Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nghe Hứa Tình nói, trong lòng Giang Thành giật thon thót, anh vội vã ngửi thử mùi trên người mình rồi nói: "Hình như không có mà?"
Trong lòng Giang Thành lập tức hoảng loạn, đúng là lúc trước Hoả Linh Lung đã cưỡi trên người anh rất lâu, có lẽ mùi đã bị dính vào từ lúc đó.
"Mùi này giống mùi nhiễm trên người anh lần trước anh đi mua rượu về," Hứa Tình tiếp tục nhẹ giọng nói.
Giang Thành chột dạ, hóa ra lần trước Hứa Tình đã ngửi thấy rồi.
Lần đó Hoả Linh Lung ngồi trên người Giang Thành rất lâu, lúc đó Giang Thành tưởng Hứa Tình không ngửi thấy gì, hoá ra cô ấy có ngửi thấy, chỉ là không nói ra mà thôi.
"Chuyện này, anh…"
"Giang Thành, anh không cần giải thích với tôi, lúc chúng ta kết hôn có giao hẹn, tôi không quan tâm ở ngoài anh có bao nhiêu tình nhân, chỉ cần anh đừng để bố mẹ chúng ta biết là được," Hứa Tình lạnh mặt nhìn Giang Thành nói.
"À, anh biết rồi," Giang Thành bất đắc dĩ nói.
Thật là, tôi bảo anh không cần giải thích thì anh không giải thích luôn hả? Đồ xấu xa này!
"Tối nay anh ngủ dưới đất đi, tôi muốn ngủ một mình," Hứa Tình lạnh lùng nói xong thì tắt đèn luôn rồi đắp chăn, quay lưng lại với Giang Thành.
Tuy Hứa Tình nằm trên giường rất lâu nhưng mãi mà cô vẫn chưa ngủ được vì đây là lần đầu tiên trong lòng cô xuất hiện cảm xúc gọi là ghen tuông.
Lúc trước Giang Thành cũng về muộn nhưng mùi nước hoa hai lần ra ngoài này đều giống nhau, chứng tỏ anh ta đi gặp cùng một người phụ nữ, đây rõ ràng là ngoại tình.
Đang nghĩ, Hứa Tình nghe thấy tiếng Giang Thành tắm rửa xong đi ra ngoài, Giang Thành thật sự lấy đệm trong tủ ra rải xuống đất ngủ.
Quá đáng lắm rồi, bảo anh ngủ dưới đất là anh ngủ dưới đất à, không biết dỗ vợ chút sao? Quá tra!
"Hừ!"
Hứa Tình cố ý hừ một tiếng.
Giang Thành nghe thấy tiếng Hứa Tình hừ thì cảm thấy kỳ lạ, cô ấy nói không để bụng mà, sao lại giống như đang tức giận vậy nhỉ?
"! Hôm qua, thiếu gia của một gia tộc thần bí trong kinh thành đã có mặt ở buổi đấu giá từ thiện, người này không chỉ có thân phận hiển hách mà còn đánh bại tiểu thư Lăng Linh bằng một khúc piano không biết tên, tiếc là là phóng viên chúng tôi không chụp được ảnh chính diện của người này, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng, theo tin tức mới nhất của giải trí Lư Dương! "
Hứa Chí Quân đang ăn sáng nhìn thấy tin tức này thì cười khẩy một tiếng, nói: "Báo chí bây giờ có tí tin tức là bắt đầu nói lung tung, gì mà thiếu gia thần bí của kinh thành chứ, người như thế sẽ tới cái nơi nhỏ bé này của chúng ta sao?"
Hứa Tình cũng đang ngồi ăn sáng, sau khi nhìn thấy bóng lưng trên tivi, cô lập tức quay sang nhìn Giang Thành.
"Bố nói rất đúng," Giang Thành cũng phụ họa theo.
Ăn sáng xong, Hứa Tình nói vọng vào trong phòng ăn: "Bố mẹ, bọn con đi làm đây.
"
"Ừ," Hứa Chí Quân trả lời.
"Từ khi nào mà anh lại trở thành thiếu gia thần bí đến từ kinh thành rồi?" Hứa Tình ngồi ở ghế phụ hỏi Giang Thành.
“Thiếu gia gì chứ?” Giang Thành giả bộ không hiểu.
“Trên bản tin thời sự hôm nay ấy, bố tôi không nhận ra không có nghĩa là tôi cũng không nhận ra, cái bóng lưng kia chính là anh,” Hứa Tình nói.
Giang Thành cũng thấy không giấu nổi nữa bèn nói: “Thôi được rồi, để anh khai báo tất tần tật chuyện hôm qua cho em vậy.
”
Giang Thành vừa lái xe, vừa kể lại toàn bộ chuyện về Hỏa Linh Lung cho Hứa Tình nghe, cũng xem như giải thích cho chuyện nước hoa trên người mình luôn, chẳng qua Giang Thành cũng lược bớt một số chi tiết không ám muội.
“Hoá ra cái cô Hỏa Linh Lung kia cũng thảm như thế,” Hứa Tình có phần đồng cảm nói.
“Cũng?”
