Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Chàng Rể Tỷ Phú
  3. Chương 668: Dùng đ*? Giả che giấu đ*? Thật
Trước /1086 Sau

Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 668: Dùng đ*? Giả che giấu đ*? Thật

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Buổi trưa, Triệu Hùng dẫn theo Trần Văn Sơn đi đến cuộc hẹn ở "Yến Tân Lâu".

Khi anh tới nơi, anh còn gọi điện thoại cho bà xã Lý Thanh Tịnh nói rằng Vân Nhã mời ăn cơm, hỏi cô có tới hay không.

Lý Thanh Tịnh nói không đi, Vân Nhã không mời cô.

Triệu Hùng cảm thấy rất bất đắc dĩ đối với việc này, bà xã Lý Thanh Tịnh của anh và Vân Nhã không thể nào hòa hợp được với nhau, luôn trong tình trạng tranh đấu gay gắt không khác gì nước với lửa.

Biết Lý Thanh Tịnh không muốn đến cuộc hẹn, Triệu Hùng cũng không cố ép cô nữa.

Triệu Hùng trêu ghẹo bà xã Lý Thanh Tịnh ở trong điện thoại, hỏi: "Thanh Tịnh, em không sợ anh ở cùng một chỗ với Vân Nhã sẽ xảy ra chuyện gì à?"

"Anh dám thử xem!" Giọng điệu đầy tức giận của Lý Thanh Tịnh vang lên trong điện thoại. Cô nói: "Không phải Văn Sơn đi cùng với anh sao? Nếu em mà biết được anh có động tác nhỏ mập mờ nào với Vân Nhã, chờ đến khi trở về anh quỳ bàn phím cho em."

Triệu Hùng nghe bà xã Lý Thanh Tịnh của mình nói vậy chỉ cảm thấy dở khóc dở cười. Sau khi trò chuyện với Lý Thanh Tịnh một vài câu, anh cúp điện thoại.

Khi Triệu Hùng bước vào "Yến Tân Lâu" cùng với Trần Văn Sơn, anh phát hiện Vân Nhã, Cách Hoa, Dương Lam và Dương Hưng đã đến trước một bước.

Dương Hưng cho là Triệu Hùng sẽ đưa Lý Thanh Tịnh đến cuộc hẹn này, không ngờ rằng người Triệu Hùng dẫn tới lại là Trần Văn Sơn. Hắn ta lập tức giấu kín hơi thở cao thủ vào người mình, sợ Trần Văn Sơn nhìn ra manh mối nào đó.

Trần Văn Sơn được xưng là thám tử số một của đất nước, danh xưng này tuyệt đối không phải dùng để trưng cho đẹp. Chỉ cần mình hơi không cẩn thận, chắc chắn sẽ bị anh ta nhìn ra sơ hở.

Dương Hưng cảm thấy may mắn vì buổi sáng hắn ta đã cầm dao cứa đè lên vết thương do roi gây ra ở trên tay mình. Nếu không, với sự nhạy bén trong nghề nghiệp của Trần Văn Sơn, anh ta chắc chắn sẽ điều tra ra thương tích của mình.

Thấy Triệu Hùng tới cuộc hẹn, Vân Nhã cực kỳ vui vẻ. Cô ta chủ động đi lên trước, ôm lấy cánh tay của Triệu Hùng.

Sắc mặt của Triệu Hùng hơi thay đổi một chút, hành động như này của Vân Nhã khiến anh cảm thấy lo lắng như thể đang đi trên lửa. Bà xã Lý Thanh Tịnh vừa mới cảnh báo anh, bảo anh phải giữ một khoảng cách với Vân Nhã, không cho phép có bất cứ động tác nhỏ mập mờ nào với Vân Nhã. Kết quả là ngay khi anh bước vào trong, Vân Nhã đã chủ động ôm lấy cánh tay của anh.

Thời gian anh và Vân Nhã quen nhau nhau không ngắn, đương nhiên anh biết suy nghĩ của Vân Nhã.

