Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hà Ngọc Kỳ đột nhiên xuất hiện, khiến Triệu Hùng không kịp chuẩn bị.
Trong lòng của anh cũng đang lo lắng, nếu như lúc này có người ra tay, Hà Ngọc Kỳ tuyệt đối là một phiền toái lớn.
Nghĩ như vậy, Triệu Hùng quyết định điều quan trọng là đuổi Hà Ngọc Kỳ đi. Ở giữa quá trình sẽ xuất hiện biến số gì, ai cũng không biết.
“Hà Ngọc Kỳ, Dao Châu lập tức liền ra về, cô mau chóng rời đi có được hay không? Triệu Hùng lạnh giọng nói với Hà Ngọc Kỳ.
“Không!”
Miệng nhỏ của Hà Ngọc Kỳ rất cứng, không phục nói: “Nơi này cũng không phải nhà của anh, anh cũng không phải là đại ca của Hải Phòng? Anh quan tâm cái gì chứ?”
“Cô...”
Triệu Hùng bị Hà Ngọc Kỳ làm cho tức giận đến không biết nên nói cái gì cho phải.
Người phụ nữ này là thật bướng bỉnh!
Chỉ cần ra quyết định, mười đầu trâu đều không kéo lại được.
Hà Ngọc Kỳ thấy Triệu Hùng tức giận đến nổi trận lôi đình, hết lần này tới lần khác lại không thể làm gì chính mình, trong lòng đắc ý cực kỳ.
Triệu Hùng đổi một phương pháp, ngữ khí bình thản nói với Hà Ngọc Kỳ: “Cô không phải là ở một mình cảm thấy nhàm chán sao?”
“Đúng vậy!”
“Hôm nay tôi thật sự không có thời gian, hôm nào tôi mang cô đi đến các địa phương nổi danh của Hải Phòng để dạo chơi có được hay không?”
Triệu Hùng có ý đồ dùng kế hoãn binh, dỗ Hà Ngọc Kỳ đi.
Tròng mắt của Hà Ngọc Kỳ đảo loạn, lặng lẽ nhìn Triệu Hùng nói: “Anh sẽ có hảo tâm như vậy?”
“Làm sao? Đến cái công chúa đồng bằng như cô, cô còn sợ tôi đối với cô có ý đồ gì sao?” Thời điểm Triệu Hùng đang nói chuyện, liếc bộ ngực bình thường của Hà Ngọc Kỳ một cái.
“Hừ! Tôi là công chúa đồng bằng thì như thế nào? Cản trở anh nói chuyện? Ăn cơm gạo của nhà anh sao?”
Không đến mấy câu, hai người lại rùm beng.
Hà Ngọc Kỳ là con gái của thầy Toàn, Triệu Hùng lại không dám sử dụng điện pháp cứng rắn đối với cô ta. Ngay lúc sắp đến thời gian con gái tan học, lòng Triệu Hùng nóng như lửa đốt. Vứt mẩu thuốc lá còn thừa lên mặt đất, dùng chân giẫm đi, sau đó tiến vào trong xe không để ý Hà Ngọc Kỳ.
Anh coi là dùng loại phương thức trầm mặc chiến tranh lạnh này, sẽ để cho Hà Ngọc Kỳ biết khó mà lui, nhưng anh còn đánh giá thấp người phụ nữ Hà Ngọc Kỳ này.
Hà Ngọc Kỳ rảnh đến thật sự là nhàm chán, hôm nay mục đích cô ta đến tìm Triệu Hùng, chính là cố ý đến gây chuyện mà.
Ở Hải Phòng, ngoại trừ Hoa Di, cô ta chỉ quen biết Triệu Hùng.
Công việc ở phòng khám Hoa Di rất bận, cơ bản phải từ tận sớm bận đến muộn.
Hà Ngọc Kỳ luôn yêu thích trêu cợt người khác, cũng thích cùng người khác cãi nhau, cùng Triệu Hùng ở cùng một chỗ, quả thực là một đôi oan gia kiếp trước.
