Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mặc dù đồ uống họ chọn bán ở bên ngoài phổ biến, nhưng ở khách sạn Huy Hoàng, giá cả lập tức tăng lên theo đường thẳng.
Hai người phụ nữ bộ dạng như không có người bên cạnh, một hơi gọi 6 ly mới dừng lại.
Mà Chu Dương lúc này chú ý tới, sắc mặt của Ngưu Xuyên dường như hơi thay đổi.
Chỉ là Chu Dương không lên tiếng, nhân vật chính của hôm nay là Ngưu Xuyên, anh chỉ là một khán giả mà thôi.
Rất nhanh, sáu phần đồ uống được bưng lên.
Hai người phụ nữ lập tức đem tất cả đồ uống kéo đến trước mặt mình, như sợ rằng bị người khác cướp mất.
“Đúng rồi, anh tên là gì?”
Uống xong một ngụm nước chanh, người phụ nữ hơi lớn tuổi hơn gọi là Tiểu Tịnh nâng mắt nhìn Ngưu Xuyên, trực tiếp hỏi tới.
Chu Dương choáng váng, đối phương ngay cả tên gọi của Ngưu Xuyên cũng không biết, đây thực sự là đến xem mắt?
Mà Ngưu Xuyên hiển nhiên không có nghĩ ngợi nhiều đến vậy, thật thà chất phác đáp: “Tôi là Ngưu Xuyên, hai người có thể gọi tôi là Xuyên Tử.”
“Xuyên Tử phải không, tôi cùng Tiểu Du từ nơi xa đến, không lẽ anh không chuẩn bị gọi thức ăn sao?” Tiểu Tịnh nheo mắt, ngữ khí có chút hùng hổ dọa người.
“Bây giờ gọi, bây giờ liền gọi.”
Ngưu Xuyên vội vã kêu phục vụ, chuẩn bị gọi vài món.
Nhưng Tiểu Tịnh lại cướp lấy thực đơn, tự mình chọn hết món này đến món kia.
“Được rồi, mấy món này thôi.”
Nói xong, cũng không thèm liếc mắt nhìn Xuyên Tử liền trực tiếp đưa thực đơn cho phục vụ.
Biểu cảm của Chu Dương giờ đây đã thay đổi một chút. Xem ra người mà Ngưu Xuyên xem mắt là người phụ nữ nhỏ tuổi hơn, tên là Tiểu Du.
Nhưng cô Tiểu Tịnh kia lại không phân chính phụ, tự coi mình là nhân vật chính.
Với lại, trong quá trình cô ta vừa chọn món, Chu Dương liếc sơ qua, gọi một vài món ăn, giá tiền tuyệt đối vượt qua 5000 tệ.
Mà Ngưu Xuyên 4000 tệ mang theo, chỉ sợ là một tháng tiền lương của ta, cũng không thể đủ.
Ngưu Xuyên là một người có tính cách chất phác, lần đầu gặp mặt con gái, căn bản không hề nghĩ tới kiểm tra thực đơn.
“Đúng rồi, tôi nghe Tiểu Du nói, anh là nhân viên bảo vệ?
Đang lúc đợi thức ăn mang lên, thường là thời gian song phương xem mắt tìm hiểu nhau.
“Đúng vậy.” Ngưu Xuyên nói thật.
“Cậu chỉ một nhân viên bảo vệ, có thể nuôi nổi Tiểu Du của chúng tôi không? Phải biết rằng, ngoài kia không biết có bao nhiêu người đang theo đuổi Tiểu Du, cậu cảm thấy bản thân có ưu điểm gì?”
Tiểu Tịnh xùy nhẹ một tiếng, ánh mắt vô thức di chuyển rời khỏi Ngưu Xuyên, quay đầu nhìn về phía Chu Dương ngồi bên cạnh.
Khi nhìn thấy dung mạo Chu Dương, Tiểu Tịnh mắt sáng bừng, trái tim lập tức rung động.
Thành thực mà nói, Chu Dương tướng mạo không tồi, nếu không năm đó cũng sẽ không được Tạ Linh Ngọc nhìn trúng mà chọn làm người ở rể.
Mà ánh mắt của Tiểu Tịnh không chút kiêng dè quan sát trên người Chu Dương.
Chẳng qua sự quan sát chỉ kéo dài trong khoảng thời gian rất ngắn.
Khi Tiểu Tịnh nhìn tới toàn thân Chu Dương, cũng không thấy vật gì đáng tiền, đặc biệt là trang phục đang mặc còn có chút nhăn nheo, xem ra còn có chút sờn, cô ta lập tức thu lại ánh mắt.
Chu Dương đem tất cả động tác nhỏ của Tiểu Tịnh thu vào trong mắt.
Sau khi thấy Tiểu Tịnh thu lại ánh mắt, lộ ra thần sắc đáng tiếc, Chu Dương mém chút thì cười giễu cợt.
Tuy nhiên Chu Dương không có lên tiếng, cho dù Tiểu Tịnh này có như thế nào, cô ta rốt cuộc cũng là nhân vật chính của ngày hôm nay.
“Hà hà, hai người yên tâm, mặc dù tôi chỉ là một nhân viên bảo vệ, nhưng tôi có tiền lương, tôi lại không tiêu tiền, có thể nuôi được vợ mình.”
Ngưu Xuyên vỗ ngực thật mạnh, đưa ra lời bảo đảm chắc chắn.
“Xì, chỉ dựa vào cậu?”
“Nhìn bộ dạng này của cậu, tiền lương một tháng sợ rằng còn không đủ mua nổi một bộ quần áo cho Tiểu Du của chúng tôi. Nhìn thấy chưa, trang phục hôm nay Tiểu Du mặc, một chiếc đã bằng mấy tháng tiền lương của cậu, cậu lấy gì mà đòi nuôi nó?”