Rõ ràng là Vân Nhã đang tuyên thệ chủ quyền với Dương Lam, ám chỉ rằng mối quan hệ giữa hai người họ rất tốt.

Đang ở ngay trước mặt mọi người, Triệu Hùng không muốn khiến Vân Nhã phải xấu hổ, cho nên anh cứ để mặc cho cô ta ôm lấy cánh tay của mình.

Trần Văn Sơn đứng ở một bên thấy cảnh này, trong lòng thầm cười, nghĩ nếu như Lý Thanh Tịnh biết chuyện này, e rằng vợ chồng bọn họ sẽ có một cuộc tranh cãi ầm ĩ nữa.

Sau khi ngồi xuống, Cách Hoa cố ý trêu chọc Triệu Hùng, nói: "Ồ, Triệu Hùng! Đúng là diễm phúc của anh lớn thật đấy, Vân Nhã nhà chúng tôi thật sự rất thích anh, chỉ khăng khăng một lòng với anh thôi đó."

Triệu Hùng cố tình giả vờ bối rối, cười ha ha rồi lần lượt chào hỏi Dương Lam cùng Dương Hưng.

Vân Nhã kịp thời giải vây cho Triệu Hùng, nói với Cách Hoa: "Cách Hoa, cậu chưa yêu ai nên không hiểu đâu. Khi gặp được người mình thích, cậu sẽ biết cảm giác khi toàn tâm toàn ý vì một người là như thế nào."

"Rồi, rồi, rồi! Tôi không hiểu, cậu hiểu. Ngày mai tôi sẽ đóng gói cậu rồi đưa đến nhà Triệu Hùng là ổn chứ gì."

Gò má của Vân Nhã đỏ lên, vươn tay bóp hờ lấy cổ của Cách Hoa, nói: "Cậu đúng là đồ bạn bè không có lương tâm, sao cậu lại đối xử nhẫn tâm với tôi như vậy."

Hai người gây gổ với nhau một trận, khiến bầu không khí trên bàn trở nên hòa hợp hơn rất nhiều.

Vân Nhã nói với người phục vụ rằng bọn họ có thể mang đồ ăn lên được rồi, sau đó cô ta nhìn Dương Lam, cười nói: "Tổng giám đốc Dương, nếu dự án đặc khu kinh tế mới ở tỉnh Thanh Hóa chúng ta được hợp tác thành công, chúng ta sẽ trở thành đối tác trên phương diện kinh doanh. Về sau có thể tôi sẽ thường xuyên đi đến tỉnh Thanh Hóa để khảo sát, cũng hoan nghênh cô đến thành phố Hải Phòng nha."

"Được rồi, nhất định tôi sẽ đến nhiều hơn!" Dương Lam mỉm cười, ánh mắt rơi đến trên người Triệu Hùng, hỏi: "Anh Hùng, tại sao chị dâu không đến vậy?"

"À! Hôm nay công ty của cô ấy có nhiều việc quá nên không đến được, cô ấy còn bảo anh chào hỏi em thay cho cô ấy đấy."

Dương Lam hào phóng nói: "Đáng tiếc quá! Khi nào có thời gian, em sẽ tụ tập đi chơi với chị dâu! Nhân tiện, vốn dĩ hôm nay bọn em định trở về nhưng bố em nói Cửu gia là bạn tốt của ông ấy, cho nên ông ấy bảo bọn em chờ đến lúc đưa linh cữu của Cửu gia đến nơi hạ táng, sau khi chôn cất xong rồi trở về cũng không muộn. Như vậy mới thể hiện được sự tôn trọng!"

Triệu Hùng không suy nghĩ nhiều, khẽ gật đầu, nói: "Ngày mai lúc sáu giờ sáng, bọn anh sẽ đến nhà máy hoả táng Tây Thành, sau đó đưa Cửu gia an táng tại khu nghĩa trang Tây Phong. Mọi người chờ ở khu nghĩa trang Tây Phong đi!"

