Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 15: Cảng Tự Do
Beta: Hana
"Tôi đi đâu cậu cũng muốn hỏi? Không thích hợp lắm phải không"
-
Từ Dĩ Niên kể lại tình huống qua điện thoại cho Diệp Tiễu, biết Hạ Tử Hành tạm thời không có chuyện gì, Từ Dĩ Niên thở phào nhẹ nhõm, vừa mới bỏ tảng đá đè nặng trong lòng xuống, Nam Chi lại nhắc nhở nói: "Thể chất của trừ yêu sư không giống người thường, sau khi bị đánh dấu không nhất định sẽ lập tức hôn mê. Cũng giống như nếu máy ước nguyện đánh dấu yêu tộc mạnh hơn xa người thường, yêu tộc bị đánh dấu đó đến mãi khi chính thức bắt đầu huyết tế mới bị mất đi ý thức."
Từ Dĩ Niên vội vàng bảo Diệp Tiễu trông kỹ Hạ Tử Hành, gấp gáp chạy tới bệnh viện. Đến khi Thần Nhiên với Từ Dĩ Niên đẩy cửa đi vào, Diệp Tiễu nãy giờ vẫn luôn kéo căng thần kinh theo bản năng đứng lên.
Một nam một nữ yêu tộc đi phía sau Từ Dĩ Niên. Nữ yêu dáng người xinh đẹp hút hồn cực kì hấp dẫn ánh nhìn của người khác, nhưng lực chú ý của Diệp Tiễu lại dồn hết vào Úc Hòe đi cuối cùng. Hắn cảm thấy yêu tộc này rất mạnh, hoàn toàn không đoán được nông sâu thế nào, loại cảm giác chênh lệch tách biệt này khiến đáy lòng Diệp Tiễu sinh ra tia phòng bị.
Đã rất lâu hắn chưa gặp yêu tộc nào có thể khiến hắn kiêng dè như vậy. Sau khi Úc Hòe tiến vào, trí nhớ bị chôn sâu dưới đáy lòng như bị đánh thức, trong đầu Diệp Tiễu xẹt nhanh qua vài hình ảnh.
Trong không gian chật chội, cả người hắn toàn mồ hôi lạnh, tim không thể kiểm soát đập dữ dội, như thể giây tiếp theo thôi sẽ nứt ra mất.
Theo từng bước từng bước chân, giọng nói mang đậm ý cười tiến đến gần, ở trong tai Diệp Tiễu như là thanh âm của tử thần bước tới.
....
"Có ký hiệu không?"
Câu hỏi của Úc Hòe khiến Diệp Tiễu lấy lại tinh thần, hắn nhéo nhéo mũi, chuyển lực chú ý về lại Hạ Tử Hành đang ngủ ngon lành.
"Trên cổ," Nữ yêu trả lời, "Cậu ấy bị đánh dấu rồi."
Diệp Tiễu ngẩn ra.
"Tôi luôn trông cậu ấy." Giọng điệu hắn xem như bình tĩnh, trong mắt lại toát ra vẻ kinh ngạc, "Làm sao có thể bị đánh dấu?"
"Đúng thật là có ký hiệu." Nam Chi khẳng định lại lần nữa.
Từ Dĩ Niên vỗ Diệp Tiễu: "Cậu nghĩ lại xem, hôm nay có xảy ra tình huống khác thường gì không?"
Diệp Tiễu cẩn thận nhớ lại: "Không có, sau khi đến bệnh viện, ngoại trừ vào nhà vệ sinh thì tôi chưa từng rời khỏi chỗ này, không hề phát hiện có ai từng tới."
Diệp Tiễu vừa dứt lời, Hạ Tử Hành đang ngủ như bị động tĩnh của bọn họ đánh thức, cậu ta chậm rãi mở to mắt, thấy Diệp Diệp đang đứng bên cạnh giường bệnh của mình, thuận tay kéo hắn một cái: "Anh Diệp này, lấy hộ tôi cốc nước với."
Diệp Tiễu theo bản năng xua tay cậu ta xuống.
"!" Hạ Tử Hành không ngờ vào sống ra chết cùng nhau cả rồi mà người này còn ghét bỏ mình như vậy, mặt mang đầy vẻ khiếp sợ đau thương.
