Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Vợ ơi, có thể cho anh vay mười ngàn không? Bệnh viện lại giục rồi..."
Chu Dương vừa nói, vừa xấu hổ nhìn Tạ Linh Ngọc.
Tạ Linh Ngọc nghe xong cũng sững sờ một chút, sau đó buông một tiếng thở dài mệt mỏi, cầm một xấp tiền từ trong túi xách đưa cho chồng.
Chu Dương cúi gằm mặt cầm tiền, lí nhí nói câu cảm ơn.
Tạ Linh Ngọc vóc người thanh mảnh, ngũ quan hài hòa cân đối nằm trên gương mặt trái xoan thanh tú, nhan sắc xinh đẹp tuyệt đối tương xứng bốn chữ nghiêng nước nghiêng thành.
Chu Dương dù cũng gọi là phong độ tuấn tú, nhưng so với Tạ Linh Ngọc vẫn còn thua kém nhiều phần.
Ba năm trước, cử nhân đại học Chu Dương, cũng giống với những sinh viên trẻ vừa tốt nghiệp, tâm trí luôn hướng tới một tiền đồ xán lạn, tự cho rằng bản thân giờ đã có thể một mình chăm sóc người mẹ già đang mắc căn bệnh nhiễm trùng đường tiểu.
Đúng lúc Chu Dương đang rất lo lắng về vấn đề tiền viện phí, người con gái Chu Dương thầm ái mộ suốt ba năm cấp ba Tạ Linh Ngọc tìm đến anh. Cô đưa ra đề nghị rằng chỉ cần Chu Dương đồng ý làm cưới cô làm vợ, sẽ lập tức cùng anh kết hôn.
Không chỉ có vậy, Tạ Linh Ngọc còn hứa rằng, sẽ tặng cho anh một khoản hồi môn không hề nhỏ.
Chu Dương biết Tạ Linh Ngọc từ trước tới giờ không hề có tình cảm gì với mình, cũng biết cô là vì mối nhân duyên nhập nhằng với người đàn ông khác nên mới tìm đến mình.
Song bởi bệnh tình của mẹ, nên Chu Dương gật đầu đồng ý.
Quang thời gian ba năm này, Chu Dương làm trâu làm ngựa ở Tạ gia.
Chu Dương từ đầu đến cuối không hề được cha mẹ Tạ Linh Ngọc tử tế đón nhận, thậm chí còn thường xuyên bị khiêu khích châm chọc đủ đường.
Tuy Tạ Linh Ngọc không mỉa mai giễu cợt anh như cha mẹ cô, nhưng kết hôn 3 năm cũng không để anh chạm vào người cô lấy một lần.
Đúng lúc này, mẹ của Tạ Linh Ngọc mở cửa bước vào.
Nhìn thấy Tạ Linh Ngọc đang đưa tiền cho Chu Dương, nhất thời kích động như thể bị ai giẫm đạp vào người, liền lớn giọng: "Linh Ngọc, tại sao con lại đưa tiên cho tên vô dụng này cầm?”
"Chu Dương, mày tự nói xem, suốt mấy năm nay, mày cầm bao nhiêu tiền của cái nhà này rồi?” “Mày đã đem đến cho cái nhà này một đồng nào chưa?"
Thấy mẹ vợ dùng những lời nói ngoa ngoắt để chửi bới, Chu Dương đầu còn cúi thấp hơn nữa.
"Mẹ, sớm muộn con cũng sẽ cố gắng trả lại chỗ tiền đã vay từ Linh Ngọc, chỉ là hiện tại mẹ ruột con đang chuẩn bị làm xét nghiệm...”
Bà mẹ vợ vẫn lạnh lùng nói: "Mẹ mày có bệnh thì liên quan gì đến nhà tao? Mày định coi nhà tao là cái ngân hàng à? Mày có biết là bây giờ công ty của Linh Ngọc đang trong giai đoạn khó khăn nhất không?"
Dứt lời, bà liền quay sang Linh Ngọc: "Linh Ngọc, chỗ tiền này không thể đưa cho nó.”
Bà ta vừa nói, vừa dứt khoát đi về phía Chu Dương, muốn giật lại xấp tiền trong tay anh.
"Mẹ, dừng lại đi.”
Tạ Linh Ngọc mệt mỏi lên tiếng để ngăn mẹ mình lại. Cô nói: "Chuyện của công ty mười ngàn này cũng không giải quyết được gì, thôi bỏ đi mẹ."
Nhìn thấy bộ dạng chán chường uể oải của Linh Ngọc, Chu Dương trong thâm tâm tự ý thức được rằng, anh thật sự là một kẻ thất bại.
Công ty mỹ phẩm của vợ mình đang đối mặt với khủng hoảng nghiêm trọng, thế nhưng, lại chẳng có cách nào để giúp đỡ cô, không thể làm trụ cột cho cô dựa vào...