"Không được, bọn em cũng đi đến nhà máy hoả táng Tây Thành nữa! Em muốn đi cùng với anh." Dương Lam nói.

Triệu Hùng không từ chối, khẽ gật đầu nói câu: "Được!"

Trần Văn Sơn ngồi ở bên cạnh không nói một lời, vẫn luôn im lặng uống trà.

Trong số những người có mặt ở đây, Vân Nhã cùng Dương Lam đều là những nhân vật mà anh ta đã hiểu tận gốc rễ. Nhiệm vụ của anh ta là ở bên cạnh bảo vệ Triệu Hùng. Cho nên, mặc dù Cách Hoa là bạn tốt của Vân Nhã, còn Dương Hưng là tổng giám đốc của "Tập đoàn Hoài An", Trần Văn Sơn vẫn phải điều tra hai mục tiêu này.

Lúc này, Dương Hưng đột nhiên vươn tay trái cầm tách trà lên.

Thoáng nhìn thấy chi tiết nhỏ này, Trần Văn Sơn khẽ nhíu lông mày. Khi dùng bữa ở sơn trang "Dưỡng Niên Các" vào ngày hôm qua, anh ta nhớ rõ ràng Dương Hưng dùng tay phải ăn cơm.

Theo lý thuyết, Dương Hưng không phải là một người thuận tay trái, tại sao lại dùng tay trái uống trà?

Trần Văn Sơn cố ý xoay ấm trà về phía mình, sau đó bắt đầu rót đầy trà cho từng người một.

Trong trường hợp này, khi Trần Văn Sơn rót trà cho người khác, mọi người sẽ cầm tách trà bằng cả hai tay để thể hiện sự tôn trọng với Trần Văn Sơn.

Xét cho cùng, Trần Văn Sơn không phải là người hầu, mà là một thám tử tư nổi tiếng khắp cả nước. Trần Văn Sơn không có nghĩa vụ phải rót trà cho mọi người, vậy nên anh ta lịch sự rót trà cho mọi người, mọi người cũng phải lịch sự đáp lại bằng hành động đó.

Khi Trần Văn Sơn đến rót trà cho Dương Hưng, anh ta nhìn thấy tay phải của Dương Hưng quấn băng gạc.

Phát hiện này khiến Triệu Hùng vô cùng ngạc nhiên.

"Cảm ơn ngài Trần." Dương Hưng nói lời cảm ơn với Trần Văn Sơn.

"Đừng khách khí!"

Sau khi ngồi xuống, Trần Văn Sơn và Triệu Hùng liếc mắt nhìn nhau.

Buổi sáng hôm nay, ông cụ Khổng gọi qua điện thoại nói với anh rằng mình vừa đánh nhau một trận với Đao Tu La trong lúc đi theo bảo vệ Tần Tam gia, ông cụ Khổng còn nhắc anh là vai trái và mu bàn tay phải của Đao Tu La có vết thương do roi gây ra.

Ngày hôm qua lúc ở sơn trang Dương Hưng vẫn rất ổn, tại sao hôm nay lại bị thương ở tay phải? Chẳng lẽ Dương Hưng là Đao Tu La?

Ý nghĩ này quá điên cuồng, cũng quá đáng sợ!

Triệu Hùng nhìn Dương Hưng, hỏi: "Dương Hưng, anh làm gì mà khiến tay phải bị thương vậy, tôi nhớ ngày hôm qua tay anh đâu có sao đâu."

Trước khi Dương Hưng mở miệng, Dương Lam đã giải thích thay hắn ta: "À! Những lúc không có chuyện gì để làm, Dương Hưng thích nghịch đao dịch súng. Gần đây anh ấy đang luyện tập một loại đao pháp, sau đó tự cắt vào mình thế này đấy."

"Tự cắt vào mình sao?"