Cô ta thấy Triệu Hùng không để ý tới mình, tiến vào trong xe đi. Từ bên trong túi xách lấy son môi ra, bắt đầu ở trên xe họa vẽ dấu son môi hình trái tim.
Thử nghĩ một cỗ xe sang trọng, bị người khác cầm son môi vẽ linh tinh. Cái này nếu như lái xe đi ra ngoài, không bị người khác chỉ trỏ mới là lạ chứ.”
Lại nói, chuyện này cũng không có cách nào giải thích với vợ anh là Lý Thanh Tịnh được! Một khi Lý Thanh Tịnh hỏi tới, nói là Hà Ngọc Kỳ đùa ác đối với mình gây nê, có thể tin mới là lạ?
Triệu Hùng mở cửa xe, xông ra quát lên với Hà Ngọc Kỳ: “Mẹ kiếp! Cô có bệnh à?”
“Đúng vậy đấy! Tôi có bệnh tâm thần, hơn nữa bệnh cũng không nhẹ đâu. Anh tốt nhất đừng trêu chọc tôi! Nói cho anh, người bị bệnh tâm thần chúng tôi đánh chết người thế nhưng là không phạm pháp đâu.” Hà Ngọc Kỳ lắc lắc đầu dương dương đắc ý nói.
Triệu Hùng quả thật đã nhịn đủ người phụ nữ Hà Ngọc Kỳ, anh đi đến bên người Hà Ngọc Kỳ, một phát bắt được cổ tay của cô ta, trừng mắt nghiêm nghị quát với Hà Ngọc Kỳ “Cô náo loạn đã đủ chưa?”
“Không có đủ! Ai bảo ngươi không để ý tới tôi chứ!”
Triệu Hùng thực sự tức giận, đặt Hà Ngọc Kỳ ở trên xa, duỗi bàn tay to như quạt bồ hương ra, liên tiếp hung ác đánh ở trên mông cô ta.
Hà Ngọc Kỳ dáng vẻ giật mình, làm sao cũng sẽ không nghĩ đến Triệu Hùng sẽ đánh mông cô ta.
“Sàm sỡ! Có người sàm sỡ!”
Hà Ngọc Kỳ kêu to lên hướng về phía người chung quanh.
Người ở trước cửa trường học, đều là người lớn đến đón trẻ em.
Thích xem náo nhiệt là thiên tính người trong nước, người chung quanh đối Triệu Hùng thỉnh thoảng lại chỉ trỏ.
Một ông già đã lớn tuổi lắc đầu, nói: “Tố chất của người tuổi trẻ bây giờ một đời lại không bằng một đời!”
“Đúng vậy đấy! Lái xe sang trọng liền coi chính mình không tầm thường.”
“Một đại nam nhân đánh người phụ nữ ở bên đường, đây cũng quá không tưởng nổi!...”
Triệu Hùng thấy người chung quanh càng tụ càng nhiều, liền buông lỏng Hà Ngọc Kỳ.
Hà Ngọc Kỳ hôm nay cố ý đeo một cái nơ con bướm ở trên đầu, mặc vào một bộ váy bò. Cho nên, người khác nhìn một chút liền có thể nhìn ra cô ta là phụ nữ.
Triệu Hùng trừng mắt nhìn Hà Ngọc Kỳ một chút, hừ một tiếng, nói: “Hừ! Xem như cô lợi hại.”
Khuôn mặt nhỏ của Hà Ngọc Kỳ đỏ đỏ, đi lên đẩy Triệu Hùng một chút, nói: “Anh có bệnh à! Đánh vào mông của một người phụ nữ như tôi!”
“Ai bảo cô không nghe lời tới. Lại nói, trên người cô ngoại trừ cái mông, đâu còn chỗ nào đáng giá để tôi ra tay?”
“Anh là cái đồ lưu manh!”
“Cô là cái đồ phụ nữ thần kinh!”
“Anh là người đàn ông không muốn mặt!”
“Cô là người bị bệnh thần kinh!...” Hai người lần nữa cãi lộn.
Lúc này, Phó Lê đã xuống xe.
