Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 15: Trả tiền!
Lão nhà giàu mới nổi nhìn Hàn Tam Thiên đứng mãi không thanh toán thi thở phảo nhẹ nhõm, phách lối nhin anh.
"Xong rồi, xong rồi, nổ như thế mà lấy có quên mang tiền là không được đâu." Lão bỏ đá xuống giếng.
Người phụ nữ nở nụ cười quái đản, nói: "Đồ quỷ nghèo, đừng quấy rầy tôi mua sắm, cút ra chỗ khác chơi đi, ở đây cho xấu hổ ra."
Thẩm Linh Dao kéo góc áo Tô Nghênh Hạ, nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi thôi, cùng lắm mất mặt cả đám, chứ mình không chịu được kiều sỉ nhục này đâu."
Tô Nghênh Hạ hoang mang nhìn Hàn Tam Thiên, vì mặt mũi mà khoác lác? Hàn Tam Thiên không phải là người như vậy, nhưng vì sao anh lại làm thế?
Tô Nghênh Hạ lắc đầu, lại gần Hàn Tam Thiên hỏi: "Anh quên tiền à?"
Hàn Tam Thiên bối rồi, anh có mang theo bóp tiến, nhưng thẻ lại đưa
cho Chung Lương, lúc đi anh không hề nhớ tới việc này.
Nghe thấy Tô Nghênh Hạ hỏi, lão nhà giàu mới nổi cười lớn: "Lời này nói ra ai mà tin được."
Thẩm Linh Dao ngượng chín mặt, hai tai đỏ bừng, cô muốn đi khỏi nơi này, nhưng Tô Nghênh Hạ là chị em tốt của cô, nếu cô đi trước như vậy thì không được.
"Nghênh Hạ, đi thôi, anh ta bốc phét thì tự nhận hậu quả." Thẩm Linh Dao kéo tay Tô Nghênh Hạ.
"Thưa anh, nếu anh không có tiền thi mời anh rời nơi này." Nhân viên
bản hàng không kiên nhẫn vởi Hàn Tam Thiên, trực tiếp tiễn khách.
Lúc này một người trẻ tuổi xông vào cửa hàng, anh ta tới gần đưa thẻ ngân hàng cho Hàn Tam Thiên rồi nói: "Ngài Hàn, đây là thẻ ngân hàng của ngài."
Hàn Tam Thiên ngạc nhiên nhìn chàng trai trẻ tuổi trước mặt, thẻ ngân hàng trong tay cậu ta chính là của mình, chắc Chung Lương nhờ đưa
tới.
Lão nhà giàu mới nổi đang muốn cạy khỏe vào câu, thi sợ tới mặt cắt không còn giọt máu khi nhìn thấy rõ bộ dáng của người trẻ tuổi.
Lão tới xem buổi đấu giá ngày hôm nay nên đương nhiên biết người
này, đây chính là người trả 89 triệu mua biệt thự Sơn Yêu đó?
Những người ở buổi đấu giá đều biết, người mua không muốn lộ danh tỉnh, người hôm nay tới chỉ là chân sai vặt của người ta. Vậy mà giờ lão lại thấy người thanh niên đó lại đưa thẻ ngân hàng cho Hàn Tam Thiên, lão dù có ngốc cũng có thể đoản Hàn Tam Thiên chính là người bí ẩn cả thành phố Thiên Vân muốn biết.
Cả người lão run cầm cập, từng thớ mỡ trên mặt này như được trang bị mô tơ, trả 89 triệu để mua biệt thự Sơn Yêu, thân phận người này chắc chấn không đơn giản!
Lão nhà giàu mới nổi giờ chỉ muốn chạy khỏi nơi này, bởi vì lão biết người này lão không dây vào được.
"Đi thôi." Lão nói thầm với người phụ nữ bên cạnh.
Người phụ nữ kia sao có thể để mất mặt mũi như vậy được, cô ta tin trong thẻ chắc chắn không có tiền, mấy người này đang diễn tuồng mà thôi, cô ta nói: "Đi cái gì mà đi, buổi diễn chưa kết thúc đâu, em muốn xem thẻ của cậu ta có tiền hay không."
Lão nhà giàu mới nổi hận không thể bóp chết người phụ nữ này, gây thù với người có tiền như thế để tìm đường chết à?
Lúc Hàn Tam Thiên đưa thẻ ngân hàng cho nhân viên bản hàng, Thẩm Linh Dao căng thännrg tới mức nắm chặt cả tay, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, Tô Nghênh Hạ cũng khá lo lắng.
