Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Triệu Hùng gật đầu sau khi nghe những gì Trọng Ảnh nói.
Anh cũng có cảm giác như vậy!
Tập đoàn Hắc Mộc vì đuổi theo anh mà hôm nay đã đến bữa tiệc mừng thọ của bà cụ Đào để gây rối. Dù mọi chuyện kết thúc trong sự thất bại thảm hại nhưng nhân vật thực sự vẫn chưa xuất hiện.
Ngay cả Trần Thiên Trung cũng nói rằng những người của Tập đoàn Hắc Mộc đang đuổi theo anh.
Lần này, Tập đoàn Hắc Mộc chỉ đến gây rối, bọn họ không hề trực tiếp ra tay với anh. Vậy mục đích khi họ làm những việc này là gì?
Trong lòng Triệu Hùng chợt nghĩ ra điều gì đó, sắc mặt anh thay đổi, nói: "Không tốt rồi!"
Trọng Ảnh hỏi Triệu Hùng: "Có chuyện gì vậy?"
Triệu Hùng đặt quả táo đang gặm nhấm xuống, nói: "Người của tập đoàn Hắc Mộc đến đây để gây rối. Tôi cảm thấy họ đến đây để kiểm tra thực lực của tôi. Nói cách khác, hôm nay tôi đã bộc lộ hết sức mạnh của mình rồi. Anh, còn có Trần Văn Sơn và cả Nông Tuyền nữa!”
Sau khi nghe Triệu Hùng nói vậy, Trọng Ảnh đó gật đầu nói: "Cậu nói cũng có lý. Tuy nhiên, lúc đó Trần Văn Sơn đã ngụy trang rồi. Những người đó không thể nào nhìn ra thân phận của Văn Sơn. Vì vậy, chúng ta không hoàn toàn bị lộ ra hết."
"Ừ! Những người này thật đáng sợ. Trọng Ảnh, anh có điều tra được gì nữa không?" Triệu Hùng hỏi Trọng Ảnh.
Trọng Ảnh lắc đầu, sau đó nói, "Tôi chỉ biết rằng ở Hải Phòng đã có nhiều người luyện võ hơn. Còn những người này là ai và có bao nhiêu người thì tôi không biết."
"Xem ra chuyện này bảo Văn Sơn đi điều tra mới được."
"Đương nhiên, đây là chuyên môn của cậu ấy! Hôm nay Văn Sơn luôn ẩn trốn, chính là sợ bị người khác nhận ra."
Triệu Hùng gật đầu, sau đó nói: "Từ cuộc chiến hôm nay có thể nhìn ra, mặc dù Phó Lê là một mối đe dọa, nhưng chẳng có gì để lo lắng về cô ta cả. Điều tôi lo lắng là Tập đoàn Hắc Mộc còn có bao nhiêu người, người thực sự ra lệnh cho họ là ai?"
"Vấn đề của cậu cũng là điều mà tôi muốn biết. Chỉ sợ chỉ có Trần Văn Sơn mới tìm hiểu được những chuyện này!"
"Không này không được chậm trễ. Ngày mai tôi sẽ đi tìm Văn Sơn."
Trọng Ảnh gật đầu và nói: "Tốt hơn là cậu không nên đến văn phòng thám tử của Văn Sơn, hãy bí mật hẹn gặp với cậu ấy để không bị lộ mối quan hệ của các cậu."
"Tôi hiểu rồi! Nào, chúng ta luyện công đi!"
Triệu Hùng nhặt quả táo còn lại lên và ăn trong vài giây.
Anh nhặt cây roi dài trên đá, sau đó bắt đầu luyện tập với Trọng Ảnh.
Lần này Trọng Ảnh không hề thả lỏng với Triệu Hùng, liên tục luyện tập cho đến khi bình minh ló dạng mới cho Triệu Hùng rời đi.
Triệu Hùng lê thân thể mệt mỏi của mình về nhà!