Nghe thấy lời Ngưu Xuyên, Tiểu Tịnh càng coi thường hơn.
Mà Ngưu Xuyên lúc này cũng cảm thấy khó xử vô cùng.
Nhìn về phía đối diện Tiểu Du đang ngồi, ánh mắt Ngưu Xuyên vô thức rơi trên y phục mà cô ta đang mặc.
Chỉ là đối với Ngưu Xuyên mà nói, một quần áo giá trị quá một trăm tệ đã là rất đắt rồi, trang phục có thể bằng mấy tháng lương của cậu ta gộp lại, cậu ta căn bản không nhận ra.
Còn Chu Dương một ánh mắt đã nhận ra ngay.
Không chỉ cô Tiểu Du kia, mà ngay cả Tiểu Tịnh, người vẫn luôn nói chuyện nãy giờ, y phục trên người đều là của hãng Chanel và Gucci.
Một sản phẩm hàng hiệu, không có hơn vạn tệ căn bản là không mua nổi.
Mà phản ứng này ngược lại làm Chu Dương nổi lên hoài nghi.
Phụ nữ có thể mua được loại trang phục này, vẫn cần phải đi xem mắt tìm đối tượng sao?
Cho dù là xem mắt, chỉ e là ngay bước sàng lọc đầu tiên căn bản sẽ không thể cho Ngưu Xuyên - một nhân viên bảo vệ một chút cơ hội nào.
“Loại quần áo nào mà đáng giá mấy tháng tiền lương của tôi, vị tiểu thư này đừng nói đùa nữa.”
Ngưu Xuyên cúi đầu, muốn đổi hướng chủ đề này.
Vốn dĩ câu nói này không có ý gì, nhưng dường như nó ngay lập tức đốt cháy thùng thuốc nổ trong lòng Tiểu Tịnh.
“Cậu gọi ai là tiểu thư? Cậu có biết nói chuyện không vậy?”
Tiểu Tịnh giống như một con mèo hoang bị đốt lông, ánh mắt phẫn nộ lườm Ngưu Xuyên, nhìn dáng điệu này, nếu như Ngưu Xuyên không xin lỗi, cô ta có thể trực tiếp động thủ.
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi nói sai rồi.”
Ngưu Xuyên không rõ nên chỉ đành phải cười làm lành xin lỗi.
“Tôi nói, cô có chút quá rồi đấy, Xuyên Tử nói sai chỗ nào?”
Nhưng Chu Dương không thể nhìn tiếp nữa, trong lòng có cảm giác gì đó ẩn giấu, nhưng anh vẫn chưa khẳng định được.
Nhưng thấy Ngưu Xuyên bị ăn hiếp đến như vậy, thân là huynh đệ tốt, Chu Dương căn bản không thể nhịn được, trực tiếp lạnh lẽo đáp trả lại.
“Ô, vẫn còn có người giúp đỡ, sao nào? Ức hiếp chúng tôi là phụ nữ, cũng không xem bản thân là bộ dạng gì, không có tiền chính là không có tiền, còn làm ra vẻ là người có tiền, nếu nói sớm ra, tôi cũng sẽ không để Tiểu Du đến."
Tiểu Tịnh cười lạnh một tiếng, trực tiếp bắt chéo chân ngồi trên ghế, liếc ngang hai người Ngưu Xuyên và Chu Dương.
“Tiên sinh, tiểu thư, làm phiền các vị, xin hỏi bây giờ có thể đem món ăn lên chưa?”
Đúng lúc này, phục vụ đi đến, hỏi thăm việc bưng món ăn lên.
“Đem lên đi, đi đường xa như vậy, đói chết mất.”
Có lẽ sự ngắt lời của phục vụ không khí căng thẳng giữa hai bên hòa hoãn đi không ít.
Tiểu Tịnh không chú ý đến Chu Dương, trực tiếp kêu phục vụ đem đồ ăn lên.
Hai người họ tổng cộng chọn tám món ăn một món canh.
Vốn có bốn người, tám món một canh không có vấn đề gì.
Nhưng đây lại là Huy Hoàng, khách sạn năm sao, giá của tám món ăn một món canh này tuyệt đối sẽ không thấp.
“Anh Dương, đừng cãi nhau nữa, nào, chúng ta ăn cơm thôi.”
Ngưu Xuyên nhìn Chu Dương có chút ngượng ngùng, muốn khuyên nhủ Chu Dương.
Ban đầu Chu Dương cũng không thèm để ý, nhưng thấy Tiểu Tịnh cùng Tiểu Du tùy tiện như chốn không người, trực tiếp ăn cơm, phớt lờ anh và Ngưu Xuyên, anh tức thời nổi nóng.
“Từ từ đã, Xuyên Tử, cậu tạm thời đừng ăn.”
Chu Dương giang tay ngăn cản Ngưu Xuyên cầm đũa, thấp giọng nói.
Ngưu Xuyên mặc dù có phần không lý giải được, nhưng vì tín nhiệm Chu Dương, cậu ta buông đũa xuống.
Hai người cứ như vậy yên lặng nhìn Tiểu Tịnh và Tiểu Du.
“Làm sao? Hai người không ăn? Vậy đừng trách chúng tôi không phần hai người.”
Tiểu Tịnh lườm qua, lạnh giọng nói.
“Không thành vấn đề, các người ăn của các người, chúng tôi sẽ tự mình gọi món sau." Chu Dương chậm rãi đáp.
“Anh có ý gì?”