Diệp Tiễu lúng túng nói: "Thói quen, thật xin lỗi."
Hắn vừa nói chuyện vừa rót nước, Hạ Tử Hành uống một ngụm, đặt mạnh ly nước xuống: "Không đúng, không phải tiểu Từ ca cũng khoác vai cậu hả, sao cậu không phản kháng?"
"Cậu cầm chắc tí được không? Nước bắn hết cả ra rồi." Từ Dĩ Niên vừa ghét bỏ, vừa không xương không cốt nằm liệt lên lưng Diệp Tiễu, "Quan hệ của hai bọn tôi sao phải phản kháng? Tôi còn ngủ cùng giường với cậu ấy rồi cơ."
Hai người bọn họ kề vai sát cánh, gần như dán chặt vào nhau. Úc Hòe từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng hơi nhướng mày, anh nhìn chằm chằm Từ Dĩ Niên, gằn từng tiếng: "Hạ Tử Hành."
Bất ngờ không kịp đề phòng bị lạnh ngắt gọi tên, Hạ Tử Hành giật mình một cái: "Có!"
"Cậu sắp chết rồi."
Sau lưng Từ Dĩ Niên chợt lạnh, trong vô thức đứng thẳng người dậy. Diệp Tiễu với Thần Nhiên lần lượt ngừng thở, cùng hướng tầm mắt sang Úc Hòe.
Thấy rõ người nói chuyện với mình là ai, Hạ Tử Hành bị nghẹn cứng trở về câu phắc con mẹ nó cái đếch. Khác với Diệp Tiễu chuyển vào Phong Kiều chưa từng gặp Úc Hòe, ấn tượng của Hạ Tử Hành với vị đàn anh này có thể nói khắc sâu. Cậu ta tự cho là bí mật điên cuồng nháy mắt với Từ Dĩ Niên: Đây là tình huống mẹ gì đây, các cậu mời Diêm Vương tới làm cái gì? Trọng điểm là anh ta còn vừa phán chết tôi nữa đó?
Đáng tiếc Từ Dĩ Niên hoàn toàn không cùng tần số, còn nháy mắt trở lại với cậu ta: Đang nói chuyện đứng đắn, thành thật chút.
Úc Hòe dọa bệnh nhân xong thì không nói nữa, Thần Nhiên chỉ có thể tận chức trách đứng ra giải thích tình huống trước mắt, cuối cùng, hắn hỏi một câu: "Cậu cẩn thận nghĩ lại xem, có gặp máy ước nguyện lần nào chưa?"
Hạ Tử Hành mờ mịt lắc đầu.
Qua chốc lát, cậu ta liếc mắt nhìn Diệp Tiễu một cái, đột nhiên nói: "Có một việc."
"?"
"Lúc anh Diệp đi vệ sinh về đột nhiên hỏi tôi có nguyện vọng gì, khi đó tôi không nghĩ nhiều, trả lời hi vọng có thể thuận lợi thông qua kiểm tra tốt nghiệp. Bây giờ nghĩ lại, lời này không giống với lời cậu ấy sẽ hỏi lắm."
Diệp Tiễu nghe vậy, trầm mặc một lúc lâu: "Tôi không có hỏi cậu cái này, đó không phải tôi."
Hạ Tử Hành bị câu này làm đập cho choáng váng, đối diện với Diệp Tiễu một lát, lại ngơ ngác quay qua nhìn Từ Dĩ Niên, cậu vẫn còn chưa mò ra suy nghĩ của Hạ Tử Hành: "Nhìn tôi làm gì, cậu nhìn người có chuyên môn đi được không?"
Hạ Tử Hành do dự không thôi, nhưng mà không dám lên tiếng. Người có chuyên môn nhất cuối cùng cũng chịu hạ tấm thân quý giá mở miệng giải thích: "Bản thân máy ước nguyện không có năng lực công kích, thực lực chỉ ngang với những tiểu yêu bình thường, đồng thời còn cần phải thông qua huyết tế để kéo dài sinh mệnh."
Mấy trừ yêu sư không ai bảo ai cùng dựng thẳng tai lên, Từ Dĩ Niên dám chắc mình đi học cũng chưa từng chú tâm như vậy bao giờ.
