Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Không có chuyện gì đâu, ông đứng lên đi.” Giang Lai căng thẳng giữ chiếc khăn tắm trên người, nói nhỏ.
“Không được, cô Giang gặp phải chuyện đó trong biệt thự của tôi, bất kể là tôi giải thích với cậu Giang đi chăng nữa thì đó cũng là lỗi của tôi, cô không phạt thì tôi vô cùng ái ngại.” Bạch Vệ Quốc lo lắng đáp.
“Không cần đâu mà, dù sao thì tôi cũng chưa bị làm sao cả.” Giang Lai nói: “Vả lại anh trai tôi không phải hạng người nhỏ mọn như vậy đâu, ông cứ yên tâm đi.”
Dù sao thì Bạch Vệ Quốc cũng là một ông chủ lớn, Giang Lai hiểu rằng mình phải nể mặt ông ta.
Hơn nữa ông ta tặng không một căn biệt thự cho Giang Thành, cô không thể cứ truy cứu không tha được.
“Nếu đã như vậy thì ngày mai xin cô Giang hãy giải thích giúp tôi.” Bạch Vệ Quốc vẫn giữ thái độ cung kính, nói với Giang Lai.
“Không sao đâu, anh ấy rất nghe lời tôi.” Giang Lai đáp.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt!” Lúc này Bạch Vệ Quốc mới đứng thẳng người dậy, thở phào một tiếng.
“Đúng rồi, sao ông lại tới đây?” Giang Lai tò mò hỏi, hôm nay may mắn có ông ta đến, nếu không thì sợ rằng cô đã gặp phải nguy hiểm rồi.
“À, là như thế này, có một người bạn của tôi mắc bệnh hiểm nghèo, không ai chữa trị khỏi được, dưới tình hình khẩn cấp nên tôi mới tới đây tìm bác sĩ Giang, không ngờ lại có chuyện khi nãy xảy ra.” Bạch Vệ Quốc cảm thấy bất đắc dĩ, nói.
“Anh trai tôi không ở đây, như này đi, tôi sẽ báo cho anh ấy biết, bảo anh ấy ngày mai tới đây, có được không?” Giang Lai hỏi.
“Được, được chứ, cảm ơn cô Giang.” Bạch Vệ Quốc lại khom người, nói: “Tôi xin tỏ lòng áy náy vì những chuyện xảy ra ngày hôm nay, sau này nếu như cô muốn mua nhà thì cô cứ tùy ý chọn lựa bất kỳ căn nhà nào trong những khu nhà của tôi.”
“Không cần đâu, dù sao cũng không phải chuyện gì to tát.” Giang Lai cười đáp.
“Vậy thì tốt, tôi xin phép đi nhé.” Bạch Vệ Quốc nói xong, vội vàng rời khỏi đây.
Khi quay vào trong xe, Bạch Vệ Quốc tức giận đấm xuống ghế.
“Giám đốc Bạch, ngài làm sao vậy?” Lái xe Triệu Thành Công quan tâm hỏi Bạch Vệ Quốc.
“Còn không phải là do con trai ông gây ra hay sao, tôi nói cho ông biết, lần này tôi đã nương tay phạt nhẹ rồi, nếu không phải là nể mặt ông thì tôi đã xử lý luôn cả ông rồi đó!” Bạch Vệ Quốc tức giận hét lên với Triệu Thành Công.
Bị Bạch Vệ Quốc mắng, sắc mặt Triệu Thành Công trắng bệch, ông ta không hiểu chuyện gì đã xảy ra cả, chỉ có cách không ngừng nói xin lỗi, nhận lỗi.
“Mẹ nó, đứa con trai ăn hại này của mình lại gây ra tai họa gì rồi?” Triệu Thành Công lẩm bẩm trong đầu.
Giang Lai nằm trên giường, hồi lâu sau mới lấy lại được bình tĩnh, cũng may là cô không bị làm sao cả, nếu không thì cuộc đời cô coi như đã bị hủy hoại.
Giang Lai nhớ tới Giang Thành, người anh trai này của cô quá lợi hại rồi, cho dù không ở bên cạnh cô thì vẫn có thể bảo vệ cho cô, Giang Lai càng nghĩ càng vui mừng.
Sáng sớm hôm sau, Giang Thành nhận được điện thoại của Giang Lai, anh còn chưa kịp ăn sáng đã vội vàng lái xe tới đó.
Anh đạp hết chân ga, lái xe với tốc độ cao nhất, nhờ vào kỹ thuật siêu phàm của bản thân nên không xảy ra vấn đề gì.
“Anh tới nhanh quá vậy, em mới gọi cho anh được chừng mười phút thôi mà.” Giang Thành thấy Giang Thành xuất hiện ở cửa, kinh ngạc hỏi.
“Em không sao chứ?”
Giang Thành không quan tâm tới những chuyện khác, vội vàng nắm lấy bả vai Giang Lai, cẩn thận quan sát xem cô có bị thương ở đâu không.
“Chẳng phải lúc gọi điện em đã nói với anh rồi sao, em không sao cả, chỉ hoảng sợ một phen mà thôi.” Giang Lai xoay một vòng, để Giang Thành cẩn thận kiểm tra tình trạng của bản thân.
