Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Chàng Rể Kim Quy
  3. Chương 36: Chap-36
Trước /1181 Sau

Chàng Rể Kim Quy

Chương 36: Chap-36

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 36: Tôi đảm bảo với mọi người!

ok thấy nhiều bạn review 5 sao quá nên đăng thêm nè, cám ơn các bạn đã ủng hộ Vietwriter

"Hoàng Bân, anh nói lại một lần nữa xem!"

Chu Dương vẫn chưa có phản ứng gì, Ngưu Xuyên lại trừng nhìn Hoàng Bân, vung nắm tay, tư

thế muốn xông lên.

"Hừ! Lẽ nào tôi nói sai sao, chúng cậu đi theo anh làm việc? Sao nào? Bán mông à, ha ha!"

Hoàng Bân không quan tâm mà chế giễu.

"Mẹ nó, anh Xuyên, anh Dương, chúng tôi đi theo các anh!"

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.

Một bảo vệ cao to trực tiếp xé nát đồng phục bảo vệ trên người, ném xuống đất, quát to một

tiếng, rồi đi tới trước mặt Ngưu Xuyên và Chu Dương.

"Tôi cũng đi!"

"Còn tôi nữa, đã chịu đựng Hoàng Bân từ lâu lắm rồi, chẳng hiểu gì cả, còn thích khoe khoang!"

Có một người dẫn đầu, lập tức có hai giọng nói khác vang lên.

Chu Dương biết ba người này, trước đây cùng ăn cơm, cùng uống rượu, cũng có chút quen

biết.

Người ra quyết định đầu tiên tên là Triệu Binh, là một quân nhân chuyên nghiệp, tính cách có hơi

nóng nảy, Chu Dương lại từng giúp cậu ta giải quyết một chút khó khăn.

Mà hai người còn lại, đều là hai người không giỏi ăn nói, thân hình cao to, một người tên Trần

Thắng, một người tên Trần Lợi, là anh em ruột.

"Lão Vương, lão Phương, lão Trương, còn các anh?"

Ngưu Xuyên rất vui mừng, có người bằng lòng đi cùng cậu, khiến cõi lòng cậu rất thoả mãn.

Nhưng còn ba người khác lại không nói gì cả.

"Xuyên Tử, cậu cũng biết đấy, chúng tôi đều có gia đình, trên có già, dưới có trẻ, có một công

việc đã không dễ dàng, nếu xảy ra bất trắc, vậy thì xong đời rồi."

Ba người này tuổi tác có hơi lớn, người tới tuổi trung niên, cũng lo lắng nhiều hơn, đây là chuyện

bình thường, Chu Dương và Ngưu Xuyên đều hiểu cả, cho nên không nói gì nhiều.

"Được được! Ba cái thứ ăn cháo đá bát chúng mày, không muốn làm nữa phải không? Vậy

được, tiền lương tháng này, chúng mày đừng có hòng mà lấy! Cút đi cho tao!"

Hoàng Bân lập tức điên lên, nhưng hắn không phải đối thủ của Ngưu Xuyên, cho nên cũng

không dám kịch liệt quá.

"Không lấy thì không lấy, chút tiền đó, chẳng bõ bèn gì!"

Triệu Binh là một người có tính cách nóng nảy, nếu đã lựa chọn rồi, thì quyết không quay đầu lại.

"Đợi đã, Hoàng Bân phải không, tiền lương của bọn họ, cậu không những không được trừ, mà

phải thanh toán toàn bộ!"

Mấy người đều không định lấy tiền lương của mình, nhưng Chu Dương lại đột nhiên mở miệng.

Bọn họ không cần tiền lương, là xúc động nhất thời, còn là vì cái gì, Chu Dương lại không rõ.

Nhưng anh biết, không thể khiến ba người này bởi vì mình, mà chịu bất kỳ tổn thất gì.

"Ha ha, đúng là nực cười! Nếu tao không đưa, thì mấy người muốn cướp lấy à?"

Dù sao thì Hoàng Bân cũng hơi kiêng dè mấy người Ngưu Xuyên, lùi về sau một bước, lập tức

gọi một cuộc điện thoại.

"Alo, anh Đao, chỗ em xảy ra chút chuyện, đúng, ở tiểu khu bên này, có người gây chuyện."

"Gì cơ? Anh muốn tự mình tới, vậy thì tốt quá rồi, có anh ở đây, nhất định có thể xử lý được bọn

chúng!"

Hoàng Bân rất cung kính với người bên kia điện thoại, giọng điệu mới đầu vô cùng thận trọng,

nhưng vừa nghe thấy đối phương muốn tự mình tới, lập tức vô cùng vui mừng.

Tuy hắn không biết vì sao hôm nay anh Đao lại vội vàng như vậy, nhưng cứ nghĩ tới cảnh tượng

anh Đao tới đây, dạy dỗ đám Chu Dương Ngưu Xuyên một trận, Hoàng Bân liền nhịn không

được mà cười to.

Bởi vì mở loa ngoài, Chu Dương và Ngưu Xuyên cũng nghe thấy giọng nói của anh Đao kia, hai

người nhìn nhau, đều cố gắng nhịn cười.

"Được, vậy chúng tôi ở đây đợi, xem thử cái người gọi là anh Đao kia."

Chu Dương khẽ cười, thế mà lại tìm một cái ghế tới, rồi ngồi xuống.