"Xin quý khách nhập mật mã." Nhân viên thu ngân run rẩy đưa máy POS cho Hàn Tam Thiên, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô nhận một đơn lớn như vậy.
Hàn Tam Thiên nhìn Tô Nghênh Hạ, cười nói: "Hay em thử ẩn pass đi?"
"Hử?" Tô Nghênh Hạ ngạc nhiên nhìn Hàn Tam Thiên, sao lại để cô ấn pass, coi có biết pass là gì đâu?
"Thử đi." Hàn Tam Thiên nói.
Tô Nghênh Hạ chỉ nghĩ tới một con số duy nhất, đó là ngày kỉ niệm hai người kết hôn, chẳng lẽ...
"Này, anh muốn mất mặt thì làm một minh đi, lúc nào cũng kéo Nghênh Hạ vào làm gi?" Thẩm Linh Dao nhìn Hàn Tam Thiên với thái độ không hài lòng.
Tô Nghênh Hạ đưa tay ra nhập con số trong đầu minh.
Thanh toán thành công!
Nhân viên bán hàng vừa nãy khinh thường Hàn Tam Thiên choáng váng, trả... trả tiền thật kia!
Lão nhà giàu mới nổi không bất ngờ, bởi vì biệt thự 89 triệu người ta còn bỏ ra được, đồng quần áo 40.000 nghìn tinh làm gi.
Người phụ nữ bên cạnh hồn via lên mây, cô ta đang tính chế giễu người ta, thế mà người ta thực sự thanh toán.
"Nghênh Hạ, cậu... sao lại biết pass vậy?" Thẩm Linh Dao có hai điều không tin nổi, đầu tiên là Hàn Tam Thiên thực sự có tiền, thứ hai là Tô Nghênh Hạ vốn không biết pass lại nhập đúng pass của thẻ?
Tô Nghênh Hạ cúi đầu nói: "Là ngày kỉ niệm kết hôn của chúng tôi."
Thẩm Linh Dao không kìm được hâm mộ khi nghe thế.
"Vừa rồi ai bảo tự mình lần đi vậy nhi?" Hàn Tam Thiên đột nhiên mở miệng.
Lão nhà giàu mới cùng người phụ nữ vừa đi tới cửa, đang tính chuồn đi
thì đột nghe thấy Hàn Tam Thiên nói vậy, cả hai sững sờ đứng yên tại
chỗ.
"Có tiền thì sao chử, tôi chẳng phải kẻ nghèo, anh dựa vào gi kêu chúng tôi lãn?"
Người phụ nữ khó chịu nhìn Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên không nói lời nào,
Lão nhà giàu thấy Hàn Tam Thiên nở nụ cười thì lông tơ dựng đứng, lão biết mình không làm theo lời nói vừa nãy, Hàn Tam Thiên nhất định không bỏ qua cho lão.
Không nên xúc phạm loại người như này!
Lão đi vào trong tiệm, sau đó lăn ra ngoài như quả bóng thịt.
"Xin lỗi, chuyện vừa rồi do tôi sai." Lão nhà giàu nói.
Người phụ nữ bên cạnh không nhịn được, chui lão ta: "Anh bị điên rồi à, anh ta muốn gì thì anh làm cái đó, anh là chó sao?"
Lão nhà giàu mới nổi giận, tát người phụ nữ một cái: "Sao cô dám nói như vậy, đồ chết tiệt."
Tõ Nghênh Hạ và Thẩm Linh Dao choáng váng, người kia đi thì đi luôn đi, giờ ở đây nổi nóng cái gì, bị chập mạch à? Lão ta kêu mình sẽ län khỏi nơi này nếu Hàn Tam Thiên trả tiền, nhưng lão ta không làm cũng không ai dám động.
Người phụ nữ ôm mặt, không dám ho he nửa lời, cô ta có thể nằm trong ngực lão ta làm nũng nhưng cũng biết thân biết phận mình, cô ta chỉ là kẻ thứ ba, lão ta tức giận đá văng cô ta là chuyện bình thường.
"Em xin lỗi." Người phụ nữ nói với lão ta.
"Ngài Hàn, nếu không có chuyện gì khác, tôi xin phép đi trước nhé?" Lão dò hỏi Hàn Tam Thiên.
Thấy Hàn Tam Thiên gật đầu, lão mới dám đi.
Thẩm Linh Dao nuốt nước miếng, theo trực giác mách bảo, Hàn Tam
Thiên không đơn giản chỉ trả tiền cho qua, lão ta chắc chắn sợ Hàn Tam
Thiên.
