Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi nhìn thấy được viên kim cương bên trong, Hứa Tình ngẩn người, cô chưa từng nhìn thấy viên kim cương nào lớn như vậy, được gia công tinh tế như vậy.
“Tình Tình, bên trong là gì vậy?”
Thôi Nghệ tò mò đi tới phía trước.
“Có phải là nhẫn mua ở vỉa hè, giá chỉ mấy trăm đồng hay không?” Đỗ Băng cười tươi, đi tới.
Khi nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương được đặt trong chiếc hộp được thiếp vàng đầy tinh tế, Thôi Nghệ và Đỗ Băng cũng ngẩn người.
Viên kim cương này lớn hơn cả viên của Thôi Nghệ vài lần, hơn nữa độ tinh xảo của hai viên vốn không đứng chung một cấp bậc.
“Đây là giả phải không? Sao có viên kim cương nào lớn như vậy được?”
Trong lòng Thôi Nghệ cảm thấy ghen ghét, vội vàng kêu lên.
“Chắc chắn là giả rồi, tớ đã tới rất nhiều tiệm trang sức nhưng chưa từng thấy viên kim cương nào lớn như vậy.
Anh đừng nói gì cả, đúng là càng ngày trình độ làm hàng giả càng cao.” Đỗ Băng cười lạnh, nói với Giang Thành.
Hứa Tình cẩn thận cầm viên kim cương này lên, thật ra ở sâu thẳm trong lòng cô, bất kể viên kim cương này là thật hay giả, chỉ cần là Giang Thành tặng thì cô đều thích.
“Người đẹp, có thể để tôi kiểm tra viên kim cương này giúp cô hay không?”
Một nữ nhân viên bán hàng đi tới, nói với Hứa Tình.
“Được chứ.” Hứa Tình nói xong, giao viên kim cương vào trong tay nữ nhân viên bán hàng.
“Cảm ơn!”
Nhân viên bán hàng cẩn thận nhận lấy viên kim cương, thận trọng quan sát bằng kính líp.
Trước đó cô ta đã cảm nhận thấy chiếc nhẫn kim cương này không đơn giản, sau khi quan sát cẩn thận thì cô ta vô cùng kinh ngạc.
“Một món đồ giả mà thôi, có gì đáng xem cơ chứ.” Thôi Nghệ khinh bỉ nhìn nữ nhân viên bán hàng kia.
“Đây… đây là nhẫn kim cương Tinh Hà trong truyền thuyết.” Nhân viên bán hàng tỏ thái độ kinh ngạc, nói.
“Nhẫn kim cương Tinh Hà?”
Hứa Tình không hiểu rõ, hỏi lại một câu.
“Thưa cô, chắc cô biết viên kim cương Ngôi Sao Hi Vọng chứ?” Nhân viên bán hàng kích động hỏi Hứa Tình.
“Viên kim cương Ngôi Sao Hi Vọng?” Trong đầu Giang Thành nhớ lại chuyện trước đây, anh giúp Hỏa Linh Lung cướp lại viên kim cương Ngôi Sao Hi Vọng từ trên người đồng nghiệp.
“Tôi từng nghe nói, hình như là một viên kim cương nổi tiếng của hoàng gia nước nào đó.” Hứa Tình nhẹ nhàng nói.
“Đúng vậy, vào thế kỷ mười bảy, viên kim cương Ngôi Sao Hi Vọng là viên kim cương vua Louis XIV ở châu Âu thích nhất, ông ta ra lệnh cho thợ châu báu hoàng gia cắt viên kim cương này còn 67.125 carat, khảm nạm lên trên vương miện, nhưng sau đó nó đã bị thất lạc trong chiến tranh loạn lạc.
Nhưng thợ châu báu kia đã cất giữ lại những mảnh nhỏ của viên kim cương Ngôi Sao Hi Vọng, trong đó có hai mảnh có kích thước khá lớn được chế tạo thành hai chiếc nhẫn kim cương hiếm có trên đời, đây là một trong hai chiếc nhẫn kim cương Tinh Hà đó.” Nhân viên bán hàng nghiêm túc nói.
“Hai chiếc nhẫn kim cương này là báu vật vô giá, tượng trưng cho lòng chung thủy tuyệt đối, cho lời thề mãi không đổi thay.” Nhân viên bán hàng hâm mộ Hứa Tình vô cùng, nói: “Anh ấy tặng chiếc nhẫn kim cương này cho cô, từ đó có thể thấy anh ấy yêu thương cô tới mức nào.”
Hứa Tình vô cùng kinh ngạc trước những gì nhân viên bán hàng kia nói, cô vội vàng quay đầu sang nhìn Giang Thành.
“Cô nói hay thật đó, chẳng lẽ cô có mặt ở đó hay sao?” Trong lòng Thôi Nghệ đang ghen ghét vô cùng, lập tức trào phúng nữ nhân viên kia.
Bị Thôi Nghệ trào phúng nhưng nhân viên bán hàng không hề nổi giận, chỉ đáp: “Sở dĩ tôi biết những chuyện này là vì người sáng lập Lục Quế Viên của chúng tôi cũng có một chiếc nhẫn kim cương Tinh Hà, vậy nên mỗi một nhân viên khi mới gia nhập công ty đều phải học tập quãng lịch sử này.”
Thôi Nghệ càng ghen tỵ hơn nữa, cô ta vội vàng ôm lấy cánh tay Đỗ Băng, nói: “Chồng ơi, em cũng muốn chiếc nhẫn này.”
Đỗ Băng nghe xong, trong lòng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, toàn thế giới chỉ có hai chiếc mà thôi, sao anh ta mua nổi chứ.
