Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chợp tối, Triệu Hùng đến nhà trẻ đón con gái Dao Châu và Thẩm Hải, rồi về nhà sớm.
Anh tiện đường ghé sang siêu thị mua rau, người giúp việc của nhà anh đã bị mẹ vợ anh, Đào Yên Hoa, đuổi đi rồi nên anh đành phải tự vào bếp nấu cơm.
May mắn thay, Triệu Hùng thích nấu ăn, nên chuyện này không làm khó được anh.
Triệu Hùng đang ở trong bếp chuẩn bị thái rau, bày biện thì Đào Yên Hoa bước đến phòng bếp, quan tâm hỏi han lấy lòng Triệu Hùng nói: “Triệu Hùng! Con đã vất vả cả ngày rồi, con đi nghỉ ngơi đi! Để mẹ nấu nướng là được rồi.”
Triệu Hùng cứ tưởng tai mình đã nghe nhầm rồi, vẻ mặt anh có chút giật mình.
Đây vẫn là mẹ vợ anh Đào Yên Hoa sao?
Nếu như là trước đây, Đào Yên Hoa luôn chỉ tìm mọi cách để trách móc anh, lạnh lùng hỏi khi nào nấu cơm xong, còn nhắc nhở anh món nào không thể bỏ gia vị này, mòn nào không được bỏ gia vị kia.
Sau khi định thần lại, Triệu Hùng đáp lại Đào Yên Hoa: “Không cần đâu! Dao Châu và Thanh Tịnh đều thích ăn những món ăn con làm!”
Ngụ ý là Đào Yên Hoa nấu ăn không ngon.
Triệu Hùng không hề nể mặt mẹ vợ Đào Yên Hoa, vẫn giữ nét mặt hờ hững.
Đào Yên Hoa cố ý tỏ ra bối rối, nở nụ cười nịnh bợ nói: “Triệu Hùng! Vậy con có cần mẹ giúp con rửa rau không?”
“Không cần đâu, mẹ cứ đi chăm sóc cho bố đi.”
Triệu Hùng đuổi mẹ vợ Đào Yên Hoa ra khỏi nhà bếp.
Anh vừa thái rau vừa nghĩ ngợi.
Mấy ngày hôm nay cách cư xử của Đào Yên Hoa rất không bình thường, trước đây còn khiêu khích châm chọc anh đủ điều, sao dạo này lại giống như muốn tìm mọi cách nịnh nọt lấy lòng anh.
Chẳng lẽ Đào Yên Hoa đã biết được thân phận của anh rồi?
Nhà họ Lý chỉ có Lý Thanh Tịnh và Lý Quốc Lâm biết được thân phận thực sự của anh, bà cụ Đào nhà họ Đào cùng từng nghi ngờ anh nhưng anh không hề thừa nhận với bà cụ Đào.
Bà cụ Đào già rồi nhưng vẫn minh mẫn, bà cụ nãy rất nhanh nhạy, đoán được ra thân phận của anh cũng là chuyện bình thường.
Triệu Hùng suy đoán, chắc mẩm anh đã tìm được ngọn nguồn rồi, chắc là bà cụ Đào đã tiết lộ cho Đào Yên Hoa biết thân phận của anh.
Anh nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng đồng hồ nữa vợ anh Lý Thanh Tịnh mới trở về, anh bắt đầu bận rộn nấu nướng.
Sau khi Triệu Hùng cơm nước xong xuôi thì Lý Thanh Tịnh cũng vừa về đến nhà.
Triệu Hùng vội vàng đi cùng Lý Thanh Tịnh lên tầng, Lý Thanh Tịnh vào phòng định thay quần áo, đúng lúc muốn cởi quần áo ra thì nhìn thấy Triệu Hùng bước vào.
Mặc dù cô và Triệu Hùng đã là vợ chồng được sáu năm nhưng cô vẫn xấu hổ khi thay quần áo trước mặt Triệu Hùng.
“Triệu Hùng, anh vào đây làm gì?” Lý Thanh Tịnh kéo quần áo lại, nhíu mày hỏi.
Triệu Hùng bước nhanh đến chỗ vợ anh Lý Thanh Tịnh, nói nhỏ: “Thanh Tịnh, hình như mẹ em đã biết thân phận của anh rồi.”
Lý Thanh Tịnh nghe vậy, nét mặt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Làm sao anh biết được?”
“Mấy ngày hôm nay thái độ của mẹ em với anh rất khác thường! Trước đây bà ấy đối xử với anh như thế nào, cũng không phải em không biết. Hai ngày hôm nay lại nịnh nọt anh, vừa rồi ở dưới bếp còn đòi giúp anh rửa rau và nấu ăn nữa.”
Lý Thanh Tịnh trầm ngâm một lúc lâu, nói: “Chuyện của anh, chỉ có em và bố biết. Làm sao mẹ lại biết được?”
“Có thể là bà cụ nói cho mẹ biết!”
Lý Thanh Tịnh nghe vậy, căn dặn Triệu Hùng: “Nếu mẹ em hỏi anh, anh cứ nói sự thật là được. Nhưng tuyệt đối không được nhắc đến chuyện được chia một phần tài sản của nhà họ Triệu, lấy được hơn ba mươi lăm nghìn tỷ. Nếu bà ấy biết được chúng ta có nhiều tiền như vậy,thì không ngày nào là không ngừng quanh quẩn bên cạnh anh. Hơn nữa, người nhiều chuyện như mẹ em, sẽ nói cho tất cả mọi người biết chuyện của anh, chỉ mong sao có thể để cho tất cả mọi người trong thành phố biết được con rể bà ấy là con trai của Triệu Khải Thời.”
Triệu Hùng gật đầu, anh hiểu quá rõ tính cách của Đào Yên Hoa mẹ vợ anh.