Giang Thành thở phào một tiếng, nhưng trong lòng anh cũng bùng lên một đốm lửa giận: “Bạch Vệ Quốc làm ăn kiểu gì vậy hả? Khu vực cao cấp như vậy mà lại xuất hiện mấy chuyện đó, anh phải hỏi ông ta mới được.”
Nói xong, Giang Thành lấy điện thoại di động ra định gọi cho Bạch Vệ Quốc, nhưng Giang Lai lại vội vàng ngăn cản Giang Thành lại: “Anh đừng gọi điện thoại, may hôm qua có giám đốc Bạch, nếu không em đã gặp nguy hiểm rồi.”
“Thế nhưng…”
“Không có thế nhưng gì cả, ông ta tặng anh một căn biệt thự sang trọng như này đã là rất có lòng rồi, hơn nữa em đã hứa với ông ta là anh sẽ không tức giận đâu, anh sẽ không khiến em phải mất mặt với ông ta đâu nhỉ?” Giang Lai bĩu môi nói.
Giang Thành nghe em gái nói vậy thì anh cũng đâu có cách nào, đành phải gật đầu đáp: “Thôi được, chỉ cần em không bị làm sao là tốt rồi.”
“Anh lợi hại như vậy đương nhiên em không bị sao cả rồi.” Giang Lai thân thiết ôm lấy cánh tay Giang Thành, nói.
Giang Thành mỉm cười, nhưng trong lòng anh thì rất coi trọng chuyện lần này, anh nhất định phải tìm cách âm thầm bảo vệ em gái và người nhà mới được.
“Đúng rồi, hôm qua Bạch Vệ Quốc nói có chuyện muốn tìm anh, hình như một người bạn của ông ta mắc bệnh, muốn tìm bác sĩ.” Giang Lai cười tươi, nói với Giang Thành.
“Giang thần y!”
Khi hai người đang nói chuyện, giọng Bạch Vệ Quốc đột ngột vang lên, anh quay đầu lại thì thấy Bạch Vệ Quốc đang vội vàng chạy tới.
“Giám đốc Bạch.” Sắc mặt Giang Thành hiện rõ thái độ không vui, nói.
Bạch Vệ Quốc nghe Giang Thành nói như vậy thì trong lòng ông ta cũng cảm thấy căng thẳng, rõ ràng là Giang Thành đang mất hứng.
Ông ta vội vàng nói: “Giang thần y, xin lỗi cậu vì chuyện tối qua.
Ngay đêm hôm qua tôi đã ra lệnh với đội bảo vệ rồi, mặc kệ như nào đi chăng nữa thì cũng phải bảo vệ an toàn của nơi này, tôi bảo đảm sau này sẽ không xảy ra những chuyện như vậy nữa đâu.”
Giang Thành nghe em gái giải thích rồi, Triệu Đại Bưu ỷ vào người bố đang lái xe cho giám đốc Bạch cho nên mới dám ngang ngược như vậy, anh ta đã bị Bạch Vệ Quốc dạy cho một bài học rồi.
“Không có gì, mọi chuyện đều đã qua rồi, ông cần gì thì tôi sẽ giúp.” Giang Thành hít một hơi thật sâu, nói.
“Cảm ơn Giang thần y, sau này nếu như Giang thần y có nhu cầu gì thì chắc chắn tôi sẽ không nói hai lời.” Bạch Vệ Quốc cảm kích, vội vàng đáp lời Giang Thành.
“Đi khám bệnh cho bạn của ông thôi nào.” Giang Thành trầm giọng nói.
Bạch Vệ Quốc liên tục vâng vâng dạ dạ, sau đó đưa Giang Thành rời khỏi đây.
Ông ta đưa anh tới một căn biệt thự cách đó không xa, cho dù không bằng căn biệt thự Giang Lai ở thế nhưng cũng rất sang trọng.
Đây là nhà một người bạn tốt của Bạch Vệ Quốc, tên ông ta là Cố Trường Sơn.
Cố Trường Sơn là tổng giám đốc công ty điện ảnh truyền hình Tinh Thần Ức Hòa, sinh ra ở Lư Dương, tổng tài sản lên tới mấy trăm triệu, dù xét trên phạm vi cả nước cũng được coi là một nhân vật khá có tiếng tăm.
“Giang thần y, đây chính là nhà của chủ tịch Cố.” Bạch Vệ Quốc vừa nói vừa dẫn Giang Thành đi vào trong.
Sau khi đi vào trong nhà, Giang Thành nhìn thấy có bốn người ngồi trên ghế sofa phòng khách, hai nam hai nữ, một người phụ nữ ước chừng hơn năm mươi tuổi, miệng và mắt bà ta méo xệch, cánh tay co quắp, căng cứng, biểu cảm đau đớn khó chịu.
“Ông Bạch, đây chính là Giang thần y mà ông nói hay sao? Đã làm phiền cậu rồi.” Cố Trường Sơn là một người đàn ông chừng hơn năm mươi tuổi, ông ta vội vàng đi tới, nhìn sang phía Giang Thành, hỏi.
Ngôn Tình Hay
“Chủ tịch Cố đã khách khí rồi, quan hệ giữa tôi và giám đốc Bạch rất tốt, phiền hà gì đâu cơ chứ.” Giang Thành cười đáp lễ.
“Một tên lừa đảo mà thôi, thần y cái quái gì chứ.” Giọng nói có phần chói tai của một người đàn ông vang lên.