa thô bạo vừa si mê.
Môi lưỡi tách ra khiến nước bọt trong suốt chảy ra, Phó Thiệu Nam hôn một đường xuống bên gáy trắng nõn. Đào Tâm Lạc tắm xong, cả người toàn là mùi sữa tắm rẻ tiền lại làm cho Phó Thiệu Nam phát nghiện.
"Đừng cắn..."
Cánh môi để lại dấu vết loang lổ rõ ràng trên làn da trắng nõn, Đào Tâm Lạc bị hôn tới mơ hồ. Cậu đưa tay đẩy người đàn ông trước mặt, vừa mở miệng đã khẽ rên lên: "Đau quá..."
Thời tiết nóng bức, bánh ngọt bên cạnh yên lặng chảy ra. Lớp bơ màu trắng chảy giọt giống như tuyết bị hòa tan thành bọt nước.
Chút sức lực này của Đào Tâm Lạc cơ bản không làm được gì trên người Phó Thiệu Nam, dấu hôn và dấu răng dần trải rộng khắp cổ. Sau đó Đào Tâm Lạc dùng toàn bộ sức lực đá Phó Thiệu Nam một cước, mềm nhũn không có chút sức lực nào, ngược lại còn tự làm cậu đau chân.
May mà Phó Thiệu Nam để ý vết thương trên đầu gối cậu nên buông cậu ra.
"Ước trước đi."
Phó Thiệu Nam ôm Đào Tâm Lạc để cậu ngồi lên ghế. Anh cụp mắt, không chớp mắt nhìn chằm chằm cánh môi sưng đỏ ướt át của nam sinh.
Đèn phòng khách bị tắt, ngọn nến lóe lên, ánh sáng yếu ớt chiếu lên mặt giống như một lớp bột vàng mỏng. Tuy ban nãy xảy ra một chuyện ngoài ý muốn nho nhỏ nhưng bây giờ Đào Tâm Lạc vẫn rất vui.
Bản thân cậu còn quên sinh nhật mình, không ngờ Phó Thiệu Nam lại nhớ, còn mua bánh sinh nhật cho cậu.
Trên thực tế Phó Thiệu Nam luôn đối xử với cậu rất tốt, Đào Tâm Lạc cũng không phải là người không biết báo đáp. Cậu nhìn ngọn nến sinh nhật xinh đẹp trước mặt, nhắm mắt lại, trước ước một điều thay cho Phó Thiệu Nam.
- -Hy vọng Phó Thiệu Nam có thể tìm thấy được bạn đời thích hợp để kết hôn, hôn nhân mỹ mãn, luôn luôn vui vẻ.
Đào Tâm Lạc thầm ước trong lòng xong thì chậm rãi nhắm mắt lại. Cậu không dám ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, giống như sợ anh phát hiện ra điều ước thứ hai của mình.
- -Hy vọng Phó Thiệu Nam có thể không thích mình.
Đào Tâm Lạc bỗng nhiên thấy điều ước này có hơi tùy tiện, cho nên rất chân thành mà ước thêm một lần, thêm vào đằng sau mấy chữ.
- -Hy vọng Phó Thiệu Nam có thể không thích mình, càng nhanh càng tốt.