Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trác Tịch đến Trung tâm mua sắm Diêu Hy từ sớm.
Tin nhắn ngày hôm qua của Nguyên Huyền khiến cô không thể thôi suy nghĩ:
"Có chuyện cần nói trực tiếp.
Gặp nhau lúc 8 giờ tại Diêu Hy."
Trác Tịch chưa từng nhận được tin nhắn thế này từ khi hai người quen biết.
Trong trí nhớ của cô, Nguyên Huyền là một cô gái nhỏ với nước da trắng ngần, nụ cười tươi tắn trong làn gió xuân cùng ánh mắt dịu dàng thoáng một phần đượm buồn.
Nguyên Huyền rất ít khi nổi giận, lại càng không bao giờ nói chuyện cộc lốc không đầu cuối.
Bởi vì một nguyên nhân: Nguyên Huyền rất sợ người khác không thích mình.
Nhưng lần này, dòng tin nhắn hoàn toàn xa lạ khiến cô không thể thôi đắn đo.
—Chẳng lẽ vì chuyện người đàn ông bí ẩn đánh đàn kia khiến Nguyên Huyền khó chịu?
—Chẳng nhẽ do Trác Tịch này ngày nào cũng gọi điện tới kể chuyện tình yêu mùi mẫn nên mới vậy?
Tuy nhiên, khi chiếc mô tô phân khối lớn dừng bên vệ đường, Trác Tịch thu nhanh quân trang chạy vào trong, trong đầu cô lại hiện lên suy tính khác.
—Cũng rất có thể là chuyện công ty Định Giao.
Chỉ có thể là như vậy mới cần gặp mặt tại nơi xa thế này.
Trác Tịch không gọi điện bởi bản thân đến sớm hơn giờ hẹn 10 phút.
Khoảng thời gian này nên quanh quẩn dạo một vòng.
Trác Tịch đến nơi này một vài lần, cũng khá quen thuộc với địa hình.
Khu nào sầm uất, khu nào vắng vẻ, khu nào vui chơi, khu nào dành cho công việc cô đều nắm rõ.
Nhưng bàn chân lại không đành lòng hướng những nơi khác.
Trác Tịch dừng lại ở tầng thấp, ánh mắt hướng nhìn bốn xung quanh vô thức tìm kiếm bóng hình đã lướt qua trong ký ức đại học với từng phím đàn nhảy múa.
Nhưng không có bóng dáng quen thuộc, cũng không có nhịp điệu vốn phải xuất hiện:
"Lại nghĩ lung tung!"
Nhưng câu nói còn chưa kịp đứt mạch cảm xúc, bên kia truyền lại tiếng hợp âm tươi mới.
Cái nơi mà chiếc đàn piano vừa nằm im không một ai ngó ngàng đến, bây giờ lại xuất hiện âm thanh quen thuộc.
Là tiếng nắng, tiếng mưa.
Là tiếng gió, tiếng sương, tiếng ngân nga đọng lại.
Là tiếng hờn dỗi của nàng thiếu nữ.
Là tiếng kiếm sắc cọ vào áo giáp bóng loáng trên thân người kỵ sĩ.
Là tiếng bản đồng ca muôn loài chào mừng hào hùng nắng mới.
Không chỉ Trác Tịch, tất cả đều nương theo âm điệu kia mà thần hồn chao đảo.
Đến mức bản thân tiến lại, hoà lẫn vào đám đông từ khi nào không hay.
Chàng trai hôm nay không trùm mũ áo, nhan sắc hiện sáng bày tỏ trước mặt.
Mái tóc màu bạch kim phản sáng, chiếc khuyên tai ẩn mở thi thoảng đung đưa theo nhịp điệu cơ thể.
Từng ngón tay chạm trên phím đàn.
Không chỉ khiến nốt nhạc nhảy múa mà cũng toàn vẹn khiến từng đường gân nam tính thay nhau phô diễn nét kinh hãi.
Trác Tịch bị cuốn vào nhan sắc góc cạnh ấy, bị cuốn vào chất nghệ sĩ ấy mà càng tiến lại thêm.
"Anh..."
Giờ khắc giọng nói nơi trái tim muốn bùng cháy, cổ họng bỗng nghẹn lại không thành lời.
Xung quanh không còn nghe thấy tiếng piano nhảy múa, không nghe thấy tiếng ná thở phiêu du trong màn mây.
Thứ duy nhất còn sót lại là tiếng ong ong, tiếng rì rần khắp nơi dội vào gương mặt, đầu óc tê tái.
Lâm Lam Thành?
Người trước mặt Trác Tịch là Lâm Lam Thành?
Không phải người khác mà lại là chồng của bạn thân sao?
Chuyện gì đang diễn ra vậy?
Trác Tịch không chịu nổi cú sốc trước mặt, tay chân trở lên loạng choạng luống cuống xoay người đầy khó khăn rời khỏi.
Cô không thể đứng thêm ở đây một phút nào.
Cũng không biết được thứ âm thanh khiến bản thân mê mẩn kia còn tiếp tục hay đã dừng.
"Không! Chuyện này..."
"Cái gì đang xảy ra?"
Trác Tịch không biết bản thân đã rời khỏi đám đông kia như thế nào.