Sau khi anh về đến nhà, Lý Thanh Tịnh đã làm xong bữa sáng.
Lý Thanh Tịnh càng ngày càng biến thành mộ người phụ nữ có phẩm hạnh, những việc trong nhà không còn dựa vào Triệu Hùng nữa.
Cô thực sự cảm thấy đau lòng cho Triệu Hùng, ngày nào anh cũng phải luyện công muộn như vậy, lúc về anh còn phải làm bữa sáng cho hai mẹ con cô.
Lúc này mực dù Triệu Hùng rất mệt mỏi nhưng anh cũng rất vui.
Bất cứ khi nào anh trở về nhà, nhìn thấy người vợ xinh đẹp, đức hạnh và cô con gái đáng yêu của mình, anh liền cảm thấy tràn đầy động lực.
Sau khi đánh thức con gái Triệu Dao Châu, gia đình ba người cùng nhau ăn sáng.
Vì công việc ở công ty quá nhiều nên Lý Thanh Tịnh đã được thư ký Đặng Gia Hân đến đưa đi.
Triệu Hùng đưa con gái Triệu Dao Châu đến nhà trẻ trước, sau đó gọi điện cho Trần Văn Sơn và hẹn anh ta đến một quán cà phê có tên là "Hồng Ma Phường".
Quán cà phê này chỉ là một phân xưởng nhỏ, vài ngày trước Triệu Hùng đã đến đây uống cà phê. Anh cảm thấy cà phê được nghiền một cách chính thống, chủ quán cũng là một người tốt, khi không có việc gì thì anh thường đến đây uống cà phê.
Khoảng nửa giờ sau, anh nhìn thấy Trần Văn Sơn đeo kính râm đi vào quán cà phê “Hồng Ma Phường”.
Trần Văn Sơn là một thám tử tư, tạo hình của anh ta cũng được thay đổi thường xuyên, khiến Triệu Hùng cũng không thể nhận ra anh ta.
Khi Trần Văn Sơn ngồi vào chỗ đối diện với Triệu Hùng, anh ta nói với Triệu Hùng: "Cậu Triệu, cậu tìm tôi có việc gì vậy?"
Triệu Hùng nhìn thấy Trần Văn Sơn để râu đen đeo kính râm, khiến bản thân anh ta biến thành một đặc công, anh liền cười nói: "Văn Sơn, anh thật cẩn thận quá!"
Trần Văn Sơn nói: "Cẩn thận mới có thể làm việc được lâu dài chứ, không phải cậu cũng đã rõ được công việc của tôi rồi sao, ngành nghề này của tôi, giữ bí mật thân phận của mình mới là quan trọng nhất."
Triệu Hùng gật đầu nói với Trần Văn Sơn: "Văn Sơn, tôi cảm thấy trong chuyện này, người ra lệnh thực sự của tập đoàn Hắc Mộc vẫn còn ẩn sau tấm màn. Có thể họ còn đang âm mưu chuyện gì đó, anh nghĩ sao về vấn đề này?"
"Tôi đang điều tra vấn đề này. Kình Thiên chỉ là một kẻ ngốc nghếch, anh ta sẽ không có nhiều ý tưởng ma quái như vậy. Tuy nhiên, tập đoàn Hắc Mộc có thể mua được cả những cao thủ như Kình Thiên thì thực lực tài chính của họ cũng rất hùng hậu đấy. "
"Không chỉ như vậy, tôi cảm thấy Tập đoàn Hắc Mộc có tham vọng gì đấy rất lớn. Trong chuyện này, anh có thể bắt đầu ra tay với Phó Lê của Tập đoàn Thiên Vương. Giữa Tập đoàn Thiên Vương và Tập đoàn Hắc Mộc nhất định đang tồn tại một mối quan hệ nào đó, đây vẫn có thể xem như là một điểm mẩu chốt. "
"Tôi cũng nghĩ như vậy! Họ đang đuổi theo cậu, trong những ngày này cậu đừng đi ra ngoài một mình. Nếu ra ngoài thì hãy đưa Nông Tuyền đi cùng, như vậy sẽ an toàn hơn."