Giang Thành chú ý tới lời này của Hứa Tình, lập tức hỏi.
“Không có gì,” Hứa Tình vội vàng nói.
Nếu hồi chín tuổi mà cô và mẹ mình gặp phải chuyện như thế thì có lẽ cô sẽ không kiên cường được như Hỏa Linh Lung.
“Đúng thế, anh hết cách nên mới đành phải giúp cô ấy,” Giang Thành đỗ xe ở bãi đỗ xe của bệnh viện xong nói.
“Sao hôm qua anh không giải thích luôn với em? Nếu anh giải thích thì đã không phải ngủ dưới đất một đêm rồi,” Hứa Tình lườm Giang Thành.
“Em không cho anh giải thích còn gì.
”
“Anh! Em không cho anh giải thích thì anh không giải thích luôn hả?”
Hứa Tình trừng mắt nhìn Giang Thành nói.
“Hê hê, vợ à, anh sai rồi, anh chỉ trêu em tí thôi mà,” Đương nhiên Giang Thành hiểu rõ ý của Hứa Tình, chẳng qua anh cố ý trêu cô thôi.
“Anh trở nên hư hỏng rồi,” Hứa Tình lườm Giang Thành một cái, trước kia Giang Thành rất thành thật, hoàn toàn không biết trêu chọc cô.
“Thế em thích anh như này không?” Giang Thành lập tức hỏi.
“Ai thèm quan tâm anh chứ, anh đi mà tìm cô tình nhân bé nhỏ của mình ấy!”
Hứa Tình lạnh giọng nói, mở cửa xe đi thẳng xuống, tuy mặt ngoài Hứa Tình thực lạnh nhạt, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, đã lâu lắm rồi cô không có cảm giác này.
Dĩ nhiên Giang Thành cũng hiểu giờ Hứa Tình chỉ đang nói lẫy nên anh ta cũng lập tức đi theo.
Trong văn phòng của Giang Thành.
“Bác sĩ Giang!”
Lâm Duẫn Nhi bỗng hoang mang đi vào văn phòng của Giang Thành.
“Có chuyện gì?”
Giang Thành thấy vẻ mặt Lâm Duẫn Nhi không ổn lắm.
“Mẹ tôi xảy ra chuyện rồi, anh giúp tôi được không?”
“Chẳng phải mẹ cô đang ở quê à?”
“Chúng ta đi trước đã, vừa đi vừa nói,” Lâm Duẫn Nhi vội lôi Giang Thành ra ngoài.
“Mẹ tôi nghe nói tôi mua nhà ở đây nên bà cũng lên đây làm ăn luôn, vì ở quê mẹ tôi vốn là bác sĩ nên tôi mới mở một phòng khám nhỏ cho bà,” Lâm Duẫn Nhi ngồi trong xe giải thích.
“Thế là tốt còn gì, có chuyện gì khác sao?” Giang Thành hỏi.
“Có một đứa bé bị bệnh, mẹ tôi chữa mãi không được, bà hỏi tôi có cách gì không, tôi lập tức nghĩ tới anh, kiến thức y học của anh cao siêu như thế chắc chắn sẽ chữa được,” Lâm Duẫn Nhi sốt ruột nói.
“Được, tôi sẽ cố hết sức,” Giang Thành nói.
Trong phòng khám của mẹ Lâm Duẫn Nhi.
“Cái đồ lang băm này, rốt cuộc bà có biết khám không đấy?”
Một người đàn ông trẻ tuổi sốt ruột xanh cả mặt hét vào mặt một người phụ nữ trung niên mặc áo blouse trắng: “Nếu con trai tôi có mệnh hệ gì thì tôi sẽ khiến cái phòng khám chui này của bà đóng cửa, bà cũng phải đền mạng cho con trai tôi!”
Người phụ nữ trung niên mặc áo blouse trắng đúng là mẹ của Lâm Duẫn Nhi, Dương Mai, gương mặt bà đầy mồ hôi, bà liên tục hô hấp nhân tạo cho đứa trẻ nhưng đều vô dụng, mặt mày thằng bé vẫn tái mét như trước, nằm im không nhúc nhích, trông như sắp chết.
“Mẹ nó, tôi giết bà!”
Người đàn ông trẻ tuổi thấy con mình sắp không xong lập tức xông lên muốn đánh Dương Mai, bên cạnh còn có không ít người lôi người đàn ông trẻ tuổi lại.
“Thật sự xin lỗi, tôi cũng không biết tại sao lại như thế,” Dương Mai cũng sốt ruột đến sắp khóc, bà nghĩ rằng đây chỉ là cảm cúm phát sốt bình thường thôi, không ngờ uống thuốc xong chẳng những không khoẻ lại mà còn nghiêm trọng hơn.
“Cái đồ lang băm nhà bà!”
Người đàn ông trẻ tuổi nắm lấy cái ghế ở bên cạnh muốn đập Dương Mai, ngay lúc này, Giang Thành giơ tay tóm lấy chiếc ghế trong tay người đàn ông trẻ tuổi, nói: “Đánh người không giải quyết được vấn đề gì đâu.
”