"Trong thời gian dài không huyết tế hắn sẽ chết. Trái lại, nếu hoàn thành một lần huyết tế quy mô lớn, thu được đủ năng lực để hắn có thể dự trữ nhiều năm, hắn sẽ ẩn mình, thẳng đến khi một ước nguyện mới xuất hiện lần nữa."
Hạ Tử Hành nghe đến đó: "Vậy lần ước nguyện mới của hắn là lúc nào?"
Úc Hòe nhìn cậu ta không trả lời, tiếp tục nói: "Từ trên xuống dưới Lồng yêu đều viết trao đổi đồng giá, lúc trước tôi đoán hắn ta phải thông qua một điều kiện nào đó mới có thể đánh dấu mục tiêu. Vấn đề là hắn có thể dùng ảo thuật đóng giả thành Diệp Tiễu, vậy thì một khi Hạ Tử Hành nói ra nguyện vọng của mình, ký hiệu sẽ hoàn thành."
Từ Dĩ Niên không nhịn được xen miệng: "Có cách nào để phá giải không?"
"Gϊếŧ máy ước nguyện, làm cho hắn không còn biện pháp huyết tế. Ngoại trừ cái này, tôi tạm thời không biết thêm cách nào nữa."
Cách đơn giản thô bạo như vậy khiến cả phòng lâm vào trầm mặc, Thần Nhiên thấy mấy thành viên nhóm mình mỗi người một vẻ mặt, lúc này quyết định: "Nói tóm lại, chuyện lớn như vậy phải gọi cho học viện. Tình huống của Hạ Tử Hành rất nguy hiểm, cho dù chúng ta từ bỏ kiểm tra tốt nghiệp xin học viện giúp đỡ cũng không chắc chắn có thể bảo vệ được tính mạng cậu ấy."
Từ Dĩ Niên xúc động: "Hình như cái đoạn này quen quen."
Cậu nói xong, lấy điện thoại ra gọi vào số Nguyên Mộ.
Mười rưỡi đêm, chắc là phó hiệu trưởng đang bận gì đó, mãi đến lúc Từ Dĩ Niên gọi cuộc thứ hai mới kề cà kết nối.
"Bạn học Từ Dĩ Niên," Giọng Nguyên Mộ dịu dàng, lúc mỉm cười lộ ra một luồng sát khí, "Nếu tôi nhớ không lầm thì em đang kiểm tra tốt nghiệp, trừ khi nhóm các em lại muốn nợ môn, nếu không em không còn lý do gì lại đi cắt ngang thầy đây hẹn hò đâu nhỉ."
"Ngài hẹn hò với ai thế?" Khó có dịp được nhiều chuyện phó hiệu trưởng, trong lúc nguy cấp Từ Dĩ Niên vẫn không nhịn được tò mò.
"Đây là việc tư của thầy." Nguyên Mộ lờ đi, "Tìm thầy có việc gì?"
Từ Dĩ Niên lập tức nói: "Có chuyện lớn! Hạ Tử Hành bị máy ước nguyện đánh dấu."
Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc lâu, giọng điệu trở nên nghiêm túc: "Làm sao phát hiện được? Em ấy đụng vào máy ước nguyện khi nào?"
"Tối nay, Nam Chi có thể thấy ký hiệu trên người Hạ Tử Hành."
"Nam Chi....? Chờ chút, bây giờ Úc Hòe đang ở bên em?"
Từ Dĩ Niên bị Nguyên Mộ chẳng nói chẳng rằng chặn cho khó thở, gian nan đáp một tiếng.
Nguyên Mộ trầm ngâm một lát: "Lúc máy ước nguyện huyết tế ít nhất cần phải "thấy" tế phẩm, nếu như ở một nơi khác hắn "không thấy", có lẽ hắn sẽ không thể bắt đầu huyết tế được....Đưa điện thoại của em cho Úc Hòe đi."
Tuy rằng mờ mịt nghe không ra suy tính của phó hiệu trưởng, Từ Dĩ Niên vẫn vâng lời nghe theo. Cậu gần như vừa mới đưa điện thoại qua, Hạ Tử Hành trên giường bệnh kéo kéo góc áo cậu: "Tôi muốn uống Coca."