“Giang Thành, một người nghèo như anh sao mua được chiếc nhẫn kim cương quý giá này?” Đỗ Băng đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nhìn Giang Thành, hỏi.
Thôi Nghệ vừa nói ra lời này thì dường như hiểu ra điều gì đó, nhìn Giang Thành nói: “Đúng vậy, toàn thế giới chỉ có hai chiếc nhẫn kim cương Tinh Hà, sao anh có thể mua được nó?”
Người đàn ông trung niên đứng cách đây không xa chính là cửa hàng trưởng cửa hàng chính của Lục Quế Viên, khi nghe thấy phía bên này nhắc đến nhẫn kim cương Tinh Hà, ông ta tạm dừng công việc đang dở dang, chạy sang.
“Cô nói gì hả? Nhẫn kim cương Tinh Hà?”
Cửa hàng trưởng đi tới, hỏi nữ nhân viên bán hàng.
“Đúng vậy thưa cửa hàng trưởng, anh ta tặng cho cô gái xinh đẹp này một chiếc nhẫn kim cương Tinh Hà.” Nhân viên bán hàng nói với người đàn ông trung niên kia.
“Không thể nào, tổng cộng chỉ có hai chiếc nhẫn kim cương Tinh Hà, một chiếc ở nước ngoài, một chiếc cô chủ của chúng ta nói đã sơ suất đánh mất, sao lại nằm trong tay cậu ta được.” Cửa hàng trưởng giật lấy chiếc nhẫn kim cương trong tay nhân viên bán hàng, nói.
Sau khi kiểm tra, cửa hàng trưởng xác nhận đây đúng là nhẫn kim cương Tinh Hà.
“Hay lắm, chẳng trách hôm nay cô chủ tới đây nói đánh mất nhẫn kim cương rồi, hóa ra là bị cậu ăn trộm!” Cửa hàng trưởng tức giận chỉ tay về phía Giang Thành, nói lớn.
“Ha ha ha, tôi biết ngay mà, một tên nghèo mạt rệp như anh sao có thể mua được chiếc nhẫn kim cương đắt giá như vậy, hóa ra là ăn trộm.” Thôi Nghệ đắc ý nhìn Giang Thành, cao giọng nói.
“Đúng vậy, chung quy thì vẫn là hạng hèn kém, chỉ biết mấy trò ăn trộm ăn cắp mà thôi.
Hứa Tình, chồng cô quá kém cỏi đó.” Đỗ Băng cười nói.
“Tôi không trộm chiếc nhẫn kim cương này, có người tặng cho tôi.” Giang Thành bình tĩnh nói.
Lúc này, cửa hàng trưởng ở bên cạnh nói: “Không thể nào, người sáng lập Lục Quế Viên của chúng tôi dựa vào chiếc nhẫn kim cương này để lập nghiệp, sao có thể tặng nó cho cậu được.”
“Tặng cho anh? Một y tá nam hả?” Thôi Nghệ cười lạnh nói: “Vì anh chùi đít sạch sẽ giúp người ta nên tặng cho anh hay sao?”
“Giang Thành, lần này thì cậu không đúng rồi, dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể trộm đồ của người khác, hơn nữa còn là món đồ quý giá như vậy, cậu sẽ phải gánh chịu trách nhiệm đó.” Đỗ Băng cười lạnh nói.
“Thôi Nghệ, hai người quá đáng lắm rồi đó.” Mặt Hứa Tình lạnh như băng, nói với Thôi Nghệ và Đỗ Băng.
“Tình Tình, tớ chỉ muốn tốt cho cậu mà thôi, cậu nên sớm ly hôn với hạng đàn ông này đi, tránh cho ảnh hưởng xấu tới cậu.” Thôi Nghệ nhìn Hứa Tình, nghiêm túc nói.
“Tôi lặp lại lần nữa, tôi không ăn trộm, trả nhẫn kim cương lại cho tôi!” Giang Thành nhìn về phía người đàn ông trung niên kia, lạnh lùng nói.
“Vịt chết vẫn còn mạnh miệng, sao cậu không soi gương nhìn lại mình đi, cô chủ của chúng tôi ở tầng trên, cậu đừng có trốn đấy.” Cửa hàng trưởng thấy cách ăn mặc của Giang Thành hết sức bình thường, không hề giống người thuộc tầng lớp thượng lưu, sao có thể quen biết cô chủ của mình được.
Ông ta bấm gọi điện thoại cho cô chủ.
“Ông yên tâm, có tôi ở đây rồi, cậu ta không chạy thoát được đâu.” Đỗ Băng đi tới giữ tay Giang Thành.
Ăn trộm một chiếc nhẫn kim cương đắt tiền như vậy chắc chắn sẽ phải ngồi tù rất lâu, nói không chừng anh ta sẽ có cơ hội ra tay với Hứa Tình.
“Cút!”
Giang Thành lắc tay một cái, Đỗ Băng cảm nhận được một luồng sức mạnh vô cùng to lớn tác động lên người, khiến anh ta ngã phệt xuống đất.
“Mẹ kiếp, dám trộm đồ mà còn đánh người nữa hả?”
Đỗ Băng bị ngã, cảm thấy mất hết mặt mũi, lập tức đứng dậy định xông về phía Giang Thành.
“Dừng tay!” Giọng nói của một cô gái từ phía trên tầng vang lên.
“Cô chủ, đã tìm được tên trộm nhẫn kim cương của cô rồi.” Cửa hàng trưởng thấy cô chủ đi xuống, vội vàng đi tới tranh công..