Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trên gương mặt Đàm Thạc hiện rõ vẻ đau đớn, anh ta nhìn chằm chằm vào Giang Thành.
Đây là lần đầu tiên anh ta thua người khác khi so tài uống loại rượu này.
"Cút bà mày đi, vốn dĩ mày có thể uống rượu cay được, tao không uống được rượu cay, so tài như vậy vốn không hề công bằng!" Đàm Thạc tức giận ném chai rượu xuống đất, chai rượu vỡ vụn.
"Thật vậy hả? Bất kể là anh nói gì đi chăng nữa thì anh quấy rầy vợ tôi, hơn nữa còn thua cuộc, vậy thì anh nhất định phải nói xin lỗi." Giang Thành lạnh lùng nhìn Đàm Thạc, nói.
Đàm Thạc thấy Giang Thành nói vậy, cười lạnh một tiếng, hỏi: "Thật hả? Xem ra mày vẫn chưa biết chỗ này là địa bàn của ai thì phải?"
Đàm Thạc nói xong, có mấy người mặc đồng phục bảo vệ từ ngoài cửa đi vào, vây quanh Giang Thành.
"Cậu nhóc này xong đời rồi, cho tới giờ chưa từng có ai dám đối chọi với Đàm Thạc cả."
"Đúng vậy, thế lực anh họ của Đàm Thạc rất lớn, là ông trùm trong nghành ăn uống, nào có ai dám trêu chọc tới anh ta chứ."
Những người xung quanh nhìn Giang Thành với ánh mắt thương hại, dường như anh đã chọc phải một nhân vật không thể chọc nổi.
"Khi nãy uống rượu mày khiến tao thảm hại như vậy, hiện giờ mày nhất định phải dập đầu xin lỗi tao, nếu không mày đừng mong bước ra khỏi cửa được." Đàm Thạc đắc ý xếch cổ áo lên, anh ta đã quen thói ỷ thế hiếp người rồi, căn bản không hề đặt Giang Thành vào trong mắt.
"Anh có chịu nói lý lẽ nữa không vậy, chính anh muốn đấu rượu mà, kết quả giờ thua thì anh lại lật mặt hả?" Hứa Tình thấy tình hình không ổn, lập tức đứng dậy lạnh lùng nói.
"Anh chưa nhận thua thì vẫn là chưa thua đâu cô em." Đàm Thạc nhìn lướt qua Hứa Tình vừa đứng lên, quả nhiên vóc dáng người phụ nữ này vô cùng hoàn mỹ, có thể nói là đạt tới cực hạn.
"Khốn nạn!"
Hứa Tình trừng mắt với Đàm Thạc một cái, sau đó kéo tay Giang Thành, nói: "Chúng ta đi nào, không ăn trong nhà hàng của anh ta nữa!"
Hứa Tình không muốn rước họa vào thân, cho nên muốn kéo Giang Thành rời khỏi chỗ này.
"Ấy, đừng đi chứ." Đàm Thạc đứng ra ngăn cản trước mặt Hứa Tình, nói: "Sao hả? Thương chồng em rồi hả? Như này đi, tối nay em ngủ cùng anh đây một tối, anh hứa sẽ tha cho nó, sao hả?"
Đàm Thạc nói xong muốn đưa tay vuốt tóc Hứa Tình, kết quả là khi tay anh ta sắp chạm lên mái tóc của Hứa Tình thì Giang Thành đã nắm chặt lấy cổ tay của anh ta.
"Ối...!Đau...!đau quá." Đàm Thạc cảm thấy đau đớn thấu xương, dường như xương cốt của anh ta đã bị bót nát vậy.
"Hiện giờ mày dập đầu xin lỗi thì tao sẽ tha cho mày, nếu không thì mày đừng mong được làm đàn ông nữa." Giang Thành lạnh lùng nhìn Đàm Thạc.
"Mẹ kiếp!"
Đàm Thạc tức giận hét lớn: "Mẹ chúng mày, chết hết sạch rồi hay sao hả? Đánh chết thằng chó này cho tao!"
Đàm Thạc vừa nói xong, đám vệ sĩ lập tức cầm dùi cui điện đánh thẳng về phía Giang Thành.
Sắc mặt Giang Thành lạnh như bằng, dùng chân đá bay Đàm Thạc, sau đó cơ thể di chuyển, biến mất ngay khỏi chỗ cũ, như một bóng ma xuyên thẳng qua đám bảo vệ.
Chỉ trong chốc lát, tất cả đám bảo vệ đều bị trúng chiêu, đau đớn ngã lăn ra đất.
"Ối mẹ ơi, sao anh ta làm được vậy? Tôi còn chưa kịp nhìn thấy gì thì tất cả bảo vệ đã ngã xuống mất rồi."
"Anh ta là cao thủ, chắc chắn là cao thủ.
Tôi nghe đồn có một số tên lính đánh thuê lợi hại như vậy, kỹ thuật chiến đấu rất mạnh mẽ."
Đám người xung quanh đều vô cùng kinh ngạc trước thủ đoạn Giang Thành thể hiện ra, xì xào bàn tán không ngừng.
"Không được cử động, nếu như mày dám nhúc nhích, tao sẽ vẽ hoa trên mặt nó."
Giọng nói một người đàn ông truyền vào trong tai Giang Thành, Giang Thành quay người lại, chỉ thấy Đàm Thạc đang cầm dao khống chế Hứa Tình.