"Hừ! Cho chúng mày đắc ý thêm lúc nữa.”

Chưa tới 10 phút, một tiếng động cơ xe vang lên.

"Là anh Đao tới rồi."

Hoàng Bân kích động chạy ra ngoài phòng bảo vệ, tự mình đi đón.

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Rất nhanh, một thanh âm hào sảng vang lên.

Hoàng Bân dẫn người đàn ông trẻ tuổi đi vào, chỉ chỉ trỏ trỏ đám người Chu Dương.

Mà cái người anh Đao này khi nhìn thấy Chu Dương và Ngưu Xuyên, sắc mặt thay đổi, trầm hẳn

xuống.

"Anh Đao, chính là chúng nó..."

"Bốp!"

Hoàng Bân vẫn còn định nói gì đó, lại bị anh Đao tát một bạt tai làm cho quay cuồng, cơ thể

không đứng vững, trực tiếp ngã nhào ra đất.

"Anh Đao, là chúng nó gây sự, sao anh lại đánh em."

Hoàng Bân hoảng sợ, ngây ra nhìn anh Đao, căn bản không biết đang xảy ra chuyện gì.

"Hoá ra anh Đao là cậu à, chả trách cậu ta lại vênh váo như vậy."

Chu Dương không đứng dậy, mà bình tĩnh cười nhìn anh Đao, lạnh nhạt nói.

Vừa mới nghe thấy tiếng quát của cái anh Đao kia, anh và Ngưu Xuyên liền nghĩ tới Tiểu Đao,

bây giờ vừa gặp, quả nhiên là vậy.

"Anh Chu, xin lỗi, là tôi dạy dỗ người dưới trướng không tốt, làm phiền tới anh rồi.”

Tiểu Đao một mặt xin lỗi, đạp Hoàng Bân ra đất.

"Xin lỗi anh Chu ngay! Nếu không, sau này mày cũng đừng hòng làm ăn ở đây nữa!"

Tiểu Đao rất cung kính trước mặt Chu Dương, nhưng lúc đối mặt với Hoàng Bân, lại vô cùng

lạnh lùng.

"Gì mà anh Chu, anh Đao, anh ta chỉ là một tên ở rể thôi, vì sao anh lại phải như vậy với anh ta."

Hoàng Bân ôm lấy mặt, căn bản không dám tin những thứ mình nhìn thấy.

Một anh Đao vô cùng uy nghiêm, lại cung kính với Chu Dương như vậy.

Đây là

truyện mà trong lòng Hoàng Bân không dám tin tưởng.

"Không sai, tôi đúng là đi ở rể."

Chu Dương nói một cách lạnh nhạt, bình tĩnh nhìn Hoàng Bân.

Anh chưa bao giờ thấy xấu hổ vì thân phận của mình, nhưng cái tên Hoàng Bân, đến tận bây

giờ, vẫn chưa nhìn rõ cục diện, hơn nữa còn càng ngày càng quá đáng, cố tình hạ thấp Chu

Dương, khiến Chu Dương không chịu nổi nữa.

"Tiểu Đao, vợ tôi sống ở tiểu khu này, tôi không hi vọng một người như cậu ta bảo vệ sự an toàn

của tiểu khu này."

Chu Dương lạnh nhạt nói, ánh mắt không đặt trên người Hoàng Bân.

"Tôi hiểu rồi, anh Chu, tôi sẽ sắp xếp."

Tiểu Đao trầm giọng nói, sau đó nhìn Hoàng Bân như một con chó chết đang ngồi bệt trên đất.

"Đưa cậu ta đi."

Ra lệnh xong, mấy người Tiểu Đao dẫn theo xách Hoàng Bân đi ra ngoài.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, còn chưa tới nửa tiếng đồng hồ, Hoàng Bân ban nãy vẫn còn

vênh váo, bây giờ đã bị người xách ra ngoài.

Nhất thời, mấy bảo vệ trong phòng bảo vệ nhìn lẫn nhau, có hơi không biết làm sao.

"Lão Vương, tôi nghe Xuyên Tử nói, anh làm việc rất thận trọng, sau này anh làm đội trưởng đội

bảo vệ đi, tôi không muốn chuyện như Hoàng Bân tiếp tục xảy ra.”

Hoàng Bân đã bị giải quyết, chức vị đội trưởng đội bảo vệ cũng trống ra.

Mấy người Ngưu Xuyên, Triệu Binh, Trần Thắng, Trần Lợi nếu đã quyết định đi theo Chu Dương

làm việc, đương nhiên sẽ không quay lại làm bảo vệ nữa.

Còn lại mấy người kia, Chu Dương liền chỉ ra một người coi như ổn làm đội trưởng.

"Thật sao, cảm ơn anh Chu!"

Đối mặt với niềm vui bất ngờ này, trong lòng Lão Vương không nhịn được sự vui sướng, vội

vàng cảm ơn Chu Dương không dứt.

Mà hai người còn lại thì một mặt ngưỡng mộ, nhưng cũng không dám nói gì.

"Triệu Binh, Trần Thắng, Trần Lợi, nếu các cậu đã lựa chọn đi theo tôi làm việc, tôi bảo đảm với

các cậu, không dám nói là phú quý giàu sang, nhưng ít nhất có tiền đồ hơn làm bảo vệ!"

Quảng cáo
Trước /1181 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Dạ Ngọc, Đừng Trốn

Copyright © 2022 - MTruyện.net