Sự ghét bỏ mà mẹ vợ đối với Chu Dương cuối cùng không thể kiềm chế được nữa, bà ta liền nổi giận đùng đùng quát: "Đúng là đồ vô tích sự, con rể nhà người khác thì kiếm được hàng đống tiền, còn mày thì mở mồm là đi xin tiền, đúng là đồ phế vật của phế vật!"
Lúc này, đồng hồ vừa điểm mười hai giờ, chợt có tiếng gõ cửa.
Chu Dương nhướn mày, cố kìm nén sự tức giận như thể đang trào chực lên tận họng.
Gương mặt thanh tú của Tạ Linh Ngọc biểu lộ chút bất đắc dĩ xen lẫn sự chán nản thất vọng, miễn cưỡng ra mở cửa.
"Tạ tiểu thư, đây là bó hoa tươi của ngày hôm nay, phiền tiểu thư kí vào đây."
Ngoài cửa là một người giao hàng, trong tay đang cầm một bó hoa hồng lớn, đỏ rực đến chói mắt.
Nhìn thấy bó hoa, hai bàn tay của Chu Dương tức giận nắm chặt lại thành hình quả đấm. Anh biết rằng, đó là món quà từ Trần Tuấn Sinh - người đang theo đuổi Tạ Linh Ngọc gửi tới.
Ba năm trước, Trần Tuấn Sinh nhất quyết muốn xuất ngoại, không màng đến lời níu kéo ở lại của Tạ Linh Ngọc, điêu này mới khiến Tạ Linh Ngọc, trong cơn tức giận, kết hôn với Chu Dương và để anh đến ở rể.
Một năm trở lại đây, Trần Tuấn Sinh đi du học trở về, chuyện đầu tiên hắn làm là ngoan cố theo đuổi lại Tạ Linh Ngọc.
So với gia cảnh bần hàn của Chu Dương, Trần Tuấn Sinh, một du học sinh về nước, không chỉ là một sinh viên ưu tú ngành quản lí tài chính, gia đình hắn vài năm nay cũng nổi tiếng giàu sang phú quý ở vùng này.
Từ năm ngoái Tạ Linh Ngọc đã từ chối những bó hoa hồng từ Trần Tuấn Sinh. Nhưng hắn không dừng lại, mà suốt một năm không ngừng cho người đưa hoa hồng đến trước cửa nhà Tạ Linh Ngọc.
Kiên trì kiểu này, đối với những cô gái khác, có lẽ họ đã sớm rơi vào lưới tình rồi.
Cũng may Tạ Linh Ngọc dường như đã đoạn tuyệt được tình cảm với Trần Tuấn Sinh, cho nên nhất quyết từ chối tấm lòng của hắn. Điều này cũng giúp an ủi Chu Dương phần nào.
Thế nhưng, mẹ của Tạ Linh Ngọc cũng rất hy vọng con gái mình sớm ly hôn với Chu Dương, mở lòng đón nhận lại Trần Tuấn Sinh.
Nếu được như vậy, những khó khăn công ty Tạ Linh Ngọc đang gặp phải cũng sẽ được giải quyết dễ dàng.
Suy cho cùng, gia thế nhà Trần Tuấn Sinh rất mạnh, giúp cô dễ như trở bàn tay.
Tuy nhiên, Tạ Linh Ngọc lắc đầu từ chối.
Cô nói với người giao hàng: "Xin lỗi, tôi không thể nhận được, cậu có thể cầm bó hoa này về."
Mẹ vợ vội vàng đứng dậy, nói: "Ôi chà thằng nhỏ Tuấn Sinh này đúng là lãng mạn quá. Ngọc Ngọc à con thật là, cớ gì lại không cảm kích tấm lòng của người ta?"
"Nào ra đây để tôi ký nhận.”
Dứt lời, bà ta ra ôm lấy bó hoa, ký nhận với nụ cười mãn nguyện trên khuôn mặt.
Nhìn thấy mẹ mình như vậy, Tạ Linh Ngọc không có ý ngăn cản, chỉ là sự mệt mỏi chán nản càng bộc lộ rõ hơn.
"Mẹ, con đi trước đây, con định ra ngân hàng bàn bạc chuyện vay tiền.”
Tạ Linh Ngọc nói xong, cầm túi xách đi ra cửa.
Tạ Linh Ngọc vừa đi khỏi, bâu không khí trong phòng khách liên trở nên nặng nề u ám.
Mẹ vợ ôm bó hoa hồng trên tay, không ngừng tán dương: "Bó hoa này thật là đẹp quá đi, thằng nhỏ Tuấn Sinh này đúng là tốt thật, nhà có tiền thì không cần phải nói rồi, năng lực bản thân Tuấn Sinh xuất chúng như vậy, lại còn vô cùng lãng mạn...”