Cô ta mặc một bộ áo khoác vàng nhạt, mang theo tóc giả ở trên đầu, trên sống mũi đeo lấy một chiếc kính râm màu đen, mặc bộ quần áo thoải mái, thoạt nhìn là một người phụ nữ hiện đại.
Nhà trẻ của Dao Châu, mặc dù không phải là nhà trẻ tốt nhất ở Hải Phòng, lại là khu vực phụ cận có nhà trẻ tương đối nổi danh.
Những người mẹ có tiền đến đón con gái cũng không thấy! Coi như thấy người phụ nữ đeo túi xách LV, đeo đồng hồ Phillip đến đón con gái, cũng không lạ.
Lúc này, trong trường học đã bắt đầu tan học, bắt đầu từ lớp mẫu giáo, theo trình tự đón con cái.
Triệu Hùng nghe được âm thanh tiếng nhạc, đang muốn đi đón con gái, bị Hà Ngọc Kỳ trực tiếp ngăn cản đường đi!
“Này! Anh đi làm gì vậy?” Hà Ngọc Kỳ dữ dằn mà hỏi thăm.
Triệu Hùng trừng mắt nói với Hà Ngọc Kỳ “Tai cô bị điếc à! Không có nghe thấy loa nói đến thời điểm đón trẻ rồi sao?”
Hà Ngọc Kỳ ồ một tiếng, này mới mở đường, sau đó lại gấp gáp bước theo sau.
Triệu Hùng thấy Hà Ngọc Kỳ còn theo sát lấy mình, quay đầu trừng cô ta một chút, tức giận hỏi: “Cô còn đi theo tôi làm gì?”
“Tôi là anh cùng đi đón con bé nha!” Hà Ngọc Kỳ cười cười.
“Cô!...”
Triệu Hùng căn cứ nguyên tắc một người đàn ông sẽ không ra tay đánh một người phụ nữ, nhịn xuống.
Ở chuyện người đông đúc lúc này, còn không có gì so với việc con gái càng quan trọng hơn.
Đứng ngay ngắn ở trước cổng lớp một chờ đón con.
Dù sao người lớn đứng ở bên ngoài là quá nhiều, đều đang xếp hàng chờ đợi đón con.
Hà Ngọc Kỳ còn đang nói ở bên tai Triệu Hùng, líu lo không ngừng mà hỏi thăm: “Ê này! Con gái nhà anh học lớp mấy?”
Hà Ngọc Kỳ thấy Triệu Hùng không để ý tới cô ta, cô ta lập tức nhìn xung quanh.
Ngày đó khi cô ta đi ăn cùng với Lâm Thảo, Lâm Thảo mỗi khi trời tối cũng sẽ đến phòng khám Hoa Di để hỗ trợ.
Khi Hà Ngọc Kỳ nhìn thấy Lâm Thảo, quả nhiên nhìn thấy bên người Lâm Thảo dắt một đứa trẻ, chính là con gái Dao Châu của Triệu Hùng.
“Tôi nhìn thấy Dao Châu!” Hà Ngọc Kỳ cao hứng hô lên.
Triệu Hùng nhìn thoáng qua biểu cảm của Hà Ngọc Kỳ, không khỏi nhíu mày, rầm rĩ nói một câu: “Con bé cũng không phải của cô, cô cao hứng cái gì?”
“Anh đón con gái xong, chẳng phải tôi có thể đi cùng anh sao?”
“Cô muốn đi cùng tôi đi đâu?” Triệu Hùng hỏi.
“Đi nhà anh nha!” Hà Ngọc Kỳ mỉm cười nói.
Triệu Hùng trừng mắt nhìn Hà Ngọc Kỳ một chút, dự định một lát nữa đón con gái xong, lái xe vứt bỏ con mụ điên này.
Đúng lúc đó, Trần Văn Sơn ra hiệu Triệu Hùng hết thảy an toàn, Triệu Hùng cũng thành công nhận lấy con gái Dao Châu.
Trần Văn Sơn vừa mới quay người, giúp đỡ Lâm Thảo quản lý cái cô bé khác.
Một đồ vật giống như bom khói, đột nhiên xì xì bốc lên trong đám người.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");