Cũng không thể nhớ bản thân làm sao tiến đến ngoài cửa lớn.
Mặt trời soi sáng gương mặt trắng bệch.
Hai hàng mi rũ xuống.
Cơ thể mệt mỏi tựa vào một bên cửa không dám suy nghĩ.
"Trác Tịch!"
Thanh âm trầm hiện lên bên tai.
Đây có lẽ là tiếng giọng của người cô đã ngày đêm mong ngóng.
Nhưng âm thanh lúc này, thực sự quá sức tưởng tượng rồi.
Trác Tịch không đáp lại.
Lam Thành đứng ngược nắng, mái tóc màu bạch kim càng làm sáng rõ con ngươi màu cà phê quyến rũ.
Hắn cũng cao lớn, bóng phản chiếu trải dài thành hình dáng dưới nền nhà bóng loáng.
"Hôm nay không phải Nguyên Huyền hẹn cô ra đây!"
Lam Thành đút tay vào túi quần.
Dáng vẻ hờ hững buông câu nói.
"Hoá ra là như vậy!"
Chỉ có như vậy mới giải thích tất cả mọi chuyện.
Từ tin nhắn cộc lốc đến bản hùng ca trong lòng người nghe.
Lam Thành gật đầu lại nhìn thẳng Trác Tịch mà lên tiếng:
"Tôi thành thực xin lỗi!"
"Xin lỗi? Vì chuyện gì? Vì chuyện anh lén dùng điện thoại Nguyên Huyền nhắn tin cho tôi? Hay là xin lỗi vì xuất hiện nơi này, đánh đàn piano khiến tâm tư của tôi biến thành trò cười?"
"Tôi xin lỗi vì tất cả!"
Lam Thành cúi người.
Mái tóc màu bạch kim vốn tưởng xuất hiện trên gương mặt kẻ bất trị, hoa tai chữ thập trên tâm tình kẻ nổi loạn.
Nhưng khi chúng ở trên Lam Thành, dưới dáng vẻ khẩn cầu thành khẩn này lại vô cùng tha thiết.
Trác Tịch mở to hai mắt.
Người cô từng thấy bóng lưng trong giảng đường đại học là một người khí chất bất phàm, cũng là người ngạo nghễ nhấn từng phím đàn không kiêng nể.
Là một đoá hắc liên trong mênh mông thanh bạch.
Lam Thành có khí chất đấy.
Là một người ngạo nghễ trong lời nói hành động nhưng bây giờ lại chấp nhận hạ mình ngay trước mặt bạn thân của vợ.
"Nguyên Huyền ngay từ đầu đã biết người tôi nói đến là anh?"
"Có lẽ là như vậy."
"Nhưng cô ấy không nói rõ với tôi.
Nếu như cô ấy nói thẳng là anh thì mọi chuyện không phức tạp tới mức chúng ta cần gặp mặt.
Chuyện..."
Lam Thành vẫn còn giữ nguyên tư thế, trực tiếp chen ngang:
"Cô biết tính Nguyên Huyền đúng không? Cô ấy không thể nói được chuyện này, cũng không thể để cô mãi ôm mộng với người không thể.
Cô ấy không nói vơi cô về tôi, cũng không nói với tôi về cô."
"Nhưng chuyện tôi biết là vô tình nghe thấy.
Tôi tự ý quyết định gặp cô.
Nguyên Huyền không biết.
Vì vậy, chúng ta hãy giải quyết với nhau, không lôi thêm Nguyên Huyền."
Trác Tịch gặp Lam Thành 3 lần.
2 trong 3 lần đó, số câu hắn nói chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng lần này, vì không để Nguyên Huyền khó xử mà tổng câu hắn nói lại gấp rất nhiều lần hai lần kia.
Với cương vị bạn thân, Trác Tịch hẳn nên vui mừng.
Nhưng với tấm lòng nhỏ bé dùng gần nửa thanh xuân tìm kiếm một người, thì không cho phép nụ cười hiện lên trên môi.
Trác Tịch hít một hơi dài, ánh mắt nhìn về xa xăm không rõ ràng:
"Anh đến đây, đánh đàn như vậy, cũng nói xong rồi, chắc cũng đạt đủ mong muốn?"
Lam Thành gật đầu.
"Chuyện trước kia tôi sẽ xoá sạch, cũng không nhớ đến nam nhi đánh đàn ở đại học nữa.
Tôi chấp nhận buông bỏ, không nhắc tới anh trước mặt Nguyên Huyền."
"Hai người vẫn là bạn chứ?"
"Đương nhiên! Không thể vì tình yêu mà đánh mất tình bạn.
Đó là cuộc trao đổi ngu ngốc.
Nhưng bây giờ, tôi cần chút thời gian."
Lam Thành gật đầu, ánh mắt sáng rực hướng về Trác Tịch mà mỉm cười:
"Hy vọng cô không tiếp tục tìm người đang ông đánh đàn trong giảng đường đại học để hướng về tương lai.
Cô là người thông minh cũng là cô gái tốt, cô xứng có được nhiều hơn cả."
Dứt lời, Lam Thành xoay người trong vầng thái dương chiếu rực nhanh chóng sải bước tiến về phía trước..