Vậy chỉ có thể nói là anh có mâu thuẫn với nhà họ Triệu thì Đào Yên Hoa mới có thể không nói chuyện này ra ngoài. May thay quan hệ của Triệu Hùng và nhà họ Triệu vẫn luôn không được tốt cho lắm.
Điểm này, mọi thứ không giống bình thường.
Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh nắm trong tay hai chiếc chìa khóa để mở kho báu đó là nhà họ Triệu và nhà họ Tần, hai trong năm gia tộc lớn nhất.
Nhiệm vụ cấp bách lúc này, một là đảm bảo chiếc nhẫn trong tay không bị cướp mất, hai là đi tìm con cháu của nhà họ Trương, nhà họ Mã và nhà họ Tiêu ở bên ngoài để thu thập được ba chiếc nhẫn còn lại mới có thể lấy lại toàn bộ kho báu mà trước đây Thẩm Vạn Sơn để lại.
Thẩm Vạn Sơn là người giàu có nhất thời nhà Minh, nhà họ Triệu và nhà họ Tần có một phần tài sản nhỏ và đã trở thành tập đoàn lớn mạnh. Không khó để tưởng tượng nơi cất giấu kho báu kia có bao nhiêu tài sản! Triệu Hùng vừa từ trong phòng đi ra suýt chút nữa thì bị mẹ vợ, Đào Yên Hoa, đứng ở ngoài cửa dọa chết khiếp. Nếu không biết còn tưởng rằng bà già này đang đứng ở bên ngoài nghe trộm.
Đào Yên Hoa nở nụ cười trên môi, thái độ ân cần nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng! Thanh Tịnh ở trong phòng làm gì vậy? Mau gọi con bé xuống ăn cơm.”
“Vâng! Thanh Tịnh đang thay quần áo, con đã gọi cô ấy rồi.”
Triệu Hùng có thể khẳng định được là Đào Yên Hoa không nghe được chuyện hai vợ chồng anh vừa nói.
Vừa rồi ở trong phòng hai người nói rất nhỏ. Đào Yên Hoa không biết võ công, chắc không nghe được cuộc nói chuyện của anh và Lý Thanh Tịnh.
Lúc ăn cơm, biểu hiện của Đào Yên Hoa càng thái quá!
Đào Yên Hoa không chỉ không ngừng khen Triệu Hùng nấu ăn ngon mà còn liên tục gắp thức ăn cho Triệu Hùng.
Lý Thanh Tịnh thấy đồ ăn trong bát Triệu Hùng đã xếp thành một ngọn núi nhỏ, Đào Yên Hoa tập trung gắp thức ăn cho Triệu Hùng mà không gắp thức ăn cho con gái và Dao Châu.
Thái độ quá rõ rồi!
Cuối cùng Lý Thanh Tịnh cũng tin những lời Triệu Hùng nói, chắc chắn mẹ cô Đào Yên Hoa dã biết được thân thế của Triệu Hùng, nên bà ấy mới cố gắng nịnh bợ Triệu Hùng.
“Triệu Hùng! Con ăn thêm món thận xào này đi, nghe nói rất tốt cho sức khỏe đàn ông. Con có khỏe mạnh thì Thanh Tịnh của chúng ta mới hạnh phúc được. Con xem dạo này sắc mặt con cũng không được tốt, giống như đang bị bệnh vậy.”
Đào Yên Hoa đang giơ lên giữa không trung thì bị Lý Thanh Tịnh ngăn lại.
“Mẹ! Đồ ăn trong bát Triệu Hùng đã xếp thành núi rồi. Mẹ cứ ăn là được rồi!”
“Vậy làm sao được, đàn ông ăn thận rất tốt! Thanh Tịnh, con biết những thứ này đúng không?” Đào Yên Hoa nhất quyết gắp thức ăn cho Triệu Hùng.
Triệu Hùng nói với Đào Yên Hoa: “Không cần gắp thức ăn cho con nữa, con không quen.”
Đào Yên Hoa nghe vậy nét mặt ngượng ngùng rút đũa lại.
Bà ta hiểu, Triệu Hùng đang ngầm chế giễu bà ta, trước đây bà ta có thái độ không tốt với Triệu Hùng.
“Triệu Hùng! Mẹ xin lỗi vì thái độ trước đây của mẹ.” Đào Yên Hoa mặt dày lấy lòng Triệu Hùng nói: “Trước đây ngày nào mẹ cũng thấy con ở nhà, cả ngày nhàn rỗi không có việc gì làm, trong lòng mẹ cũng sốt ruột! Con xem Thanh Tịnh nhà chúng ta tài giỏi như vậy, lại không thể giới thiệu công việc của con cho người khác, nói con là một người nội trợ. Như vậy người ta sẽ cười nhạo gia đình chúng ta, cười nhạo cả Thanh Tịnh nhà chúng ta.”
Lý Thanh Tịnh tiếp lời nói: “Mẹ! Miệng là của người khác, người ta muốn nói gì thì người ta nói. Tình hình của con và Triệu Hùng không phải là mẹ không biết, để có thể chăm sóc cho Dao Châu, bọn con chỉ có thể hy sinh một người ở nhà.”
“Đúng vậy! Triệu Hùng đã hy sinh quá nhiều rồi. Thực ra mẹ vừa nhìn là biết Triệu Hùng là người có thể làm nên nghiệp lớn! Để Triệu Hùng làm tổ trong bếp thực sự là quá sai lầm.”
Triệu Hùng nghe những lời Đào Yên Hoa nói, anh cảm thấy thật sự buồn nôn.
“Kẻ không biết xấu hổ là kẻ bất khả chiến bại!” Câu nói này đã được Đào Yên Hoa giải thích một cách hoàn hảo.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");