Nhưng anh ta là thắng ở rể vô dụng có tiếng ở thành phố Thiên Vân, là người bị cười nhạo mấy năm nay, giờ tự dưng có người sợ anh ta là sao?"Ngài Hàn, tôi xin lỗi vi thái độ phục vụ ban nãy, xin ngài tha thứ cho tôi." Nhân viên bán hàng vừa nãy củi đầu xin lỗi Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên lạnh lùng nhìn qua rồi quay sang hỏi Tô Nghênh Hạ: "Đổng quần áo này em tính xử lý kiểu gi?"
Tô Nghênh Hạ đang trên mây, nhưng cô không đắm chim vào việc Hàn Tam Thiên có nhiều tiền, mà là pass thẻ ngân hàng, ngày kỉ niệm kết hôn sắp tới rồi, cô chẳng để ý ngày đó, vậy mà Hàn Tam Thiên lại đặt nó làm pass ngân hàng.
"Em... Em cũng không biết." Tô Nghênh Hạ cười khổ, nhiều quần áo như vậy mặc bao giờ mới hết.
"Hai người khác size nhỉ?" Hàn Tam Thiên nhìn qua Thẩm Linh Dao, dáng người khác nhau, chắc chắn số đo không giống nhau.
Thẩm Linh Dao gật đầu.
Đừng... đừng bỏ!
Những lời này khiến nhân viên dở khóc dở cười, đây mới là người có tiền, thanh toán xong không hợp thì bỏ, cô được mở rộng tầm mắt rồi.
"Cái này, sao được, mấy bộ còn lại cho tôi đi." Thẩm Linh Dao kích động nói, sau đó mới nhớ Hàn Tam Thiên là người thanh toán, anh ta mới là người có quyền quyết định, nên có nhỏ giọng hỏi lại Hàn Tam Thiên: "Được... được không?"
"Không thành vấn đề." Hàn Tam Thiên nói.
Sau khi xử lý xong đồng quần áo, chủ quán sẽ ship đêm tận nhà, không cần Hàn Tam Thiên phải làm cu li. May cho anh, hôm nay không cần vất vả vác đồ rồi.
Mua toàn bộ cửa hàng khiến cả hai không cần xem thêm nữa. Khi
xuống tới tầng một, Thẩm Linh Dao kéo Tô Nghênh Hạ đi WC, không nghĩ cũng biết hai người cần không gian để bàn chuyện gi đó.
Hàn Tam Thiên cho ở tầng một, tình cờ có lớp piano đang tuyển sinh, trông khả đông vui.
"Thưa anh, trường chủng tôi đang mở lớp dạy piano dành cho người lớn, anh có hứng thú vào học không?" Một người chỗ Hàn Tam Thiên quảng bá.
Hàn Tam Thiên nhìn dương cầm, một cảm giác thúc giục anh tới gần.
Đây là sở thích duy nhất từ khi còn nhỏ của anh, nhưng sau khi rời nhà
họ Hàn, đã ba năm anh không chạm qua cây dương cầm. "Tôi được thủ không?" Hà Tam chỉ cây dương cầm.
"Đương nhiên được rồi."
Vuốt ve phím đàn đen trắng, cảm giác quen thuộc ủa về, ngón tay khẽ nhắn, khiến âm thanh vang lên đầy khấp khuyu.
Nhớ lại những ngày xưa cũ, chim đắm trong âm nhạc, giai điệu du dương cao vút từ đầu ngón tay, khiến người dừng lại càng lúc càng nhiều, tất cả đều bị tiếng đàn hấp dẫn, ngay cả mấy thầy dạy nhạc cũng bị shock.
Người người chen lấn vào xem, lớp trong lớp ngoài đua nhau dịch chuyển, còn có người dùng điện thoại quay để xem.
Croatian Rhapsody là tác phẩm tiêu biểu của Maxim, tiết tấu thanh thoát miêu tả khung cảnh tro tàn sau lễ rửa tội của Croatia, trong một buổi chiều hoàng hôn đầy máu và bụi bặm.
Hàn Tam Thiên dùng tác phẩm này để khơi dậy niềm đam mê của mọi người ở nơi này.
Bản nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay như nước vang lên.
"Chuyện gì thế nhỉ, bên kia đông quả kìa." Thẩm Linh Dao vừa đi ra từ WC, tò mò hỏi.
Tô Nghênh Hạ cũng thấy lạ, những người đó sao lại chen chúc nhau
như vậy.
Lúc này, Hàn Tam Thiên vội vàng tách khỏi đám đông lại gần Tô Nghênh Hạ rồi nói: "Đi thôi.".