Chu Dương cảm nhận được lửa giận đang bùng bùng trên mặt, lập tức đứng lên nói: "Mẹ, con đi ra bệnh viện đây."
Nói xong, không quan tâm đến khuôn mặt đầy sự khinh thường của mẹ vợ, Chu Dương vội vàng đứng dậy bước ra cửa.
Ra khỏi nhà, Chu Dương cảm thấy thật đau đớn trong lòng.
Xem ra mùi vị của việc tôn nghiêm bị xúc phạm quả thực không dễ chịu chút nào.
Không phải Chu Dương chưa từng nghĩ đến việc thay đổi tất cả những điều này, chỉ là, anh hiện làm một nhân viên bán hàng tâm thường, số tiền kiếm được còn không đủ để chữa trị bệnh cho mẹ, có năng lực gì mà cải thiện được tình trạng bây giờ?
Thực tại tàn khốc nặng nề bức bối như gông xiêng, đè nén khiến Chu Dương không thể thở nổi.
Trạm y tá tại bệnh viện thành phố
"Xin chào, tôi tới đây để thanh toán viện phí cho bệnh nhân Vương Xuân Liên.”
Nữ y tá ngẩng đầu lên nhìn Chu Dương, sau đó lại cúi xuống tra thông tin trong máy tính, nói: "Viện phí của bệnh nhân Vương Xuân Liên đã có người thanh toán đầy đủ, hơn nữa còn nộp tận một triệu, chi phí phẫu thuật và chi phí phục hồi sau phẫu thuật cũng đã được nộp đủ rồi.”
Chu Dương sững người. Từ nhỏ đến giờ anh chưa từng gặp bố lần nào, chỉ có hai mẹ con nương tựa vào nhau sống ở thành phố này, bạn bè thân thiết cũng vô cùng ít ỏi.
Anh thật sự nghĩ không ra, liệu ai có thể thay anh thanh toán viện phí cho mẹ như vậy.
"Cô y tá, xin hỏi liệu cô có thể cho tôi biết rằng ai đã trả tiền viện phí không?”
Cuối cùng Chu Dương cũng không nhịn được sự hiếu kì trong lòng. Thực ra cũng không chỉ là tò mò, vì Chu Dương vân luôn nhớ lời mẹ dặn rằng, làm người có thể không có tiên, nhưng nhất định phải có chí khí.
Chỉ tiếc là ba năm qua, đừng nói đến chí khí, chính lòng tự trọng của Chu Dương dường như đã bị những lời lẽ miệt thị bào mòn đến mức cạn kiệt.
"Là một người đàn ông cao cao gây gây, tên là gì thì tôi cũng không rõ”
"À đúng rồi, ông ấy có nhờ tôi đưa cái này cho anh.”
Nữ y tá như thể vừa nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng, vội vàng lấy ra một túi văn kiện trong ngăn kéo đưa cho Chu Dương.
Chu Dương đi tới khu vườn hoa nằm ở dưới khu nội trú của bệnh viện, hiếu kỳ mở túi văn kiện ra.
Ngoài một chiếc ipad và một thẻ ngân hàng, bên trong túi văn kiện hoàn toàn rỗng.
"Đây là ý gì chứ?”
Chu Dương vô cùng cảnh giác bật chiếc ipad, lập tức hiện lên một cuộc videocall trong trạng thái đang gọi điện, trên màn hình là một ông lão gầy gò gương mặt đầy cung kính nói:
"Xin chào Chu Dương thiếu gia, tôi là Triệu Đồng. Tôi muốn báo đến cậu một tin rằng, dựa theo di chúc Chu tiên sinh để lại, cậu là người thừa kế duy nhất tài sản nghìn tỷ của ông ấy.”
Nghe thấy vậy, đầu óc Chu Dương nhất thời trống rỗng, chỉ có thể lẩm bẩm hỏi lại: "Bố tôi?"
"Không sai." Triệu Đồng gật đầu, liền nói: "Bố của cậu là một doanh nhân người Trung tài năng xuất chúng nổi tiếng trên thế giới, là thành viên ban giám đốc của tập đoàn Chu thị với giá trị vốn hóa lên tới hàng nghìn tỷ.”
Vừa nói, Triệu Đồng vừa giải thích: "Tôi gửi cho cậu một tài liệu trong email, đây là bảng liệt kê tài sản dài năm trăm sáu mươi trang, là tất cả tài sản ông Chu để lại, cậu có thể kế thừa chức vụ chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Chu Thị bất cứ lúc nào.”
Chu Dương vừa nghe xong, lập tức lắc đầu nói: "Không, tôi không đi."
Triệu Đồng vô cùng kinh ngạc hỏi lại: "Tại sao vậy?”
Chu Dương trên khuôn mặt thể hiện rõ sự nghiêm túc, kiên định nói: "Ban đầu chính ông ta đã bỏ rơi tôi và mẹ, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ta."