Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 13
“Thật may là hôm nay tôi ở đây, nhất định phải vạch trần mặt thật của cậu!”
Lục Thanh Thành chỉ vào Trình Kiêu, quát lên với vẻ chế giễu.
Ngay cả Ninh Cát Sơn cũng nở một nụ cười khổ, ông ta hành nghề y mấy chục năm, cũng chưa từng nghe qua gì mà lệ khí.
Tôn Mạc bên cạnh tỉnh táo lại cũng cau mày, nhìn Trình Kiêu bằng ánh mắt chán ghét.
“Trình Kiêu, trước mặt Lục tiểu thần y và viện trưởng Ninh, đừng nói nhảm nữa!” Tôn Mạc ý tốt khuyên nhủ.
Trình Kiêu liếc nhìn cô, ánh mắt lãnh đạm. Anh vừa mới cứu cô ta, nhưng không biết cảm ơn mà còn hướng đến người ngoài.
Chẳng trách đời trước cô ta lại phản bội anh.
“Tôi đã nói nguyên nhân rồi, các ngươi có tin hay không thì tùy.” Nói xong, Trình Kiêu hai tay chắp sau lưng, nhìn lên trần nhà, mặc kệ mọi người.
Lôi Chấn Vũ lo lắng cho sự an toàn của con trai mình, thấy mình đã xúc phạm Trình Kiêu, chỉ có thể đặt hy vọng vào Lục Thanh Thành.
Hơn nữa, Lôi Chấn Vũ không tin vào lời nói có lệ khí của Trình Kiêu.
“Lục tiểu thần y, xin hãy nhanh chóng khám cho con trai tôi!”
“Được rồi, tôi sẽ vạch trần thứ cặn bã trong giới y học này!” Lục Thanh Thành chế nhạo bước đến bên cạnh thiếu niên.
Thiếu niên hét lên: “Ba, con không có bệnh, không cần khám!”
“Câm miệng, đây là Lục tiểu thần y ở thủ đô, nếu không phải là có viện trưởng Ninh, chúng ta cũng không mời được!” Lôi Chấn Vũ mắng.
“Lục tiểu thần y, con trai của tôi là không hiểu chuyện, ngài đừng thấy lạ, xin mời!”
Lục Thanh Thành là muốn vạch trần Trình Kiêu, tự nhiên sẽ không so đo.
“Đông y chú ý nhìn, ngửi, hỏi và tiếp xúc! Tôi đã học y với ông nội nhiều năm, cũng chỉ dừng ở chỗ ‘tiếp xúc’.”
Nói rồi, Lục Thanh Thành duỗi tay bắt mạch cho cậu thanh niên.
Chốc lát, Lục Thanh Thành cười đắc ý: “Ngài Lôi, con trai ngài không gặp rắc rối nghiêm trọng, chỉ là tinh thần bị kích thích.”
“Tôi sẽ kê thuốc, sau khi trở về, tịnh dưỡng trong nửa tháng, là hồi phục!”
“Đơn giản vậy thôi?” Lôi Chấn Vũ hơi khó hiểu.
“Ông nghi ngờ tôi?” Sắc mặt Lục Thanh Thành hơi lạnh, vươn tay rút cây châm bạc mà Trình Kiêu đã cắm trên huyệt nhân trung của thanh niên.
“Huyệt nhân trung, sao có thể cắm bậy? Lang băm hại người!”
Khóe miệng Trình Kiêu bỗng nhếch mép lạ kì.
Ngay sau khi Lục Thanh Thành rút cây châm bạc trên huyệt nhân trung người thanh niên ra, đôi mắt của người thanh niên đột nhiên đỏ lên, anh ta cắn vào cánh tay của Lục Thanh Thành.
“A! Thả ra, mau thả ra, đau chết mất … a!”
Người thanh niên cắn rất mạnh, Lục Thanh Thành không thể thoát ra, nếu ép buộc thoát ra, chỉ sợ sẽ bị cắn đứt một miếng thịt.