Lực chú ý của Từ Dĩ Niên đều đặt vào cuộc đối thoại của Nguyên Mộ với Úc Hòe, thuận miệng qua loa nói: "Uống coca cái gì? Uống nhiều nước ấm."
Hạ Tử Hành hợp tình hợp lý: "Tôi sắp chết rồi, trước khi lâm chung uống một ngụm coca cũng không được nữa hả?"
Từ Dĩ Niên vốn định nói ông chưa từng thấy người sắp chết nào có thể lăn lộn làm khổ người khác được như cậu, cuối cùng vẫn mềm lòng, nghiêm mặt nghiến răng chỉ chỉ Hạ Tử Hành, quay đầu ra khỏi phòng.
Cậu vừa mới đi, trong phòng chỉ còn lại tiếng nói chuyện điện thoại qua lại, không biết Nguyên Mộ nói gì đó, Úc Hòe đáp vài tiếng, cuối cùng tạm thời đồng ý.
Cúp điện thoại, anh dặn dò Nam Chi: "Dẫn bọn họ đến Cảng Tự Do. Máy ước nguyện không thể tìm đến đó, hẳn sẽ không huyết tế Hạ Tử Hành được."
"Vâng." Nam Chi gật gật đầu.
Hạ Tử Hành thuận thế nhìn sang cô, chú ý thấy tầm mắt của cậu ta, Nam Chi dịu dàng cười lộ ra lúm đồng tiền: "Nhìn chăm chú tôi làm gì, em trai nhỏ."
Hạ Tử Hành đỏ bừng mặt: "Không phải, cái gì đó....Chúng ta thật sự đến Cảng Tự Do hở? Nói đi là đi luôn á?"
Nói đến đoạn sau giọng cậu ta cũng cao vút cả lên, trên mặt viết còn có chuyện tốt thế này nữa à, Thần Nhiên lạnh lẽo nói: "Chắc cậu chưa quên mình phải chạy đi giữ mạng đâu nhỉ."
"Chạy giữ mạng thì làm sao? Đây là nơi bao nhiêu người hướng tới đó! Tôi còn nằm mơ đi qua bao nhiêu lần luôn rồi cơ!"
"...."
Diệp Tiễu hiếm thấy chen vào một câu: "Nghe nói cửa vào thành rất cao, rất ít trừ yêu sư có thể đi qua được."
Trong đa số những lời đồn, Cảng Tự Do là một thành phố yêu tộc lơ lửng trên mặt nước, nằm ở một không gian tách biệt với hai giới bên ngoài, chỉ có nhân loại và yêu tộc sức mạnh cường đại mới có thể tìm được cửa vào của nó.
Không ai biết được rốt cuộc khu vực ngay cả hệ thống giám sát của cục trừ yêu cũng không tìm được là ở đâu, cách đi vào Cảng Tự Do đã ít lại càng ít người biết. Bởi vì cánh cửa rất cao, yêu tộc xuất hiện trong thành cũng không phải loại người bình thường, ở trong này có thể thu thập được những thông tin hiếm lạ đến từ trời nam đất bắc, các châu báu giá trị ngàn vàng giấu kín trong những phố lớn ngõ nhỏ.
"Có điều hình như bây giờ Cảnh Tự Do thuộc về Úc...." Hạ Tử Hành nói tới đây ngừng lại, quét mắt nhìn quanh bốn phía, mới phát hiện Úc Hòe mà bọn họ đang hăng hái dạt dào thảo luận đã rời đi rồi.
Từ Dĩ Niên ôm cả sáu lon coca, dọc từ cuối hành lang đi về phòng bệnh.
Cậu nghĩ chắc là mọi người đều uống, dứt khoát mua cho mỗi người một lon. Máy bán nước tự động không có túi đựng, cậu chỉ có thể hết sức ngớ ngẩn ôm 6 lon vào ngực đi về, thế mà cố tình lúc này cậu còn phải đối diện với ma tộc đang bước tới.
Phần lớn ma tộc có diện mạo hơi mang chút tính công kích, Úc Hòe cũng không ngoại lệ. Đường cong xương mày anh khắc rất đậm, nếp uốn mi mắt sâu, càng tôn lên gương mặt có vẻ kiêu ngạo tuấn lãng.