"Được, một lát nữa tôi sẽ đi tìm Nông Tuyền."
Triệu Hùng và Trần Văn Sơn nói chuyện phiếm một lúc, rồi họ rời khỏi đó
Triệu Hùng trực tiếp lái xe trở về tiểu khu Lâm Phủ Gia Viên, sau đó gọi điện thoại bảo Nông Tuyền đi xuống lầu. Anh cố ý đưa Nông Tuyền đi khắp nơi, anh muốn xem thử có thể dụ người của Tập đoàn Hắc Mộc đến hay không.
Có Nông Tuyền ở bên cạnh, trừ những cao thủ như Trần Văn Sơn, còn những người khác muốn khiến Triệu Hùng bị thương cũng rất khó.
Nông Tuyền thấy Triệu Hùng vừa đưa anh ta đi ăn uống vừa mua cho anh ta quần áo mới.
Việc anh ta ghét nhất chính là đi mua sắm, anh ta than thở với Triệu Hùng: "Cậu chủ, hôm nay cậu chủ dẫn tôi đi mua sắm cả ngày rồi, rốt cuộc chúng ta phải đi đâu vậy?"
"Thì đi mua sắm!"
"Cậu chủ biết tôi là người ghét đi mua sắm nhất mà, lần sau cậu chủ đi mua sắm đừng gọi tôi nữa. Tôi thà ở nhà luyện công còn hơn!"
Triệu Hùng nói nhỏ với Nông Tuyền: "Đồ ngốc, tôi là đang muốn dẫn rắn ra khỏi hang."
"Cậu chủ, con rắn đang ở đâu?"
Nông Tuyền đảo mắt nhìn quanh, nhìn một hồi lâu cũng không thấy con rắn đâu.
Trên mặt Triệu Hùng hiện lên một vạch đen, nói chuyện mưu trí với Nông Tuyền, chẳng khác nào đàn gải tai trâu.
"Có người muốn gây bất lợi cho tôi, tôi gọi cậu đến để bảo vệ cho tôi!"
Lúc này Nông Tuyền mới hiểu ra, nghe xong anh ta tức giận nói: "Hừ! Người nào chán sống mà tìm đến chỗ này, xem tôi xử lý hắn như thế nào."
“Cậu đừng nhìn xung quanh, cẩn thận sẽ làm con rắn giật mình.” Triệu Hùng nói với Nông Tuyền.
Nông Tuyền lại nhìn xung quanh một lượt, lúng túng gãi gãi sau đầu, nói: "Cậu chủ, cậu chủ có thể đừng nhắc đến rắn với tôi được không? Cậu chủ cứ nhắc đến rắn như vậy khiến trong lòng tôi cảm thấy ám ảnh. Cậu chủ không biết là tôi từng bị rắn cắn sao? Đó chính là thứ mà tôi sợ nhất đấy ”.
"Câu mà tôi vừa nói là thành ngữ, là thành ngữ đấy?"
"Tôi không biết! Cậu chủ, cậu chủ có chuyện gì thì cứ nói thẳng với tôi đi, tôi không biết những câu thành ngữ này."
Triệu Hùng nhất thời không nói nên lời, nói Nông Tuyền những cái này, chính là đàn gảy tai trâu.
Triệu Hùng tìm một nhà hàng, vừa ăn vừa trò chuyện với Nông Tuyền.
Bây giờ Nông Tuyền không còn phàn nàn gì nữa mà chỉ đi ăn thôi.
Bên tai Triệu Hùng bỗng trở nên yên tĩnh hơn.
Lúc này, điện thoại của anh đột nhiên vang lên.
Thấy đó là cuộc gọi của Vân Nhã, Triệu Hùng do dự một lúc, cuối cùng vẫn bắt máy: "Triệu Hùng, anh đừng quên cuộc hẹn của chúng ta tối nay đấy."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");