Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 32
“Anh Ninh Long, ly rượu này em mời anh! Sau này lúc tập đoàn Chấn Vũ tuyển dụng, anh đừng quên người anh em chí cốt là em đó nha!” Một người bạn của Ninh Long đứng lên nói.
“Ninh Long, năm đó học đại học cậu đánh nhau với người khác, tôi cũng đã giúp cậu không ít. Hôm nay cậu được thăng chức nhanh như vậy, đừng quên tôi đấy nhé!” Người nói là bạn thời đại học của Ninh Long, dáng người to cao mà đầu óc cũng không tầm thường.
“Còn có tôi, tôi nữa!”
Từng người bạn cũng như họ hàng đều đứng lên nịnh bợ Ninh Long.
Hai ông bà già nhà họ Ninh nở nụ cười toe toét, không ngừng tán thưởng Ninh Long có tiền đồ.
Anh cả Ninh Ba của nhà họ Ninh chua xót trong lòng. ông ta là con trưởng của nhà họ Ninh, ấy thế mà hiện tại Ninh Long mới là trụ cột của gia đình.
Ninh Ba cũng muốn tiến vào tập đoàn Chấn Vũ, nhưng ông ta không thể xuống nước mà đi cầu Ninh Long được, huống hồ vừa nãy ông ta còn định ngăn cản Ninh Long nhục mạ Trình Kiêu. Tuy rằng Ninh Long không nói gì nhưng biết đâu trong lòng còn đang giận ông ta không chừng.
Nhìn thấy Ninh Ba không có hành động gì, mợ cả lại bắt đầu đạp chân ông ta ở dưới bàn, đau đến mức Ninh Ba cắn răng chịu đựng.
“Chú ba này, nếu như có chức vị nào thích hợp, nhớ giúp anh giữ một chỗ nha!” Cuối cùng Ninh Ba vẫn phải thỏa hiệp dưới bàn tay của mợ cả.
Ninh Long cười đắc ý nói: “Lần trước em nghe anh nói đang được công ty cất nhắc cơ mà, sao lại muốn nhảy việc thế?”
Sắc mặt Ninh Ba trở nên khó coi. Những lời này không phải đều do ông ta sĩ diện nên mới nói vậy thôi sao, có thể là thật được chắc?
Ninh Long đang cố ý làm ông ta bẽ mặt.
“Hồ nước chỗ em quá nhỏ, chỉ sợ là nuôi không nổi con cá lớn như anh cả đâu ạ!” Ninh Long uyển chuyển từ chối.
Mà thật ra đây cũng là kết quả nằm trong dự liệu của Ninh Ba, nhưng mợ cả lại không thể tiếp nhận, bắt đầu mắng Ninh Ba chỉ biết nói mấy lời vô dụng.
Lúc này, một cô nhân viên phục vụ bỗng nhiên gõ cửa, hốt hoảng chạy vào.
“Ngài Ninh, tôi thực sự xin lỗi, là tôi nhớ nhầm rồi. Thật ra sảnh Long Phụng đã có người khác đặt trước, mọi người xem có thể đổi phòng khác được không?” Nhân viên phục nói với vẻ khẩn cầu.
Ninh Long đang đắc ý vì được thăng chức, sau khi được bạn bè thân thích khen ngợi, ông ta vô cùng nở mày nở mặt.
ông ta cảm thấy không phải mình thăng lên chức giám đốc nhân sự, mà đã lên chức dưới một người trên vạn người, ai cũng phải nể mặt ông ta.
Hơn nữa họ vừa mới ngồi xuống không lâu, sao lại phải đổi phòng mới?
“Cô có ý gì? Chúng tôi đến trước mà tự nhiên lại bảo chúng tôi đổi phòng?” Ninh Long tức giận nói.
“Đúng vậy, sao chúng tôi phải đổi phòng!” Bạn bè của Ninh Long vỗ bàn đứng lên.
Người phục vụ đáng thương khẩn cầu nói: “Thưa anh, do tôi sai, tôi vừa làm ở đây không lâu nên không biết nhiều về quy trình đặt phòng. Phòng này đã được đặt trước rồi nhưng tôi không biết, xin anh hãy giúp tôi!”
“Đừng giả vờ đáng thương trước mặt tôi, mau cút đi, đừng cản trở bữa cơm của chúng tôi!” Ninh Long không kiên nhẫn xua xua tay.
“Thưa ông, người đặt phòng là một nhân vật lớn, chúng tôi không thể đắc tội được! Xin ông hãy giúp tôi!” Nữ phục vụ sắp khóc.
Ninh Long cười lạnh nói: “Vậy ý cô chúng tôi đều là nhân vật nhỏ sao?”