Triệu Hùng nghe vậy, nhíu chặt mày.

Trần Văn Sơn là người tập võ, tất nhiên anh ta hiểu được người luyện đao sẽ làm bản thân bị thương trong hoàn cảnh nào. Hoặc là người không biết đao pháp tùy ý múa may một phen. Hoặc là người biết đao pháp luyện tập một kỹ thuật cực kỳ khó nào đó, trong hoàn cảnh không quen rất dễ vô tình làm bản thân bị thương.

Dương Hưng trông giống như một có luyện võ, Trần Văn Sơn cũng được coi là cao thủ nhưng không ngờ anh ta lại không nhìn ra tu vi võ công của Dương Hưng bằng thực lực của mình. Nói cách khác, nhất định là Dương Hưng đang luyện tập một kỹ thuật cực kỳ khó nào đó cho nên mới làm tay mình bị thương.

Nghĩ đến đây, Trần Văn Sơn mở miệng hỏi Dương Hưng: "Ngài Dương, tôi cũng là người tập võ, xin hỏi anh đang luyện tập đao pháp gì vậy?"

"Triền Ty Đao!" Dương Hưng nói với Trần Văn Sơn.

Nghe cái tên "Triền Ty Đao" này là biết nội dung, nó cũng gần giống với "Triền Ti Thủ" trong võ thuật. Hai kỹ thuật này đều dùng để phòng thủ.

Khi luyện tập loại đao pháp này, nếu như không được thực hành tốt thì quả thực rất dễ khiến bản thân bị thương.

Trần Văn Sơn gật đầu một cái, nói: "Sau này hãy cẩn thận khi luyện võ. Người đẹp trai như anh càng phải cẩn thận hơn, nếu như làm bản thân bị thương, để lại vết sẹo sẽ không tốt."

Dương Hưng cố ý thở dài, nói: "Hầy! Tôi chỉ có mỗi một sở thích là luyện võ công này thôi. Lần này cũng coi như là một bài học dành cho tôi, về sau tôi luyện võ công sẽ chú ý. Cảm ơn mọi người đã quan tâm!"

Triệu Hùng muốn nhìn một cái xem có phải vết thương trên tay phải của Dương Hưng là do roi gây ra hay không. 

Nếu như anh hỏi thẳng Dương Hưng thì có vẻ thất lễ quá. Vì vậy anh đành phải nói với Dương Hưng: "Dương Hưng, vết thương do dao cắt như thế này rất dễ bị nhiễm trùng, để tôi xem vết thương trên tay của anh đi. Nếu như nó nghiêm trọng, tôi sẽ dẫn anh đi gặp bác sĩ, cam đoan có thể khiến vết sẹo trên tay của anh sẽ được giảm thấp đến mức tối thiểu nhất."

"Thật sao?" Dương Hưng vui vẻ nói: "Vậy thì tốt quá! Tôi cũng đang lo lắng về vấn đề này, quả thật để lại sẹo sẽ không đẹp lắm." Nói xong, hắn ta chủ động cởi băng gạc quấn trên tay xuống.

Mọi người đều thấy trên mu bàn tay phải của hắn ta chỉ có hai vết sẹo bắt mắt hình chữ "Thập".

Dương Lam nhìn thấy vết thương trên tay của Dương Hưng máu me be bét, không ngờ rằng vết thương của hắn ta lại nặng như thế này, lập tức nói với hắn ta: "Dương Hưng, về sau anh bớt nghịch đao nghịch súng đi! Vết thương này nhất định sẽ để lại sẹo, anh nên nghe anh Hùng, một lát nữa đi gặp bác sĩ đi!"

Triệu Hùng nhìn thấy hai vết sẹo trên tay Dương Hưng đúng là vết đao, trên mặt lộ ra vẻ hơi thất vọng. 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /1086 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ly Hôn Vợ Cũ Kiếp Này Anh Nợ Em!

Copyright © 2022 - MTruyện.net