Trong hành lang bệnh viện buổi đêm, khí chất khác hẳn người thường trên người anh tỏa ra rõ ràng hơn rất nhiều, cảm giác yêu dị xen lẫn dáng vẻ xuất chúng này thu hút khiến người ta khó mà diễn tả thành lời, vài hộ sĩ trẻ đi ngang qua cũng không nhịn được len lén nhìn anh.
Từ Dĩ Niên bất giác hỏi: "Anh đi đâu vậy?"
Úc Hòe dừng trước mặt cậu.
"Tôi đi đâu cậu cũng muốn hỏi? Không thích hợp lắm phải không." Bởi vì chênh lệch chiều cao, lúc anh nhìn Từ Dĩ Niên luôn phải hơi hơi cụp mắt xuống, "Hay là nói cậu cảm thấy quan hệ của hai chúng ta tốt hơn quan hệ của cậu với Diệp Tiễu?"
Từ Dĩ Niên ôm chặt coca trong lòng, không chịu yếu thế nói trở lại: "Hay là anh không biết làm sao, cho nên phó hiệu trưởng bảo anh rút lui phải không?"
Úc Hòe nhìn cánh tay ôm chặt Coca của cậu, không so đo, còn mỉm cười: "Trở về đợi đi."
Anh nói xong tránh qua cậu đi lên phía trước, đột nhiên bị gọi lại.
"Chờ chút," Một tay Từ Dĩ Niên ôm năm lon Coca, tay kia dùng tư thế đẹp trai nhất có thể ném một lon cho Úc Hòe, "Cho anh, anh không uống thì ném đi."
Lon nước tỏa ra hơi lạnh bị bắt lấy vững vàng, thấy anh không cảm ơn cũng không tạm biệt, không quay đầu lại cứ như vậy rời đi, Từ Dĩ Niên bĩu môi.
"Tiểu Từ ca, cuối cùng cậu cũng về rồi!" Lúc Từ Dĩ Niên về lại phòng bệnh thấy Thần Nhiên đang đỡ Hạ Tử Hành xuống giường, hai người trong quá trình này vẫn đang ghét bỏ lẫn nhau, thấy Từ Dĩ Niên về, Hạ Tử Hành bị thương chưa lành cảm thấy thế giới cũng sáng bừng cả lên, "Cảm ơn cảm ơn!.....A? Cậu mua cho tôi năm lon luôn hả?"
"Cậu nằm mơ đấy à." Cậu vừa nói vừa chia coca cho mọi người. Hạ Tử Hành dùng một tay mở khoen lon, hưng phấn không thôi nói: "Chúng ta sắp đến Cảng Tự Do đó! Phó hiệu trưởng nói Cảng Tự Do ở không gian khác, theo lý thuyết là an toàn."
Từ Dĩ Niên ngẩn ra, lúc này mới hiểu Úc Hòe bảo cậu đợi là ý gì.
Nghĩ đến Cảng Tự Do là địa bàn của ai, mình vừa nãy lại còn kỳ lạ với anh như vậy....Từ Dĩ Niên dán thẳng lon Coca lạnh lên mặt mình.
Nam Chi thấy người đã đến đủ: "Các cậu có cần mang hành lý theo không?"
Bốn người đều tỏ vẻ không muốn mang theo gì hết, Hạ Tử Hành nhiều chuyện hỏi một câu trong thành phố có đơn vị chữa bệnh không, được câu trả lời không cần lo lắng thuyết phục cũng không còn băn khoăn gì nữa.
Ngón tay trắng nõn của Nam Chi khoát lên không trung một cái, một viên ngọc truyền tống tỏa sáng lấp lánh rơi xuống bàn tay cô. Hai tay cô khép lại vỗ vỗ ba lần, viên ngọc theo đó vỡ nát, không gia đột nhiên nứt ra một khoảng trống. Bên này của bọn họ rõ ràng là đêm khuya, thế giới bên kia lại sáng như ban ngày.
Đây là đường thông đến Cảng Tự Do.
Tác giả có lời muốn nói: Ngửi được mùi giấm chua
Chap sau cho mọi người xem gia cảnh của ông chủ Úc