Giang Thành thấy vậy, ánh lạnh lóe lên trong đôi mắt anh: "Nếu như cô ấy bị mất một sợi tóc thì tao sẽ khiến mày chết không toàn thây!"
Hứa Tình nghe Giang Thành nói vậy, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng.
Trừ người nhà ra thì Hứa Tình chính là người Giang Thành quan tâm nhất, dù sao thì Hứa Tình cũng đối xử với anh rất tốt, anh biết tất cả chứ.
Vả lại Giang Thành còn cướp đoạt thân xác chồng của Hứa Tình, anh có trách nhiệm và nghĩa vụ bảo vệ cho Hứa Tình.
Đàm Thạc nhìn thấy ánh mắt hung ác, tàn nhẫn của Giang Thành thì lập tức cảm nhận được một dòng khí lạnh lẽo chảy từ dưới chân lên tận đầu.
Sát khí!
Chắc chắn là sát khí!
Đây là lần đầu tiên Đàm Thạc cảm thấy lạnh giá như vậy, dường như chỉ cần anh ta nói thêm bất kỳ câu nào thì chắc chắn sẽ bị giết chết.
"Mày...!mày giám giết tao thì mày cũng đừng mong trốn được, bố mày động vào cô ta đó, mày làm được cái đếch gì hả?"
Đàm Thạc giả vờ sẽ dùng dao cắt đứt cổ Hứa Tình, anh ta không dám giết người, thế nhưng vẫn dám tổn thương tới Hứa Tình, đến khi đó Giang Thành sẽ biết sợ, nhất định sẽ cầu xin tha thứ.
Giang Thành nghe Đàm Thạc nói như vậy, ý định giết người xuất hiện trong đầu.
Gặp phải hạng người không biết sống chết như Đàm Thạc thì cứ giết luôn cho tiện.
"Á..."
Khi Giang Thành vừa định ra tay, một tiếng hét thảm thiết đột ngột vang lên.
Hứa Tình nhân cơ hội Đàm Thạc không chú ý đến, đôi chân quyến rũ tung một cú đá đau điếng vào điểm yếu của Đàm Thạc.
"Con điếm này..."
"Á..."
Đàm Thạc còn chưa nói hết thì Hứa Tình lại đá thêm một cú nữa, Giang Thành nhận ra hai cú đá này của Hứa Tình đều rất ác độc, sợ rằng tên Đàm Thạc này không thể làm đàn ông được nữa rồi.
"Đừng nghĩ là tôi dễ bị bắt nạt đó nhé." Hứa Tình kích động thở hổn hển, từ trước tới giờ cô chưa từng làm vậy với ai cả, thường ngày cho dù cô rất lạnh lùng thế nhưng vẫn rất điềm đạm, không thích bạo lực.
"Vợ yêu, em giỏi lắm."
Giang Thành cười, bình tĩnh nói với Hứa Tình.
"Không có gì." Hứa Tình hít sâu một hơi, lấy lại vẻ lạnh lùng thường ngày.
Cô nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi nào."
"Được."
"Chờ đó, dám đánh em họ của tao mà muốn đi như vậy sao, chuyện này không đơn giản như vậy đâu!"
Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ giữa đám đông.
Đám người né sang tạo thành một con đường, một người đàn ông to cao, hơi béo dẫn theo một đám vệ sĩ đi ra.
Đội vệ sĩ của anh ta vô cùng cao lớn, oai phong, ai lấy đều là người luyện võ, vô cùng dũng mãnh.
"Anh họ của Đàm Thạc lại đổi đàn em rồi, đám người trước đó đâu rồi nhỉ, nhìn qua thì đám người này còn lợi hại hơn cả mấy người trước nữa."
"Xong rồi, anh họ của ông chủ Đàm tới rồi, cậu nhóc này xong đời rồi!"
"Đúng vậy, tôi nghe đồn anh họ của ông chủ Đàm rất tàn nhẫn, trước khi có ai dám bắt nạt em họ của anh ta thì kẻ đó sẽ bị đánh gãy tay chân, vứt ra bên ngoài."
Hứa Tình nhìn về phía âm thanh phát ra, ban đầu cô chỉ muốn đi ăn cơm Tây với Giang Thành để vun đắp tình cảm mà thôi, không ngờ rằng liên tục có chuyện xảy ra.
"Anh họ, cuối cùng thì anh cũng tới rồi, con điếm cái này dám đá vào chỗ đó của em, anh chơi chết cô ta giúp em với, em muốn chơi chết cô ta thì thôi."
Đàm Thạc thấy anh họ của mình tới, lập tức lấy lại lòng tin.
Anh họ của anh ta là ông trùm ngành ăn uống ở Lư Dương, người bình thường đều phải nể mặt vài phần, muốn chơi một người phụ nữ chẳng phải là rất đơn giản hay sao."
"Thằng chó chết kia, mày chết chắc rồi!"
Trong đôi mắt Đàm Thạc tràn ngập lòng thù hận xen lẫn lửa giận, anh ta muốn đánh gãy tay chân Giang Thành, muốn trêu chọc vợ Giang Thành ngay trước mặt anh, khiến Giang Thành phải hối hận vì đã chọc tới mình.
Khi Đàm Thạc đang mong chờ anh họ dạy cho Giang Thành một bài học thì anh họ của gã ngẩn người nhìn Giang Thành, hai chân mềm nhũn, quỳ gối trước mặt Giang Thành.
"Đại...!đại ca?".